CẮN NGÓN TAY ANH

Giáo vụ xử lý hiệu suất cực cao, sáng sớm hôm sau, trên cột dán đã dán thông báo xử phạt.

Không ít người vây quanh xem.

“Quản Dật Dương? Cái tên này quen tai quá.”

“Đây không phải cái người cá cược với hoa khôi TSo, hoa khôi trường không phản ứng, còn nói mình không thể có đứa con xấu như vậy ha ha ha. Vấn đề đến rồi, Quản Dật Dương phải quỳ xuống gọi hoa khôi trường là bố, hoa khôi trường rốt cuộc có cho cơ hội này không nhỉ?”

“Chậc chậc, trộm đề thi gian lận, lực hành động mạnh thật, cơ mà, trong ấn tượng của tao, thành tích của cậu ta được lắm mà?”

“Lo lắng quá, sợ mình không phát huy tốt, thật sự bị hoa khôi trường đè ép, đến lúc đó không kéo mặt mũi xuống được. Nhân phẩm người này không ổn lắm, đáng đời dán ở đây nổi tiếng. Cơ mà hoa khôi trường trâu bò vl, đầu óc của một vài người thật sự là hâm mộ vãi luôn!”

Anh Mộng vọt vào lớp, giống như sứ giả biên giới 800 dặm vọt khẩn cấp vào trong cung, “Báo! Hả hê! 3 bọn Quản Dật Dương nổi tiếng rồi!”

Lúc Chương Nguyệt Sơn đi ăn sáng, cũng đã nhìn thấy thông báo xử phạt dán ra, bắt đầu trao đổi bát quái, “Nghe nói bởi vì chuyện đề thi bị trộm, chủ nhiệm phòng bộ môn bị các hiệu trưởng kéo qua mắng luân phiên. Nếu tao gặp phải thể loại con cái hãm hại cha như Thẩm Trọng Minh, tóc tao 30 tuổi đã trắng phớ!”

“Ai nói không phải chứ!” Anh Mộng kéo một cái ghế qua, hớn hở, “Tao cũng sướng, đám Quản Dật Dương thua bét nhè rồi, bố mày thực sự coi thường bọn nó, sau này gặp một lần cà khịa một lần!”

Dư quang hắn liếc tới, Sở Dụ ngồi tại chỗ vẫn không nói chuyện.

Nghiêng đầu nhìn, “Ế, hoa khôi trường, lâu lắm không thấy mày đọc manga rồi!”

Trong miệng Sở Dụ ngậm viên kẹo, ngẩng đầu lên, cười nói, “Thi cũng thi xong rồi.”

“Đúng!” Anh Mộng nện một quyền trong lòng bàn tay mình, “Có đạo lý có đạo lý, là lúc bù lại toàn bộ manga đã bỏ lỡ!”

Hắn dịch cái ghế lại gần, “Đúng rồi, hồi trước có phải ra một bộ mới không, nói về thi đấu bóng rổ, tên là nhiệt huyết, nhiệt huyết —”

“《Nhiệt huyết đối kháng》, tao có, ở ký túc, tối đưa cho mày.”

“Hoa khôi trường mày là người tốt!”

Sở Dụ gật gật cằm, lại cúi đầu, tiếp tục đọc manga lật ra trong tay.

Chương Nguyệt Sơn thấy Sở Dụ rũ đầu, luôn cảm thấy tâm tình Sở Dụ hình như không tốt lắm.

Rõ ràng sáng hôm qua vẫn rất tốt, đến văn phòng thầy trưởng khoa về, cả người mệt mỏi không tinh thần.

Sở Dụ cũng phát hiện trạng thái của mình không đúng lắm.

Hình như ngay cả manga trong tay, cũng không thể kích thích hứng thú của cậu lắm.

3 tuần trước, thời gian hơn nửa tháng, mỗi ngày quấn lấy Lục Thời hỏi đề, học thuộc lòng, làm bài, làm đề, giấc mơ giống nhau, toàn bộ đều thay đổi không chân thực.

Lại nhớ lại cuộc thi, lúc phát điểm, tâm trạng thấp thỏm, khẩn trương, vui vẻ và thỏa mãn, cùng với mong đợi giống như bong bóng 7 màu thổi ra, đâm vào một cái, liền vỡ nát vụn.

Đầu ngón tay cầm trang sách, Sở Dụ cảm thấy, không có ý nghĩa lắm.

Ném quyển manga sang một bên, Sở Dụ gục xuống, nhắm mắt bắt đầu ngủ.

Đang giảng bài, cửa sau có người gọi, “Hoa khôi trường, có người tìm!”

Sở Dụ mở mắt ra, nhìn về phía cửa, phát hiện là Hạ Trí Hạo.

Cậu lười biếng đứng dậy đi qua, đứng bên lan can hành lang, hỏi Hạ Trí Hạo, “Chuyện gì?”

Hạ Trí Hạo mở miệng liền làm câu, “Dụ thiếu của chúng ta trâu vãi!”

Sở Dụ che miệng ngáp một cái, “Trâu chỗ nào?”

Hạ Trí Hạo bắt đầu tâng bốc Sở Dụ, “Mày xem điểm tiếng Anh của mày, 148 đó! Bổn thiếu gia ngay cả số lẻ của mày cũng không thi được! Còn không trâu? Tao nếu có thể thi được hạng của mày, điểm của mày, bố mẹ tao chắc là nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, ở khách sạn mở tiệc cơ động 3 ngày 3 đêm!”

Vẻ mặt Sở Dụ nhạt xuống.

Trong lòng đã kèm thêm một áo giáp rắn chắc, khẽ nhói đau một cái.

Cậu chuyển đề tài, “Chú Hạ không phải muốn để mày ra nước ngoài sao, tiếng Anh của mày lần nào cũng điểm thấp như vậy, chú ấy không lo lắng mới là lạ.”

Hạ Trí Hạo nhún nhún vai, “Tao thật sự không muốn ra nước ngoài, cho dù cầm bằng lậu về, trong giới ai không biết cái bằng đó rốt cục mấy cân mấy lạng? Nếu tao thật sự có trình độ của anh mày chị mày, cầm bằng của trường top 5 thế giới, mới gọi là trâu bò! Hơn nữa, trong nước thật sự chơi rất vui, từ nhỏ đến lớn xã giao toàn ở trong nước, ra nước ngoài đíu quen ai, đíu có ý nghĩa gì sất!”

Hắn lại nghĩ ra, “Đúng rồi, thời gian địa điểm đã đặt xong, đám chị Lâm nghe nói mày xuất quan, trực tiếp bay từ nước ngoài về, vẫn là mặt mũi mày đủ lớn!”

Sở Dụ lướt qua lan can hành lang nhìn dưới lầu, hỏi, “Thời gian địa điểm?”

“8h tối thứ 7, Ulysses, mày tự đi hay tao đón mày?”

“Người mày phải đón nhiều như vậy, tao không chiếm chỗ, tự đi là được.”

Bởi vì lễ quốc khánh nghỉ, thứ 7 cũng học cả ngày.

Sở Dụ không cầm cặp sách, định đi tay không.

Nhớ tới gì đó, Sở Dụ xoay người, nói chuyện với bàn sau cậu, “Lục Thời.”

Lục Thời cầm bút chì đang làm đề, giương mắt, “Huh?”

“Tớ lát nữa ra ngoài chơi, ở Ulysses, cùng với bọn Hạ Trí Hạo, còn có mấy người bạn quen hoặc không quá quen. Xe của chú Trần đỗ ở cổng, đưa tớ qua.”

Sở Dụ nói xong, ngây ra — Cậu tại sao phải báo cáo lịch trình với Lục Thời?

Nghĩ lại, có lẽ là thói quen lúc trước tạo thành.

3 tuần trước, Lục Thời yêu cầu cậu, nói hết với anh, đề của môn làm buổi trưa, những kiến thức buổi tối định ôn tập, hoặc là những công thức học thuộc lòng buổi sáng.

Làm như vậy hiệu quả rõ rệt.

Lục Thời cực kỳ hiểu tiến độ học tập của cậu, dạy thêm cũng rất năng suất.

Cơ mà thành thích thi tốt, thì có tác dụng gì.

Thấy Sở Dụ nói xong lại mất hồn, Lục Thời hỏi cậu, “Uống rượu không?”

Sở Dụ hoàn hồn, “Đám Hạ Trí Hạo nhất định sẽ uống, tớ không uống.”

“Ừ, nếu uống rượu, nhớ gọi điện cho tớ.”

Xe dừng ở cửa quán bar tư nhân “Ulysses”.

Đèn biển hiệu sắc màu hắt xuống, gạch trên mặt đất được chiếu màu hồng cam đan xen.

Suối phun róc rách, thiên sứ giương cánh gục trên tảng đá, giống như đang ngủ say.

Người giữ cửa bước nhanh lên tiếp đón, mở cửa xe ra, cười khom người chào hỏi, “Dụ thiếu, chào buổi tốt.”

“Chào buổi tối.”

Sở Dụ xuống xe.

Cậu mặc T-shirt màu đen hợp mốt, quần jean màu sẫm, trên người là hơi thở thiếu niên trương dương, tươi mát.

Nhân viên phục vụ đi theo dẫn đường đến phòng bao, cửa vừa mở ra, bên trong truyền đến tiếng sói hú.

Sở Dụ nghe ra, là Hạ Trí Hạo đang hát.

Thấy Sở Dụ đi vào, Hạ Trí Hạo nhắm micro, dừng lại giọng hát lệch nhịp, “Micro đây! Sở Dụ tới nhanh lên, hát cùng nhau!”

Sở Dụ kiên quyết từ chối — Cậu rất có kinh nghiệm, mặc kệ trùm karaoke lợi hại hơn nữa, một khi hát cùng Hạ Trí Hạo, đều sẽ bị dẫn chệch hướng, không ai ngoại lệ.

Lâm Vọng Hề ở trên sofa ngoắc tay, “Sở Dụ, ở đây!”

Sở Dụ đi qua ngồi, cười chào hỏi, “Chị Lâm, lâu lắm không gặp.”

“Đúng là lâu lắm không gặp!” Lâm Vọng Hề chỉ chỉ dây chuyền đeo trên cổ, “Cám ơn quà của cậu, thích lắm, đeo lên không muốn lấy xuống nữa!”

Lâm Vọng Hề mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mặt mũi sáng rỡ, tóc quấn đuôi ngựa đơn giản, gọn gàng.

“Chị thích là tốt rồi, lúc ấy thật sự không biết tặng cái gì, nhớ đến chị trước kia từng nhắc đến một câu, nói thích bộ trang sức George Rhona mới ra, liền sai người đi mua.”

Sở Dụ nói rất đơn giản, Lâm Vọng Hề cũng rất hiểu, bộ trang sức này không dễ mua. Cô nhận phần tâm ý này, lại nói, “Sao thế, tâm trạng không vui?”

Cô lớn hơn 2-3 tuổi, trước giờ đều coi bọn Sở Dụ Hạ Trí Hạo là em trai. Thấy Sở Dụ rót một cốc nước lạnh, uống ngụm nhỏ, có chút lo lắng.

Sở Dụ lắc lắc chén nước trong tay, nghe tiếng va chạm lanh lảnh của đá viên bên trong.

Nghe Lâm Vọng Hề hỏi, cậu lắc đầu, “Không có, chỉ là không có tinh thần gì.”

“Ừ, dù sao cũng chăm sóc tốt bản thân, gần đây bắt đầu hạ nhiệt độ, chú ý đừng để ốm.”

Lâm Vọng Hề lại nhắc Sở Dụ, “Anh họ Hạ Trí Hạo cũng đến.”

“Hắn cũng đến?”

Cảm quan của Sở Dụ đối với anh họ Hạ Trí Hạo không tốt lắm.

Cậu chơi với Hạ Trí Hạo, thỉnh thoảng sẽ gặp Hạ Trí Viễn.

Tính cách khác với Hạ Trí Hạo tùy tiện cẩu thả thần kinh thẳng, thích chơi, Hạ Trí Viễn lớn hơn bọn họ chưa được 2 tuổi, luôn cho Sở Dụ cảm giác không tốt lắm.

Cậu nhiều lần, đều phát hiện Hạ Trí Viễn đang nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt rất kỳ quái.

Sở Dụ ghét ánh mắt như vậy, liền nói với Hạ Trí Hạo, ít mang Hạ Trí Viễn đến trước mặt mình.

Lâm Vọng Hề biết điểm này, giải thích thay Hạ Trí Hạo, “Hạ Trí Viễn đúng lúc cũng chơi ở đây, gặp phải.”

“Vâng.”

Tụ tập với nhau, luôn không tránh được hát hò uống rượu chơi trò chơi.

Thấy Sở Dụ không hứng thú lắm, Hạ Trí Hạo không miễn cưỡng lôi kéo cậu chơi, ngược lại ném xúc xắc trong tay xuống, ngồi vào bên cạnh Sở Dụ, “Không chơi nữa, bổn thiếu gia bồi mày tán phét!”

Sở Dụ cười hắn, “Những người khác chơi vui vậy, mày có thể ổn?”

Khuyên tai kim cương lấp lánh dưới ánh đèn, Hạ Trí Hạo nhún nhún vai, “Huynh đệ tâm trạng không tốt, đâu có đạo lý vui một mình?”

Hắn cũng không truy hỏi Sở Dụ rốt cuộc tại sao tâm trạng không vui, hiến kế vớ vẩn, “Uống rượu không? Mày muốn uống, tao chọn cho mày vị ngon, nếm thử không? Nói không chừng uống rượu say ngủ một giấc, những không vui kia, khổ sở này buồn bực này, nấc cái là không còn.”

“Vị rượu không phải đều như nhau?”

Sở Dụ nói thì nói như thế, nhưng không từ chối, “Mày chọn đi.”

Hạ Trí Hạo búng tay một cái, nhân viên phục vụ gác cửa đi đến, đáp một cái tên tiếng Pháp, “Cho 2 chai, dùng ly thủy tinh nhà thờ Baroque.”

Nói xong, hắn chuyển hướng Sở Dụ, “Huynh đệ hiểu mày, nếu rượu xấu, mày khẳng định không thích uống. Cái ly gọi là nhà thờ Baroque kia, đựng rượu, thật sự rất đẹp, tuyệt đối phù hợp thẩm mỹ của mày!”

Chờ rượu và ly đưa lên, phục vụ sinh dùng mở đồ uống mở chai rượu ra, rót rượu màu hổ phách vào trong ly. Trong nháy mắt đó, dường như nhìn thấy được cửa sổ thủy tinh hoa văn sắc màu trong nhà thờ phong cách Baroque, được ánh mặt trời chiếu rọi.

Hạ Trí Hạo dương dương tự đắc, “Không lừa mày, đẹp nhỉ?”

Sở Dụ gật đầu, bưng chén lên, ghé sát vào nhìn, cười nói, “Rất đẹp.”

Hạ Trí Hạo khoa trương thở dài, “Mày rốt cục cũng cười!”

Hắn cũng bưng chén lên, “Nào, nếm thử xem ngon không.”

Thế là, chờ Lâm Vọng Hề nhận cuộc điện thoại quay lại, liền phát hiện, hai chai rượu bày trước mặt Hạ Trí Hạo và Sở Dụ, đã thấy đáy.

Phần lớn đều là Hạ Trí Hạo uống, nhưng Sở Dụ cũng uống 3-4 chén.

Thấy ánh mắt Sở Dụ mê mang, không có tiêu cự gì, trong con ngươi giống như ngậm nước, nhẹ nhàng lay động, liền sẽ tràn ra. Lâm Vọng Hề cướp lấy chén rượu quá nửa trong tay Sở Dụ để qua một bên, hỏi Hạ Trí Hạo, “Cậu cũng không phải không biết tửu lượng của Sở Dụ, còn lôi kéo uống?”

Hạ Trí Hạo vẫn rất tỉnh, hắn kêu oan, “Chị Lâm, em thấy tâm trạng Sở Dụ không vui, đoán gặp phải chuyện gì. Liền nghĩ, uống rượu say ngủ một giấc, nói không chừng tâm tình tốt lên.”

“Ngụy biện!”

Lâm Vọng Hề lườm Hạ Trí Hạo một cái, lại gọi Sở Dụ, “Sở Dụ, thế nào rồi?”

Sở Dụ giương mắt, nhìn Lâm Vọng Hề, lại cúi đầu, yên lặng.

“Đây là say rồi.” Lâm Vọng Hề cầm túi của mình qua, “Đi, chị đưa cậu về.”

Thấy Hạ Trí Hạo vẫn muốn ở lại, Lâm Vọng Hề giương đuôi lông mày vẽ tinh tế, “Sao, hai vị thành niên các cậu, còn muốn ở đây thuê phòng qua đêm? Nếu xảy ra chuyện gì, cậu xem anh cậu ấy chị cậu ấy không gọt cậu thành vụn!”

Đối diện Sở Dụ, âm thanh Lâm Vọng Hề lại mềm xuống, “Sở Dụ, đi, chúng ta đi về.”

“Đi về?”

Sở Dụ mê mang hai giây, giống như chợt nhớ tới cái gì, lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi.

Giọng cậu ậm ờ, lại thấp, Hạ Trí Hạo ngồi gần nhất, cũng chỉ nghe thấy ba chữ “Đến đón tớ”.

Chào hỏi từng người bạn ở đó xong, Hạ Trí Hạo và Lâm Vọng Hề đỡ Sở Dụ đi ra ngoài.

Hạ Trí Viễn cũng đi theo ra.

Hạ Trí Hạo kỳ quái, “Anh, anh cũng muốn đi?”

Hạ Trí Viễn cười ấm áp, “Ừ, điện thoại trong nhà gọi giục, bảo về sớm chút.”

Tầm mắt chuyển hướng Sở Dụ đang cúi đầu, “Sở Dụ đây là?”

“Uống 2 chén rượu, em và chị Lâm đưa cậu ấy về.”

Thang máy đã đến, Hạ Trí Viễn lại hỏi, “A Hạo, cậu đỡ được chứ, có muốn anh thêm tay không?”

Vừa nói, đưa tay định đỡ Sở Dụ.

Sở Dụ lui về sau một bước, tránh ra.

Từ chối rất rõ ràng.

Hạ Trí Hạo cảm thấy cục diện này có chút lúng túng, nói đùa, lại vội vàng đỡ Sở Dụ vào thang máy.

Chờ đến cửa đại sảnh, Sở Dụ không muốn đi nữa, nói muốn chờ người đến đón cậu.

Nghĩ tới Sở Dụ đã gọi điện thoại, đoán là tài xế trong nhà, Hạ Trí Hạo và Lâm Vọng Hề liền đợi cùng cậu.

Hạ Trí Viễn cũng không đi, ba người câu có câu chăng nói chuyện.

Qua mười mấy 20 phút, Hạ Trí Hạo đột nhiên nhìn thấy một người đang đi về phía Ulysses.

“**, Lục Thời?”

Lâm Vọng Hề đang nghịch điện thoại, nghe vậy ngẩng đầu, “Người quen?”

“Vâng, học thần của trường bọn em, thành tích nghịch thiên, chắc là đầu óc bẩm sinh đã phát triển không giống bọn em. Khai giảng còn đối đầu với Sở Dụ, sau đó hình như lại tốt lên, khoảng thời gian trước, còn dạy thêm cho Sở Dụ.”

Hạ Trí Hạo chính là hơi kỳ lạ, Lục Thời sao lại đến đây.

Lâm Vọng Hề nhìn kỹ.

Lục Thời mặc T-shirt đen đơn giản, quần đen, giày thể thao kiểu kinh điển. Thân hình thon gầy đặc thù của thiếu niên, có khí chất lãnh đạm, ngũ quan tuấn lãng.

Chính là tuổi 17, khí chất ngoại hình như vậy, không biết có bao cô gái mê muội.

Cô ghẹo, “Nhan trị của trường các cậu đều cao như vậy, cậu có suốt ngày tự ti không?”

Hạ Trí Hạo vén tóc, “Nói nhảm, bổn thiếu gia phong lưu phóng khoáng!”

Lâm Vọng Hề cười to, lại nhìn cẩn thận hai cái, cảm thấy người kia dường như...... hơi quen mắt?

Lục Thời đến gần, dừng trước mặt Hạ Trí Hạo, “Xin chào.”

Hạ Trí Hạo rất mông lung.

Ở trường, hắn ngay cả giao tình gật đầu với Lục Thời cũng không có, không có đạo lý gặp ở đây, còn cố ý đến chào hỏi với anh.

Hắn cẩn thận đáp lại câu, “Xin chào.”

Lục Thời nhìn về phía Sở Dụ, “Tôi đến đón cậu ấy.”

“Hả?”

Hạ Trí Hạo không kịp phản ứng, “Đón ai?”

“Sở Dụ.”

Hạ Trí Viễn đứng một bên nói xen vào, “Sở Dụ uống chút rượu, chúng tôi không yên tâm.”

Ngụ ý chính là, không phải chó mèo, có thể tùy tiện, nói đón là đón.

Lục Thời không đáp, chỉ nhìn về phía Sở Dụ, “Sở Dụ, nào.”

Sở Dụ đang nghiêng đầu ngủ gà ngủ gật, nghe thấy có giọng nói quen thuộc gọi mình, mơ màng ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Thời đứng trước mặt.

“Lục Thời......”

Bước chân cậu bước ra, định đi qua.

Nhưng cậu đang say, dưới chân lắc lư, thân hình xiêu vẹo, nhào tới trên người Lục Thời.

Nhanh nhẹn đưa tay ôm vững người, Lục Thời nói, “20 phút trước, cậu ấy gọi điện cho tôi, bảo tôi đến —” Lục Thời ngừng lại, lại rất nhanh nói tiếp, “Đón cậu ấy.”

Đầu Sở Dụ chôn ở vai anh, giống như con mèo, nhẹ nhàng liếm da bên gáy anh, hô hấp có mấy phần khó khăn.

Chắc là đói rồi.

Vỗ eo người trong ngực hai cái coi như trấn an, Lục Thời không dùng dằng nữa, “Tôi dẫn cậu ấy đi trước.”

Bên cạnh đường dành cho người đi bộ, là cây ngô đồng cao lớn, cành lá rậm rạp.

Lục Thời đứng ở chỗ tối, dựa lưng vào thân cây, ôm người, một tay kéo cổ áo xuống.

Sở Dụ nhìn chằm chằm làn da trắng lạnh lộ ra, không nhúc nhích, mà nhìn về phía Lục Thời.

“Ừ, cắn đi.”

Sở Dụ lúc này mới cọ qua, cắn vai Lục Thời.

Vai truyền đến cảm giác đau rất nhỏ, có chút ngứa.

Mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, Lục Thời rũ mắt nhìn bóng hai người hòa vào với nhau.

Bánh xe nghiền qua mặt đất, một chiếc Porsche dừng ở ven đường, cửa sổ xe thủy tinh ở vị trí tài xế hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Hạ Trí Viễn.

Hắn nhìn thấy, Sở Dụ nằm nhoài trong ngực Lục Thời, không chịu buông ra, dáng vẻ vô cùng lệ thuộc, hoàn toàn không có kháng cự lúc đối mặt với mình.

Tầm mắt hai người chống lại.

Gió đêm thổi qua, có phiến lá ngô đồng rộng lớn chậm rãi rơi xuống.

Bàn tay Lục Thời dời lên, xoa xoa gáy Sở Dụ.

Hơi nghiêng đầu qua, khóe môi cọ qua tóc Sở Dụ, mặt mày Lục Thời tàn bạo, giống như tuyên bố chủ quyền, không tiếng động nói với Hạ Trí Viễn.

“Người của tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc