CẤM ĐẾN GẦN


Gương mặt Tần Di đỏ hết cả lên, ngay cả lỗ tai cũng bị Hiểu Hiểu làm đỏ bừng.

Cô kiềm chế hô hấp, duỗi tay đẩy Mục Hiểu Hiểu: "Buông...!ra."
Mau buông ra, làm cái gì đấy?
Không thấy Tô Thu Vân biến sắc rồi sao?
Tô Thu Vân cũng không hổ là người đã trải qua sóng to gió lớn, tuy rằng nội tâm bà đã khiếp sợ cực độ, biểu tình cũng một lời khó nói hết, nhưng lại không ngăn cản, ngược lại mắt sáng rực nhìn hai người.
Bà muốn xem Hiểu Hiểu còn có thể làm gì nữa?
Tay Mục Hiểu Hiểu lắc lắc tay của Tần Di, giọng nói của nàng khác với mọi khi, nàng nghiêng người về phía trước và ôm chặt lấy Tần Di: "Con vui lắm."
Nói xong, cằm nàng cọ cọ cổ cô, chôn trong lồng ngực Tần Di, nhìn bà.
Cơ thể đại tiểu thư cứng đờ:...
Đây là thói quen hằng ngày của hai người nhưng Mục Hiểu Hiểu không biết người khác nhìn vào mắt là mờ ám cỡ nào.
Tô Thu Vân đã nhìn Tần Di bằng con mắt như búa tạ, lúc trước bà vẫn có chút gò bó với Tần Di, một là không quen, hai là, dù sao thân phận và địa vị của cô như thế, cô lại là ân nhân của Thu Thu, lúc ở chung nên chú ý giọng điệu.
Nhưng bây giờ...
Tô Thu Vân cười, bà dùng ánh mắt nhìn người một nhà để nhìn Tần Di: "Nó uống nhiều quá nên mới thành ra thế này, con tập quen dần là được."
Chú ý.
Chú ý cách dùng từ ở đây.
Người lớn nhà ai thấy con cái nhà mình uống rượu quá chén rồi phát điên trước mặt người ngoài, không nói tiếng "con đừng để bụng" mà lại dùng "con tập quen dần là được"?
Trước đây, khi ăn Tết, mọi người ở cô nhi viện sẽ cùng nhau ăn uống, trò chuyện, ca hát và có một ngày rất vui vẻ.
Hiểu Hiểu cũng quá chén, chẳng qua lúc đó nàng có uống nhiều thì cũng chỉ làm khùng làm điên mà kéo Thu Thu nhảy bài "Hai con hổ", hiếm khi luôn mồm bắt người khác hứa hẹn chó mèo như vậy.
Tô Thu Vân ngầm hiểu, từ "chó" này chắc chắn là tiếng lóng thân mật của hai người trẻ tuổi.
Nghe xong lời này, Tần Di ngơ ngẩn nhìn Tô Thu Vân, cô cũng không rảnh bận tâm tới chó Mục đang nhắm mắt lẩm bẩm trong ngực mình.

Trái tim đập thình thịch, dường như không thể tin được.

Là ý như cô đang hiểu sao? Đúng không?
Tô Thu Vân nâng ly rượu lên, bà tự mình uống một hớp, cười khẽ: "Dì không ngờ rằng, chuyện sẽ là thế này."
Bà đúng là đã từng lo lắng cho chuyện tình cảm sau này của Mục Hiểu Hiểu.
Đứa nhỏ này trông thì dịu dàng.

Vì nguyên nhân nghề nghiệp nên luôn nhanh chóng chiếm được cảm tình và sự ưu ái của người xa lạ.
Nhưng nếu thật sự chung sống lâu dài với nhau, ai cũng biết trong lòng nàng có một lá chắn dày nặng đến nhường nào, vốn dĩ không muốn để cho người khác tiếp cận.
Trái tim Tần Di như ngưng trệ, ngày thường cô không tiếp xúc nhiều với người lớn tuổi, nhưng cô cũng nhìn thấy từng người bên cạnh phải đối mặt với cái gì khi come out.
Cho dù trong giới giải trí, trong hoàn cảnh bao dung như vậy, người đồng tính còn bị uy hiếp đánh gãy chân
Cô có thể không để bụng bất cứ kẻ nào, thậm chí không để bụng bản thân, nhưng không thể không để bụng người trong lồng ngực.
Cô cúi đầu nhìn nhìn Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu híp mắt, đúng là uống quá nhiều, rầm rì: "Mệt mỏi, đỡ bổn chó đi ngủ."
Tần Di:...
Cô nhớ những gì Mục Hiểu Hiểu đã nói bên tai khi cô uống nhiều.
—— Ngày mai tỉnh lại, chị sẽ nhớ được bao nhiêu?
Hiểu Hiểu, còn em? Em còn nhớ được bao nhiêu?
Tô Thu Vân đứng dậy: "Đỡ nó vào phòng trước đi.


Dì có có chuyện muốn nói với con."
Hiểu Hiểu như cái bánh trôi hấp nhân đậu, cứ ở đây ăn vạ Tần Di khiến cô không cách nào nói tiếp.

Tô Thu Vân đi đỡ nàng, bắt lấy tay nàng: "Hiểu Hiểu, con say quá, mẹ đưa con vào phòng ngủ."
Mục Hiểu Hiểu lẩm bẩm lầm bầm, hai tay ôm eo Tần Di, lầu bầu không rõ: "Đừng sợ mất ngủ, em ngắm sao với chị, hát cho chị nghe nhé?"
Nàng hắng giọng, như xác chết vùng dậy mà kêu gào: "Là yêu! Bao dung là vì yêu sâu sắc!"
Tần Di:...
Cuộc đời của đại tiểu thư chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy.
Tô Thu Vân nhíu mày nhìn Tần Di: "Con đừng chiều nó."
Nhìn có ra thể thống gì không.
Tần Di mím môi, cô nâng tay lên sờ mặt Mục Hiểu Hiểu.

Tay đại tiểu thư lạnh lẽo, tự mang hiệu quả hạ nhiệt độ, mắt Mục Hiểu Hiểu không mở ra nổi, khóe môi còn cong lên, cọ qua cọ lại.
Hôm nay nàng quá chén, nể tình vẫn có thể tha thứ được.
Mẹ ở bên, người nàng thích cũng ở bên, ca phẫu thuật của em gái cũng sắp xếp xong xuôi, lâu rồi nàng không được vui như vậy.
Tô Thu Vân biết chân của Tần Di không tiện, tay bà dùng sức túm Mục Hiểu Hiểu qua.

Nếu là người khác, Hiểu Hiểu uống say bí tỉ cũng sẽ nhảy dựng lên đá bay nhưng ngửi được mùi của mẹ, nàng vô cùng thành thật dựa vào Tô Thu Vân: "Mẹ, con vui cực."
Tô Thu Vân vừa vui mừng vừa chua xót, bà ôm eo Mục Hiểu Hiểu: "Mẹ biết."
Đứa nhỏ Hiểu Hiểu này, hồi bé đã suy nghĩ nhiều, vui giận không hiển lộ khiến Tô Thu Vân và bà nội Sở kiêu ngạo nhưng cũng không yên lòng.
Ngoại trừ bà và bà nội, Tô Thu Vân có bao giờ thấy nàng thể hiện như vậy với người khác?
Nàng mang loại tình cảm này với Tần Di, Tô Thu Vân không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.

Bà vui vẻ xen lẫn chút chua xót.
Con gái của bà đã trưởng thành rồi, có người mình yêu thương trân trọng.
Hồi còn nhỏ, Tô Thu Vân có thể bế Mục Hiểu Hiểu trực tiếp ôm về phòng ngủ, nhưng hôm nay, bà chỉ đỡ nàng thôi mà đã cố hết sức.
Năm dài tháng rộng không chừa một ai.
Lúc này Tần Di nhìn chân mình, hơi oán hận khôi phục quá chậm.
Mặc dù không giúp được gì, cô cũng đi theo Tô Thu Vân và Hiểu Hiểu suốt quãng đường, may mà Tô Thu Vân rất quen thuộc đường nẻo trong nhà.

Bà trực tiếp dìu Mục Hiểu Hiểu vào phòng ngủ, cởi giày và đắp chăn cho nàng.
Lần dằn vặt này, rốt cuộc cũng có tuổi, bà toát mồ hôi, quay đầu lại muốn chào hỏi Tần Di thì thấy cô đang bưng thau vào.
Tô Thu Vân hơi kinh ngạc nhìn cô.
Bà đã từng nghe Hiểu Hiểu mô tả gia cảnh của Tần Di, còn nói đùa rằng cô ấy mang giày cũng phải có người giúp, mười ngón tay không dính nước xuân.
Mặc dù cơm chiều hôm nay, bà vừa ăn đã biết do Mục Hiểu Hiểu làm hộ, nhưng hiện tại...
Tần Di không có kinh nghiệm hầu hạ người khác, cô đặt thau ở bên cạnh tủ đầu giường, dùng khăn lông nhẹ nhàng nhúng vào, từng chút lau mặt cho Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu nghiêng đầu, bắt lấy tay cô, không cho động đậy, Tần Di nhẹ nhàng: "Uhm uhm uhm."
Mục Hiểu Hiểu lập tức thành thật một cách kỳ diệu, buông lỏng tay ra, thậm chí còn quay mặt về phía Tần Di, để cô tiện lau mặt.
Tô Thu Vân:...
Bà nhớ câu "Uhm uhm uhm?" này hồi còn trẻ ở quê lúc cho heo ăn mới gọi như vậy.
Bà không gặp Hiểu Hiểu mới bao lâu?

Mọi thứ đều thay đổi.
Con gái bà có người chăm sóc.
Động tác của Tần Di hơi vụng về, lúc nhúng khăn lông phải lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng lực tay lại rất dịu dàng.
Cô chậm rãi lau khô mặt Mục Hiểu Hiểu, rồi xoa bóp thật nhẹ nhàng.

Chân cô không làm trụ được nên khi nghiêng mình về phía trước phải gắng gượng hết sức.
Qua một hồi chật vật, Tần Di cúi đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu trên giường đệm, mồ hôi thơm tho rịn ra nhưng trong đôi mắt là tình ý vô bờ.
Cứ như vậy dịu dàng nhìn chăm chú...
Tô Thu Vân cảm thấy nếu hôm nay bà không có mặt ở đây, hai đứa trẻ có thể sẽ có một bước phát triển mang tính đột phá.
Tần Di chống người lên chuẩn bị rời đi, đột nhiên không đề phòng, bên hông bị cánh tay bất ngờ nâng lên của Mục Hiểu Hiểu túm lấy, kéo qua.
Mục Hiểu Hiểu cũng rất dứt khoát, xoay người một cái, trực tiếp ôm cô vào trong ngực như ôm gối ôm, còn cố ý dụi đầu vào cổ cô, tham lam ngửi hương vị trên người cô.
Tô Thu Vân:...
Tần Di:!!!
"Hiểu Hiểu..." Tần Di nói hai chữ "Hiểu Hiểu" lưu loát nhất, cô mở miệng chính là vì nàng, hai chữ này quay cuồng trong lòng ngàn lần, có thể không quen thuộc sao?
Cô thật sự muốn véo Mục Hiểu Hiểu, muốn lấy tay chọc mở mắt cô, bộ say là ghê gớm lắm à?
Lúc cô uống rượu không làm ầm làm ĩ như vậy.
Có gì ghê gớm?
Mục Hiểu Hiểu dùng hành động thực tế chứng minh, nàng dùng sức ôm Tần Di, không quan tâm mà ngửi lấy ngửi để mùi hương trên người nàng.
Nàng mê muội mùi hương của đại tiểu thư.
Cho dù quá chén, nàng cũng biết, bất luận nàng làm cái gì, Tần Di đều sẽ bao dung nàng.
Hô hấp của Tần Di rối loạn, hơi thở của Mục Hiểu Hiểu phun lên má cô mang theo mùi rượu, ngứa đến tận tâm can, khiến cho cơ thể cô bủn rủn mất sức.

Cô thật sự chịu không nổi, dùng tay bóp lấy mũi nàng.
Tô Thu Vân nhìn hai người trên giường, vô cùng cẩn thận hỏi: "Hay là dì ra ngoài trước nhé?"
Tần Di:...
Đại tiểu thư sống đến bây giờ cũng chưa từng chật vật như vậy.
Phí bao nhiêu sức lực cô mới lay được Mục Hiểu Hiểu từ trên người mình xuống, nhét cho nàng cái gối ôm.
Đại tiểu thư cần thời gian điều chỉnh lại tâm trạng một chút, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Tô Thu Vân dém chăn cho Mục Hiểu Hiểu, nhìn khuôn mặt nàng cuối cùng cũng ngủ say, chọt chọt cái trán của nàng, nhẹ giọng nói: "Con đấy, rốt cuộc là say thật hay giả say?"
Tại sao nàng say xỉn đúng lúc như vậy chứ?
Đã uống nhiều lại còn đòi ôm, lấy ai làm gối ôm?
Khi đại tiểu thư điều chỉnh xong cảm xúc rồi đi đến phòng khách, Tô Thu Vân đã lấy vải trong tủ lạnh ra, ngồi trên ghế sô pha và mỉm cười nhìn cô: "Cực cho con quá."
Đôi mắt của Tần Di gần như không dám đối diện với Tô Thu Vân.
Bây giờ cô như đứa trẻ đã phạm lỗi.
Tô Thu Vân lại nhìn cô: "Ăn chút cho mát."
Tấm lòng của bà vốn hiền hậu, muốn Tần Di ăn một ít trái cây để tĩnh tâm lại.

Ai mà không từng trẻ tuổi, cái loại cảm giác rung động này tôi hiểu bạn hiểu mọi người đều hiểu.

Nhưng cố tình Tô Thu Vân lại vừa khéo dọn vải ra.
Cơ thể Mục Hiểu Hiểu quanh năm thoang thoảng hương thơm của vải.

Khi quả vải lạnh lẽo bị đại tiểu thư niết trong tay, khi lớp vỏ bên ngoài bị bong ra từng mảng, lộ ra lớp cùi trắng ngần, mềm và mọng nước, mặt cô đỏ bừng.
Đại tiểu thư vẫn luôn tưởng rằng cô là một người thanh lãnh cấm dục, nhưng Mục Hiểu Hiểu đã làm cô thay đổi
Cô không được như vậy.
Vì sao nhìn cái cũng liên tưởng đến nàng?
Tô Thu Vân nhìn dáng vẻ của Tần Di, không khỏi cảm khái, đúng là tuổi trẻ.
Đây là tình yêu.
Quá là tốt đẹp.
Đối thoại giữa hai người phụ nữ trưởng thành đơn giản hơn nhiều.
Tô Thu Vân cũng không có gì giấu giếm mà thẳng thắn nói luôn: "Con à, nói cho dì biết, có phải con và Hiểu Hiểu thích nhau không?"
Chỉ một câu nói, bí mật nho nhỏ mà Tần Di cẩn thận cất giấu đã dễ dàng bị bại lộ.

Không lòng vòng nhưng có uy thế mạnh mẽ.
Hít một hơi thật sâu, Tần Di ngẩng đầu nhìn Tô Thu Vân, gật đầu, khẽ cắn môi: "Đúng...!con...!con thích nàng."
Cô thích Mục Hiểu Hiểu.
Nhưng tình cảm của Hiểu Hiểu đối với cô...!Tuy cô cảm giác được nhưng bản năng khiếm khuyết cảm giác an toàn của chòm Bò Cạp cứ quấy phá âm thầm.

Chỉ cần nàng không tự mình nói ra, Tần Di cũng không dám xác định.
Tô Thu Vân rất vừa lòng với thái độ hào phóng thừa nhận của Tần Di, bà cười khẽ: "Con bé chỉ được cái cứng miệng, cứ thế mà nhận làm chó, hẳn cũng có liên quan tới con nhỉ?"
Tần Di:...
Cô thật sự cảm thấy xấu hổ hộ Mục Hiểu Hiểu, với tính cách sĩ diện như vậy, nếu biết những gì mình đã làm đêm nay, nàng nhất định sẽ không chịu nổi.
Tô Thu Vân đúng là kiểu người ngoài mặt mềm mại, bên trong cứng rắn và luôn có chính kiến ​​của mình.
Đêm hôm đó, dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt Tô Thu Vân dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, bà thật sự giống như một vị trưởng lão, tỉ mỉ trò chuyện với Tần Dịch, xoa dịu trái tim cô.
"Tính cách của đứa bé Hiểu Hiểu này chẳng lẽ dì còn không biết? So với bạn bè cùng trang lứa thì quả thật nó có năng lực và sự chững chạc, nhưng dù sao tuổi thật của nó vẫn ở đó.

Trước kia luôn miệng nói cái gì mà chủ nghĩa độc thân, sống một mình.

Dì và bà nội nó bèn cười nó trẻ người non dạ.

Con đó, đừng để ý nó, tự bản thân nó sẽ vượt qua lời thề thốt đấy thôi.

"
"Vả lại, chuyện tình yêu nếu có thể dễ dàng khái quát bằng một câu qua loa sơ sài, vậy còn gọi là yêu sao?"
"Dì không phải là một món đồ cổ.

Cả đời này dì trải qua rất nhiều việc, có lẽ cho đến bây giờ rất nhiều chuyện đều trở nên mờ nhoà nhưng vẫn coi như là hiểu biết nhiều hơn các con một ít."
"Cuộc sống này, bất luận thân phận địa vị, giàu nghèo hèn quý luôn có gánh nặng khiến người ta khó thở, may mắn biết bao khi có được người yêu để sưởi ấm cho nhau? Còn quan tâm gì đến giới tính nữa?"
"Con bé còn hơi non nớt, một lòng luôn hướng về phía các dì.

Được cái này mất cái khác.

Sau này con cũng phải lo lắng nhiều thứ.

Nhưng dì đảm bảo với con, con bé này dì trông từ nhỏ đến lớn, phẩm hạnh đoan chính.

Ngoại trừ hơi tham ăn, hơi láo nháo thì không có khuyết điểm nào nữa."

"Dì không biết nhiều về tình hình bên con lắm, nhưng dì cũng hy vọng sau nay con đừng để bản thân bị uất ức."
"Hai người các con ai cũng không an nhàn, trong tương lai có lẽ còn sẽ gặp phải rất nhiều sóng gió, đến từ xã hội, đến từ người khác.

Nhưng tuyệt đối không bao giờ đến từ bản thân dì."
"Bởi vì dì là mẹ nàng, chỉ mong nàng cả đời được vui vẻ hạnh phúc."
...
Tần Di nghe mà cánh mũi chua xót.

Đây mới là tình yêu thương của người lớn, hoàn toàn khác hẳn với gia đình cô.
Giây phút này, cô thật sự rất hâm mộ Hiểu Hiểu, cũng cảm thấy vui mừng thay nàng vì có được một người mẹ như vậy.
Tô Thu Vân đi qua, tay bà nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tần Di: "Con à, dù dì chỉ mới nhìn thấy con một lần nhưng dì cũng cảm thấy con là người có trái tim cứng rắn và ẩn chứa rất nhiều điều, nếu sau này hai người thực sự ở bên nhau thì dù có chuyện gì xảy ra cũng phải cùng nhau tâm sự và đưa ra quyết định nhé?".
...
Đêm còn dài.
Bởi vì đã quá muộn, Tô Thu Vân quét dọn phòng cho khách, bà ở đó nói với Tần Di: "Con cũng đừng về, qua phòng Hiểu Hiểu nghỉ ngơi đi."
Tần Di nghe xong thân mình hơi cứng lại, biểu tình có chút mất tự nhiên.
Tô Thu Vân kinh ngạc nhìn cô.

Bà trầm mặc một lát, suy nghĩ, hai người này nhịn cũng giỏi thật, sớm chiều ở chung, vành tai chạm tóc mai.
Một thanh niên vào độ tuổi máu lửa hừng hực, suy nghĩ bậy bạ.
Một người sắp ba mươi, độ tuổi như sói như hổ cũng chịu đựng được.
Có phải ứng với câu nói kia, thích là suồng sã, yêu là kiềm chế?
Tô Thu Vân nhìn Tần Di, trong lòng càng thêm mềm mại, đúng là làm khó đứa nhỏ này, thích phải một người sĩ diện, cứng đầu, miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo như Hiểu Hiểu nhà bà.

Xem ra, đứa nhỏ này từ lâu đã có tình cảm sâu đậm với Hiểu Hiểu nhưng Hiểu Hiểu nhà bà còn đang rối rắm việc làm chó hay không thì sợ là người ta đã nghĩ đến tương lai xa xôi rồi.

Không sao, thời gian còn dài, sau này nói hết mọi chuyện rồi, bà sẽ dặn dò Hiểu Hiểu đối xử tốt với người ta.
Cuối cùng, Tần Di thúc giục Tô Thu Vân nghỉ ngơi, tài xế của cô ở dưới lầu tự quay về.
Ngày mai là ngày Thu Thu phẫu thuật, dù cô lo lắng nhưng thân phận này không hợp đi thăm hỏi.
Đôi khi, biểu hiện của người trưởng thành là ở chỗ này.
Tần Dịch đã qua cái tuổi để câu yêu thương, chiều chuộng ngoài miệng, mà cô sẽ làm những gì có lợi nhất cho người yêu vào thời điểm thích hợp nhất, âm thầm nhưng mạnh mẽ bảo vệ nàng.
Tô Thu Vân cũng không khách sáo với cô, cười gật đầu.

Bà đúng là hơi mệt mỏi, thời gian không chừa một ai, sức khoẻ giờ đây không thể so với mấy năm trước.
Trước khi rời đi, bánh xe lăn của Tần Di lăn vào phòng Mục Hiểu Hiểu.
Trong phòng, chỉ bật một cái đèn ngủ ở đầu giường.
Đại tiểu thư ngồi ở mép giường, yên lặng nhìn Hiểu Hiểu.

Lúc này, nàng rốt cục đã ngủ say, cũng không náo loạn, lông mi dài cong lên, đôi môi rất xinh đẹp, sắc mặt lúc ngủ cũng trầm ổn hơn rất nhiều, giống như một công chúa nằm trong lâu đài.
Ánh trăng lượn lờ.
Tần Di nhìn nàng, tim đập gia tốc, môi cô mím mím, mở ra ngậm lại.
Dường như muốn nói cái gì nhưng không dám nói.
Cứ như vậy năm lần bảy lượt qua hồi lâu.
Rốt cuộc, đại tiểu thư lấy hết can đảm, đôi mắt đen nhánh của cô nhìn Mục Hiểu Hiểu thật sâu, nói ra câu gần đây đã tập dợt trong lòng vô số lần: "Hiểu Hiểu, chị thích em."
—— Hiểu Hiểu, chị thích em.
Cô nói một cách chắc chắn như vậy.
Rõ ràng như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc