CẤM ĐẾN GẦN


Trong máy ảnh, Trương Xảo hít một hơi thật sâu.
Tại sao Hiểu Hiểu lại xuất hiện ở trong máy ảnh, còn chị Tu...??? Tần Sương nhìn vào máy ảnh, tay phải của cô ta cầm vào chiếc mặt nạ rồi cởi nút thắt.

Một tiếng "bộp" vang lên, chiếc mặt nạ rơi xuống đất, nó như rơi vào tim người, cuối cùng người ở trước mặt cũng để lộ ra khuôn mặt mà cô Trương đã tưởng tượng ra vô số lần.
Trái tim con người là thứ khó kiểm soát nhất trên thế giới này, mặc dù Trương Xảo là một bác sĩ tâm lý nhưng cô ấy vẫn vô thức mất kiểm soát, từ nhỏ cô ấy đã không để ý đến mấy chuyện vặt vãnh, là một cô gái rất cởi mở, tuy cô ấy đã từng làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy phải lòng một người ở trên mạng mà cô ấy chưa từng gặp mặt, đã vậy còn hẹn hò online một cách nghiêm túc.
Cô ấy đã từng tưởng tượng ra khuôn mặt của chị Tu ở trong lòng rất nhiều lần.
Được rồi chuyện này không cần phải nói nữa, sau khi nhìn thấy cô ta nhất định sẽ vui hơn rất nhiều, nếu như chị ấy chỉ có một thân hình đẹp và một khuôn mặt quỷ, cô Trương tự an ủi mình, vậy thì cô ấy sẽ nhìn vào đôi mắt của chị ấy, rồi nghĩ về con ngươi lúc nào cũng đầy mệt mỏi và buồn bã khiến cô ấy yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cho dù trí tưởng tượng có mạnh mẽ đến đâu, nó cũng không thể lay chuyển được cái nhìn một thoáng kinh hồng khiến lòng người rung động.
Đôi mắt Tần Sương lặng lẽ nhìn Trương Xảo, khuôn mặt lạnh như băng, thậm chí dưới mắt còn nổi lên một tầng băng mỏng, môi thiếu một chút sắc máu, mặc dù đã cởi mặt nạ Tu La ra, nhưng cả người vẫn được bao phủ bởi thứ bóng tối ma quái.
Bốn mắt nhìn vào nhau.
Trái tim của Trương Xảo như đang đánh trống, vừa nhanh vừa mạnh.
Tần Sương đúng là gu của cô ấy...
Sự lạnh lùng, xa cách, ở sâu bên trong còn có một chút oán hận khiến người khác rất muốn bảo vệ.
Hiểu Hiểu ở bên cạnh im lặng hóng chuyện đã hoàn toàn tê liệt, nàng âm thầm di chuyển bước chân, nhưng Tần Sương liền gọi nàng lại: "Cô đi đâu vậy?" Mục Hiểu Hiểu:...
Nàng vô tội, nàng chỉ đến ăn cơm thôi.
Trương Xảo ngạc nhiên nhìn Tần Sương, cô ấy không biết mối quan hệ của cô ta và Hiểu Hiểu, còn Tần Sương thì nhìn vào mắt cô ấy rồi nhàn nhạt nói: "Cô ấy là bác sĩ tâm lý mà trước kia tôi nói với em."...
Trương Xảo không thể không nghi ngờ nhìn Hiểu Hiểu: "Chị ấy...!cậu..." Sấm sét vang lên, mưa rơi xuống, bầu trời như sắp sụp đổ.

Đến lúc này, Hiểu Hiểu không thể che giấu thêm được nữa, nàng cắn môi, thận trọng nói: "Chị ấy là chị của Đại tiểu thư, Tần Sương."...
Điện thoại cứ như vậy bị tắt.
Cô Mục có thể cảm nhận được sự bối rối và sửng sốt của cô Trương, nàng ngây người đứng ở đó, Tần Sương vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Cô không phải đến đây ăn cơm à?" Trước đó là vậy, nhưng bây giờ nàng cảm thấy đã no rồi.
Hiểu Hiểu không khỏi nhìn về phía Tần Sương, Tần Sương đứng lên, hai tay vắt sau lưng, thân ảnh màu đen như muốn che đi ánh nắng mặt trời: "Muốn nói gì thì nói đi, đừng ấp a ấp úng." Giọng nói của cô ta lạnh như băng, như thể những núi băng lạc lõng giữa mùa hè này, lạnh lùng và sắc sảo.

Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, bắt gặp ánh mắt của cô ta, nàng không kìm được liền hỏi: "Tình cảm cậu ấy dành cho chị, không phải chị không cảm nhận được đấy chứ?" Họ đều là người trưởng thành, cũng là người thông minh, Hiểu Hiểu cảm thấy nàng không cần phải che giấu bất cứ điều gì.
Cô Trương lúc nào cũng gọi "Chị Tu", gọi lâu như vậy, trong đôi mắt nóng bỏng ấy đã không còn che giấu, yêu một cách rộng lượng.
Tần Sương im lặng một lúc lâu, sau đó cô ta quay người lại, dùng tấm lưng gầy nhưng thẳng đối mặt với Hiểu Hiểu: "Tôi không thích em ấy." Cô ta là một người đơn giản và thẳng thắn.
Nhìn từ một góc độ nào đó, cô ta rất giống Đại tiểu thư lúc đầu.
Có lẽ, người nhà họ Tần, ở trong xương cốt đều mang theo một chút vị mát lạnh.
Sau khi Hiểu Hiểu nghe câu đó, nàng không phải cô Trương, nhưng nàng cảm thấy khó chịu, bữa cơm này cũng không cần ăn nữa, nàng bỏ đi một cách tức giận.
Đại tiểu thư đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy nàng trở về nên gọi điện trực tiếp cho nàng, Hiểu Hiểu tức giận nói: "Em muốn đi tìm Trương Xảo, con gái nhà các người thật sự quá nhẫn tâm." Đại tiểu thư:...!Là gặp Tần Sương sao? Có thể khiến Hiểu Hiểu tức giận đến như vậy, chắc chắn đã gặp phải Tu La Trường, ngã ngựa rồi sao? Đại tiểu thư cầm điện thoại, xoay người đi ra ngoài, cô đang định đi tới cô nhi viện đón Hiểu Hiểu, vừa đi ra ngoài đã gặp Tần Sương.
Tần Sương cầm một điếu thuốc trên tay, cô ta đứng ở trước cửa sổ, tóc bị gió thổi tung, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc mà người khác không thể nhìn thấu.
Nhìn thấy cô ta, Đại tiểu thư giật mình.
Tần Sương không nhúc nhích, cô ta nhẹ giọng nói: "Cô nhìn tôi làm gì?" Cô ta lạnh lùng, giọng nói của Đại tiểu thư càng lạnh lùng hơn.
Cuộc trò chuyện của hai chị em vẫn luôn đơn giản và thô bạo như vậy, nồng nặc mùi thuốc súng, Tần Sương dập tắt khói thuốc rồi dùng đôi mắt đen láy nặng nề nhìn Đại tiểu thư.
Đại tiểu thư mặc kệ cô ta, cô trực tiếp đi qua, lúc đi ngang qua còn nhẹ nhàng lắc đầu.

Tần Sương cả đời đều đi theo đuổi những thứ không thuộc về mình, có thể cô ta hiểu nhiều người, nhìn thấu rất nhiều người, nhưng điều mà cô ta không hiểu đó là chính mình.
Cô ta thực sự không quan tâm chút nào sao? Không quan tâm, vậy ở đây hút thuốc làm gì? Đại tiểu thư không phải là người tốt tính, ngoại trừ Hiểu Hiểu, không ai có thể dung túng và chiều chuộng cô, càng không thể tốn thời gian đi khai thông.

*** Lúc Hiểu Hiểu đi đến cô nhi viện.
Cô Trương đang cúi đầu quét rác một cách điên cuồng, cô ấy có một thói quen, lúc nào cảm thấy không vui thì cô ấy sẽ làm việc nhà.
Hơn nữa, càng không vui thì làm việc sẽ càng mạnh hơn.
Trước đây, lúc còn ở trong ký túc xá, vì lười dọn dẹp Hiểu Hiểu còn từng cố tình chọc giận cô ấy, suýt nữa còn khiến cô Trương trầy xước da.
Cô Trương ở đó quét rác, cúi đầu nước mắt lưng tròng không nói gì, cố tình không để lộ mắt.

