CẤM NÓI


Sáng sớm thứ hai, tài xế đưa Lâm Tranh đến trường.

Sau khi xuống xe cậu trông thấy ở một góc ngoài cổng trường có một xe đẩy hàng bán đồ, trên nóc xe treo bảng hiệu đỏ ghi ‘Phô mai Nội Mông Cổ chính tông’.

Mấy năm trước có một nguồn hàng mời ông Lâm đến Nội Mông Cổ khảo sát, Lâm Tranh cũng đi theo.

Cậu thích phô mai nơi đó không dứt miệng nhưng sau này không còn cơ hội đi nên cậu dần quên mất hương vị đó.

Bấy giờ thấy chiếc xe đẩy ngoài cổng trường vị giác của Lâm Tranh lại thức tỉnh, kiềm lòng không đậu muốn đi mua một ít nếm thử.
Mỗi lần đưa Lâm Tranh đi tài xế lão Tiền phải nhìn cậu vào trường mới quay về.

Hôm trước Lâm Tranh vừa mừng sinh nhật mười tám tuổi, nếu hôm nay cậu ham mua đồ ăn vặt e là lão Tiền sẽ lấy đó làm chuyện cười kể lại cho bác, cậu cũng biết sĩ diện.

Vì thế Lâm Tranh vào trước trước, đứng chờ phía sau phòng bảo vệ nhìn lão Tiền chạy xe đi mới vòng ra ngoài.
Chủ tiệm là một ông chú, thấy Lâm Tranh bước tới ông ta bèn dùng tiếng phổ thông không chuẩn lắm đẩy mạnh tiêu thụ: “Bạn học đến nếm thử nha? Phô mai Nội Mông Cổ chính tông, hôm qua vừa chuyển tới đây đó.”
Lần nào mua đồ Lâm Tranh cũng nhớ tới anh em trong ký túc xá nên nói với ông chủ: “Lấy cháu bốn cân(*) đi.”
(*) Một cân bằng 0,5 hoặc 0,8kg tùy theo người tính.
Chủ quán cười nói: “Cậu bạn này hào phóng ghê, tổng cộng một trăm năm mươi.”
Lâm Tranh lấy hai trăm trong ví ra đưa, chủ quan nhìn tới nhìn lui rồi nhìn Lâm Tranh trách cứ: “Bạn học à, tiền của cháu là tiền giả!”
Lâm Tranh nghĩ sáng nay cậu mới lấy tiền, sao mà giả được.
Lâm Tranh: “Không thể nào.”
Chủ quán cầm tờ tiền, tay kia cầm thêm bút soi điện tử: “Không tin cháu lại đây xem này, một tờ thật một tờ giả, lừa cháu làm gì.”
Lâm Tranh bước qua bên kia xe, đang định cúi đầu nhìn tờ tiền trong tay chủ tiệm thì chợt bị người ta đứng sau bịt miệng bịt mũi.

Cậu vội vàng giãy dụa, nhấc chân đá ra sau nhưng chẳng mấy chốc tay chân đã mất sức, nhắm mắt ngất xỉu.
Sáng thứ hai xếp đầy tiết, bọn Bạch Hi học xong một tiết rồi mà vẫn chưa thấy Lâm Tranh đến.

Nhà cậu xa trường, trước kia từng có tiền lệ đi trễ nhưng chưa từng có tình trạng hết một tiết rồi vẫn không thấy người.
Bạch Hi tranh thủ giờ nghỉ giải lao gọi cho Lâm Tranh, kết quả là không ai nhận.
Triệu Hàm: “Chắc nhà cậu ấy có việc.”

Trương Xuân Dương: “Nếu không đi học Lâm Tranh sẽ nói với chúng ta, Bạch Hi cậu gửi tin nhắn cho cậu ấy hỏi thử đi.”
Chuông vào tiết vang lên, tay Bạch Hi đặt dưới bàn học gửi tin nhắn cho Lâm Tranh: Sao cậu không đi học?
Thầy đang đứng trên bục gõ bảng nhắc nhở mọi người phía dưới nghiêm túc nghe giảng, Bạch Hi thả điện thoại vào ngăn kéo, ngẩng đầu nghe thầy giảng bài.

Qua thật lâu, điện thoại trong ngăn kéo rung lên, Bạch Hi lén lôi ra xem.
Lâm Tranh: Nhà tớ có việc.
Bạch Hi thì thầm với hai cậu bạn cùng phòng, ba người yên tâm ngồi thẳng lưng nghe giảng.
Giữa trưa tan học, Triệu Hàm vội chạy đi tìm nàng dâu, Bạch Hi và Trương Xuân Dương cùng đến căn tin ăn cơm.

Hai người ngồi đó ăn cơm phần không khỏi nhớ tới Lâm Tranh.

