CẤM NÓI


Ngày nghỉ Tết Đoan Ngọ thứ ba, Lâm Tranh quay về trường đại học.
Triệu Hàm vẫn ngồi chơi game trong ký túc xá còn Trương Xuân Dương thì đeo tai nghe nằm trên giường đọc sách.

Lâm Tranh đứng dưới giường dùng khẩu hình miệng hỏi thăm: “Bạch Hi đã về chưa?”
Trương Xuân Dương: “Hai người đi với nhau mà?”
Tối qua Lâm Tranh đã gọi điện thoại cho Bạch Hi, di động vẫn tắt máy.

Lâm Tranh hỏi sang Ngô Triết Thanh thì biết cảm xúc của Bạch Hi đã ổn định nên cậu không gọi thêm.
Cậu cố thử trò chuyện với Triệu Hàm, nhưng vừa mở miệng gọi lão đại thì Triệu Hàm đã dứt khoát cắt ngang: “Lâm Tranh, cậu không cần phải khuyên thêm nữa.

Cùng lắm thì sau này và Bạch Hi xem như không quen biết thôi.”
Lâm Tranh quay đầu nhìn Trương Xuân Dương, cậu ta khó xử lắc đầu gửi tin nhắn: Hôm qua tớ đã nói chuyện với lão đại, cậu ấy vẫn không chấp nhận được, tớ cũng bó tay thôi.
Lâm Tranh ngẫm nghĩ rồi hỏi lại: Vậy còn cậu thì sao? Cậu có thể chấp nhận không?
Đến chiều Bạch Hi mới về ký túc xá.

Lâm Tranh vui vẻ chào đón thì cậu ấy lại cúi đầu dọn bàn học, nhỏ giọng nói: “Tớ thuê được căn phòng nằm phía sau trường học, sau này sẽ chuyển ra đó ở.”
Lâm Tranh: “…”
Triệu Hàm thoát game lẳng lặng nghe Bạch Hi nói, từ đầu đến đuôi không hề lên tiếng.
Thấy không ngăn được người, Lâm Tranh đành phải xắn tay áo lên giúp Bạch Hi nhưng bị cậu ấy cản tay lại: “Chân cậu đang bị thương đấy, đừng lộn xộn nữa.”
Đồ đạc của Bạch Hi chẳng có bao nhiêu nên chỉ cần dùng một cái vali là đủ, Trương Xuân Dương đưa cậu ấy xuống nhà còn Lâm Tranh thì chán nản làm tổ trên ký túc xá.
Chân Lâm Tranh bị băng kín hai ngày liền nên miệng vết thương đã khép lại kha khá, có thể đi trở lại bình thường nên vừa hết tiết cậu lập tức lăng xăng theo chân Bạch Hi đến chỗ nhà thuê.
Căn nhà nằm trong khu phố phía sau trường học, một phòng khách hai phòng ngủ được vách gỗ ngăn thành sáu phòng đơn, mỗi phòng chỉ đủ chứa một cái giường ngủ và một cái bàn gấp dài chưa tới một mét.
Tiết trời oi bức, vừa vào tới nơi thì cả người như rơi vào lồng hấp.
Bạch Hi mở quạt lên: “Tớ đã bảo là chật lắm mà cậu cứ muốn đến đây.”
Hai người vừa ngồi xuống thì chợt nghe thấy tiếng cãi vã của một đôi yêu nhau, sau tiếng mắng chửi tục tĩu xen lẫn chút giọng địa phương thì tiếng loảng xoảng vang lên và tiếng nức nở của cô gái cũng theo đó truyền tới.

Bên ngoài giọng cô gái trẻ khác gọi to: “Quần áo ai đang ngâm trong nhà vệ sinh vậy, mau vào vắt đi.”
“Đây đây đây!” Giọng đàn ông mạnh mẽ, tiếng dép lê chạy vang lên rất to, một lát sau lại có tiếng quần áo được vắt soàn soạt, nước nhỏ tí tách suốt đoạn đường ông ta đi.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Tranh chưa bao giờ thấy cảnh sống trong nhà tập thể, cậu chợt nghĩ tới cuộc sống của Bạch Hi khi ở đây rồi càng nghĩ càng khó chịu.

Cậu cau mày nói: “Tớ nhớ nhà cậu cũng gần trường thôi mà tại sao không về đó?”
Bạch Hi nhích mông lên: “Đó là nhà chị tớ, nhà chị ấy nhỏ nên tớ về đó cũng không hay.”
Lâm Tranh: “Cậu thật sự không muốn quay về ký túc xá hả?”
Bạch Hi cúi đầu nhìn ngón tay, nói: “Tớ không giận lão đại.


