CẮN NGÓN TAY ANH

Ngày thứ 2 chơi xuân về, mọi người đều vẫn chưa bình thường lại được, đã bị lão Diệp quăng một bài tập làm thêm vào đầu — Lấy chơi xuân làm chủ đề, viết một bài văn.

Anh Mộng vò đầu, trải giấy viết văn ra, nhấc bút viết xuống câu đầu tiên, “Ngày chơi xuân, hơi nóng, dù sao cũng là mùa hè, cho nên tôi mang theo ba chai nước khoáng.”

Dương Vũ Sàn đúng lúc đi ngang qua, quét mắt mở đầu bài văn của anh Mộng, “Đặt câu dùng từ với trình độ học sinh tiểu học này của mày, văn của mày đạt chuẩn thế nào vậy?”

Anh Mộng nghiêm túc suy nghĩ, “Có lẽ, toàn dựa vào giáo viên chấm bài lòng mang chân thiện mĩ, hạ thủ lưu tình?”

Dương Vũ Sàn không còn lời nào để nói, lách qua anh Mộng, đến hàng cuối lớp.

Giấy viết văn bày trước mặt Sở Dụ chưa viết một chữ, đang hai mắt vô thần lẩm bẩm, “Chúng tôi đi leo núi, trên núi có miếu, bên cạnh núi có giếng nước và cây bạch quả, phía sau núi có dòng suối nhỏ, ôi, hôm nay thật vui!”

Cậu đọc xong, hỏi Lục Thời, “Em viết như vậy nộp lên, lão Diệp có thể nghi ngờ nhân sinh hay không?”

“Sẽ không, thầy ấy sẽ bảo em viết lại.”

Lục Thời thả một tờ giấy nháp vào trước mặt Sở Dụ, “Đề cương chi tiết, dựa vào thêu dệt.”

Dương Vũ Sàn đã đứng bên cạnh một lát vội vàng hắng giọng, lên tiếng, “Ặc...... halu?”

Sở Dụ lúc này mới chú ý tới Dương Vũ Sàn, “Tìm tao sao? Chuyện gì?”

“Cái hạng mục lần trước tao từng thảo luận với mày ý, vừa nhận được tin tức nói, có người tranh giành đầu tư trước tao, sau đó lỗ vốn. Nhìn về phía sau, còn sẽ sập kinh khủng hơn.”

Dương Vũ Sàn vô cùng may mắn, “May lúc ấy mày cản tao, nếu không giờ lỗ tiền hẳn là tao rồi.”

Sở Dụ không có tranh công, “Tao nói, cũng phải mày muốn nghe mới được, đúng không?”

Cậu nhớ tới, “Đúng rồi, mày không phải nói, gần đây mà cũng không tìm được hạng mục nào hay luyện tay sao, ở chỗ tao thì tìm được một cái, tối nay gửi mail cho mày, mày xem xem.”

Dương Vũ Sàn không hỏi nhiều, đơn giản đáp lời, “Được, xem xong thì cho mày câu trả lời.”

Chờ Dương Vũ Sàn đi, Sở Dụ ghé sát vào Lục Thời nói chuyện, đắc ý, “Xong rồi, còn như vậy nữa, em cảm thấy mình có thể sẽ biến thành một thiên tài đầu tư tung hoành thương giới mất! Ài, em rõ ràng mới 18 tuổi!”

Trong mắt Lục Thời nổi lên nụ cười nhạt, giơ tay nhéo vành tai trắng nõn của Sở Dụ, “Nhà đầu tư thiên tài, em bây giờ phải viết văn trước.”

Sở Dụ liền đau khổ, nhìn giấy viết văn rầu rĩ, “Trời ạ, nhà đầu tư thiên tài sắp bị viết văn bóp chết!”

Càng gần đến lớp 12, không khí khẩn trương lan tràn càng nhanh.

Tỷ như, quầng thâm mắt của Phương Tử Kỳ lại nặng thêm 2 phần, khiến Sở Dụ rất muốn hỏi hắn, mỗi tối thức đêm rốt cuộc nhịn được mấy tiếng. Lại rất lo lắng ngày nào đó lớp phó học tập không chống đỡ được, té xỉ trong lớp thì làm sao đây.”

Lại tỷ như, số lần anh Mộng dành ra chơi bóng rổ rơi xuống nhanh chóng, lúc hẹn hò với bạn gái, trong 5 lần thì 4 lần đề đang giảng đề học thêm.

Anh Mộng còn than thở, “Học thêm chỗ bạn gái, quá kinh khủng, đã giảng 3 lần nếu mày không hiểu, bạn gái liền sẽ khóc, nước mắt kia, lực sát thương quá mạnh!”

Sở Dụ tiếp lời, “Tao thì khác, tao học thêm chỗ Lục Thời, một dạng đề giảng 3 lần không hiểu, Lục Thời liền sẽ dỗ tao.”

Anh Mộng cảm giác nghi ngờ sâu sắc, “Sao lại dỗ mày?”

Sở Dụ: “Sợ tao khóc á!”

Anh Mộng nói thầm trong lòng, mình không dễ dàng muốn show ân ái, sao hình như lại bị show rồi?

Lần chơi xuân duy nhất giống như hóng gió, khiến người ta lúc đối mặt với từng xấp bài thi, luôn nghi ngờ đoạn ký ức kia rốt cục có chân thật hay không.

Tan tự học buổi tối, Sở Dụ lựa chọn trong xấp bài thi, không nhịn được lẩm bẩm, “Các giáo viên tìm đâu được nhiều bài thi vậy?” Cậu lại hỏi Lục Thời, “Ra chủ ý, tuần này em mang bài tập môn nào về?”

“Toán với lý.”

“Được, nghe lời anh, hai ngày cuối tuần, trẫm liền sủng hạnh toán và lý!”

Nhanh chóng cất bài thi, Sở Dụ lại tiện tay nhét một quyển sách nhỏ từ thơ cổ phải học thuộc vào cặp sách, “Đi đi đi, rốt cục lại đợi đến cuối tuần rồi, em ngày mai phải ngủ đến 9h! Không, 10h!”

Cậu đi hai bước, lại lùi trở lại vị trí vai kề vai với Lục Thời, mắt chứa mong đợi, “Cùng em?”

“Ừ, ngủ nướng cùng em.”

Sở Dụ mặt mày hớn hở, “piu” một tiếng, “Phát cho anh một thẻ bạn trai tốt!”

Hai người bước đều nhau xuống tầng. Sở Dụ nhớ tới lão Diệp hôm nay nói, “Nghỉ hè lại phải học thêm, vậy tính ra, căn bản không nghỉ được mấy ngày mà!”

“Đúng đúng đúng!” Anh Mộng đột nhiên từ sau lưng xông tới, “Bọn mình bị tước đoạt quyền nghỉ hè! Tức giận! Phẫn nộ!”

Dây đeo cặp hỏng, anh Mộng xách một tay, lại nghĩ tới, “Đúng rồi, hoa khôi trường, mày định ra nước ngoài hay học trường trong nước?”

Vấn đề này Sở Dụ từng thảo luận với Lục Thời, “Hẳn là học đại học trong nước đi, chờ muốn ra nước ngoài, thì xin nghỉ, dù sao nhất định có thể ra ngoài.”

Anh Mộng gật gật đầu, “Mẹ tao định để tao ra nước ngoài học, Lý Hoa chắc cũng sẽ ra nước ngoài, cơ mà nước bọn tao đi không giống nhau, cách nửa địa cầu.”

Có lẽ còn chưa đến lúc đó, nói đến ra nước ngoài rồi thì du học, không có thực cảm gì.

Bước chân Sở Dụ ngừng lại, “Vậy bạn gái mày thì sao?”

Anh Mộng ngượng ngùng sờ sờ ót, “Đương nhiên đi cùng tao, bọn tao xin cùng một trường. Mẹ tao còn nói, bảo tao chăm chỉ chút, đừng có mà bạn gái tao thi đỗ, tao lại không đỗ.”

Hắn lại hiếu kỳ, “Đúng rồi, hoa khôi trường, vậy mày định thi đại học nào? Có mục tiêu chưa?”

Vấn đề này, Sở Dụ trả lời không chút do dự, “Đương nhiên là thi đại học có Lục Thời ở đó.”

