CẤM NÓI


Cuộc thi cuối kì kết thúc, các sinh viên lục tục dọn hành lý về quê.
Sáng sớm trời mát, Triệu Hàm và Trương Xuân Dương đã tranh thủ dậy leo lên xe lửa.

Lâm Tranh ngồi một bên nhìn Bạch Hi dọn đồ.

Trước kỳ thi Bạch Hi đã tìm được công ty thực tập, tuy tiền lương thấp nhưng lại bao ăn bao ở, giải quyết được vấn đề lớn nhất của cậu hiện nay.
Lâm Tranh: “Cậu thực tập bao lâu?”
Bạch Hi: “Gần hai tháng, còn một tuần tớ sẽ về nhà thăm cha mẹ.”
Lâm Tranh vừa nghĩ đến cảnh phải làm tổ trong nhà hai tháng nghỉ hè, ai cũng sẽ điên mất.
Chiều tối, lão Tiền đến trường đón Lâm Tranh.
Lâm Tranh: “Lão Tiền, gần đây Phong Duật Minh thường ở lại công ty hả?”
Lão Tiền: “Phải, đi tới đi lui vừa nóng nực vừa mất thời gian.”
Lâm Tranh chống má suy nghĩ: “Vậy thì đưa cháu đến công ty đi, cháu có chút việc tìm chú ấy.”
Thời gian tan làm đã qua, nhân viên trong tòa nhà Lâm thị không nhiều lắm.

Lâm Tranh theo lão Tiền vào thang máy chuyên dụng đi lên tầng cao nhất.
Phong Duật Minh đang ăn tối, để đỡ mất thời gian, bữa tối của anh thường là cà phê và bánh.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Phong Duật Minh không ngẩng đầu lên nói: “Vào đi.”
Lâm Tranh bước vào phòng.

Trông cậu như giọt sương ban mai trên lá trúc khi xuất hiện bên cạnh cửa với mái tóc đen, đôi mắt sáng người và bộ quần áo thoải mái.
Phong Duật Minh đưa ly cà phê lên miệng nhưng sau khi ngước mắt lên nhìn Lâm Tranh thì đã quên uống.
Lâm Tranh ngồi đối diện Phong Duật Minh, nhìn nửa cái bánh trên bàn: “Bữa cơm của chú là cái này đó hả?”
Phong Duật Minh đẩy bánh bao qua một bên: “Sao cậu lại đến đây?”
Lâm Tranh: “Có việc tìm chú, nhưng chú không về nhà nên cháu đành phải tới đây.”
Phong Duật Minh đặt cà phê xuống: “Chuyện gì?”
Lâm Tranh: “Hè này cháu muốn tìm một công ty để thực tập.


Ở nhà chán lắm.”
Phong Duật Minh gật đầu: “Ý tưởng khá tốt, cậu muốn làm ở vị trí nào? Tôi sẽ sắp xếp.”
Lâm Tranh: “Rất nhiều nhân viên cấp cao trong Lâm thị biết mặt cháu, nếu cháu đến đây thì không phải là thực tập nữa mà chỉ đến chơi thôi nên cháu muốn tìm công ty khác.”
Phong Duật Minh đứng dậy, bước tới kệ sách cầm một tập tài liệu đặt trước mặt Lâm Tranh: “Đến công ty khác tôi sẽ lo lắng.

Cậu xem, đây là công ty IT Lâm thị vừa thu mua về dạo trước, bây giờ đã được chuyển thành bộ phận nghiên cứu.

Ở đó, cả lãnh đạo và nhân viên đều là người mới, cậu đến đó thực tập thì cũng giống như đến công ty khác thôi.

Về phần những nhân viên cấp cao biết mặt cậu, tôi sẽ dặn bọn họ trước, nếu sau này có chạm mặt cậu trong thang máy thì cứ xem như không quen.”
Lâm Tranh nửa tin nửa ngờ nhìn anh.
Phong Duật Minh nhìn vào mắt cậu, cong môi: “Sợ tôi gạt cậu hả?”
Lâm Tranh: “Vâng.”
Phong Duật Minh kiên nhẫn nói: “Không có mấy công ty chịu nhận sinh viên năm nhất làm thực tập sinh, Lâm thị có nhiều đối tác như thế, sao cậu có thể chắc rằng lãnh đạo công ty đó không biết mình chứ?”
Lâm Tranh nghĩ lại thấy cũng đúng.
Phong Duật Minh: “Với bằng cấp của cậu bây giờ, e rằng chỉ có thể thực tập những thứ cơ bản, còn những kiến thức chuyên môn với cậu mà nói thì vẫn còn sớm nên quan trọng không phải là nội dung công tác mà là tìm hiểu cách làm việc của nhân viên.

Tương lai sau này khi tiếp quản Lâm thị cậu sẽ không đến nỗi mù mờ về cách làm việc và nhu cầu của cấp dưới.”
Lâm Tranh cúi đầu lật tài liệu.
Phong Duật Minh: “Bộ phận này vừa xuất hiện trong Lâm thị thời gian gần đây nên phần lớn nhân viên vẫn là người của công ty cũ, duy trì tác phong lam việc cũ.

Tôi từng đến quan sát thực tế, tuy nội quy rất khô khan, quản lý chưa cẩn thận mấy nhưng tất cả nhân viên đều có địa vị tương đương nhau, bầu không khí tập thể rất tốt.

Nói không chừng cậu qua đó sẽ cảm nhận được nhiều cái mới mẻ.

Còn một bộ phận với cơ chế hoạt động hoàn chỉnh thì có thể tương lai cậu sẽ được có cơ hội gặp, bây giờ thì chỉ tập trung vào những cái khác biệt thôi, sẽ có lợi với cậu đấy.


Mấy ngày nay tôi sẽ bảo Lý Dược chỉ dẫn cậu vài thứ, tuần sau đến báo cáo đi.”
Việc của bộ phận nghiên cứu phát triển chính là nghiên cứu phát triển các ứng dụng, phần mềm trên máy tính.

Trước khi là một công ty do một nhóm người bắt tay nhau thành lập, sau đó vì không thể kinh doanh được, không xoay được nguồn tài chính nên hoạt động rơi vào khó khăn.

Phong Duật Minh vừa mắt năng lực sáng tạo và kỹ thuật của cả nhóm nên mới vất vả ngược xuôi thu mua cả công ty ấy, hơn nữa còn quản lý bộ phận này rất thoải mái, cho phép nhân viên giữ lại thói quen và nhịp độ làm việc.

Nên cả bộ phận hơn ba mươi người, nam nhiều nữ thiếu, cả đám lập trình viên cả ngày chỉ biết dán mắt vào máy tính.

Việc tóc tai bù xù để chạy kịp tiến độ và tăng ca là chuyện rất bình thường.

Đám nhân viên ai cũng từng thấy đôi mắt gấu mèo của nhau sau khi thức thêm và từng nghe tiếng ngáy này chồng chéo tiếng ngáy khác của nhau nên cái gọi là sự thanh lịch của thành phần tri thức của thành phố chẳng có liên quan gì đến bộ phận này.
Thế nên khi Lâm Tranh mặc áo sơmi quần tây, sạch sẽ tươm tất theo quản lý bước vào phòng làm việc thì nhóm lập trình viên nháo nhào cả lên.
Lâm Tranh cong mắt cười: “Chào mọi người, em là Lâm Tranh, hiện tại em đang là sinh viên của đại học Công, tranh thủ nghỉ hè nên đến bộ phận nghiên cứu phát triển thực tập, mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”
Người duy nhất có thể gánh vác trách nhiệm mặt tiền đại diện cho cả phòng chính là người đẹp tổ trưởng Lâm Giảo năm bay ba mươi tuổi, tổng cộng ba ngày chưa gội đầu, bước trên giày cao gót đi đến trước mặt Lâm Tranh, vui vẻ nói: “Chỉ chứ, nhất định sẽ chỉ mà.

Chị nghiêm khắc với ai chứ mấy cậu nhóc ưa nhìn chị thương lắm.

Huống chi chị em mình còn cùng họ.”
Quản lý nhịn cười: “Tổ trưởng Lâm này, cô có định bớt chút thời gian ra đi gội đầu không?”
“Bớt chút thời gian á?” Lâm Giảo chỉ vào đồng hồ: “Ba giờ chiều nay phải làm trắc nghiệm online, tháng này phòng bọn em nhịn tới nội ung thư bàng quang luôn mà vẫn không rảnh đến bệnh viện chữa.

Em gội đầu tốn tổng cộng hai tiếng, không chậm trễ nổi đâu quản lý đại nhân!”
Quản lý lập tức xin tha: “Rồi rồi rồi, tăng lương, hạng mục này hoàn thành lập tức tăng lương.”
“Được, cảm ơn quản lý.” Lúm đồng tiền của Lâm Giảo tươi như hoa, vỗ lên vai quản lý hai cái.


Tay phải định khoác lấy vai Lâm Tranh nhưng được một nửa thì rụt về, cười nói: “Chậc, tay chị bẩn quá.

Lâm Tranh, em theo chị, chiều nay bọn chị bận lên mạng nên tạm thời không rảnh xếp việc cho em, ngày mai bọn chị phải làm hạng mục tiếp theo, ở đây có một xấp tài liệu, em đi in bốn mươi bản trước đi.”
In tài liệu là một công việc tốn thời gian nhưng không tốn sức, Lâm Tranh ngồi ở bàn làm việc, thỉnh thoảng lại ghé sang máy photo xem tình hình.

Đi ngang qua phòng nghỉ, thấy cả bàn đầy hộp cơm ăn xong chưa dẹp.

Lâm Tranh nhàn rỗi không có việc làm nên lấy thùng rác đến dọn đi.
Một đồng nghiệp nam đến pha cà phê, thấy hành động kỳ lạ của Lâm Tranh, cười nói: “Nhìn là biết em chưa làm việc nhà bao giờ.”
Lâm Tranh cười nói: “Em vẫn đang học mà.”
Đồng nghiệp nam nói: “Tối hôm qua mọi người tăng ca suốt đêm, không rảnh dọn dẹp nên phòng mới lộn xộn thế này.”
Lâm Tranh đứng thẳng lên: “Nghe tổ trưởng bảo ngày mai sẽ đổi sang hạng múc mới, các anh cứ làm việc liên túc như vậy thì cơ thể có chịu nổi không?”
Đồng nghiệp nam cầm muỗng khuấy cà phê: “Bọn anh ăn cơm thanh xuân mà, tranh thủ lúc còn trẻ kiếm nhiều tiền hơn một chút.”
Anh đồng nghiệp uống cà phê xong thì đi, Lâm Tranh đang định dọn tiếp thì Lâm Giảo vội vàng xông tới, ngồi xuống sô pha lấy túi ra bắt đầu nhìn vào gương trang điểm.
Thấy Lâm Tranh nhìn mình, Lâm Giảo cụp mắt vẽ mi: “Quản lý không chỉnh chị chết thì không hài lòng.

Lúc nãy vừa nói với chị lúc trắc nghiệm online Phong tổng sẽ đến, chị phải báo cáo.”
Lâm Tranh nhìn kỹ thấy hình như Lâm Giảo vừa đi gội đầu, cười nói: “Báo cáo công việc cũng cần phải trang điểm hả chị?”
Lâm Giảo: “Đương nhiên, giữ hình tượng là một mánh khóe để tăng sự tự tin, cả người lôi thôi, chưa nói chị đã chẳng còn sức rồi.

Vả lại, Phong tổng luôn là người chỉnh tề trong bộ tây trang và giày da, ra đường chạm mặt chị đây còn thấy ngại.

Tốt xấu gì chị cũng là bộ mặt của phòng chúng ta, không thể để mất mặt được.”
Lâm Giảo nhanh chóng trang điểm cho mình thật xinh đẹp, sau đó hết tóc nhìn Lâm Tranh hỏi: “Thế nào, chị trông có đẹp không?”
Lâm Tranh gật đầu: “Rất đẹp!”
Phong Duật Minh đến phòng bọn họ sớm hơn kế hoạch mười phút, lúc đi ngang phòng làm việc, anh nhìn qua lớp kính trong suốt thấy Lâm Tranh đang ngồi trước máy tính xem sách, thỉnh thoảng lại quay sang nói chuyện với đồng nghiệp, vẻ mặt khá tò mò, cười cũng rất tươi.
Anh chuyển tầm mắt, theo chân quản lý đến phòng họp.
Cuộc họp cần sự có mặt của tất cả người lập trình nên chỉ còn mỗi thực tập sinh Lâm Tranh cùng một cô gái làm việc hành chính ở lại.
Cuộc họp tiến hành được hai giờ, cô gái ấy đứng dậy gọi Lâm Tranh: “Lâm Tranh, cậu theo mình đến đưa nước cho bọn họ đi.”
Lâm Tranh xách thùng nước khoáng đi theo đồng nghiệp đến phòng họp.
Lưng Lâm Giảo ướt đẫm, cô thức trắng hai ngày liên tiếp, thần kinh bị kéo rất căng nhưng không ngờ vừa rồi lại nói sai vài điểm, thấy Phong Duật Minh nhíu mày mới nhớ ra sửa lại, nhưng bị ngắt ngang như vậy khiến mạch suy nghĩ chịu ảnh hưởng, bất giác cà lăm hết mấy câu thì bị Phong Duật Minh trực tiếp bảo ngừng.
Trước khi vào công ty Lâm Giảo đã chờ người hỏi thăm cách làm việc của người quản lý Lâm thị.


Sau khi bọn họ sát nhập vào đây, Phong Duật Minh đã đến nơi này họp vài lần, Lâm Giảo có thể nhận ra được kha khá thái độ đối xử với cấp dưới của anh.

Tác phong làm việc của Phong Duật Minh rất máu lạnh và mạnh mẽ, dùng người rất quyết đoán, trong mắt anh năng lực làm việc chính là tiêu chuẩn kiểm tra hàng đầu.

Về phần mấy thứ như mặt mũi, cách ăn nói hay gia thế, kinh nghiệm cũng không bì nổi việc hoàn thành công tác xuất sắc.

Cho anh thấy tiềm năng, anh sẽ giao trọng trách.

Ngược lại, nếu khiến anh thấy không đủ năng lực thì anh sẽ cắt chức không nể nang ai.
Nhìn sắc mặt Phong Duật Minh, tim Lâm Giảo chùng xuống.

Khi anh bảo ngừng, dường như cô đã trông ấy thông báo sa thải.
Phong Duật Minh đang định lên tiếng thì thấy Lâm Tranh đẩy cửa vào.
Lâm Tranh ôm thùng nước khoáng đặt lần lượt từng chai trước mặt đồng nghiệp.

Phong Duật Minh ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay phải, sau khi Lâm Tranh đặt chai nước trước mặt anh thì ôm thùng nước đi lướt qua màn chiếu, hình biểu đồ in lên mặt cậu.

Lâm Tranh bất cẩn đụng phải giác cắm, thế là màn hình lập tức tối đen.
Lâm Tranh vội bỏ thùng giấy xuống, giơ tay xin lỗi mọi người: “Thật lòng xin lỗi.”
Lâm Tranh cúi người gắn giác cắm lại, vòng eo mềm mại cong thành một vòng cung xinh xắn.

Sau khi gắn điện xong, cậu nhanh chóng mở máy chiếu lên, cầm thùng nước cười với mọi người rồi ra ngoài.
Gương mặt trẻ tuổi non nớt không xuất hiện chút bối rối nào, dáng vẻ tự nhiên thoải mái trong hết sức đáng yêu.
Phong Duật Minh mở chai nước suối uống một ngụm, nhìn Lâm Giảo nói: “Tổ trưởng Lâm mệt mỏi quá rồi nhỉ? Vầy đi, mọi người nghỉ ngơi 20 phút, một lát nữa tiếp tục.” Dứt lời lập tức đứng dậy bước sang phòng nghỉ kế bên.
Lâm Giảo vỗ ngực nhìn đồng nghiệp ngồi bên cạnh, tim vẫn còn hoảng hốt nói: “Tôi cứ tưởng là tôi tiêu rồi đấy cậu biết không?”
“…Tối cảm thấy những lời Phong tổng nói lúc nãy rất dịu dàng mà, chị bình tĩnh đi.”
Tuy việc thử nghiệm online của bộ phận khá căng nhưng không có gì nguy hiểm, xem như đã hoàn thành công tác xuất sắc.

Sau khi họp xong, Phong Duật Minh đề nghị quản lý cho mọi người nghỉ phép một ngày, ba ngày còn lại trong tuần sẽ dùng để chỉnh sửa, tuần sau mới chuyển sang hạng mục mới.
— Hết chương 19 —.


Bình luận

Truyện đang đọc