Nhưng đúng là bản thân tớ không được bình thường, trước kia các cậu không biết thì thôi nhưng bây giờ các cậu đã biết thì tớ nên chuyển đi để tránh khiến các cậu phải khó xử.”
Lâm Tranh vội nói: “Tớ có khó xử đâu.”
Bạch Hi cười: “Lâm Tranh, tính cậu thoải mái nên chẳng có gì khiến cậu phải băn khoăn cả.

Nhưng những người khác thì không và tớ cũng vậy.”
Đại học Công gần khu công nghiệp nên có rất nhiều người đi làm đến đây tìm nhà trọ, tiền thuê như thuyền theo con nước dâng cao, e rằng căn nhà tập thể này đã là nơi tiện nghi nhất.
Ra khỏi chỗ Bạch Hi, Lâm Tranh thả nhẹ bước chân quay về trường học.

Từ đầu cậu và Bạch Hi đã bên nhau như hình với bóng, tuy cậu ấy không thích kể về gia đình mình nhưng Lâm Tranh có thể đoán được từ những ngày ở cạnh nhau.

Bạch Hi phải chịu áp lực rất lớn từ gia đình, có thể là điều kiện kinh tế, cũng có thể là sự kỳ vọng quá lớn của người thân.

Nên đối với Bạch Hi và Lâm Tranh mà nói, môi trường đại học tự do và thoải mái là một thứ quý báu biết bao nhiêu.
Lâm Tranh cúi đầu lầm lũi đi về phía trước, điện thoại reo lên rất lâu nhưng mãi cậu mới nghe thấy.
Phong Duật Minh: “Lâm Tranh, chân cậu sao rồi?”
Lâm Tranh nhìn xuống ngón chân, nói: “Đã sắp khỏi hẳn.”
Phong Duật Minh đặt bút máy xuống, dựa vào ghế làm việc ấn huyệt Thái Dương: “Đừng để ngón chân trần đi khắp nơi, nhiều bụi.”
Ánh mắt Lâm Tranh nhìn về phía tòa nhà xa xa, không kịp nghĩ gì đã bật thốt: “Phong Duật Minh, cháu muốn mua một căn nhà ở gần trường học, chú cho cháu tiền được không?”
Phong Duật Minh: “Cậu cần tiền thì chắc chắn tôi sẽ cho nhưng tôi phải biết nguyên nhân.”
Lâm Tranh buồn bực nói: “Bạch Hi chuyển khỏi ký túc xá đi thuê nhà nhưng chỗ cậu ấy thuê rất tệ, cậu ấy còn phải học để thi cuối kì, trong hoàn cảnh như thế thì làm sao thi.”
Phong Duật Minh: “Nên cậu muốn mua phòng cho cậu ta ở hả?”
Lâm Tranh: “Cho cậu ấy ở không thì chắc chắn cậu ấy sẽ không chịu, cháu có thể nhận ít tiền thuê.

Nhưng tốt nhất là cậu ấy về ký túc xá, quan hệ giữa bốn người bọn cháu rất tốt, cháu nghĩ chỉ cần nói ra thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nhưng hai người họ nhất quyết không chịu nói, bây giờ càng ầm ĩ càng căng, cháu cũng không thể nghĩ ra được cách gì hay.”
Mấy ngày trước Phong Duật Minh đã hỏi chuyện từ chỗ Ngô Triết Thanh, việc nửa đêm Lâm Tranh ngồi taxi về nhà đối với người vừa bị bắt cóc mà nói là một hành động rất nguy hiểm.

Phong Duật Minh sẽ không nhúng tay quá sâu vào cuộc sống trong trường học nhưng đối với những chuyện khác thường thì anh buộc phải tìm hiểu để đề phòng biến cố.
Với Lâm Tranh mà nói thì một căn nhà không phải thứ gì to tát nhưng với Bạch Hi thì đó lại là cái ơn quá lớn.

Lâm Tranh là người chân thành và thẳng thắn, bạn bè gặp nạn thì cậu sẽ nghĩ mọi cách để giúp đỡ, chẳng có gì phải băn khoăn.

Nhưng e là hành động đó trong mắt Bạch Hi chẳng khác gì bố thí, đến lúc đó chẳng những Lâm Tranh không giúp được mà còn cắt đứt luôn tình cảm giữa hai người.
Phong Duật Minh: “Nếu cậu muốn quan hệ của phòng ký túc trở lại bình thường thì tôi có cách, cậu tìm cơ hội thử xem.”
Tuy Bạch Hi đã chuyển ra khỏi ký túc xá nhưng thói quen lấy chỗ cho mọi người mỗi lần lên lớp của Trương Xuân Dương chưa từng thay đổi, chẳng qua trước kia bốn người họ ngồi đâu cũng được còn bây giờ Trương Xuân Dương và Lâm Tranh phải ngồi ngay giữa để ngăn cách Triệu Hàm và Bạch Hi.


Tuy Triệu Hàm trở mặt cãi nhau với Bạch Hi nhưng cậu ta vẫn đối xử với Trương Xuân Dương và Lâm Tranh như cũ.

Ngược lại, Bạch Hi lại tự giác tách ra, không cần biết là ăn cơm hay đi hoạt động ngoại khóa, chỉ cần Triệu Hàm đến tìm Lâm Tranh thì cậu ấy sẽ lập tức biến mất.

Ngày qua ngày, chỉ còn mỗi bóng lưng Bạch Hi cô đơn.
Ban đầu ý của Triệu Hàm chỉ là quen tìm đến chỗ Lâm Tranh và Trương Xuân Dương, nhưng sau đó cậu nhận ra mình đã vô tình cô lập Bạch Hi thì lại thấy khó chịu nên dứt khoát không đi cùng nhóm bạn ký túc cá nữa.

Cả nhóm bốn người thân thiết nay lại ra nông nỗi này, trong lòng ai cũng thấy khó chịu.
Việc dọn vệ sinh ký túc xá được chia cho bốn người thay phiên nhau, vừa đủ cho một tháng.

Khi Lâm Tranh vừa vào trường, khả năng làm việc nhà của cậu rất tệ, lau cái sàn thôi cũng có thể biến căn phòng thành hiện trường lũ lụt khiến lần nào Bạch Hi cũng phải dọn cho.

Triệu Hàm hay trêu Bạch Hi là bà mẹ già, nhưng cười xong cũng bắt tay vào phụ.
Tuần thứ ba Bạch Hi chuyển khỏi ký túc xá, đến phiên cậu ấy dọn vệ sinh.

Trương Xuân Dương sắp làm xong việc, định quen miệng thông báo rằng tuần sau đến phiên Bạch Hi nhưng người lại không có mặt nên cậu ta đành phải ném cây lau ra ban công, lúc trở về phòng đóng cửa sổ thì chợt thở dài.
Triệu Hàm ngồi trên giường, trầm giọng nói: “Sau này tuần của Bạch Hi tớ sẽ làm thay.”
Lâm Tranh thấy cơ hội đã đến bèn trốn trong ổ chăn gửi tin nhắn cho Phong Duật Minh.
Trưa hôm sau, bọn Lâm Tranh vừa về tới ký túc xá định đi nghỉ trưa thì một anh chàng chợt ghé đến.
Anh ta vừa vào lập tức giới thiệu: “Chào các bạn, tôi là đàn anh khóa trên cùng học bên kinh tế, năm nay học năm tư, đến cuối năm là tốt nghiệp.

Chuyện là thế này, năm ngoái tôi rớt kì thi cao học nên năm nay định thi lại.

Tiếc là trường có quy định sau tháng sáu, tốt nghiệp xong là phải rời trường.

Tôi nghe nói phòng các cậu có một giường bỏ không nên định thuê lại một năm, có được không?”
Trương Xuân Dương đang định phản đối thì Lâm Tranh giữ cậu lại, bảo cậu chờ Triệu Hàm lên tiếng trước.
Triệu Hàm: “Ngại quá, bọn em không cho thuê.”
Anh trai kia vẫn không chịu bỏ cuộc: “Vậy có thể cho tôi cách liên lạc với chủ chiếc giường đó không? Tôi tìm cậu ấy nói chuyện.

Dù sao đó cũng là giường của cậu ấy nên phải để cậu ấy quyết định.”
Lâm Tranh khẽ nói: “…Em có số điện thoại của cậu ấy.”
“Lâm Tranh.” Triệu Hàm gọi cậu lại: “Đàn anh này, ký túc xá cho bốn người, ba phần tư diện tích phòng thuộc về ba người bọn em nên dù cậu ấy có đồng ý cho thuê thì cũng phải hỏi ý những người còn lại.”

“Nhưng cái giường đó của mấy cậu để không cũng lãng phí thôi.”
Triệu Hàm: “Có lãng phí hay không là chuyện của bọn em.

Tóm lại bọn em sẽ không cho thuê.”
Thấy thái độ kiên quyết của Triệu Hàm, anh chàng đành phải tiếc nuối bỏ đi.
Lâm Tranh vòng ra sau lưng Triệu Hàm: “Lão đại, tại sao chúng ta lại không cho thuê?”
Triệu Hàm không thể nói rõ rằng vị trí bên cạnh cậu thuộc về Bạch Hi, nếu thật sự cho thuê thì quan hệ của họ với Bạch Hi sẽ hoàn toàn cắt đứt.

Mấy ngày nay dù Triệu Hàm nhìn Bạch Hi như người xa lạ nhưng đáy lòng thì vẫn xem cậu ấy như người thân.
Cậu ta với lấy quả bóng rổ dưới gầm bàn, nói: “Các cậu ngủ đi, tớ ra ngoài đánh bóng rổ một lát.”
Chiều đó có tiết quản lý nghề nghiệp, vì là chương trình học dành cho sinh viên năm nhất nên khá nhẹ nhàng và đơn giản.

Nhưng trước khi tan học, giáo lại viên yêu cầu sinh viên của mỗi phòng ký túc xá làm một PPT về sự ảnh hưởng của tính cách con người lên cách lựa chọn nghề nghiệp để tiết sau lên thuyết trình.
Bài tập nằm chờ ngay trước mắt, dù Triệu Hàm và Bạch Hi có bao nhiêu mẫu thuẫn thì cũng phải dẹp qua một bên để hoàn thành nhiệm vụ.
Bạch Hi ở lại ký túc xá sửa PPT mấy ngày liền, ngoài việc học ra không ai nhắc đến chuyện gì cả.

Từ lâu Bốn người đã quen đùa giỡn trêu chọc nhau nay đột nhiên nghiêm túc nhưng đang tham gia cuộc họp cấp cao cho một công ty nào đó.
Trước đêm thuyết trình, bốn người lại tụ tập với nhau hoàn thành sản phẩm cuối, sau đó quyết định người sẽ đại diện nhóm đứng ra trình bày với lớp và giảng viên.
Triệu Hàm là người đầu tiên từ chối: “Tớ không được đâu, tớ nói tiếng phổ thông không chuẩn nên chắc chắn giáo viên sẽ trừ điểm chúng ta, cuối cùng lại liên lụy các cậu không lấy được điểm tốt.”
Trương Xuân Dương lại càng không giỏi đứng nói chuyện trước đám đông, nói không chừng chưa lên bục đã run như cầy sấy.
Mắt Triệu Hàm đảo sang Bạch Hi nhưng vẫn nhịn không lên tiếng, sau đó ngó sang Lâm Tranh, chưa kịp mở lời đã bị Lâm Tranh đưa tay cản.
Lâm Tranh: “Đừng nhìn tớ, tớ cũng không muốn lên.

Bài làm mấy ngày nay tớ còn chưa xem kỹ.

Thế này đi, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm trước đã.

Chỗ cũ, ra Đích Oa Niên Đại ở cổng sau ha.”
Đích Oa Niên Đại là một nhà hàng hầm canh bằng loại nồi rất đặc biệt, sau khi bỏ gà sống vào nấu chín thì bắt đầu chấm gia vị ăn.

Ngày nào ông chủ quán cũng tặng cho khách đến ăn một lượng trứng gà non nhất định, đó là những quả trứng chưa lớn lấy được sau khi làm thịt gà mái, to hơn trứng cút một chút và được vùi dưới gia vị trong chén nên không ai nhận ra.

Khách chỉ có thể tìm được nhờ vào may mắn.
Trước kia nếu có chuyện gì không thể quyết định bọn họ sẽ đến Đích Oa Niên Đại ăn cơm, ai ăn trúng trứng non sẽ là người quyết định.
Vì thế bốn người lại xông ra cổng trường phía Đông.
Lâm Tranh chọn một phòng ăn rồi bảo nhân viên đưa gia vị vào đó để mỗi người tự trộn theo sở thích riêng.
Bạch Hi không ăn cay, Triệu Hàm không ăn tỏi, Trương Xuân Dương lại ghét rau thơm còn Lâm Tranh thì hay kén chọn nên gần nửa số gia vị trong đó cậu hoàn toàn không đụng tới.

Bốn người vây quanh bàn ăn, không ai chịu nói chuyện nên bầu không khí dần trở nên lúng túng.
Đến khi gà được nấu xong bọn họ mới bắt đầu cầm đũa.
Lâm Tranh và Triệu Hàm ngồi rất gần nhau nên thấy cậu ta vớt được miếng phau cau sau đó mím môi bỏ sang một góc, tiếp đó vớt thêm một quả tim lại mím môi đặt qua một bên.


Cuối cùng chọn tới chọn lui mãi mới tìm được một miếng thịt vừa ý để bỏ vào chén chấm gia vị.
Lâm Tranh vừa ăn vừa nhìn Triệu Hàm: “Lão đại, tớ kén ăn thế này cậu có ghét tớ không?”
Triệu Hàm: “Tại sao tớ phải ghét cậu?”
Lâm Tranh: “Vậy Trương Xuân Dương không ăn rau thơm, Bạch Hi không ăn cay thế cậu có ghét bọn nó không?”
Triệu Hàm đặt đũa xuống, nhìn Lâm Tranh hỏi: “Tớ bảo này lão tứ, rốt cuộc cậu đang muốn nói cái gì đây?”
Lâm Tranh nhướng mày cười nói: “Tớ nghĩ cậu nói cũng đúng, bốn người chúng ta đều có những thứ mình không muốn ăn, tính ra thì cũng là người hay soi mói.

Nhưng những điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới chuyện chúng ta ngồi chung bàn cơm.”
Bạch Hi đã hiểu ra ý của Lâm Tranh, cậu cũng đặt đũa xuống.
Lâm Tranh nhớ tới những lời Phong Duật Minh từng nói, cậu tiếp tục: “Trừ khi tớ ép cậu ăn tỏi băm còn cậu ép tớ ăn phau câu gà, nếu không thì bình thường chúng ta vẫn có thể cùng ăn một bữa cơm thôi.

Đúng chứ?”
Triệu Hàm im lặng suy nghĩ sau đó lắc đầu bật cười, cúi đầu nhìn ly nước ô mai.

Vài giây sau, cậu ta cầm chiếc ly đó đứng dậy đi đến chỗ Bạch Hi, nâng ly lên nhìn cậu: “Bạch Hi, tớ thật lòng xin lỗi.”
Dưới bàn, Trương Xuân Dương giơ ngón cái về phía Lâm Tranh còn cậu thì ngồi bên đây cười tủm tỉm “v”.
Bạch Hi cũng đứng dậy: “Tớ… Thật ra tớ có giận cậu đâu.”
Triệu Hàm ngượng ngùng nói: “Hôm đó tâm trạng tớ không tốt, thêm vào đó là cơn say nên tớ mới xúc động lỡ lời.

Tớ rất hối hận sau khi cậu chuyển đi nhưng không thể nào bỏ đi sĩ diện tới tìm cậu xin lỗi.

Nhưng Lâm Tranh cũng đã nói, mỗi người chúng ta đều có sở thích cá nhân, chỉ cần không ép buộc nhau thì chẳng có gì liên quan đến tình cảm anh em chúng ta cả.”
Lâm Tranh tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Bạch Hi, cậu chuyển về đây đi.

Cậu không có ở đây bọn tớ phải dọn vệ sinh thêm hai ngày á.”
Bạch Hi cười: “Nên cậu tìm đủ mọi cách để tớ về vì quét dọn vệ sinh đó hả?”
Triệu Hàm đâm chọt: “Cậu đừng nghe cậu ấy kể khổ, cậu không có ở đây việc dọn vệ sinh toàn giao cho tớ thôi.”
Trương Xuân Dương cũng phải bật cười: “Mau ăn đi, thịt sắp mềm nhũn ra hết rồi kìa.”
Lâm Tranh đứng dậy đi múc dầu mè, muỗng múc trúng một quả trứng non bèn quay sang sung sướng nói: “Tớ ăn được trứng trước nên tớ quyết định, người thuyết trình ngày mai sẽ là Bạch Hi.”
Bạch Hi đang định nổi giận thì bị Trương Xuân Dương giữ lại, bốn người bắt đầu nháo nhào.
Lâm Tranh bê trứng vừa trốn vừa ăn, cậu nhớ hôm trước mình có hỏi Phong Duật Minh liệu nói chuyện trong bữa cơm vậy có thể tạo được hiệu quả không? Và Phong Duật Minh đã nói rằng: Nói chuyện trên bàn ăn là sở trường của người Trung Quốc.

Có rất nhiều lời không tiện nói trong trường hợp nghiêm túc nhưng trên bàn cơm thì một món ăn có thể biến phức tạp thành đơn giản.
Lâm Tranh gửi tin nhắn báo kết quả cho Phong Duật Minh.

Đến đêm khi bọn họ về ký túc xá nghỉ ngơi mới thấy anh nhắn lại: Đám trẻ con không có thù nào kéo dài qua đêm.
Lâm Tranh đang vui vẻ thì nhìn thấy ba chữ ‘đám trẻ con’ kia, tâm trạng bỗng chốc chùng xuống.

Cậu nhìn chằm chằm điện thoại thật lâu, không rõ vì sao mình lại trở nên uể oải.
— Hết chương 16 —.


Bình luận

Truyện đang đọc