CẤM ĐẾN GẦN


Màn pháo hoa long trọng mà lãng mạn, Mục Hiểu Hiểu xem rất nghiêm túc, ánh sáng lấp lánh tựa như nở rộ trong con mắt nàng, trong lòng nàng thật cảm động.
Cảnh tượng này, cả đời nàng đều có thể nhìn thấy thật tốt biết bao.
Không nghĩ tới có một ngày cũng có người xem nàng như đứa trẻ mà đối đãi.
Nàng ngắm pháo hoa còn đại tiểu thư đang ngắm nàng.

Gò má Mục Hiểu Hiểu tinh xảo, nàng ngửa đầu nhìn bầu trời, trong mắt ánh lên sự hưng phấn.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, bỏ xuống gánh nặng trùng trùng, lộ ra khí tức thanh xuân hừng hực.
Đại tiểu thư nhìn nàng không chớp mắt tựa như chú mèo con say rượu ngã vào lòng nàng.
Lúc này mà không phải trở về thì thật tốt nhưng không được.
Mục Hiểu Hiểu vô cùng thành thạo cõng đại tiểu thư lên, dỗ dành cô:"Về nhà thôi."
Tần Di dựa lên lưng nàng, ngửi mùi hương quen thuộc, ngoan ngoãn đưa tay ôm lấy cổ nàng.
Trương Xảo:...
Cô ấy phát hiện ra từ đầu đến cuối bản thân đúng là một người thừa.
Cô ấy không nên ở chỗ này, cô ấy nên ở cốp xe mới phải.
May là ở thời khắc mấu chốt, Mục Hiểu Hiểu còn có chút lương tâm, nàng nghiêng đầu nhìn Trương Xảo một cái:"Hey, ngây ra đấy làm gì?"
Trương Xảo muốn khóc muôn, nàng còn nhớ đến cô ấy sao? Cô ấy không ngây ra thì còn biết làm gì? Mắt nàng như sắp mọc trên người đối phương rồi, căn bản không chứa nổi cô ấy.
Đã thấy tội lỗi? Đã thấy áy náy rồi sao? Bắt đầu muốn vãn hồi mọi thứ hả?
Cằm Mục Hiểu Hiểu hất về hướng xe lăn của đại tiểu thư:"Cầm áo của tớ đến đây, đắp lên người thần tượng của cậu đi."
Trương Xảo:...
Đắp áo xong.
Mục Hiểu Hiểu mỉm cười thật xinh đẹp với cô ấy, giờ đây Trương Xảo đã không còn ôm bất kì mộng tưởng nào với nàng, ôm cánh tay lạnh lùng nhìn nàng, đã quá muộn rồi, có cười với cô ấy cũng không cách này cứu được cõi lòng đã tổn thương này.
Mục Hiểu Hiểu:"Còn phải nhờ cô Trương đẩy hộ cái xe lăn của đại tiểu thư, cẩn thận chút, đắt lắm đó."
Trương Xảo:...
Đậu mé!
Mục Hiểu Hiểu, cậu muốn chết hả!
Nếu không phải đại tiểu thư tặng đĩa hát cho cô ấy thì thật muốn tuyệt giao mà!
Mục Hiểu Hiểu cõng đại tiểu thư đi thẳng ra ngoài, Trương Xảo kiểm tra lại bốn phía xung quanh xem có để rơi gì không, rồi mới đi ở sau cùng.
Đáng nhẽ mọi chuyện hôm nay sẽ kết thúc ở đây nhưng cô ấy đã đánh giá thấp Mục Hiểu Hiểu rồi.
Vừa cõng người ta, nàng vừa ậm ừ hát "Cõng Trư Bát Giới" để chọc tức Tần Di.
Mặc dù đại tiểu thư đang say nhưng tình yêu âm nhạc ngấm sâu vào xương cốt của cô, cô nhận ra đây là bài gì.