Thu Thu đang nằm trên ghế dài, tay cầm một nắm hạt dưa, vừa nhấm nháp hạt dưa vừa nói: "Chị Xảo, chị nghe ý tưởng của em về cuốn tiểu thuyết mới xem như thế nào? Bây giờ em đang nghĩ sẽ viết một câu chuyện ngược luyến tình thâm, bối cảnh của câu chuyện là hiện đại, nó sẽ kể về một người phụ nữ vì để tiếp cận một người phụ nữ khác mà trả thù người khác, cô ấy dùng rất nhiều thủ đoạn để dụ dỗ đối phương, cuối cùng người kia sẽ lún sâu vào vũng bùn, còn cô ấy thì rời đi không chút thương tiếc, cô ấy...ối...!" Hiểu Hiểu dùng chân đá qua, đá Thu Thu từ trên ghế xuống dưới: "Chị em đang làm gì?" Hiểu Hiểu không nói nên lời, em gái nàng sao có thể viết như thế? Tại sao lại không biết quan sát? Không thấy Trương Xảo đang khóc sao? Trương Xảo nhìn Hiểu Hiểu một cái rồi đi vào nhà.
Thu Thu che mông lại, hơi tức giận nói: "Sao bây giờ đối với em chị lại bạo lực như vậy?" "Đây mà là bạo lực? Nếu em còn nói chuyện luyên thuyên, chị còn có thể tàn bạo hơn nữa." Hiểu Hiểu khẽ cười, Thu Thu tức giận: "Em biết rồi, từ lúc chị có đứa em gái khác ở bên ngoài, trong lòng chị không còn em nữa!" Đầu của Hiểu Hiểu sắp phát nổ.
Cô em gái này không biết có chỗ nào không đúng, cãi nhau cứ phải nhắm vào Tiểu Hoa, cắn một phát là hoa nhỏ bị gãy, còn so với những người khác, cô ấy phải học tìm một đường tắt để vượt qua khúc cua, mà Tiểu Hoa và Đại tiểu thư lại giống nhau, hai người đều là những tuyển thủ tài ba, những người bình thường như bọn họ không thể nào vượt qua hai người họ.
Nhắc đến Thu Thu, cuộc sống của cô ấy bây giờ rất thoải mái.

Trước khi phẫu thuật, cô ấy đã từng bị bắt nạt ở trường rất nhiều lần, lúc cô ấy trở về sau sáu tháng tạm nghỉ, cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để bị bắt nạt, chỉ cần chịu đựng một chút, thế nhưng trái tim của cô ấy đã được chữa trị, cô ấy còn sợ cái gì nữa? Nhưng ai ngờ ngay ngày đầu tiên, chị gái kia của cô ấy lại đến.
Vốn dĩ Hiểu Hiểu muốn đưa cô ấy đi, nhưng người chị thường ngày vẫn luôn trầm tính không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, chị ta lái siêu xe của mình tới, mở cửa xe rồi nhàn nhạt nói: "Thu Thu lên xe." Thu Thu lên xe, Hiểu Hiểu muốn đi theo, nhưng Đại Tiểu Thư lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt: "Em muốn đi xem chuyện vui?" Hiểu Hiểu:??? Cái gì? Tay bị kéo ra, cửa xe đóng lại, cùng với đó là khói xe bùng lên và tiếng động ầm ầm, Hiểu Hiểu bối rối, nhìn Đại tiểu thư đưa em gái tốt đi.

??? Tại sao lại không đưa nàng đi cùng? Tất nhiên, Đại tiểu thư sẽ không đưa Hiểu Hiểu đi cùng.
Trước mặt Hiểu Hiểu, cô vẫn luôn giữ chiếc mặt nạ "hiền lành".
Về đến trường, Thu Thu muốn gọi điện cho cô giáo để nói chuyện, cô ấy chào hỏi trước, cô giáo bảo lúc nào cô ấy đến thì gọi, cô giáo sẽ đưa cô ấy đến Phòng Giáo vụ, để nói một chút về vấn đề tạm nghỉ học ở trường.
Không ngờ, Đại tiểu thư không nói lời nào mà lại đưa cô ấy đến thẳng phòng hiệu trưởng.
Trong phòng hiệu trưởng.
Đại tiểu thư ngồi ở giữa sô pha, mặt không chút cảm xúc.
Lưu Vạn Niên đứng bên cạnh cô cũng nhìn hiệu trưởng với vẻ mặt vô cảm.
Thu Thu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ấy ngồi vào góc ghế sô pha, hiệu trưởng có vẻ rất căng thẳng, sắc mặt cũng không được tốt lắm, ông ta cúi đầu nói: "Chủ tịch Tần sao đột nhiên lại tới đây? Tôi..." Ông ta còn chưa kịp nói xong, Tần Di đã vỗ vỗ chỗ ghế sô pha bên cạnh rồi nói với Thu Thu: "Lại đây." Má ơi.
Vào khoảnh khắc đó, Thu Thu thực sự đã hiểu tại sao chị gái mình lại nghe theo người chị kia, giọng nói của cô, ánh mắt của cô, khí phách thật sự rất chân thật và đáng tin.

Thu Thu ngồi xuống, cô ấy tưởng Đại tiểu thư muốn nói gì đó, nhưng Đại tiểu thư lại nhướng mắt nhìn Lưu Vạn Niên: "Đưa em ấy vào lớp." Lưu Vạn Niên gật đầu rồi đưa Thu Thu ra khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Thu Thu:??? Cô ấy vẫn còn đang bàng hoàng đã bị đưa đi.
Hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, ông ta không dám nhìn Tần Di, ông ta biết tổ tông này là ai, đắc tội thì sẽ có kết cục như thế nào, mấy phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, giáo viên chủ nhiệm trước kia của Tiểu Hoa là cô Vương đi vào.

Cô Vương nhìn lướt qua Tần Di rồi nhỏ giọng nói: "Hiệu trưởng, hiệu trưởng tìm tôi." Hiệu trưởng gật đầu: "Đây là chủ tịch Tần, có một học sinh trong lớp của cô tên là..." Đột nhiên ông ta bị mắc kẹt, thật ra ông ta cũng quên mất tên, xấu hổ mất mấy giây đồng hồ, ông ta mới nhanh chóng nói: "Sạch sẽ, khá xinh đẹp và thông minh, em đó là em gái của chủ tịch Tần." Cô Vương:??? Khá xinh đẹp??? Đó là ai? Là bạn Tống Từ trong lớp sao? Tần Di nhướng mắt nhìn cô Vương: "Là cô gái mới về hôm nay, khuôn mặt bình thường, luôn bị bắt nạt." Hiệu trưởng:...!Cô Vương:...!Thu Thu không biết ngày hôm đó chị gái kia đã nói gì với hiệu trưởng và giáo viên, nhưng kể từ ngày đó, cô ấy không bao giờ bị bắt nạt nữa.
Hơn nữa nhà trường còn đặc biệt thượng cương thượng tuyến, phát động một hoạt động chấn chỉnh đặc biệt "chống bạo lực học đường" rất kịch liệt, kéo dài cả một học kỳ.
Trong khoảng thời gian đó, các "chị đại" trong trường học, những người đã từng bắt nạt Thu Thu đã bị hỏi từng người một, họ phải viết bản kiểm điểm, bầu không khí trong trường đã được cải thiện rất nhiều, không ai dám tùy ý dùng bạo lực nữa..
Vậy chị gái kia đâu? Cô và chị gái tới đón cô ấy như thường lệ, Thu Thu nhìn vào mắt cô mấy lần, muốn hỏi cô đã làm gì, nhưng Tần Di chỉ cười nhẹ, xoa xoa tóc cô ấy rồi nhẹ nhàng nói: "Được rồi, mau lớn đi." Nói một cách bâng quơ, cô thậm chí còn không nói cho nàng biết những gì cô đã làm cô ấy.
Kể từ đó, Thu Thu một mực coi Tần Di như thần tượng, vì vậy khi nhìn thấy một bức thư rất thân mật của Tiểu Hoa với cô, cô ấy không thể không ghen tị trong một tuần sao? Nhưng cô ấy không thể trút cơn ghen lên người chị mình, khí chất của cô ấy quá mạnh nên chỉ có thể làm liên lụy đến Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu cố tình làm đầu gỗ, các tế bào hiểu một chút về chuyện này đều đặt trên người Đại tiểu thư, nàng căn bản không biết tình cảm của Thu Thu, còn tưởng cô ấy thực sự vì mình mà ghen tỵ với Tiểu Hoa.

Sau khi giải quyết xong cô em gái khó chơi, Hiểu Hiểu đi vào nhà để an ủi cô Trương, muốn đem vai của mình cho cô ấy dựa và nói với cô ấy rằng không cần phải giả vờ mạnh mẽ như thế.
Khi nàng bước vào, cô Trương đã ngồi trên chiếc ghế gấp ở bên cửa sổ, trên mặt toàn là nước mắt, trang điểm như một con gấu trúc, khi nhìn nàng bước vào, cô ấy đã nghẹn ngào: "Mình không thể ngờ, có một ngày...!mình lại trở thành một quân cờ trong miệng người khác...!Tình cảm sâu đậm của mình vứt cho chó, chị ấy đang lợi dụng mình, đúng không?" Hiểu Hiểu:...
Nhìn thấy Trương Xảo như vậy, nàng vừa đau lòng vừa buồn cười.
Trương Xảo cắn môi: "Cậu là đồ tồi, rốt cuộc cậu biết chị ấy là Tần Sương khi nào? Sao không nói cho mình biết?"...
May mắn thay, cô Trương là người có lý trí, nếu không sự việc này thực sự rất dễ dàng phá hủy tình bạn.
Hiểu Hiểu cũng không dám giấu nữa, nàng lần lượt đem mọi chuyện từ đầu tới cuối nói cho Trương Xảo nghe, nàng nói rất khách quan, cũng không đứng về phía nào, cố gắng để Trương Xảo tự phán xét.
Từ góc độ lý trí mà nói, Tần Sương không hề đùa giỡn tình cảm của cô Trương, hai người họ vẫn luôn giữ mối quan hệ rất êm đềm giữa khách hàng và chủ, là do cô Trương rung động trước nên mới dây dưa như vậy.

Đây là lần đầu tiên cô Trương yếu đuối như vậy trong đời, nước mắt cứ như hạt bị đứt dây: "Haiz...!mình cũng biết, là do mình tự nguyện, không liên quan đến người khác...!nhưng mà, Hiểu Hiểu, hu hu, thực sự rất đáng tiếc, chị Tần đã xinh đẹp, chị gái của chị ấy còn xinh đẹp hơn nữa, cậu có thấy vậy không?" Đại tiểu thư đứng ngoài cửa đang chuẩn bị bước vào thì dừng lại, bàn tay đang định gõ cửa cũng ngưng.
Hiểu Hiểu lấy khăn giấy lau nước mắt cho Trương Xảo, nghĩ thầm, Tần Sương có chỗ nào đẹp? Sắc mặt của cô ta quá sắc, nhìn rất đáng sợ, không giống Đại tiểu thư nhà cô ca cao mặn nhưng ngọt, thua xa.
Nhưng Trương Xảo lại nắm lấy tay nàng rồi nói: "Cậu nói đi, chị ấy có đẹp hay không! Có phải do chị ấy quá hoàn mỹ, nên mình mới động lòng?" Bàn tay của Hiểu Hiểu bị kéo đến mức sắp bị gãy, nàng há hốc mồm nhìn Trương Xảo, cô Trương nhìn nàng một cách hằn học, với ánh mắt dọa chết người.
Hiểu Hiểu không còn cách nào khác, liền dỗ dành: "Rồi, rồi, đẹp, rất đẹp, chị Tần Sương đẹp nhất thế giới." Trương Xảo lau đi nước mắt: "So với Đại tiểu thư có phải hơn một bậc không?" Hiểu Hiểu dỗ dành: "Vâng, vâng, đừng nói một bậc, hai bậc cũng được." Sau khi nghe xong, cô Trương cuối cùng cũng nín khóc rồi bật cười, cô ấy duỗi tay ra, Hiểu Hiểu ôm lấy cô ấy rồi vỗ nhẹ vào lưng, trong lòng nàng cảm thấy thực sự đau lòng cho bạn mình, nhưng nàng biết Trương Xảo là kiểu cầm lên được thì bỏ xuống được.
Một cái ôm nhẹ nhàng.
"Cậu không giận mình sao?" Hiểu Hiểu nhìn Trương Xảo, muốn dành cho bạn thân của mình sức mạnh và sự an ủi vô hạn, thật ra lúc đầu nàng cũng không chắc người kia là Tần Sương, chỉ có cảm giác như đã từng quen biết, nếu là Đại tiểu thư, người cùng chăn gối, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra.
Trương Xảo tựa cằm vào vai nàng, nước mắt vẫn chưa khô: "Sao mình lại tức giận?" Cô ấy nghiến răng: "Mình chỉ muốn giết chết cậu thôi." Hiểu Hiểu:??? Cô Trương vừa dứt lời thì có tiếng cọt kẹt, cánh cửa bị đẩy ra.
Sau lưng Hiểu Hiểu có một luồng khí lạnh rất khó hiểu, nàng quay lại nhìn, trái tim run lên bần bật: "Đại Tiểu Thư, sao chị lại ở đây?" Ôi trời ơi.

Trương Xảo!!! Đồ chết tiệt!!! Cô ấy là đồ chết tiệt!!! Lúc này rồi mà vẫn bẫy nàng!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc