Phần mềm điện thoại đẩy thông báo nói, có một luồng khí lạnh từ phía Bắc nhanh chóng xuôi Nam, hiệu quả sẽ hết sức rõ rệt, tỷ như nửa đêm lại sẽ hạ nhiệt độ.
Sở Dụ nằm trên giường, nghe gió thổi ngoài cửa sổ kêu vù vù.
Cậu nhớ tới hồi bé, rất sợ ban đêm như vậy.
Tất cả quang ảnh ở trong mắt cậu, đều sẽ hóa thành quái vật mang vòi máu và nanh vuốt sắc bén. Tất cả tiếng vang của lá cây rơi, cũng là động tĩnh nguy hiểm của quái vật rình rập ngoài cửa sổ.
Khi đó, cậu mỗi buổi tối, đều sẽ kéo chặt chăn, tự mình kể chuyện thôi miên bản thân, gửi gắm hi vọng vào giấc ngủ, liền sẽ không sợ.
Khuỷu tay chống trên giường, Sở Dụ bán ngẩng người, đưa tay mò máy chơi game qua, xác định vẫn còn điện, cậu đổi tư thế, cầm lấy nằm bò trên giường chơi.
Mở game giải câu đố vừa download ra, ban đầu rất đơn giản, ít cái cần động não, Sở Dụ qua 4-5 cửa liền, ngón tay ấn trên nút, lại không nhịn được nhìn về phía cửa.
Mẹ cậu ở nhà trước giờ không ở được bao lâu, có quá nhiều chuyện cần bà xử lý, quá nhiều vấn đề cấp bách đợi giải quyết.
Cũng không biết Thi Nhã Lăng còn đó không.
Nhớ tới lời Thi Nhã Lăng vừa nói, cùng với vẻ mặt nghiêm nghị, trong lòng Sở Dụ dâng lên cỗ khó chịu. Nhưng cũng không lâu lắm, cỗ khó chịu này lại tản mát sạch sẽ.
Nằm nhoài trên gối đầu mềm mại, Sở Dụ nghĩ, đây có tính là, cậu lại trưởng thành chút không?
Vô luận Thi Nhã Lăng chỉ trích và phản đối thế nào, cậu đều rất hiểu, mình rốt cuộc nên kiên trì cái gì, không thể từ bỏ cái gì.
Trước đây, cậu sống mơ mơ màng màng, cũng nhìn Thi Nhã Lăng rất quan trọng, thậm chí sẽ theo bản năng treo rất nhiều tình cảm và tâm tình lên người Thi Nhã Lăng.
Cho nên sau khi ý thức được chân tướng, mới cần thời gian dài như vậy hòa hoãn.
Nhưng hiện tại, hình như không giống.
Nghĩ tới đây, Sở Dụ đưa tay mình tới chóp mũi ngửi ngửi — vậy đại khái chính là, hơi thở của đàn ông trưởng thành?
Lúc này, Sở Dụ mơ hồ cảm thấy cái gì. Cậu xoay đầu qua, nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất vài giây, do dự đứng dậy, chân không giẫm trên mặt thảm, đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống.
Khu biệt thự Nam Đảo công trình phân tán, cách rất xa, mới có thể nhìn thấy ánh đèn của gia đình khác.
Tương ứng, vì mỹ quan và bảo vệ đời tư, xanh hoá của mỗi một chỗ đều làm vô cùng tốt, mặc dù vào đông, nhưng tất cả cành lá vẫn rậm rạp.
Bên cạnh lùm cây, bên cạnh cột đèn sơn xanh lá cây, Lục Thời mặc áo khoác màu đen, quần jean kéo căng chân thẳng tắp, hai tay theo thói quen đút trong túi.
Giống như cùng lúc đó, cảm thấy cái gì, Lục Thời ngẩng đầu lên.
Ngũ quan của thiếu niên ở trong bóng đêm không rõ ràng lắm, thậm chí quanh thân vùi trong bóng râm, giống như muốn hòa cùng một thể với bối cảnh.
Sở Dụ nghe thấy nhịp tim mình từ từ trở nên mãnh liệt, một tiếng nối tiếp một tiếng, không gián đoạn mà đập vào màng nhĩ.
Lục Thời kiên nhẫn cực tốt, cứ như vậy đứng bên cột đèn, an tĩnh nhìn cậu.
Sở Dụ lại không nhịn được dép cũng quên đi, xoay người chạy ra ngoài cửa.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra, theo hành lang đi xuống, dưới tầng đen kịt một mảnh, chắc là Thi Nhã Lăng đã đi rồi, dì Lan ngủ sớm, Sở Dụ chân không giẫm trên mặt đất, vô thanh vô tức xuống tầng, ra ngoài.
Thở hổn hển dừng trước mặt Lục Thời, trong mắt Sở Dụ dường như chứa đựng hổ phách lảnh lót. Cậu muốn khắc chế, muốn bình tĩnh chút, nhưng khóe miệng và đuôi mắt cong lên căn bản không đè được, âm thanh càng nhảy nhót, “Lục Thời, sao anh lại đến đây?”
Lục Thời đánh giá áo len sáng màu phủ trên người Sở Dụ, cùng với đoạn mắt cá chân bởi vì không đi tất mà lộ ra, trước tiên cởi áo khoác màu đen của mình ra, choàng trên người Sở Dụ.
Được hơi thở quen thuộc bao lấy, Sở Dụ lúc này mới phát hiện, mình chạy nhanh quá, ngay cả áo khoác cũng quên.
“Em không phải có chút nhớ anh sao?”
Phản ứng hai giây, Sở Dụ hiểu ra, đây là đáp án của Lục Thời.
Cơ mà, đây là luẩn quẩn không qua được?
Sở Dụ phát hiện, bạn trai cậu, nhìn thờ ơ với mọi thứ, chẳng hề để ý, nhưng trên thực tế, tâm nhãn nhỏ đáng sợ.
Cậu vội vàng nói, “Không chỉ nhớ một chút, em cực kỳ nhớ anh!”
“Không chỉ một chút là bao nhiêu?”
Trời ạ, bọn mình có cần giữa đêm đông, tiến hành cuộc thảo luận level học sinh tiểu học này không?
Sở Dụ vắt hết óc, thử dò xét cho ra đáp án, “Đại khái chính là, còn nhớ nhiều hơn anh nhớ em một chút!”
Lục Thời lúc này mới vừa lòng, “Ừ.”
Đứng tại chỗ, Lục Thời rũ mắt, nhìn Sở Dụ quấn áo khoác mình, bỗng nhiên nói, “Ôm một cái?”
Sở Dụ vốn cảm thấy, có gì mà phải ôm, rõ ràng buổi chiều mới gặp! Cậu không phải người quái dị như vậy!
Nhưng trên người Lục Thời giống như lắp nam châm, cậu cảm giác mình căn bản không cự tuyệt được.
Không xoắn xuýt nữa, tiến lên một bước, Sở Dụ nhào tới, chống cằm mình trên vai Lục Thời.
Ngồi xe bus ca đêm, đi về phía đường Thanh Xuyên.
Thời gian muộn, xe còn chạy trên đường không nhiều bằng ban ngày.
Mà trong xe bus, ngoại trừ Lục Thời và Sở Dụ ngồi hàng 2 từ dưới lên, cũng chỉ còn có 2 hành khách ngồi hàng đầu.
Ánh sáng mờ mờ, Sở Dụ cầm điện thoại, ở trong group lớp tán dóc mấy câu, lúc lại định lướt Weibo, màn hình đột nhiên bị Lục Thời ấn tắt.
Cậu nghi ngờ, nhìn về phía Lục Thời ngồi bên cạnh, “Sao thế?”
Ánh sáng đèn đường từ ngoài cửa xe chiếu vào, rơi vào trong mắt đen trầm của Lục Thời, giống như ánh sao tỏa sáng lập lòe.
Giọng anh đè rất thấp, “Muốn hôn em.”
Sở Dụ rất muốn hôn môi, nhưng giờ ở trên xe bus, cậu có chút do dự. Đang xoắn xuýt đáp ứng hay từ chối, Lục Thời đã trước một bước hôn xuống.
Căn bản không phải trưng cầu ý kiến của cậu, chỉ là thông báo.
Không giãy dụa, Sở Dụ nắm tay vịn bằng nhựa, rất nhanh đã bị Lục Thời hôn mềm nhũn.
Cậu lặng lẽ mở mắt ra, nhìn mí mắt mỏng manh của Lục Thời, mạch máu rất nhỏ màu xanh, cùng với bóng râm lông mi rơi xuống, tâm tình lúc trước bởi bì nhìn thấy Thi Nhã Lăng mà bị kéo lên, từ từ một lần nữa chìm đến đáy.
Người này, luôn có thể khiến cậu bình tĩnh lại.
Sở Dụ bắt đầu thử hôn lại Lục Thời, chóp mũi hai người cọ qua, hô hấp nóng bỏng giao hòa với nhau.
Bỗng dưng, Sở Dụ nhận thấy được có cái gì không đúng.
Cậu lui môi lại, dán trán mình lên trán Lục Thời, mày cau chặt, “Lục Thời, anh hình như đang...... sốt?”
Xuống xe, bảng thông báo điểm dừng ở trạm xe buýt của đường Thanh Xuyên sáng rực. Sở Dụ tìm một vòng, phát hiện tất cả tiệm thuốc phòng khám bệnh đều đã đóng cửa.
Hai tay Lục Thời đút trong túi áo, không nhanh không chậm theo sát phía sau, thấy Sở Dụ lo lắng, cánh tay anh khoát lên vai Sở Dụ, ôm người lại gần, lại vùi mặt vào cổ Sở Dụ, “Không nghiêm trọng, về nhà thôi.”
Xác định xung quanh đường Thanh Xuyên, đều chỉ có quán net và sạp BBQ còn mở, Sở Dụ đành phải từ bỏ.
Đi trên đường, cậu lại kề sát Lục Thời, lo lắng, “Anh nếu không đi vững, thì vịn em, em dắt anh.”
Lục Thời muốn nói, không yếu như vậy, nhưng thấy đầy mắt Sở Dụ toàn là lo lắng, anh đáp một tiếng “Được”, không nói gì khác.
Sở Dụ còn đang thử phân tích, “Sao đột nhiệt lại sốt? Buổi chiều lúc từ trường đi không phải vẫn khỏe sao? Cũng không bị lạnh...... chờ chút, anh về nhà tắm, sẽ không tắm nước lạnh chứ?”
“Không phải.”
Hai mắt Sở Dụ nhìn thẳng Lục Thời, truy hỏi, “Thật sự không phải?”
“...... Nước ấm.”
Sở Dụ thở dài, muốn nói gì đó, nhưng nhìn Lục Thời đáng thương yên lặng đứng đó, mắt sốt cao đều có chút đỏ, cậu cầm tay Lục Thời, “Đi thôi, trở về.”
Thuốc hạ sốt nhiệt kế trong nhà Lục Thời cũng không có, tủ lạnh càng trống rỗng, đá cũng không có một viên. Sở Dụ đành phải dựa vào xúc cảm, đoán nhiệt độ hẳn không thấp.
Không quá thuần thục mà nấu nước sôi, lại nguội đến nhiệt độ thích hợp, Sở Dụ bưng đến bên giường, giám sát Lục Thời uống hết.
Xác định không còn một giọt, Sở Dụ định đi cất chén, vừa đứng dậy, tay rũ bên người đã bị nắm lấy.
Không giống xúc cảm hơi lạnh thường ngày, bởi vì phát sốt, lòng bàn tay Lục Thời rất nóng, rất khô ráo.
“Lục Thời?”
Lục Thời nằm trên giường, gối gối đầu, bởi vì nóng, chăn chỉ đáp đến eo.
Anh nắm tay Sở Dụ, không có tinh thần gì mà khép mí mắt lại, giọng khàn hơn trước không ít, “Đừng đi.”
Sở Dụ cảm thấy, chỗ mềm nhất ở đầu tim mình, bị gãi một cái.
Cậu tùy tiện cất chén, lại ngồi vào bên giường, “Được, không đi.”
Nhào nặn ngón tay Sở Dụ, Lục Thời lại dịch dịch về phía tường, nhường ra một chỗ, “Đi lên.”
Lục Thời lúc này, hoàn toàn khác với ngày thường.
Rõ ràng ốm yếu, nhưng bởi vì thu lại dữ dằn trên khuôn mặt, cùng với khí tràng lạnh lùng quanh thân, trở nên vô hại.
Thậm chí còn có chút yếu ớt chưa từng hiện ra.
Sở Dụ cảm thấy, giờ này khắc này, mình coi như lộ ra không nguyện ý một chút chút, cũng là một loại tàn nhẫn!
Cậu không có chút xíu chần chờ, nằm đến bên cạnh Lục Thời, mặc đối phương ôm mình như gối ôm.
Lục Thời ôm người, trước tiên ghé sát vào, cắn cắn vành tai Sở Dụ. Phát hiện Sở Dụ mẫn cảm mà hô hấp hơi loạn, mới buông răng ra.
Lại chống ngón tay bên môi Sở Dụ, dọc theo đường môi tỉ mỉ phác thảo, “Nếm thử chút xem, máu nóng không.”
Hé miệng, ngậm ngón tay Lục Thời, Sở Dụ khống chế lực đạo cắn xuống, chỉ hút chút máu, liền buông ra.
“Nóng hơn bình thường một chút.”
“Ừ.”
Âm thanh Lục Thời lộ vẻ uể oải lười biếng, thiếu đi lạnh lùng thường ngày, nhiều hơn mấy phần nhu hòa.
Sở Dụ thả nhẹ âm thanh, “Muốn ngủ không?”
“Được.”
Lục Thời đáp ứng, lại buộc chặc cánh tay ôm Sở Dụ, “Cùng anh.”
“Được, cùng anh, không đi.”
Qua gần nửa tiếng, xác định hô hấp Lục Thời đã ổn định, Sở Dụ mới lặng lẽ thở phào.
Cậu không dám ngủ, cẩn thận cảm giác nhiệt độ của Lục Thời, lại nghĩ, nếu sáng mai vẫn chưa hạ sốt, thì nhất định phải kéo người đi bệnh viện.
Còn có chính là, máy nước nóng phải sửa mới được.
Lục Thời ở phương diện này, không để trong lòng một chút. Sở Dụ thậm chí nghi ngờ, nếu máy nước nóng ra không phải nước ấm, mà là nước lạnh, Lục Thời vẫn sẽ tắm.
Cái có cái không suy nghĩ toàn bộ một lần, ánh mắt Sở Dụ rơi vào trên cổ tay Lục Thời khoát trên drap giường.
Cậu vẫn biết, trên cổ tay trái Lục Thời đeo đồ, bình thường là đồng hồ dây đeo rộng màu đen, có khi sẽ đổi thành bao cổ tay màu đen.
Bởi vì cổ tay thon gầy, đường cong xinh đẹp, mặc kệ đeo cái gì cũng sẽ rất đẹp.
Muốn Lục Thời ngủ thoải mái chút, Sở Dụ duỗi tay, định cởi đồng hồ xuống.
Lục Thời vốn ngủ mê man theo bản năng giật giật cổ tay, lông mày cũng khẽ cau lại. Nhưng bởi vì sốt quá cao, không tỉnh lại.
Sở Dụ không chú ý tới khác thường của Lục Thời, cậu thả nhẹ động tác, cẩn thận cởi dây đồng hồ màu đen.
Một giây sau sửng sốt.
Dưới dây đồng hồ lỏng ra, là làn da trắng lạnh, mạch máu màu xanh, cùng với từng vết sẹo mảnh nhỏ.
Có cái đã khép lại chỉ còn vết nhàn nhạt, có cái rất mới, phiếm hồng.
Sở Dụ cơ hồ là đột nhiên, muốn làm rõ lai lịch của mấy vết sẹo này.
Cậu từng vô số lần, thử hóa thành Lục Thời, tưởng tượng tâm lý của Lục Thời. Nhưng phát hiện, khó khăn nhất chính là cảm động lây.
Cậu không biết, trong khoảng thời gian dài như vậy sau khi biết được chân tướng, Lục Thời rốt cuộc trải qua thế nào. Rốt cuộc từng bước từng bước, biến thành bộ dạng hiện tại thế nào.
Cậu cũng không biết, trong 17 năm trước đây, Lục Thời sống trong hoàn cảnh thế nào, rốt cuộc đã chịu tổn thương thế nào.
Rốt cuộc phải có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu đau khổ, Lục Thời mới sẽ tự tay cắt da cổ tay mình, muốn dùng đau đớn trên thân thể, giảm bớt thống khổ và khổ sở nội tâm?
Sở Dụ không dám nghĩ.
Một chút cũng không dám.
Cậu ngừng thở, run rẩy đầu ngón tay, dây đồng hồ sắp bị cởi ra một lần nữa cài chặt, tới lúc che đi toàn bộ vết sẹo.
Từ từ xoay người, Sở Dụ nằm nghiêng trên giường, nhìn Lục Thời đang ngủ say.
Cậu không biết dùng ngôn ngữ thế nào miêu tả, trong lòng mình rốt cuộc là cảm giác gì.
Cậu chỉ là cảm thấy, dường như có một lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực, ở bên trong quấy đảo cắt cứa, đau đến mức cậu không chịu được muốn cuộn tròn lại.
Giờ khắc này, tất cả sương mù che trước mắt, tiêu tan hầu như không còn.
Trước đây, cậu không biết mình muốn gì, muốn làm gì, thậm chí không biết mình muốn trở thành người thế nào, muốn có tương lai thế nào.
Hiện tại cậu đã biết.
Cậu muốn trở nên đủ mạnh, mạnh đến mức đủ chống đỡ anh, bảo vệ anh.