CẤM NÓI


Lâm Tranh mất hai ngày để chỉnh sửa lại tất cả những vấn đề mình phát hiện ra trong các phần mềm ứng dụng gửi cho Lâm Giảo, sau đó Lâm Giảo kiên nhẫn hướng dẫn cậu cách ghi lại vấn đề theo ngôn ngữ quen thuộc của lập trình viên.

Và Lâm Tranh lại làm thêm một lần nữa.
Gần đến giờ tan làm, Lâm Tranh nhận được tin nhắn WeChat của An Tĩnh Gia: Hôm nay cậu có rảnh không? Bạn tớ mở một nhà hàng Pháp, hôm nay khai trương, cậu có muốn đi nếm thử không?
Lâm Tranh: Tớ đang thực tập ở Lâm thị, tan làm trễ lắm.

Ngại ghê, lần sau có rảnh tớ sẽ đến ủng hộ bạn cậu sau.
An Tĩnh Gia nhìn màn hình WeChat, thất vọng bĩu môi.
Trước khi nghỉ hè, cô bận thi cuối kì và tập luyện cho tiệc tối nên không có thời gian liên lạc với Lâm Tranh.

Quen biết Lâm Tranh bao lâu nay, thật ra cô vẫn cảm nhận được cậu đối xử với mình như tất cả những người bạn bình thường khác.

Nhưng Lâm Tranh là kiểu người thoải mái có phần ngây ngô hiền lành, lại thích quen bạn mới nên nếu có cô gái nào chủ động hơn một chút thì nói không chừng sẽ thành công.
An Tĩnh Gia luôn đặt mình rất cao nên cô khá tự kiêu và rụt rè trong chuyện tình cảm.

Nhưng đứng trước Lâm Tranh, tất cả những thế mạnh của cô không được xem là mạnh, nếu cô không chủ động thì trong trường có biết bao nhiêu có gái nôn nóng muốn thử sức, e rằng cậu sẽ bị người ta nhanh tay giật mất.
An Tĩnh Gia chạy ra khỏi phòng ngủ tìm cha mình.
Nghe con gái bảo muốn đến công ty thực tập, điều đầu tiên An Kính nghĩ là con bé chỉ mới năm nhất nên không cần phải cực khổ như thế.

Sau đó thấy con gái kiên quyết, ông đành phải đồng ý.
An Tĩnh Gia nhoài người lên lưng ghế sô pha, cười hì hì nói: “Còn nữa, con muốn đến Lâm thị.”
An Kính nhìn ánh mắt tươi cười cất giấu vẻ ngượng ngùng của con gái, ngầm hiểu rồi cố tình trêu: “Tại sao? Nhà chúng ta không giữ nổi con à?”
An Tĩnh Gia làm nũng: “Ba nói cho con biết ba có chịu giúp con hay không đây?”
An Kính kéo con gái xuống ngồi cạnh mình: “Trong đầu con nghĩ gì ba đây biết hết.


Ánh mắt con rất tốt, ba cũng rất vui.

Hai hôm nữa đi, để ba đi bàn với Phong tổng để cậu ta sắp xếp cho con một vị trí thực tập.

Còn nữa, con phải xem xét thời cơ để đến lúc thích hợp thì nhà chúng ta ăn bữa cơm với nhà họ Lâm.

Tuy hai đứa còn trẻ nhưng hai nhà qua lại với nhau thì phải chuẩn bị trước.”
An Tĩnh Gia ôm cha, hôn lên trán ông cười nói: “Ba ba vạn tuế!”
Trước khi tan làm, Lâm Tranh nhắn lão Tiền chờ cậu ở nhà để xe.

Được hôm không phải tăng ca nên vừa đến giờ về các đồng nghiệp đã biến mất hút, Lâm Tranh về cuối cùng phải khóa cửa.
Đường xá đông đúc kẹt xe, họ về đến nhà thì đồng hồ đã sắp điểm tám giờ.
Chu Như Phân hầm canh bách hợp để giải nhiệt, Lâm Tranh uống được nửa chén: “Ngon quá, hôm nay Phong Duật Minh cũng về nhà, có thể chừa cho chú ấy một ít làm bữa khuya.”
Chu Như Phân: “Được.”
Lâm Tranh tắm rửa rồi leo lên giường, vừa chơi game vừa tán gẫu với đám bạn cùng phòng.
Bốn người đang trò chuyện vui vẻ thì Bạch Hi chợt nhắn tin riêng cho Lâm Tranh.
“Lâm Tranh, công ty truyền thông Ưu Giai là sản nghiệp nhà bác cậu à?”
Lâm Tranh: Đợi chút, để tớ đi hỏi bác.
Bạch Hi nằm trên chiếc giường gỗ của ký túc xá, cậu đã đến công ty truyền thông Ưu Giai thực tập được hơn một tuần.

Càng tiếp tục với đồng nghiệp cậu lại càng thấy kì quái.

Dường như tất cả mọi người từ sếp đến đồng nghiệp đều có một sự săn sóc hết sức đặc biệt với một thực tập sinh là cậu, thậm chí còn… Hơi ân cần quá.

Đầu tiên Bạch Hi đã nghĩ đến Lâm Tranh, cậu nghi ngờ không biết Lâm Tranh có nhờ người nhà chào hỏi trước không.

Nhưng cậu biết rõ tính tình Lâm Tranh, cậu ấy không phải là người thích quanh co lòng vòng nên nếu muốn giúp thì chắc Lâm Tranh sẽ trực tiếp đưa tiền mặt và không bao giờ chơi vòng vèo thế này.
Thế thì chỉ còn sót lại một người, Ngô Triết Thanh.
Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau hoàn toàn không cần phải che giấu đến mức này, sau lần leo núi với Ngô Triết Thanh thì thái độ của anh cũng bắt đầu thay đổi, trở nên vô cùng của vô cùng mờ ám.
Dù Bạch Hi vẫn là xử nam nhưng cậu đã cong bao năm nay, khi lên đại học thì cái gì cần xem cũng đã xem kha khá.

Cậu quen Ngô Triết Thanh từng đó thời gian, biết rõ tình trường của cậu ấm này trong quá khứ chỉ có phụ nữ, thẳng hơn bút máy.

Sao đột nhiên lại nảy sinh hứng thú với cậu?
Lâm Tranh: Hỏi xong rồi, đúng là sản nghiệp nhà họ Ngô.

Bác bảo mảng truyền thông đều để cho Ngô Triết Thanh phụ trách.
Bạch Hi nhìn chằm chằm trần nhà, tuy đã đoán trước nhưng cảm giác nghe được sự thật khác hơn rất nhiều.

Bây giờ cậu lại thấy khó hiểu không biết tại sao mình lại muốn kiểm tra? Để chứng minh điều gì đó chăng?
Nhưng dù nó đã được chứng minh thì cậu còn lựa chọn nào khác đâu? Trước kì nghỉ cậu đã tìm rất nhiều việc làm thêm, dùng kiến thức để kiềm tiền thì không bao ăn ở và công việc bao ăn ở thì hầu hết là phục vụ nhà hàng.

Không phải cậu sợ mệt, thành tích cuối kì của cậu rất tốt nên việc lấy học bổng không còn là vấn đề giúp cậu không phải lo cho học phí kì sau.

Nên so với công việc phục vụ bán sức lao động thì cậu muốn tìm được công việc có thể tôi luyện được khả năng chuyên môn.
Đang bối rối thì cậu trông thấy thông báo tuyển dụng thực tập sinh kế toán của công ty truyền thông Ưu Giai.
Bây giờ Bạch Hi mới ngẫm lại, từ khi cậu hộp hồ sơ đến lúc tham gia phỏng vấn đề thuận lợi đến kì lạ.

Bạch Hi không thể vọt đến trước mặt Ngô Triết Thanh nói rằng mình chẳng ham gì, cậu cần công việc này và cậu phải nhận công việc này.

Bạch Hi trăn trở rất lâu, mặc kệ Ngô Triết Thanh giúp cậu vì lý do gì, tóm lại cậu vẫn biết ơn anh.
Lâm Tranh chơi đến mười hai giờ vẫn không nghe thấy tiếng Phong Duật Minh lái xe vào sân.

Cậu buồn ngủ, thầm nghĩ Phong Duật Minh chẳng quan tâm gì đến sức khỏe của mình.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tranh xuống nhà hỏi dì Chu: “Tối qua Phong Duật Minh không về ạ?”
Chu Như Phân: “Không có.”
Lão tiền đến đón Lâm Tranh đi làm sớm hơn hai mươi phút.

Cậu vội vàng ăn bữa sáng rồi ngồi vào xe.
Lão Tiền: “Sáng sớm hôm nay Phong tổng gọi cho tôi nói chín giờ phải ra sân bay đón một vị khách quan trọng nên tôi đành phải đến đón cậu sớm.”
Lâm Tranh: “Phong Duật Minh cũng đi ạ?”
Lão Tiền: “Đúng vậy.”
Người khiến Phong Duật Minh phải bày sẵn thế trận chờ đón quân địch có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lâm Tranh muốn nhìn thấy Phong Duật Minh uống thuốc vào sáng nay nhưng bây giờ cậu đành phải từ bỏ.
Đến gần trưa Lâm Tranh vẫn không thể tập trung, mỗi lần nhìn đến điện thoại cậu lại nhớ tới giọng nói dày đặc giọng mũi của Phong Duật Minh trưa qua.

Nhưng cậu sợ anh đang bận, gọi điện thoại sẽ làm chậm trễ công việc của anh.

Cảm giác lo lắng này quá xa lạ với Lâm Tranh, cậu lớn đến từng này tuổi, áo đến giơ tay và cơm đến há miệng, người thân luôn bảo vệ cậu và cậu chỉ việc sống tự do tự tại chẳng cần phải nhớ đến điều gì.
Lâm Tranh nghĩ là do cậu chưa bao giờ thấy Phong Duật Minh bệnh nên mới đứng ngồi không yên khi gặp phải lần đầu tiên.
Gần giờ nghỉ trưa, nhân viên giao hàng gửi tin nhắn cho em gái bên bộ phận hành chính rằng bắt đầu từ hôm nay quầy lễ tân không cho nhân viên giao hàng lên lầu nữa, anh ta để phần cơm ở khu nghỉ ngơi góc tây nam và nhắn họ xuống lấy.
Lâm Tranh là thực tập sinh, là chân chạy vặt tự động, mọi người vừa đọc được tin nhắn trong nhóm lập tức gọi tên cậu.
Đến giờ nghỉ trưa, Lâm Tranh mang theo thùng giấy xuống nhà, hai tay cậu không thể cáng đáng nổi cơm trưa của hơn ba mươi người.
Dưới lầu một có rất nhiều người, Lâm Tranh đứng bên ngoài đám đông len lỏi vào trong theo dòng người, vô tình nhìn qua lớp thủy tinh trong suốt nhìn mấy chiếc xe đang dừng trước cửa chính công ty.
Lâm Tranh khá quen với chiếc Bentley đi đầu, cậu hẫng một bước chân và trông thấy Phong Duật Minh bên ghế phụ.

Lâm Tranh vội vòng qua đám đông đi thẳng ra cửa chính, vừa ra đến bệ cửa cậu đã thấy Phong Duật Minh và vài người đàn ông bước xuống xe.

Đoàn người đang đi thẳng vào tòa nha.
Phong Duật Minh dẫn đầu đi trước, khẽ nghiêng người nói chuyện với người đàn ông bên phải, bước chân vững vàng với gương mặt điển trai hết sức bình tĩnh và trông có vẻ không còn chút ốm yếu nào của hôm qua.
Tảng đá đè nặng trong lòng cậu chợt rơi xuống, Lâm Tranh quay về lấy bữa trưa.
Bước chân Phong Duật Minh chợt dừng lại, anh nhìn sang hướng Lâm Tranh vừa đứng.
“Phong tổng đang nhìn gì thế?”
Phong Duật Minh lắc đầu: “Không có gì, có lẽ là tôi hoa mắt.”
Lâm Tranh ôm thùng cơm trưa về văn phòng, xoay cánh tay về bàn làm việc của mình.
Lâm Giảo trông thấy cả thùng cơm khổng lồ lập tức nói: “Lúc nhân viên giao hàng đưa tới chị đã không để ý, thì ra hơn ba mươi hộp cơm có thể lập đầy một chiếc thùng lớn.

Sau này chúng ta thay phiên nhau đi lấy hàng nhé, mỗi lần hai người.”
Lâm Tranh vẫn ngồi ở bàn làm việc, tầm mắt cậu dời xuống đôi giày lười của mình.

Cậu nhớ đến Phong Duật Minh mình vừa nhìn thấy, bộ tây trang phẳng phiu cùng với mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo sự chín chắn và ung dung của một người đàn ông.

Ấn tượng của Lâm Tranh thuở trước, là ấn tưởng về sự u ám ấy, dường như nó đã trở thành sự xa lạ tách biệt mình với thế giới và nó chẳng liên quan gì đến hai chữ ‘u ám’.

Đi bên cạnh anh là những người đàn ông trung niên phong độ ngời ngời cũng như những người lớn tuổi hơn đầy uy nghiêm và nho nhã.

Dù cảm giác họ mang đến cho người khác không hề giống nhau nhưng tất cả lại hài hòa đến kì lạ.
Màn hình máy tính đen ngòm phản chiếu gương mặt Lâm Tranh, đôi mắt trong suốt đầy ngây thơ và dáng dấp của một đứa trẻ miệng còn hôi sữa.
Lâm Tranh che mặt, thứ cảm xúc chán nản chợt dâng lên tự đáy lòng.

Cậu đã sống quá thích ý bao năm qua và đây là lần đầu tiên biết đến cái gọi là tự ti mặc cảm.
— Hết chương 22 —.


Bình luận

Truyện đang đọc