Tuy cậu không yếu ớt như mấy đứa con nhà giàu nhưng suy cho cùng vẫn lớn lên trong cẩm y ngọc thực nên ăn cơm không cần coi giá, chỉ cần chấm được món ăn thì chắc chắn sẽ mua nếm thử.

Thường thì ba người họ hay ngồi ăn chung với cậu.
Trương Xuân Dương đang ăn thì chợt nhớ tới, nói: “Lâm Tranh có xin phép chủ nhiệm chưa? Tiết đầu chiều này có điểm đanh đó.”
Bạch Hi: “Đúng vậy, sáng nay không điểm danh nên bọn mình quên mất.

Lát nữa tớ sẽ gọi lại cho cậu ấy hỏi thử, nếu không đến được thì tớ điểm thay cậu ấy.”
Trên đường về ký túc xá, Bạch Hi lại gọi điện thoại lần này điện thoại dứt khoát tắt máy.

Cậu nhìn Trương Xuân Dương: “Sao tớ thấy có gì đó sai sai……”
Trương Xuân Dương: “Cậu có số người nhà cậu ấy không?”
Bạch Hi nhớ tới Ngô Triết Thanh, lúc trước Ngô Triết Thanh liên tục gọi tới nhận lỗi rất phiền nên cậu suýt kéo anh vào danh sách đen.

Bây giờ không phải là lúc so đo chuyện giữa hai người, Bạch Hi gọi anh.
Thấy điện thoại Ngô Triết Thanh mừng rỡ, quyết định không nhún nhường lập tức tan biến, mặt mày hớn hở đón nhận: “Bạch Hi, chịu để ý tới anh rồi hả?”
Bạch Hi lười mắng cái giọng điệu lưu manh của anh ta, nghiêm mặt nói: “Ngô Triết Thanh, nhà Lâm Tranh xảy ra chuyện gì hả? Sáng nay cậu ấy không đi học, gọi điện thì tắt máy.”
Ngô Triết Thanh khó hiểu nói: “Anh có nghe nói gì đâu nhỉ, đợi anh đi hỏi đã.”
Ngô Triết Thanh gọi tới nhà Lâm Tranh: “Dì Chu ơi, sao hôm nay tiểu Tranh không đến trường học vậy?”
Chu Như Phân: “Đi rồi mà! Sáng sớm lão Tiền đã đưa cậu ấy đi rồi.”

Ngô Triết Thanh có cảm giác chẳng lành, Chu Như Phân ở đầu bên kia bắt đầu sốt ruột, luôn miệng hỏi: “Không thấy tiểu Tranh hả? Trời ạ! Tôi phải đi tìm cậu Phong!”
Dự án thu mua bước vào giai đoạn khó khăn nhất, buổi trưa Phong Duật Minh chỉ cho lãnh đạo các bộ phận thời gian nửa tiếng sau đó lại triệu tập cuộc họp.

Lúc này quản lý phòng thị trường đang trình và phân tích từng chi tiết.

Nghe xong, Phong Duật Minh bác bỏ nói: “Nếu như không thay đổi cơ cấu tổ chức công ty đó thì chúng ta thu mua chẳng khác gì đi làm từ thiện.”
Quản lý: “Nhưng mà—–”
Điện thoại Phong Duật Minh rung lên, trong lúc họp anh không nhận điện thoại nên định nhấn tắt theo thói quen, nhưng sau khi thấy số từ nhà gọi đến trên màn hình anh lại ra hiệu cho quản lý tạm dừng rồi lướt màn hình nghe máy.
Chu Như Phân: “Cậu Phong, bạn học Tiểu Tranh nói hôm nay cậu ấy không đến trường.”
Vẻ mặt Phong Duật Minh thay đổi: “Lão Tiền đã đưa cậu ấy đi rồi mà?”
Chu Như Phân: “Đúng vậy! Nhưng bạn cùng phòng lại nói tới trưa vẫn không thấy người đâu.”
Phong Duật Minh lập tức ngắt điện thoại nói với Lý Dược: “Lập tức liên lạc với bạn học Lâm Tranh và người phụ trách, gọi cả lão Tiền tới đây.”
“Tan họp.” Anh đứng cất bước ra khỏi phòng mà không kịp lấy túi tài liệu cũng như áo khoác.
Lão Tiền vừa nghe nói không thấy Lâm Tranh đâu lập tức đổ mồ hôi lạnh chạy lên lầu, đâm đầu vào Phong Duật Minh đang bước đến thang máy.

Sắc mặt anh rất khó coi: “Sáng nay chú đã thấy Lâm Tranh vào trường rồi đúng không?”
Lão Tiền cà lăm đáp: “Đúng, đúng vậy, tôi tận mắt thấy cậu ấy vào rồi mới đi.”
Phong Duật Minh lạnh lùng nhìn ông vài giây, lão Tiền làm công cho nhà họ Lâm mười mấy năm, là người đáng tin.

Cửa tháng máy mở ra, Phong Duật Minh trầm giọng nói: “Theo tôi đến trường học.”
Khoảnh khắc mở mắt ra thấy xung quanh tối đen Lâm Tranh đã tưởng mình bị mù.

Làm quen hồi lâu cậu mới nhận ra mắt mình bị che lại.

Vừa cử động người cậu lập tức đau nhức, miệng bị bịt băng dán, hai tay bị trói sau lưng, đầu gối và mắt cá chân cũng bị dây thừng buộc lại, ngất đi bốn năm tiếng đồng hồ trong tư thế vặn vẹo, sau khi tỉnh lại chỉ cần nhích một cái là người như bị rút gân.
Cậu có thể cảm giác được mình đang ngồi trên một chiếc xe, càng đi đường xá càng xóc nảy khiến Lâm Tranh bị nảy lên trần xe mấy lần.

Cậu định vặn người thì bắp chân bị người ta đạp một cái, đau đến co rút.
Lâm Tranh hiểu mình đang bị bắt cóc.

Hơn nữa bọn người kia còn không muốn giao tiếp với cậu.
Tới nơi, cửa xe được mở ra, bọn bắt cóc tháo dây thừng trên đầu đối và bắp chân Lâm Tranh rồi lôi cậu xuống.

Lâm Tranh lảo đảo suýt trật hàm.

Đi trên đường đất được vài phút, mỗi bước chân đều cảm nhận được sự cản trở của cỏ dại um tùm.

Lâm Tranh nghe thấy tiếng đẩy cửa gỗ, sau đó bọn bắt cóc đạp mạnh khiến Lâm Tranh ngã về phía trước theo quán tính, cậu xoay người cho lưng chạm đất theo bản năng.
Đúng lúc trên mặt đất có gì đó rất cứng, Lâm Tranh bị nó đâm suýt cắn lưỡi.
Bọn bắt cóc đến gần kéo cậu ngồi lên một chiếc ghế rồi lại buộc chặt tay chân vào đó, Lâm Tranh lắc người vùng vẫy, miệng la ‘a a’.

Bọn bắt cóc quăng cho cậu một cái tát ‘bốp’ sau đó dường như chưa hả giận nên tiếp tục ném thêm vài bạt tai.

Nửa bên mặt lập tức sưng đỏ.
Từ nhỏ tới giờ Lâm Tranh chưa từng phải chịu đau thế này, nước mắt suýt trào ra nhưng cậu cắn răng nhịn xuống, trong lòng rất khó hiểu.

Đó giờ cậu chưa từng gây thù chuốc oán với ai, chẳng qua những người bắt cóc cậu chỉ muốn gạt chút tiền từ nhà họ Lâm nhưng cậu lại cảm nhận được cơn giận và hận ý từ những hành động bạo lực lúc nãy.
Lâm Tranh nghe được bọn bắt cóc chỉ có hai người, một tên liên tục đi qua đi lại quanh người cậu còn tên kia thỉnh thoảng mới di chuyển.
Chưa kịp tới trường thì Phong Duật Minh đã nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ: Chín giờ tối nay mang theo ba trăm vạn tiền mặt, một mình lái xe đến đường cao tốc Thượng Hải – Bắc Kinh.

Nếu mày báo cảnh sát Lâm Tranh sẽ không sống được tới sáng mai.
Phong Duật Minh nhìn chằm chằm hai hàng chữ, gân xanh trên trán anh giật giật.

Vẻ muốn giết người trên gương mặt lạnh lùng kia khiến Lý Dược ngồi ghế trước quay lại nhìn anh phải rùng mình.

Lý Dược đoán: “Cậu ấy bị bắt cóc hả?”
Phong Duật Minh đưa di động cho anh ta xem.
Lý Dược lập tức bảo: “Phong tổng, tôi lập tức đi bảo cảnh sát.”
“Chờ đã.” Phong Duật Minh lên tiếng, cơn giận ngút trời trong mắt bị anh đè nén: “Đến xem băng ghi hình của trường học trước đi.”
Lý Dược: “Nhưng những vụ tống tiền kiểu này phải đem bọn bắt cóc ra công lý—–”
Bọn bắt cóc chỉ muốn đòi tiền, cứ cứu người ra theo yêu cầu của chúng trước rồi tính sau.
Chân mày Phong Duật Minh nhíu chặt, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cần Lâm Tranh an toàn trở về.”
Phong Duật Minh bị lửa giận đốt tim, sau khi nói ra những lời này thì chợt yên tĩnh lại.
Ba trăm bạn, đối với bọn bắt cóc biết thân phận của Lâm Tranh mà nói thì hơi nhỏ.


Dám bắt cóc tiểu thiếu gia nhà họ Lâm thì làm gì có chuyện há miệng đòi ba trăm vạn?
Sau khi tới trường Phong Duật Minh lập tức nhờ bảo vệ mở băng ghi hình, màn hình chiếu cảnh sau khi lão Tiền lái xe đi Lâm Tranh lại vòng ra cửa, chẳng hiểu tại sao lại rẽ sang góc phải, đó là góc chết của máy quay.

Sau khi rẽ vào đó Lâm Tranh không còn xuất hiện nữa, mười mấy phút sau có hai người đàn ông đẩy chiếc xe từ trong góc bước ra, chẳng mấy chốc đã biến mất trên đường cái.
Phong Duật Minh: “Tua lại, phóng to hai người đó lên.”
Bảo vệ phóng to theo lời anh, Phong Duật Minh nheo mắt nhìn thật cẩn thận.

Vài giây sau lưng anh dựng thẳng, quay đầu nói với Lý Dược: “Lập tức báo xảnh sát, nhất định phải tìm ra nơi ẩn náu của bọn họ trước chín giờ.
Phong Duật Minh nhận ra một người trong đó.
Năm hai mươi bốn tuổi Phong Duật Minh bước vào Lâm thị làm việc, sau khi học tập nửa năm lão gia tử đã giao cho anh đi đàm phán một hợp đồng.

Phong Duật Minh tốt nghiệp từ khoa kinh tế danh giá, ra trường làm việc hơn một năm, tuy năng lực rất xuất sắc nhưng dù sao tuổi nghề vẫn còn ngắn nên anh chỉ đi theo cấp trên làm việc trên chứ chưa từng làm chủ một chuyện gì.

Lâm lão gia tử nói độ khó lần này không cao nhưng đó chỉ là suy nghĩ của người cả đời tung hoành trên thương trường thôi.

Đối với Phong Duật Minh mà nói việc bàn bạc hợp đồng này cực kì to tát.
Lúc đó Phong Duật Minh phải nhanh chóng ký kết với bên cung cấp gỗ, Chu Kỳ là nhà cung cấp cho Lâm thị đó giờ, đáng ra vụ hợp tác này rất vui vẻ nhưng chẳng hiểu sao hai năm gần đây lượng gỗ hạng hai Chu Kỳ đưa tới ngày càng nhiều, chất lượng thua xa quá khứ.

Khi đó hợp đồng sắp hết hạn, Phong Duật Minh quyết định ngừng hẳn hợp tác với Chu Kỳ dù họ dùng giá thấp tìm mọi cách níu kéo nhưng anh vẫn ngồi yên.
Sau đó thỉnh thoảng anh lại nhớ tới ánh mắt của Chu Kỳ khi ngừng hợp đồng, trong đôi mắt đục ngầu của người đàn ông trung niên đầy tuyệt vọng và bối rối.

Như thể chữ ký của Phong Duật Minh đã cắt đứt đường sống của ông ta.
Có điều lúc đó Phong Duật Minh đang vội vàng tìm một nhà cung cấp đáng tin cậy mới, với anh mà nói Chu Kỳ không quan trọng tới mức anh phải tìm hiểu sâu.

Trước đó không lâu anh có nghe nói đôi song sinh nữ của Chu Kỳ mắc bệnh qua đời nhưng Phong Duật Minh chẳng có mấy ấn tượng với cái tên đó.
Nhưng lúc nãy thấy được mặt Chu Kỳ trên màn hình theo dõi anh lập tức nhớ tới ánh mắt ngước lên nhìn mình.

Chu Kỳ hiểu được khả năng tài chính của Lâm thị hơn bất kì ai vậy mà ông ta chỉ đòi ba trăm vạn vậy thì vụ bắt cóc không chỉ vì tiền.
Nếu vì trả thù nhà họ Lâm thì khi vừa gặp được Lâm Tranh Chu Kỳ có thể làm hại đến cậu mà không cần phải đi một vòng lớn để Phong Duật Minh nhúng tay vào.

Vậy khả năng cao nhất là Chu Kỳ muốn trả thù chính Phong Duật Minh, chẳng qua vì ông ta không tìm được cơ hội nên mới ra tay từ phía Lâm Tranh.
Nếu vậy, dù tạm thời Lâm Tranh vẫn an toàn nhưng chắc hẳn cậu phải chịu khá nhiều đau khổ và khi Phong Duật Minh gặp được Chu Kỳ cậu sẽ trở thành con tin trên tay ông ta.
Nghĩ đến đây, Phong Duật Minh điên máu muốn đánh chết bản thân mình.
— Hết chương 8 —.


Bình luận

Truyện đang đọc