Bàn tay cô nâng lên, vặn nắn mặt Mục Hiểu Hiểu, rồi lại chọc tới eo nhưng cô đã không còn sức lực lên hành động này giống như trêu chọc hơn.
Mục Hiểu Hiểu cười trốn đi, còn uy hiếp:"Đừng cù nữa, em có máu buồn, để chị ngã ra đất bây giờ."
Đại tiểu thư híp mắt, hai mắt ngập tràn mê ly, cô giơ tay lên.
- --Em đáng ghét.
Trương Xảo:...
Phi phi.
Cô ấy đau răng.
Cái này cũng không trách Mục Hiểu Hiểu được, nàng hiểu rất rõ tính cách đại tiểu thư.

Sáng mai sau khi cô tỉnh rượu nhất định sẽ khôi phục sự lãnh đạm thường ngày, quên sạch sẽ mọi thứ hôm nay.

Thật vất vả mới có cơ hội trêu cô, nàng tranh thủ một chút thì có sao?
Đi thẳng tới cổng, Lưu Vạn Niên đang dựa vào xe hút thuốc, anh ta sớm đã đứng chờ ở đây, thấy mọi người đi ra, vội vàng ra đón.
"Đại tiểu thư uống rượu?"
Mặt Lưu Vạn Niên lộ ra biểu cảm kinh ngạc, Mục Hiểu Hiểu gật đầu:"Ừ, cẩn thận chút, đừng để bị cộc đầu."
Lưu Vạn Niên:...

Trời ơi.
Đại tiểu thư vậy mà lại uống rượu, anh ta quả không nhìn nhầm Mục Hiểu Hiểu, nàng đúng là có pháp lực vô biên nha.
Lần trước đại tiểu thư uống rượu không biết đã từ năm tháng nào rồi? Anh ta nhớ bản thân khi đó vẫn còn là một thẳng nhóc.
Có lẽ do ngày trước ở trong giới giải trí mà Lưu Vạn Niên lái một chiếc xe bảo mẫu màu trắng đến, không gian phía sau xe khá lớn, anh ta lên trước điều chỉnh ghế ngồi, sau đó xoay người tiếp lấy đại tiểu thư.
Mục Hiểu Hiểu không hổ là rèn luyện lâu ngày, nàng né người sang một bên, tay trượt xuống xốc eo Tần Di:"Nằm xuống nha."
Lưu Vạn Niên đang giơ tay:...
Anh ta phục rồi.
Anh ta chỉ là tôi tớ mà bà chủ cũng so đo vậy sao?
Mọi người yên vị chỗ ngồi xong, xe liền vững vàng chạy, ngồi hàng trước Lưu Vạn Niên chuyên chú lái xe, còn Mục Hiểu Hiểu thì chuyên chú nhìn Tần Di.
Hôm nay đại tiểu thư thật giống như một chú mèo con, làm trong lòng nàng sinh ra nhiều cảm giác khác biệt.
Có chút ngứa ngáy, có chút ngọt ngào lại mang theo một luồng chua xót.
Tay Mục Hiểu Hiểu che trước ngực, trầm mặc hồi lâu, nàng nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng.
Nhất định là do nàng uống nhiều nên mới như vậy.
Nhất định là vậy.
Nếu không phải như vậy, nàng cũng không phải một con người nữa mất.
Nàng vừa rồi vậy mà lại muốn hung hăng dày vò bắt nạt đại tiểu thư.
Đây là chị gái nàng, ân nhân của nàng, sao nàng có thể có suy nghĩ như vậy?
Không, tuyệt đối không được, never, ever!
Về đến nhà, Mục Hiểu Hiểu đỡ Tần Di vào phòng, nàng biết đại tiểu thư thích sạch sẽ, dỗ nàng:"Tắm nhé?"
Tần Di mơ mơ màng màng lại muốn chui vào lòng nàng, không biết trong lòng nàng có gì hay nữa, như này thì sao mà dùng thủ ngữ được.
Nếu là trước kia, Mục Hiểu Hiểu nhất định sẽ tắm cho cô, hơn nữa còn chẳng có gì thẹn với lương tâm.

Xuất phát từ sự tín nhiệm giữ hai chị em, nàng trước kia đã từng rất nhiều lần chủ động đề nghị như vậy nhưng đều bị đại tiểu thư cự tuyệt.
Nhưng hôm nay...
Không có cách nào khác.
Mục Hiểu Hiểu đỡ đại tiểu thư lên gường, cởi áo khoác ra giúp cô, muốn để cô ngủ thoải mái hơn một chút, do dự hồi lâu rồi giúp cô cởi cả áo bên trong.
Tần Di nằm ở trên gường, cau mày lại, túm lấy tay nàng.
Ý thức đề phòng không tệ, đã là chú mèo nhỏ say xỉn nhưng vẫn biết bảo vệ bản thân.
Mục Hiểu Hiểu liếm môi nhìn cô:"Em, đại tiểu thư."
Nghe được thanh âm quen thuộc, Tần Di nghiêng người sang bên, bĩu môi không lên tiếng.
Một lọn tóc dài xõa xuống bên môi, dán vào gò má như ngọc của cô trông rất mê người, chân mày hơi cau lại, tóc đen như thác xõa ra, cổ áo xộc xệch, lộ ra mảng ra da thịt trắng như tuyết, cảnh sắc này thật làm người ta chịu không nổi mà.
Sau này không thể tùy tiện cho cô uống rượu như vậy nữa.
Mục Hiểu Hiểu ban nãy cũng uống không ít, hai tay nàng run un giúp Tần Di cởi nút áo, cuối cùng vẫn không giúp cô thay quần áo ngủ.
Nàng đi vào phòng tắm bê chậu nước và khăn lông ra, tỉ mỉ lau cho Tần Di, làn da đại tiểu thư thật đẹp, đúng là không phí công cả bàn trang điểm toàn chai lọ kia của cô.
Đại tiểu thư thật là, ánh mắt hơi híp lại, cơ thể co vào, hai tay ôm gối, môi bĩu ra thật giống một đứa trẻ.
Mục Hiểu Hiểu lau lau, ánh mắt không tự chủ được dán trên người cô.

Lông mi đại tiểu thư thật đẹp, sống mũi thẳng tắp, làn da trắng đến phát sáng, còn có đôi môi kia...Khi Mục Hiểu Hiểu kịp phản ứng lại, cả người nàng đã vô tình tiến sát vào đại tiểu thư, nàng giật mình một cái, giật lùi về sau, dơ tay tát bản thân một cái.
Ai nha nha!
Mục Hiểu Hiểu, ngươi đang làm cái gì?
Đó là chị gái ngươi.
Mục Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Toi rồi toi rồi, nàng nhất định là bị điên rồi, sau này không chỉ không được để đại tiểu thư uống rượu, mà nàng cũng không được tùy tiện buông thả chính mình.
Rượu đúng thật là hại người mà, nó không chỉ làm con người ta buông thả mà có khiến chúng ta không cách nào giữ được lí trí.
Căn phòng yên tĩnh, trừ một ngọn đèn yếu ớt ở đầu giường, không ai có đáp lại lời nàng.
Mục Hiểu Hiểu như người mất hồn trở về phòng, tắm qua một lượt nước lạnh, ngay cả tóc cũng không lau ngồi bó gối trên thảm, đầu tựa vào hai đầu gối thất thần nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Trước đây đại tiểu thư hay ngẩn người.

Hôm nay bệnh này cũng lây cho nàng.
Đúng là không lường trước được điều gì.
Đã từng là Mục Hiểu Hiểu ngáy khò, đại tiểu thư lặng người ngắm trăng.
Nhưng hôm nay hai người đã đổi vị trí cho nhau.
Ông cha quả không lừa gạt chúng ta, không phải không có quả báo mà chỉ là quả báo chưa đến.
Thật đáng tiếc đại tiểu thư không thấy một màn này, cô đã uống say, không biết mình trở về nhà bằng cách nào, đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ mùi hương lệ chi nhạt nhạt luôn bao lấy khiến cô cảm thấy rất yên tâm.
Buổi tối đó, cô còn nằm mơ.
Thấy cô và Mục Hiểu Hiểu quấn quýt nhau, mười ngón tay đan chặt, cùng ngắm pháo hoa.
Trong giấc mộng pháo hoa đủ loại màu sắc như một bó hoa nở rộ trong lòng cô.
"Đại tiểu thư." Ngay khi bông pháo cuối cùng bay lên, Mục Hiểu Hiểu đột nhiên kêu Tần Di, thanh âm có chút run rẩy khiến Tần Di cũng cảm thấy khẩn trương.

Cô xoay đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu, thấy nàng người nghiêng người về phía trước một chút lại một chút còn Tần Di lại đỏ mặt dịch về phía sau, đến sau cùng hai tay bíu vào tay vịn và nụ hôn kia cũng như ý nguyện mà đáp xuống.
Lúc này không chỉ có pháo hoa trước mắt, Tần Di cảm thấy trong đầu mình cũng nổ đầy pháo hoa.
Đó là một loại cảm giác cô chưa bao giờ có.
Đã là ở trong mộng, cô lại cảm thấy như đang mơ, không thể khống chế hạnh phúc mà run lên, hạnh phúc đến nỗi khóe mắt đỏ hoe, không nhịn được rúc vào cổ Mục Hiểu Hiểu, mặc sức buông thả chính mình.
...
Tỉnh lại vào buổi sáng hôm sau.
Đại tiểu thư có chút đau đầu, cô dựa vào thành giường biểu tình phiền muộn nhìn xung quanh.
Chỉ là nằm mơ thôi sao?
Cô lại cúi đầu cố gắng hồi tưởng lại.
Hôm qua, Mục Hiểu Hiểu mang cô đi gặp bạn, thấy bạn rồi lại để cho cô uống rượu, sau khi uống rượu...
Cô thốc chăn lên, có chút tức giận vỗ một cái xuống gường.
Mục Hiểu Hiểu cứ thế quẳng cô ở chỗ này?
Ngay cả quần áo cũng không thay cho cô?
Mục Hiểu Hiểu đang nấu cơm dưới lầu cũng không biết bản thân đã chọc giận đại tiểu thư.

Nàng vừa làm cơm vừa ngân nga hát, đêm qua nàng đã tự mình đấu tranh và thuyết phục chính mình xong.
Một thoáng động tâm thì sao chứ?
Đại tiểu thư đẹp như vậy, ai mà không thích? Người gặp qua cô, ngay cả Trương Xảo đào hoa cả đám cũng kích động đến rớt nước mắt kìa.
Nếu như nàng một chút cảm giác cũng không có vậy mới không bình thường, người bình thường ai mà chả thích cái đẹp?
Hơn nữa, cùng là chị em, sao nàng không động tâm với Thu Thu?
Mục Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút liền nghĩ thông rồi, sao có thể như vậy? Con bé Thu Thu hồi nhỏ đến tã lót còn do nàng thay, nàng đối với con bé giống như mẹ nuôi con vậy, nuôi con bé lớn lên từng ngày.

Hơn nữa Thu thu cũng không xinh đẹp như đại tiểu thư.

Tuy rằng nàng không chê em gái xấu nhưng nàng dành dụm tiền đưa Thu Thu đi thẩm mỹ cũng không uổng phí.
Cứ như vậy, Mục Hiểu Hiểu tự trấn an bản thân, đem chuyện này gác sang một bên.
Tiểu Thúy nhìn nàng cười:"Tâm trạng không tồi nha?"
Mục Hiểu Hiểu gật đầu:"Một ngày mới bắt đầu, tôi yêu sáng sớm."
Tiểu Thúy:...
Cô ấy phát hiện ra Mục Hiểu Hiểu có lúc rất dễ nói chuyện nhưng cũng có lúc tấm khiên phòng vệ của nàng rất mạnh.
Ở Tần gia, mỗi người lúc nào cũng như đi trên một lớp băng mỏng, không tránh khỏi việc chia phe cánh, không biết bắt đầu từ bao giờ, cô ấy cảm thấy Mục Hiểu Hiểu đã phát hiện ra điều này, bắt đầu nảy sinh phòng bị với cô ấy.
Cô ấy vốn muốn trò chuyện cùng nàng một chút, sao tâm tình tốt vậy, hôm qua đi chỗ nào...Nhưng đã bị một câu trả lời đơn giản của nàng kết thúc cuộc trò chuyện.
Tiểu Thúy nấu xong cơm liền rời đi, người giúp việc ở đây đã tập thành thói quen này, làm xong liền rời đi, do đại tiểu thư không thích có người ở lại.
Nhưng hết lần này đến lần khác Mục Hiểu Hiểu là ngoại lệ của cô, nàng bưng món ăn đặt xuống bàn sau đó định đi lên lầu gọi đại tiểu thư.
Bỗng nhiên "Bành" một tiếng, cửa được mở ra.

Mục Hiểu Hiểu:...
Đại tiểu thư ngồi trên xe lăn sắc mặt âm trầm, cả người mặc váy đầm đỏ đi ra, hôm qua chắc cô ngủ rất ngon, da dẻ đẹp hơn ngày thường, trên tai đeo khuyên, mái tóc xõa ra, cái gì cũng đã thay, duy chỉ có dây chuyền Mục Hiểu Hiểu đưa cô là không thay.

Cô ăn mặc trang điểm như này nếu có thể đứng lên được nhất định có thể một giây giết chết toàn trường.
Mục Hiểu Hiểu chân chó cười hề hề:"Chị tỉnh rồi?"
Tần Di hai mắt lạnh như băng nhìn nàng.
Mục Hiểu Hiểu bị cô nhìn có chút đau khổ trong lòng.

Sao thế? Sao lại tức giận?
- ---Nhìn cái gì mà nhìn, đâm mù mắt em bây giờ.
Đại tiểu thư dùng thủ ngữ nói mấy lời độc ác chào mừng ngày mới, Mục Hiểu Hiểu muốn đi lên đẩy cô xuống lại bị cô cau mày cự tuyệt.
Ngồi vào bàn ăn, Tần Di sắc mặt âm trầm nhìn Mục Hiểu Hiểu vui vẻ ăn bánh nướng.
Mục Hiểu Hiểu phải ăn nhiều một chút, cả đêm qua nàng căn bản không ngủ chút nào, hôm nay còn phải phục vụ đại tiểu thư, dưới tình huống chưa ngủ đủ, nhất định phải dựa vào thức ăn mới chống đỡ được.
Tần Di giơ tay lên.
- --Hôm qua em làm cái gì?
"Khụ---"
Một câu nói làm Mục Hiểu Hiểu hoảng sợ, bánh bị mắc nghẹn khiến nàng ho khụ khụ, mặt đỏ tới tận mang tai nhìn Tần Di.
Nàng làm cái gì?
Nàng không phải chỉ nhìn đại tiểu thư một cái rồi giúp cô cởi nút áo thôi sao? Đại tiểu thư cái này mà---
Tần Di lạnh lùng cắt ngang nàng.
- --Chị thấy mình cả người toàn mùi rượu nằm ở trên giường.
Mục Hiểu Hiểu:?
Đại tiểu thư lại đặt câu hỏi.
- --Sao em không thay quần áo cho chị?
Cứ như vậy để cô một thân toàn mùi rượu nằm ngủ trên giường, Tần Di không cách nào chấp nhận được chuyện này.

Hôm nay chăn đệm gì cũng phải đổi hết.
Mục Hiểu Hiểu:...
Tần Di hoàn toàn tức giận, trong lòng cô bị ngọn lửa sạch sẽ thiêu đốt, hỏi liền mấy câu sau đó nhìn thấy người trước mắt khuôn mặt đỏ bừng.
Đại tiểu thư là người thế nào?
Tâm tư chuyển biến cực nhanh, cô mấp máy môi kinh ngạc nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Cô gặp ảo giác sao?
Gỗ mục cuối cùng cũng chịu nở hoa?
Mục Hiểu Hiểu liếc thấy đại tiểu thư dùng ánh mắt đó nhìn mình, lập tức nói lảng sang chuyện khác:"Em nào dám động vào chị, chị không nhớ tối qua xảy ra chuyện gì à?"
Không hổ là cô Mục, kinh nghiệm không đủ, dùng chuyên ngành đến bù đắp.
Đại tiểu thư hai mắt lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt mang ý tứ "Người bắt nạt ta giết không tha."
Mục Hiểu Hiểu trong lòng cũng căng thẳng phát điên rồi nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, nàng hắng giọng một cái, khẽ mỉm cười:"Để ta hát một bài giúp đại tiểu thư nhớ lại một chút."
Tần Di hai đầu mày nháy mắt cau thành nút chết.
Buổi sáng tươi đẹp như này, cô Mục sao lại không biết xấu hổ như vậy?
Mục Hiểu Hiểu nói là làm, nàng đung đưa người, nhắm mắt, hai tay giơ thành mic, bắt đầu:"Chúng ta cùng nhau học mèo kêu, cùng nhau meo meo meo meo meo, rồi lại làm nũng trước mặt người, ai yo meo meo meo meo meo."
Đại tiểu thư:...
?
!
Cô Mục không phải chém gió chứ sau này nàng mà nghỉ hưu không làm bác sĩ tâm lí nữa thì có thể tập trung nghiên cứu sáng chế ra một liệu pháp trị liệu tâm lí bằng âm nhạc cũng được.
Trong âm thanh meo meo meo của nàng, một chút kí ức của đại tiểu thư được gợi nhớ lại.

Cô thấy bản thân vẫy tay với Mục Hiểu Hiểu, miệng còn làm điệu bộ "meo" một cái, trong đầu cô còn văng vẳng âm thanh.
- --Ngày mai tỉnh lại, chị còn nhớ được bao nhiêu?
Sao lại không ôm chị?
Đại tiểu thư, chị đốt pháo hoa cho em.
Em đưa chị về nhà.
...
Mục Hiểu Hiểu như mong muốn, nhìn thấy khuôn mặt đại tiểu thư triệt để đỏ bừng.

Thừa dịp cô đang bị đả kích nặng nề, nhanh tay lấy di động ra.
"Mau tới đây nào, đại tiểu thư, xem em làm một cái meme nè."