Anh Mộng không cảm thấy có gì không đúng, “Quả nhiên quả nhiên, mày nghiêm túc vào siêu kinh người! Hoa khôi trường, thành tích của mày cao quá nhanh, nói không chừng thật sự có thể cùng một trường với Lục thần.”

Hắn vỗ một cái lên vai Sở Dụ, “Tao rất có lòng tin với mày!”

Ngẩng ngẩng cằm, Sở Dụ không cảm giác mình sẽ có khả năng thi trượt, “Đương nhiên!”

Cậu lại nghĩ tới, “Sau này chờ mày ra nước ngoài, tao gửi nguyên liệu lẩu xuyên Thái Bình Dương cho mày!”

Anh Mộng cảm động, “Đủ huynh đệ!”

Đến cổng trường, một cái liền thấy các loại xe riêng đỗ bên đường. Dư quang liếc thấy một chiếc xe mơ hồ có chút quen mắt, Sở Dụ đang muốn nhìn thêm 2 cái, đột nhiên nhớ tới, “Ài, không đúng, quyển manga em lúc trước chưa đọc xong, em hình như để ở ký túc xá không cầm rồi!”

Cậu đứng tại chỗ, xoắn xuýt có nên về lấy không, Lục Thời đã vòng hướng, đi về phía trường học.

Sở Dụ theo sau, “Đến ký túc sao?”

“Ừ.”

Cánh tay Lục Thời tùy ý lại tự nhiên khoác vai Sở Dụ, ôm người về phía bên cạnh mình, “Nếu không có người buổi tối nói mớ, cũng phải nhắc mãi vẫn chưa đọc kết thúc.”

Sở Dụ kinh ngạc, “Thật hay giả? Anh từng nghe em nói mớ kiểu này?”

“Ừ, từng nghe.”

“Thật?” Sở Dụ nổi lên lòng hiếu kỳ, “Còn gì nữa không, trừ nhắc tới Anime, em còn nói mớ gì không?”

“Còn sẽ gọi tên anh.”

“Cái gì?” Sở Dụ không kịp phản ứng.

Ánh đèn trên con đường nhỏ chưa từng chú ý đến, Lục Thời rũ mắt, thấp giọng lặp lại với Sở Dụ, “Em còn sẽ ở trong mơ, từng tiếng từng tiếng, gọi tên anh.”

Lấy manga, hai người từ tòa ký túc đi ra ngoài, trong thời gian kéo dài quay lại lên xuống này, người trong trường gần như đi hết rồi.

Sở Dụ đưa manga cho Lục Thời, để anh đút vào cặp giúp mình. Chờ khóa kéo lại được kéo kín lại, cậu nhìn đuôi mắt hẹp dài của Lục Thời dưới đèn đường, cùng với gò má đường cong tinh xảo, đầu tim chợt ngứa.

Đi tới chỗ tối, trước sau đều không có người, Sở Dụ đánh bạo, tay duỗi tới, nắm lấy góc áo đồng phục của Lục Thời, kéo kéo.

Nhận thấy được lực không lớn, Lục Thời rũ mắt, âm cuối hơi câu lên, “Huh?”

Thừa dịp chớp mắt này, Sở Dụ ngửa đầu, nhanh chóng hôn lên khóe môi Lục Thời một cái.

Một nụ hôn rất nhẹ, lại ở trong bóng đêm mùa hè, phá lệ ghẹo người.

Sở Dụ cười đến giảo hoạt, “Lục Thời, anh ngọt quá!”

Tay Lục Thời đút trong túi áo, đáy mắt tràn ngập ám sắc, đang muốn nói chuyện, lại có một giọng nữ truyền đến, “Sở Dụ.”

Trong lòng giật nảy, Sở Dụ ban đầu còn tưởng mình nghe nhầm, chờ cậu theo âm thanh nhìn sang, liền thấy Thi Nhã Lăng mặc một bộ áo gió màu trắng cắt may khéo léo, mang theo trợ lý đứng đằng xa.

Nụ cười trên mặt Sở Dụ nhạt xuống.

Tóc Thi Nhã Lăng uống ngay ngắn, xách túi xách, nhìn thẳng Sở Dụ, “Qua đây.”

Sở Dụ không động đậy, mà nhìn về phía Lục Thời trước, thanh tuyến ổn định, “Chỗ đó có ghế, anh ngồi chờ em, em rất nhanh sẽ quay lại.”

Lục Thời cũng nhìn thấy Thi Nhã Lăng, anh thu lại tầm mắt, không nói nhiều, chỉ nói, “Ừ, được.”

Kéo kéo quai cặp, Sở Dụ đi về phía Thi Nhã Lăng.

Trong đầu trước hết hiện lên hình ảnh, là bởi vì chuyện gian lận kia, Thi Nhã Lăng đến trường. Ở trong căn phòng học nhỏ của trường, Thi Nhã Lăng xoay người đi ra ngoài, giày cao gót giẫm trên sàn nhà đá cẩm thạch, phát ra tiếng “Cạch” thanh thúy.

Sở Dụ dừng trước mặt Thi Nhã Lăng.

Trợ lý Katherine đã thức thời rút lui.

Đứng bên bãi cỏ, Sở Dụ nương ánh sáng của bóng đèn không sáng lắm rơi trên mặt đất, nhìn chăm chú khuôn mặt Thi Nhã Lăng, cuối cùng cong môi, “Mẹ, đã lâu không gặp.”

Cậu dừng một lát, lại nói, “Mẹ hình như gầy hơn rồi.”

Cậu ở trong lòng tính toán, mình rốt cuộc đã bao lâu không gặp Thi Nhã Lăng. Nhưng tính đi tính lại, phát hiện căn bản không tính rõ được.

Chỉ biết là, đã rất lâu không gặp.

Thi Nhã Lăng vẫn duy trì bình tĩnh tự nhiên nhất quán, không nổi giận, cũng không trách mắng, mà trần thuật nói, “Mẹ họp gần đây, Katherine nhắc, hôm nay thứ sáu.”

Chỉ có thanh tuyến lạnh nhạt, để lộ ra tức giận bà kiềm nén khắc chế.

Sở Dụ tự nhiên tiếp lời, “Cho nên mẹ quyết định qua đây đón con sao?”

Theo thói quen giơ cằm lên 15 độ, Thi Nhã Lăng đứng thẳng, “Phải. Mẹ không nghĩ đến, sẽ thấy hình ảnh như vậy.”

Thi Nhã Lăng không hỏi đó là ai, các con quan hệ gì, các con đang làm gì. Trong lòng bà, đã có đáp án xác định.

Sở Dụ cũng không muốn nói dối đó là bạn học, bạn bè, vừa nãy chỉ là đang cười giỡn.

Ngược lại, Sở Dụ rất thản nhiên. Hoặc là nói, cậu đã sớm vô số lần tưởng tượng qua cảnh tượng này.

Cậu bình tĩnh, “Xin lỗi, chưa chuẩn bị tâm lý cho mẹ, lại đột nhiên để mẹ nhìn thấy hình ảnh như vậy.”

Nói chuyện rất khách khí.

Thậm chí ngữ khí như vậy tồn tại giữa mẹ con, lộ vẻ quái dị.

Sở Dụ nghĩ, có lẽ thái độ như vậy, mới là thích hợp nhất đi?

Dù sao, mẹ cậu, cần nhắc nhở của trợ lý, mới sẽ nhớ tới trường của con trai ở gần đây, mà hôm nay thứ sáu, hai ngày cuối tuần có thể về nhà.

Thi Nhã Lăng phát hiện thái độ của Sở Dụ, ấn đường bà cau lại, “Không định giải thích?”

“Không có gì phải giải thích.”

Sở Dụ càng thản nhiên, “Giống mẹ vừa nãy nhìn, con yêu đương rồi, có người trong lòng, con trai, cùng giới tính với con. Con rất yêu anh ấy, hơn nữa không định chia tay với anh ấy.”

Sở Dụ nói xong, cảm thấy rất nhẹ nhàng. Cậu nhìn thẳng tầm mắt Thi Nhã Lăng, không có chút chột dạ và tránh né nào.

Thậm chí chính cậu cũng có chút kinh ngạc, cậu vậy mà sẽ có dũng khí như vậy.

Có lẽ phần dũng khí này, một phần vốn ở chính cậu, một phần khác, đến từ Lục Thời.

Lúc Thi Nhã Lăng mặt không biểu tình, mặt mày tự có vẻ bén nhọn, bà hàng năm thân ở địa vị cao, khí thế cực mạnh, lúc không nói một lời, hiếm thấy có người dám trực diện với sự sắc sảo của bà.

Sau khi nghe ra kiên định và cương quyết của Sở Dụ, câu nói của bà có hơi nhu hòa, “Sở Dụ, con chưa từng nói với mẹ, con đã có người trong lòng.”

Sở Dụ vô thức học Lục Thời, một tay đút túi. Ngữ khí cậu không mềm không cứng, trả lời, “Mẹ, trong hơn nửa năm này, chúng ta chỉ gặp mặt 2 lần.”

Tràng diện ôn tình Thi Nhã Lăng vội vàng xây dựng lên, giống như bọt khí, đâm một cái liền rách.

Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói chuyện.

Chỉ có gió đêm hè, lẳng lặng ghé ngang qua.

Thi Nhã Lăng nhận thấy được, thay đổi của Sở Dụ hết sức rõ ràng.

Sở Dụ như vậy, thậm chí khiến bà cảm giác xa lạ.

Đáy lòng ửng lên nóng giận, khóe môi Thi Nhã Lăng hơi thu lại, bình tĩnh trách móc, “Con bây giờ mới 17 tuổi, cái gọi là yêu và thích, căn bản chưa hiểu! Cái gọi là tình yêu giữa các con, gặp phải nhiều loại chấn động, khi đó, con sẽ phát hiện, cái gọi là tình yêu, chỉ là như vậy. Sở Dụ, mẹ cho là con hiểu, không nghĩ tới, con vẫn kích động lại mù quáng như cũ!”

Trong lời bà, để lộ ra thất vọng nồng đậm.

Nếu đổi lại trước đây, Sở Dụ sẽ bị những mũi tên nhọn từ thất vọng biến thành này đâm bị thương, ngay cả tránh né thế nào cũng không biết.

Thậm chí bởi vì quá mức quan tâm, mà không phân đúng sai cố gắng sửa đổi, cố gắng biến thành bộ dạng mẹ kỳ vọng.

Bởi vì muốn đạt được thừa nhận.

Nhưng hiện tại, Sở Dụ lắc lắc đầu, “Con không đồng ý cách nói của mẹ.”

Dường như ngay cả gió cũng dừng lại lập tức.

Thi Nhã Lăng chưa từng cảm thụ phản đối và ngỗ nghịch thẳng thắng như vậy ở trên người Sở Dụ.

Bà căng khóe môi, “Không liên quan con đồng ý hay không, mẹ là mẹ con, mẹ có tư cách dạy dỗ con!”

“Đầu tiên, mẹ, con muốn sửa đúng mẹ chính là, con đã trưởng thành. Đương nhiên, mẹ quá bận, khả năng không chú ý tới sinh nhật của con đã qua, nhưng xác thực, con đã trưởng thành. Tiếp theo,”

Sở Dụ dừng lời, lọn tóc bị gió thổi động, để lộ ra đường cong ngũ quan cậu.

Người thiếu niên trưởng thành nhanh chóng, trong ánh sáng ảm đạm, đã có thể nhìn ra, đương cong mặt nhiều góc cạnh rõ ràng.

“Tiếp theo, mẹ không cảm thấy, đã quá muộn rồi sao.”

Không chờ Thi Nhã Lăng nói chuyện, Sở Dụ mở miệng trước nói, “Con có thể hiểu mẹ. Mẹ quen dốc tâm huyết vào người và chuyện đáng đầu tư, còn bởi vì quá bận mà tinh lực có hạn, cho nên, mẹ vẽ rõ ràng tất cả ranh giới sự vật.”

Nói tới đây, Sở Dụ nhẹ nhàng hít vào, mới nói tiếp, “Mẹ từng cực kỳ võ đoán, phân con vào hàng ‘thứ phẩm’, mặc kệ con. Cơ mà, con họ Sở, là đứa con mà mẹ và cha dựng dục, cho nên mẹ cung cấp cho con cuộc sống hậu đãi.”

Sở Dụ so sánh, “Đương nhiên, giống như đối xử với cá chậu chim lồng, mẹ chế tạo cho con chiếc lồng bằng vàng, bát bằng đá quý, đút cho con thức ăn mỹ vị. Yêu cầu của mẹ đối với con, là con phải ở trong lồng chim, không xảy ra chuyện, không gây họa, không để mẹ bận tâm, không chiếm dụng bất kỳ thời gian và lực chú ý nào của mẹ. Con nói đúng không?”

Thi Nhã Lăng không lên tiếng.

Sở Dụ cười khẽ.

Tướng mạo cậu tinh xảo đẹp mắt, mỗi một tấc đường cong ngũ quan, giống như từng được tạo hóa mài tỉ mỉ.

Bình thường, biểu cảm Sở Dụ phong phú, rất thích cười, lúc cười lên, trong mắt giống như chứa hai ngọn ánh sáng hổ phách.

Nhưng lần này, ý cười lại không chút chạm đến đáy mắt, thậm chí, trong con ngươi sáng màu, còn lộ ra hai phần sắc bén.

“Cho nên con nói, mẹ giờ muốn quản giáo con, đã muộn rồi.”

Thi Nhã Lăng rốt cục bị chọc giận, bà khắc chế âm lượng, “Sở Dụ, mẹ là mẹ con, là người giám hộ hợp pháp của con! Mẹ nói một lần cuối cùng, chia tay với nó!”

“Sau đó thì sao?”

Sở Dụ không tức giận, mà bình tĩnh hỏi ngược lại, “Sau đó từng bước, tiêu tiền vào một trường đại học không làm xấu thanh danh Sở gia, tìm một người môn đăng hộ đối kết hôn, sinh một đứa nhỏ họ Sở, cả đời làm một ‘thứ phẩm’, dựa vào ngọn núi lớn Sở gia, dưới ràng buộc quản giáo của mẹ, đần độn mà sống?”

Cậu đứng tại chỗ, sống lưng thẳng tắp, thân hình là thon gầy đặc biệt của thiếu niên.

Sở Dụ nói rõ ràng từng chữ.

“Mẹ, là mẹ không quan tâm con trước, cũng là mẹ vứt bỏ con trước, cho nên, con cũng từ bỏ mẹ.”

Giờ khắc này, Thi Nhã Lăng muốn nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy, bất kỳ câu chữ nào, cũng uổng phí.

Trong một khắc đáy lòng trống rỗng, giống như rất lâu trước đây, có lẽ chính là trong một khắc này, bà đã đánh mất cái gì.

Nói ra tất cả lời khuấy đảo trong lòng đã lâu, Sở Dụ nghĩ, mình đây là hẳn, coi như trưởng thành rồi đi.

Cậu có mục tiêu của mình, có chuyện mình muốn làm, có người mình muốn bảo vệ.

Cậu sẽ không tiếp tục vì nhận được thừa nhận của một ai đó, mù quáng mà dốc toàn lực.

Cũng sẽ không bởi vì bị ai đó vứt bỏ, mà chán nản không chí tiến thủ.

Cậu chính là cậu, là Sở Dụ.

“Mẹ, con đã 18 tuổi rồi.”

Toàn thân Sở Dụ hạ xuống, ngữ khí cũng hoàn toàn thoải mái.

Cậu đeo cặp sách màu đen một bên vai, hai tay đút trong túi áo, thân hình cao thẳng.

“Con sống là con mà con kỳ vọng. Mẹ trước kia không để ý con, sau này, cũng không cần đặt lực chú ý lên người con nữa.”

Sở Dụ nói lại một lần những lời rất lâu trước đây, muốn nói với Thi Nhã Lăng trong điện thoại, nhưng không kịp nói hết.

“Mẹ chú ý thân thể, công việc quá bận, cũng phải nghỉ ngơi thích hợp. Mẹ ngủ ngon.”

Xoay người, Sở Dụ đeo cặp, đi về phía Lục Thời.

Lục Thời đứng bên cột đèn chờ cậu, bóng dáng được ánh đèn đường vẽ ra vầng sáng màu ấm.

Sở Dụ đứng bên cạnh Lục Thời, cười nói, “Đi thôi anh Lục, về nhà.”

Bình luận

Truyện đang đọc