CẤM ĐẾN GẦN


- Em nhìn gì mà cười vui như vậy? Đứng lên, đọc những gì em viết cho mọi người nghe, để mọi người cùng cười!
Cô giáo Mục đúng là tự chặt đường sống của mình, nàng cầm thước dạy học dáng vẻ rất nghiêm túc, thật đúng là có thể dọa người khác.
Những đứa nhỏ trong lớp không dám nói chuyện, đến cả cô giáo Trương ở lớp bên cạnh cũng ghé đầu nhìn qua cửa sổ xem tình huống bên trong.

Còn đại tiểu thư từ đầu đã chú ý đến bên này cũng đẩy xe lăn ra.
Cô ấy chưa từng thấy Hiểu Hiểu nổi giận với trẻ con, thấy có hơi kỳ lạ.
Mắt thấy nhiều người tụ tập như vậy, Tiểu Hoa cúi đầu, chút lương tâm còn sót lại làm cho mím môi.
Mục Hiểu Hiểu: "Nói đi."
Cô giáo Mục cũng có lúc thất sách, nàng cân nhắc cô bé mới đi học có một ngày, vậy có thể viết được cái gì chứ? Nhẫn nại như vậy chắc là viết tên của chị gái xinh đẹp?
Tiểu Luật thấy đại tiểu thư đi ra, cậu ta cũng chạy theo ra xem trò vui.

Nãy giờ bận hồi lâu, cậu ta tiện tay cầm một cái khăn lông vắt lên cổ, người ha hả đứng cạnh đại tiểu thư.

Trên người cậu ta tỏa ra mùi mồ hôi và hương vị đặc biệt của đàn ông, đại tiểu thư hơi nhíu mày, không nhịn được mà dịch xe lăn ra xa một chút.
Cô giáo Mục thấy đại tiểu thư nhíu mày thì tâm trạng của nàng đã tốt hơn nhiều.

Nàng giơ thước đang định dạy bảo Tiểu Hoa vài câu dặn dò cô bé phải chăm chỉ học tập, chừa cho cô ta một bậc thang, nhưng vào lúc này, Tiểu Hoa ngẩng đầu lên nói lí nhí: "Em viết là..."
Mọi người đều nhìn cô bé, ngừng thở lắng nghe.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Tiểu Hoa đứng nói trước mặt nhiều người như vậy, và cũng là lần đầu tiên cô bé trả lời câu hỏi trên bục giảng, giọng nói của cô bé rất nhỏ, nhưng lại ẩn chứa đầy tình cảm.
"Chị gái cười với người khác, cô giáo sẽ khóc.
Khóc sẽ bị phạt đứng, tức đến nổ bụng."
Mọi người:?
Mục Hiểu Hiểu:...
Yên tĩnh, sự tĩnh lặng như chết lập tức bao vây phòng học.
Bọn nhỏ đều không rõ bài thơ có ý gì, chỉ là cảm thấy bài thơ do Tiểu Hoa đọc nghe rất êm tai, nhưng mà chị gái là ai? Vì sao chị ấy cười thì cô giáo sẽ tức nổ bụng chứ?
Mọi người đều nhìn cô giáo.
Khuôn mặt của cô giáo Mục trên bục giảng lập tức biến thành màu đỏ cùng màu với mực bút máy.
Cô giáo Trương ở bên cạnh đã không nhịn nổi, tiếng cười "Ha ha ha" giống như tiếng gà mái kêu cắt ngang qua trường học, cô ấy cười đến mức ngồi xổm xuống đất rồi run lên bần bật, tại sao trước kia cô ấy không phát hiện Tiểu Hoa có tài như vậy chứ?
Còn đại tiểu thư từ khi bắt đầu vào trường học vẫn luôn nghiêm mặt thì hơi ngạc nhiên nhìn Tiểu Hoa.

Một lát sau, trên gương mặt tinh xảo lạnh băng cuối cùng cũng xuất hiện một cái chớp mắt xuân về hoa nở.
Cô đã cười, mím đôi môi nhợt nhạt mỉm cười, gió thổi qua người cô, đột nhiên khắp xung quanh đều trở nên ảm đạm, mười dặm gió xuân cũng không đẹp bằng cô.

Tiểu Luật thấy mà chóng mặt, ngơ ngác nhìn đại tiểu thư.
Trên bục giảng, cô giáo Mục xấu hổ đến mức cụp ngón chân, nhưng tự mình đâm đầu vào đường chết thì trách ai được đây?
Ôi ngày hôm nay...!Thật là tồi tệ.
Cuối cùng bạn học Tiểu Hoa bị phạt đứng, hơn nữa còn dùng hình phạt nặng nhất, đứng sát vào tường, trong tay cô bé còn cầm bài thơ của mình, mím môi.
Đại tiểu thư lăn xe lăn đi đến nhìn cô bé.
Tiểu Hoa ngửi được mùi thơm trên người cô, hơi hồi hộp lại hơi túng quẫn, cô bé cúi đầu không dám nhìn Tần Di.
"Rất tuyệt, tiếp tục nỗ lực."
Sau khi đại tiểu thư vừa mới nhận chức giáo viên để lại lời này thì lập tức về phòng của mình, lúc Tiểu Hoa kinh ngạc ngẩng đầu lên chỉ ngửi được một mùi hương thoang thoảng, chẳng còn cái gì khác nữa.
Vì để nghênh đón vị giáo viên âm nhạc số một của trường học.
Gần như là toàn bộ giáo viên và học sinh đều tụ tập đến phòng âm nhạc.
Đại tiểu thư ngồi ngay ngắn ở trước đàn dương cầm, mái tóc dài được búi lên, ngón tay thon dài gõ những phím đơn giản, đúng là có hơi cũ kỹ nhưng cũng vẫn có thể phát ra tiếng.
Mọi người đều giữ vững hơi thở tập trung nhìn cô, phòng học nhạc mới vừa được chuẩn bị, còn chưa có bàn ghế, bọn nhỏ có đứa cầm theo một cục đá kê dưới mông, có đứa ngồi trên cặp sách, cũng có đứa dứt khoát ngồi bệt xuống đất.
Cô giáo Mục ngồi xổm một bên, lẳng lặng nhìn đại tiểu thư.
Nàng đã gặp rất nhiều kiểu tiểu thư, có người cao quý, xinh đẹp kiêu ngạo, rụt rè, thẹn thùng, nóng nảy...!Chỉ duy nhất không có kiểu như cô.
Khí chất hiên ngang rất xứng với hai chữ "giáo viên", đây mới chính là ca sĩ trời sinh.
Lúc cô ngồi trước đàn dương cầm, cho dù trong hoàn cảnh nào, cho dù đối diện với ai, thì cô vẫn có thể nhanh chóng lấy được trạng thái.
Đại tiểu thư không biết nhiều bài hát của bọn nhỏ, ca khúc được yêu thích cũng không phù hợp.
Cô nhớ lại ngày hát bài "ốc sên" qua điện thoại với Hiểu Hiểu.
Đại tiểu thư ngồi thẳng người, nâng ngón tay mảnh khảnh trắng như tuyết lên, ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua cửa sổ.

Cả người cô giống như được tạo ra từ băng tuyết, vẻ ngoài xinh đẹp, đến hoa cũng chịu thua.
Tiết tấu rõ ràng từ từ vang lên theo từng phím đàn, Hiểu Hiểu ngồi xổm trên mặt đất có cảm giác như tất cả lỗ chân lông của mình đều giãn ra, nàng ngơ ngác nhìn đại tiểu thư như đang mang theo ánh sáng, trái tim, như có dòng điện chạy qua.
Đây là người mà nàng yêu.
Vì nàng mà vượt xa xôi vạn dặm đến đây, chấp nhận cúi vòng eo đã từng thẳng băng để đàn cho bọn nhỏ một bản nhạc hay nhất.
Khi mới gặp đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu chưa bao giờ nghĩ hai người sẽ có ngày này.
Trong cuộc đời mỗi người, chúng ta sẽ luôn đoán trước được rất nhiều điều, có khi vui vẻ, cũng có lúc bi thương, hoặc thấp thỏm, nhưng đích đến sẽ là những điều khiến mọi người không thể đoán trước được.
Duyên phận đã định sẵn.
Mục Hiểu Hiểu nâng hai tay ôm mặt mình, si mê nhìn đại tiểu thư, giữa nàng và Tần Di có lẽ không phải duyên phận trời cho.

Một người tuyệt vời như chị ấy thế mà lại thuộc về nàng.
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Huống chi khí chất đại tiểu thư vốn lỗi lạc, cô đi đến đâu, hào quang sẽ tỏa sáng nơi đó.

Đàn xong một khúc nhạc.
Bọn nhỏ dùng bàn tay nho nhỏ vô tay rất nhiệt liệt.
Đại tiểu thư mỉm cười gật đầu, trong lòng có cảm giác trước nay chưa từng có.
Khi chưa gặp được Hiểu Hiểu, cuộc đời của cô ngập tràn âm mưu tính kế, lừa gạt lẫn nhau.
Sau đó, cô trở nên phiền chán, tự thu mình lại.
Tất cả tiền tài, vật chất, ích lợi, danh vọng với cô chẳng là gì, cô không tìm được giá trị của mình, cô vứt bỏ cả thế giới, đồng thời cho rằng thế giới cũng vứt bỏ cô.
Thậm chí còn có một thời gian dài cô không chạm vào dương cầm, đại tiểu thư cho rằng cho dù cô có đàn ra được âm thanh của tự nhiên thì được gì chứ.
Thế giới này dơ bẩn như thế.
Không ai có thể nghe hiểu được, không có ai đáng giá được nghe cô đàn.
Nhưng hôm nay, theo Hiểu Hiểu đi đến đây, đại tiểu thư đã thấy được rất nhiều rất nhiều, tuy rằng cô không diễn đạt, cũng chưa từng nói với Hiểu Hiểu, nhưng ánh sáng trong lòng cô đã được đốt lên.
Thì ra, cho đi chính là vui sướng, giúp đỡ chính là hạnh phúc.
Thì ra, thế giới cũng không u ám như vậy, mà nó ngập tràn ánh mặt trời, chỉ là cô từng bị thù hận che mờ mắt, không thể nhìn thấy cảnh đẹp thế giới này.
Cô giáo Mỹ Mỹ ngồi ở phía trước nhìn dáng vẻ si mê của Hiểu Hiểu thì gục đầu xuống, mím môi.
Cô ấy đã sớm biết rằng Hiểu Hiểu không phải người bình thường, nhưng mà...!Cô ấy lại không ngờ rằng người nàng coi trọng lại ưu tú như thế...
Thích một người, cho dù có giữ khoảng cách thế nào, thì ánh sáng trong mắt cũng không thể lừa dối được.
Theo yêu cầu của hiệu trưởng, bài đầu tiên đại tiểu thư bọn trẻ là bài Quốc Tế Ca, tuổi hiệu trưởng đã lớn, ông ấy không biết tương lai mình có thể kiên trì bao lâu, chỉ hy vọng có thể giúp chúng có được lý tưởng sống ngay thẳng, cho dù tương lai bằng phẳng hay gập ghềnh, thì trong lòng chúng vẫn sẽ ngập tràn ánh mặt trời.
- Vùng lên! Hỡi các nô lệ ở thế gian
Vùng lên! Hỡi ai cực khổ bần hàn
Sục sôi nhiệt huyết trong tim chứa đầy chân lý
...
Tiếng đàn của đại tiểu thư dẫn đường từng bước, khi bọn nhỏ thấy không quen thì tiếng đàn của cô rất thấp, khi bọn nhỏ từ từ vào trạng thái thì cô lại dần tăng tốc độ lên, điều tiết cảm xúc rất tốt, đến cuối cùng, cả đám trẻ hát bằng tình cảm mãnh liệt hùng hồn, có mấy đứa trẻ đứng lên rơm rớm nước mắt.

Đương nhiên, hùng hồn nhất chính là cô giáo Mục, đôi mắt của nàng ửng đỏ, tay siết thành nắm đấm gân cổ hát.
Trong tiếng hát đồng thanh của bọn nhỏ, giọng la hét của nàng đặc biệt có sức mạnh, làm cho tất cả học sinh nổi hết cả da gà.

Đến hiệu trưởng và những giáo viên khác cũng nhe răng trợn mắt.
Trương Xảo cũng chảy nước mắt, đã lâu cô ấy chưa nhìn thấy thần tượng của mình như vậy, cô ấy biết mình đã không hâm mộ sai người.
Đã quen nhìn Tần Di thanh tao kiêu ngạo trong màn hình.

Trong mắt cô lúc này tràn đầy kiên cường, trên môi treo nụ cười tiếp thêm sức mạnh cho mọi người, trong lòng cô ấy cảm thấy rất kiêu ngạo, vì đây chính là thần tượng của cô ấy.
Lớp học đầu tiên của cô giáo Tần rất sôi nổi, nhận được tiếng reo hò khắp cả phòng.

Đại tiểu thư hơi khom người tỏ vẻ cảm ơn sự nhiệt tình của bọn nhỏ.

Động tác đơn giản nhưng rất đẹp mắt.
Cô đã từng biểu diễn ở rất nhiều nước trên thế giới, cũng từng diễn tấu trên những hội trường nổi danh, cô cũng từng biểu diễn trước hàng vạn người.
Mỗi một lần cô đều rất nhập tâm, nhưng chưa từng có nhiệt huyết giống như hôm nay.
Cô cảm giác có một dòng nước ấm men theo giọng hát của bọn trẻ hội tụ trong lòng ngực, qua thật lâu vẫn chưa tiêu tan.
Đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời đại tiểu thư.
Cô nhìn khuôn mặt non nớt ngây thơ chất phác của lũ trẻ, trong đầu hiện lên một câu mà Hiểu Hiểu luôn treo ngoài cửa miệng – Đừng khinh thiếu niên nghèo, cuối cùng sẽ có ngày thành rồng thành phượng.
Tương lai, cô nhất định sẽ cùng Hiểu Hiểu nắm tay trở về nơi này, để nhìn xem bọn nhỏ.
Mỗi một đứa trẻ nơi này, cô đã quyết định sẽ giúp đỡ.
Đại tiểu thư đã từng lạnh nhạt, đã từng xa rời nhân thế không màng thế sự, nhưng theo thời gian ở chung, cô đã dần bị Hiểu Hiểu mạnh mẽ kéo và thế giới náo nhiệt này, hơi thở sống động lưu chuyển trong không khí, nhiệt độ của sự sống dần theo máu chảy vào trái tim.
Điều này làm cô không khỏi nhớ tới cái ngày ấy, nó cũng chỉ là một ngày như bình thường, Hiểu Hiểu dùng quần áo bọc kín cô, rồi cũng kéo mạnh cô từ nơi cô đơn vắng lặng xông vào đám người ồn ã.
Nàng cứ vô thanh vô tức xâm nhập vào thế giới của cô, chiếm trọn toàn bộ ánh mắt của đại tiểu thư.
Cuối buổi học.
Có rất nhiều học trò vây quanh đại tiểu thư, chúng ríu rít nói với đại tiểu thư rất nhiều, trên mặt Tần Di là nụ cười nhạt, thỉnh thoảng cô sẽ gật đầu một cái, đứa trẻ nào được cô gật đầu đáp trẻ đều giống như trở nên kích động, hận không thể nhảy cẫng lên.
"Có người trời sinh đã là vương giả đúng không?"
Cô giáo Trương ôm cánh tay đứng ở cạnh Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư, trong lòng nàng vô cùng kiêu ngạo: "Vĩnh viễn là vậy."
đại tiểu thư sẽ mãi mãi là niềm kiêu ngạo tự hào của nàng.
Bởi vì trường học chưa từng nhiệt liệt sôi trào như vậy, không có nhiều thầy cô giáo ưu tú đến, hiệu trưởng vắt cổ chày ra nước cắt máu, muốn dẫn mọi người về nhà ăn cơm, đầu tiên gọi điện cho vợ: "Hầm gà, hầm rượu, qua nhà ông Lưu sát vách mua xiên nướng, tôi báo trước cho bà lát nữa tôi sẽ dẫn giáo viên về nhà mình!"
Vừa nghe thấy tụ tập, các giáo viên đều vung tay hoan hô, cô giáo Mỹ Mỹ không nhịn được cảm tán: "Lần trước hiệu trưởng mời khách chắc là một năm trước rồi nhỉ?"
Thầy giáo đứng bên cạnh cười: "Nói thiếu rồi, gần được hai năm."
Hiệu trưởng lắc đầu: "Mấy người đó, tôi đâu có keo kiệt như vậy."
Thế mà còn không keo kiệt sao?
Hiệu trưởng đã cống hiến hết tất cả cho ngôi trường học không có tên này, theo bên cạnh đám nhóc con, cả đời chỉ mong chúng có thể đi ra khỏi núi lớn, có được cuộc sống tốt đẹp.

Còn bản thân mình, ông ấy đã sớm buông bỏ.
Nhiều năm qua, tuy thôn họ lạc hậu nhưng cũng có một vài đoàn đến tình nguyện, tuy rằng mọi người có lòng nhiệt huyết, nhưng phần lớn là làm hình thức đi ngang qua sân khấu, chỉ vì để có kinh nghiệm viết vào sơ yếu lý lịch.

Hiệu trưởng hiểu điều này, cho nên lúc đầu ông ấy cũng không hy vọng gì nhiều.

Nhưng ngày dần trôi qua, mọi người đã cho ông ấy rất nhiều hy vọng và sức mạnh.
Sau khi thu dọn mọi thứ, chuẩn bị ra về, hiệu trưởng còn nhìn Hiểu Hiểu rồi bùi ngùi nói: "Cô giáo Mục, tôi rất coi trọng cô, nếu có thể thì đừng chỉ ở lại đây ba tháng, sau này thường xuyên về đây thăm."
Thật ra ông ấy mong cô giáo Mục có thể ở lại, ông ấy cảm thấy cô giáo Mục là người tài giỏi, nhưng nàng không phải vật trong ao, nàng sẽ có thể đi đến một nơi xa hơn, tỏa ánh sáng chói lóa hơn.
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ: "Đương nhiên tôi sẽ về, tôi đã thương lượng kỹ với người yêu, sau này sẽ cùng về thăm đám trẻ."
Nàng đã không nhịn được mà tưởng tượng lại cảnh tượng mười năm thậm chí hai mươi năm nàng quay về đây cùng đại tiểu thư.
Khi đó, bọn nhỏ đều đã lớn lên, không biết chúng còn nhớ những giáo viên đã nằm trong trí nhớ của chúng ba tháng hay không.
Thầy giáo bên cạnh ngạc nhiên hỏi: "Hiểu Hiểu có người yêu rồi?"

Mục Hiểu Hiểu lén nhìn thoáng qua đại tiểu thư, mỉm cười gật đầu, mặt nóng rực.
Đại tiểu thư ngồi ở trên xe lăn, thờ ơ nhìn ánh trăng phía xa, trông như có vẻ chẳng quan tâm đến những chuyện bên này.
Lý Bác nghe xong mím môi, anh ta ủ rũ cúi đầu, cầm cây chổi đi quét rác, đại tiểu thư liếc mắt nhìn anh ta, bàn tay siết chặt tay vịn xe lăn.
"Ôi chao, Tiểu Từ ở thôn bên cạnh còn gửi thư tình cho mình đó."
Thầy giáo nói với giọng đáng tiếng: "Vậy cậu ra ngoài lâu như vậy, người đó yên tâm để một cô bạn gái xinh đẹp như cậu ra ngoài sao? Còn có nhiều người theo đuổi nữa chứ."
Người bên cạnh cũng gật đầu theo: "Không phải sao? Để một cô bạn gái xinh đẹp như vậy ở ngoài hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt, dụ dỗ bao nhiêu người nhớ thương, nếu là tôi thì ngày nào tôi cũng sẽ gọi điện thoại."
Cô giáo Mục nghe khen đến mức miệng rộng đến mang tai: "Một nửa kia của tôi cũng rất ưu tú."
Nàng còn từng phân tích với Trương Xảo, tại sao đại tiểu thư lại ưu tú như vậy, nhưng tại sao người theo đuổi cô lại chẳng nhiều bằng Hiểu Hiểu.
Cô giáo Trương dùng luận cứ vô cùng kinh điển: "Một mặt vì đại tiểu thư quá lạnh nhạt, mặt khác, thân phận và địa vị của cô ấy rành rành ra kia, có nhiều người vừa gặp cô ấy đã cảm thấy không bằng, tự biết xấu hổ vì thế nhắc cũng chẳng dám nhắc, nhưng mà cậu không giống vậy, vừa có năng lực vừa xinh đẹp, mọi người đều muốn thử một lần."
Cô giáo Mục nghe xong quả thật rất tức giận: "Cậu có ý gì?"
Trương Xảo vui tươi hớn hở ôm cổ nàng: "Cậu cũng là, đừng cứ hạ thấp mình.

Chờ sau này cơ thể đại tiểu thư tốt hơn, quay lại thế giới ấy, bên cạnh cậu sẽ là những lão đại ưu tú không giàu cũng quý, cậu phải tự tin lên.

Ở trong thế giới ấy, đại tiểu thư chính là nữ vương.

Nhưng ở trong mắt bọn mình, cậu chỉ là một con nhãi con thôi."
...
Ôi chao.
Mọi người ồn ào kéo nhau đi, có người trẻ tuổi thì sẽ luôn ồn ào náo nhiệt, hiệu trưởng cười ha hả nhìn các cô: "Đi nhanh lên, tối nay phải uống cho say, mọi người báo cho người nhà đi, đừng nói uống không được."
Hiểu Hiểu nghe xong lời này thì đi đến bên cạnh đại tiểu thư, hơi cong lưng lên: "Nếu không em nói với hiệu trưởng một tiếng, để cho chị về trước?"
Nàng biết đại tiểu thư không thể uống rượu.
Cô cũng không thích hoạt động tập thể lộn xộn như vậy.
Trời dần tối, nụ cười trong mắt Mục Hiểu Hiểu tựa như có ánh sáng, đại tiểu thư nhìn nàng, khóe mắt liếc cô giáo Mỹ Mỹ đang mất hồn mất vía phía sau Hiểu Hiểu, lạnh nhạt lùi xe lăn ra sau hai bước, kéo dãn khoảng cách với Mục Hiểu Hiểu.
Cô giáo Mục:...!
Đôi mắt Đại tiểu thư rất lạnh nhạt, nhìn Hiểu Hiểu giống như nhìn những đồng nghiệp khác: "Tôi và cô giáo Mục rất thân nhau sao?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Cô giáo Mỹ Mỹ vẫn luôn chú ý Hiểu Hiểu, trong lòng cảm thấy Mục Hiểu Hiểu có gì đó với cô giáo mới đến, nhưng lại không dám chắc.

Lúc cô ấy đi lên từ phía sau đã nghe thấy cuộc nói chuyện được mã hóa của hai người.
Mục Hiểu Hiểu: "Sao, chị có ý gì? Hồi nãy còn muốn uống rượu, chị muốn biến thành mèo sao?"
Đại tiểu thư cười lạnh: "Em quản chị?"
Mục Hiểu Hiểu: "Em mặc kệ thì ai quản chị? Sao nào, chẳng lẽ chị muốn tìm con chó khác sao?"
Nàng phẫn nộ liếc mắt nhìn Tiểu Luật vẫn luôn xum xoe phía sau đại tiểu thư.
Đại tiểu thư: "Chó dữ tố cáo trước, cút ngay."
Cô giáo Mỹ Mỹ:...?.


Bình luận

Truyện đang đọc