Mục Hiểu Hiểu đi đến bên cạnh Tần Di, nhìn mặt đại tiểu thư, mở meme ra.
Meme thật là đáng yêu quá đi.
Chính là đại tiêu thư đang làm động tác "meo" với ống kính.
Một loạt hành động rối loạn tiếp theo.
Như ý muốn của Mục Hiểu Hiểu, đại tiểu thư xoay xe lăn rời đi, còn đóng cửa đến "Đoành" một cái.
A ha ha ha!
Sướng quá trời!
Mục Hiểu Hiểu lập tức nhảy lên ghế sofa, tay chân múa may.
Quá là sướng!
Từ lúc nàng đến Tần gia cho đến giờ, có lúc nào được vui sướng bắt nạt đại tiểu thư như này đâu, điều này thật đáng để khoe khoang.
Nàng cười một hồi lâu rồi ngẩng đầu nhìn về hướng lầu 3, rèm cửa phòng đại tiểu thư đã kéo kín mít.
Buổi sáng thời tiết đẹp như vậy mà.
Không tự thưởng cho bản thân một ly cà phê thơm phức thì thật là có lỗi với chính mình.
Tâm trạng Mục Hiểu Hiểu cực kì tốt, nàng lẩm nhẩm hát "Học tiếng mèo kêu" rồi đi vào trong bếp pha cà phê, còn làm thêm cho đại tiểu thư một ly trà mật ong giải rượu.
Nàng vừa nhớ lại biểu cảm một lời khó nói hết của đại tiểu thư ban nãy là lại không nhịn được cười, cảm thầy nàng ở trong căn nhà này rốt cuộc đã có thể đứng thẳng lưng.
Xem đại tiểu thư còn hung hăng thế nào?
Ngay lúc này điện thoại di động của nàng rung lên, có tin nhắn mới.
Nàng cúi đầu nhìn, là của đại tiểu thư.
Tin nhắn còn chưa mở ra nhưng Mục Hiểu Hiểu đã cong môi cười, nàng đối với năng lực dự đoán của bản thân vẫn rất có tự tin.
Đại tiểu thư gửi cái gì?
Không gì khác ngoài, cút, Mục Hiểu Hiểu, cái đồ nhà em mau lập tức rời khỏi đây,...
Nàng đã quen rồi.
Mang theo nụ cười tất thắng, Mục Hiểu Hiểu mở tin nhắn ra, vừa nhìn một giây liền ngây người.
Đậu mé!
Cái meme này còn lợi hại hơn của nàng, đã thế còn có âm thanh, phối âm chính là câu nói nổi tiếng của Hoàn Châu cách cách trên tiktok---Ta không khống chế được chính mình.
Hình ảnh chính là Mục Hiểu Hiểu tối ngày hôm qua ở trong phòng đại tiểu thư, bởi vì không nén được lòng sợ hãi khi có ý định hôn đại tiểu thư nên đã giơ tay tự tát mình một cái.
Cái gif này vô cùng sinh động, mở ra liền thấy Mục Hiểu Hiểu một lần lại một lần đánh bản thân mình, người còn hoảng sợ lùi về phía sau.
"Ta không khống chế được chính mình."
"Bốp" một cái tát.
"Ta không khống chế được chính mình."
"Bốp" một cái tát.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Mục Hiểu Hiểu:...
Nàng ngẩng đầu nhìn tầng ba, đại tiểu thư đang cười như không cười nhìn nàng.
Mục Hiểu Hiểu:...
Nhìn cái gif này, lòng nàng lạnh ngắt.
Đại tiểu thư giơ tay lên.
- --Đi lên đây.
Mục Hiểu Hiểu lập tức để điện thoại xuống đi lên tầng ba.

Giờ này đại tiểu thư muốn đi phơi nắng đúng không? Aiya, phơi nắng rất tốt, ngắm là rơi cũng rất tốt, như vậy có thể tĩnh tâm lại, không suy nghĩ linh tinh, quên hết thảy chuyện xảy ra ngày hôm qua, bắt đầu một ngày mới.
Thấy Mục Hiểu Hiểu lên lầu, hai mắt đại tiểu thư nhìn chằm chằm nàng.
Nhỏ bé, hèn mọn, sợ hãi,...
Gió đã đổi chiều, trong lúc vô tình, mọi thứ dường như đã đảo ngược.
Trước đó ai nhìn chằm chằm đại tiểu thư?
Giờ đây mọi thứ đã thay đổi.
Mục Hiểu Hiểu tránh ánh mắt Tần Di, sợ cô hỏi về cái gif kia, hỏi nàng hôm qua sao lại tự đánh mình.
Đại tiểu thư loại người gì?
Đẳng cấp của nàng giống Mục Hiểu Hiểu sao?
Rõ ràng là không.
Đại tiểu thư càng trực tiếp hơn, cô giơ tay lên.
- --Giúp chị tắm rửa.
Mục Hiểu Hiểu:...?
Cái gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc