Sở Dụ bị tiếng đập cửa “Rầm rầm rầm” đánh thức, cậu lẩm bẩm 2 câu, theo bản năng trở mình, giấu đầu vào trong ngực người bên cạnh.
Người ngoài cửa cũng không yên tĩnh, cách cửa gọi, “Anh Lục mở cửa ra, canh cá! Canh cá tao sắp bê không vững rồi!”
Sở Dụ nửa mê nửa tỉnh, nghĩ tui không họ Lục mà, sao lại gọi tui —
Ý thức chợt hấp lại, Sở Dụ mở mắt ra, phát hiện mình đang ngủ trong ngực Lục Thời.
Vừa nãy đầu cọ tới cọ lui, còn cọ mở mấy nút áo của Lục Thời, xương quai xanh và đường vai đều lộ ra.
Cậu mê man, trước tiên gọi câu, “Anh Lục?”
Cổ áo Lục Thời tán loạn, khí thế rời giường tràn ra giữa trán, bị tiếng “Anh” làm nhạt đi.
Tiếng cười của anh hơi khàn, tay vỗ vỗ lưng Sở Dụ, “Ừm, ngoan lắm.”
Bị giọng buổi sáng của Lục Thời trêu chọc tới mức đầu tai nóng lên, Sở Dụ vội vàng nói, “Là Chúc Tri Phi ở cửa gọi anh Lục!”
Cậu cử động, lại phát hiện, tay mình và Lục Thời nắm lấy nhau.
Tư thế giữ vững cả đêm, năm ngón tay đều cứng ngắc, động một cái là mỏi.
Hôm qua ở trong phòng tự học, cậu tìm Lục Thời nắm tay, muốn trải nghiệm thêm cảm giác yêu đương. Buổi tối ngủ, Lục Thời không nói gì kéo tay cậu qua, nắm lấy cùng ngủ.
Lần đầu tiên nắm tay ngủ cảm giác gì?
Đau xương!
Lục Thời rời giường đi mở cửa.
Chúc Tri Phi ở cửa dưới nách kẹp quyển từ đơn, hai tay bưng canh cá, thấy cửa mở ra, vội vàng xông vào trong, “Canh cá ái tâm của Thạch Đầu! Tao thật sự đéo hiểu, nó sao sáng sớm đã đưa canh cá tới, còn nóng như vậy! Đầu ngón tay tao sắp lột da rồi!”
Giống như ném đạn, cực kỳ nhanh bỏ canh cá lên bàn, Chúc Tri Phi kẹp sách, hai tay khó khăn nắm lấy vành tai lạnh như băng của mình, hạ nhiệt độ cho ngón tay.
Quay người lại, vừa vặn đối diện tầm mắt Sở Dụ.
“Hoa khôi trường?”
Hắn nhìn nhìn Sở Dụ ngồi trên giường, quấn chăn, tóc tai bù xù vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, lại nhìn nhìn Lục Thời rõ ràng tản ra khí thế rời giường, trên mặt không có vẻ gì.
???
“Anh Lục mày tối qua ngủ cùng hoa khôi trường?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Chúc Tri Phi đã cảm thấy câu này không đúng chỗ nào — Sao nghe giống đồi trụy vậy!
Hắn nhanh chóng sửa lời, “Hoa khôi trường tối qua ngủ chỗ anh Lục à!”
Nói như vậy thì bình thường hơn nhiều.
Hắn lại cười giỡn nói,, “May mà là hoa khôi trường, nếu quay đầu nhìn thấy trên giường anh Lục xuất hiện một nữ sinh, tớ chắc sẽ hoảng sợ làm đổ canh cá.”
Lục Thời hỏi, “Canh cá để vững rồi?”
“Để vững rồi!”
“Ừ!”
Hai tay nắm vạt áo kéo lên, lộ ra thắt lưng gầy khỏe. Lục Thời trùm đồ ngủ lên đầu Sở Dụ, đưa tay cầm đồng phục qua mặc.
Nhìn Sở Dụ kéo áo ra, lộ ra mái tóc bị làm loạn hơn, ngữ khí Lục Thời bình thường, “Bạn trai tao.”
Bạn, trai?
Tình huống gì, ai là bạn trai mày?
Tầm mắt Chúc Tri Phi phút chốc dời đến trên mặt Sở Dụ đầy nhập nhèm buồn ngủ.
**, tiên sư tao không nghe nhầm?
Bạn trai? Chuyện lúc nào? Bắt đầu lúc nào? Sao lại ở bên nhau?
Không đúng, anh Lục và hoa khôi trường đã ngủ thật?
Tao xông tới đưa canh cá như vậy, không có phá hỏng chuyện tốt gì chứ?
Đều tại Ngụy Quang Lỗi, sáng sớm đã đưa canh cá cái mẹ gì!
Trong đầu Chúc Tri Phi tràn đày màn đạn nhảy trên màn hình, cuối cùng nói ra khỏi miệng, chỉ có một âm tiết, “À.”
Hắn tình tĩnh tới chính mình cũng cảm thấy đáng sợ!
Lục Thời mặc quần áo tử tế, lại cầm một bộ khác qua, đứng bên giường mặc giúp Sở Dụ.
Chỗ đứng còn cực kỳ vừa vặn chặn tầm mắt Chúc Tri Phi.
Không chú ý tới động tác tràn đầy dục chiếm hữu của Lục Thời, đầu óc Chúc Tri Phi vẫn hơi loạn.
Hắn giống như trung tâm tổng kết tư tưởng, ở trong đầu làm phân tích.
Anh Lục và hoa khôi trường ở bên nhau.
Quan hệ bạn trai.
Ngủ với nhau.
Anh Lục còn đang mặc quần áo cho hoa khôi trường.
Trời ạ.
Vừa sáng sớm, thật kích thích!
Nhưng nghĩ tới ngữ khí vô cùng tự nhiên của Lục Thời, cùng với động tác mặc quần áo vô cùng tự nhiên, Chúc Tri Phi lại cảm thấy, quả nhiên là mình kém hiểu biết, quá kinh ngạc.
Không phải là nói yêu đương sao, không phải nói yêu đương với hoa khôi TSo, không phải đã ngủ với nhau sao, có gì phải kinh ngạc.
Đúng, không có gì phải kinh ngạc!
Chờ lúc Sở Dụ đi rửa mặt, Chúc Tri Phi đã cực kỳ nhanh chóng xây dựng xong tâm lý cho mình.
Thấy Lục Thời khom người gấp chăn, hắn mở miệng, “Trời vẫn chưa sáng đâu, Thạch Đầu đã tinh thần cực tốt gọi điện thoại cho tao, bảo tao đến cổng trường tiếp ứng nó, chính là bát canh cá này, vượt qua nửa nội thành, đến trước mặt chúng ta.”
Vừa nói, hắn lại phát hiện, chăn gối Lục Thời trước kia dùng, toàn là màu trắng thuần. Hiện tại một trong hai cái gối song song, là màu xanh da trời.
Trên bàn học Lục Thời, xếp toàn là tài liệu bài thi vở bài tập. Bây giờ trong xấp vở bài tập, xếp hai quyển manga.
Giấy nháp bên cạnh cũng vậy, loại in hoa, còn in kẻ bạc, khẳng định không phải của Lục Thời.
Hắn lại mất tự nhiên hỏi, “Cái đó...... tao đến gõ cửa sớm vậy, không quấy rầy bọn mày chứ?”
Gấp xong chăn, Lục Thời đứng thẳng, trả lời, “Lần sau không được sáng sớm đến gõ cửa.”
Uống xong canh cá, ba người đến lớp.
Hơn 7h, trời còn chưa sáng, từ xa nhìn lại, nhà dạy học đã đèn đuốc sáng trưng.
Chúc Tri Phi cảm khái, “Bọn mình thật là đi sớm về tối, tính toán, tao cũng không rõ mình đã bao lâu không ngủ nướng rồi.”
Sở Dụ biết Chúc Tri Phi đến lớp học thêm, “Bây giờ hai ngày cuối tuần cũng chiếm?”
“Gần như vậy, thứ 7 toán hóa, sáng chủ nhật lý, mẹ tớ đang hỏi thăm giáo viên đáng tin khắp nơi, định bổ túc tiếng Anh của tớ.”
Chúc Tri Phi nhún nhún vai, “Lớp 11 rồi, tớ chỉ có thể an ủi bản thân. Áp lực của tớ lớn, áp lực của mẹ tớ cũng lớn, nếu tớ thi đại học không tốt, khó có thể tưởng tượng hình ảnh đó, mẹ tớ chắc là ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, dùng nước mắt nấu cơm.”
Sở Dụ đánh giá Chúc Tri Phi, luôn cảm thấy hắn gầy, “Cậu không thể ăn ít thịt, nhất định phải béo lên chút! Nếu không hôm nào đấy được khiêng ra từ phòng tự học thì làm sao đây?”
Chúc Tri Phi ẩn ý mà vỗ vỗ vai Sở Dụ, “Được, cố gắng nuôi béo!”
“Gì mà khiêng từ phòng tự học ra? Các mày đang nói lớp phó học tập?” Chương Nguyệt Sơn bỗng nhiên đi qua bên cạnh, chen lời.
Vừa nghe chính là có biến, Sở Dụ thò đầu, “Lớp trưởng sớm ha, lớp phó học tập trước đây từng trải?”
Cậu chỉ biết là, Phương Tử Kỳ có một lần, bởi vì nhìn thấy phiếu điểm quá hưng phấn, bị liệt mặt, cười sái hàm.
Chương Nguyệt Sơn gật đầu, “Ngay lớp 10, lớp phó học tập cực kỳ liều mạng, ngày ngày ngồi ở phòng tự học, người rời đi cuối cùng, buổi sáng lại đến sớm nhất, chắc là dậy còn sớm hơn cả bác gái nhà ăn. Sau đó một buổi chiều, nó đứng dậy định đi lấy nước nóng, choáng đầu. Nghe nói trước khi ngã trên mặt đất, nó còn bảo bạn học cùng đến tự học với nó, so đáp án giúp nó.”
Sở Dụ kinh thán, “Quả nhiên là lớp phó học tập! Sau đó thì sao?
“Sau đó tỉnh dậy từ phòng y tế trường,” Chương Nguyệt Sơn túm tay Chúc Tri Phi, tình cảm dạt dào bắt đầu diễn, “Đề kia của tớ làm đúng rồi chứ? Đúng rồi chứ? Cậu nói thật đi, rốt cuộc làm đúng không!”
Chúc Tri Phi bị kéo tay diễn cảm khái, “Quả nhiên, đây mới là cảnh giới tối cao của học tập!”
Đến lớp, Chương Nguyệt Sơn từ trong cặp móc bài thi ra, định hỏi Lục Thời cách làm đề cuối.
Quay người lại liền thấy, Lục Thời đang dời bàn.
Bàn được đặt vào bên cạnh Sở Dụ, song song, ngay ngắn.
**, MẸ.
Chương Nguyệt Sơn nghiêm túc nhớ lại, hồi khai giảng đưa tin, lão Diệp để Lục Thời ngồi cùng bàn Sở Dụ. Lục Thời và Sở Dụ lúc ấy là phản ứng gì? Trực tiếp cự tuyệt. Lục Thời còn cực kỳ ghét bỏ lập tức dời bàn đến phía sau Sở Dụ, miễn cưỡng trở thành bàn trên dưới.
Bên trên dưới đã nửa học kỳ rồi, hiện tại tình huống gì? Ba giây biến thành bạn cùng bàn?
Tự học buổi sáng hôm đó, lớp A không ít người nhìn về phía góc cuối lớp, nhưng lại không dám nhìn quá trắng trợn.
Thế là trong lúc nhất thời, cả lớp, nhặt tẩy, nhặt sách rơi trên đất, nhặt bài thi đột nhiên bay xuống bàn, tìm bàn sau thảo luận vấn đề, chưa từng đứt đoạn, mọi người nháo nhào bí mật dùng dư quang liếc Lục Thời và Sở Dụ.
Sở Dụ rất vui.
Cậu từ trong bàn tìm ra một chai dịch uống bổ máu, cắm ống hút, đưa tới bên môi Lục Thời.
Lục Thời được đút quen, cúi đầu cắn ống hút, ngậm lấy, trong tay cầm bút chì tính toán đề.
Vì giữ ấm, cửa sổ không mở, người càng nhiều, trong phòng học càng ấm áp dễ chịu.
Sở Dụ bán nhắm mí mắt lại buồn ngủ, còn chậm chạp nghĩ trong lòng, làm bạn cùng bàn, đút dịch uống bổ máu thật tiện!
Ngủ gật nửa phút, Sở Dụ luôn cảm thấy trong tay trống trải, cậu lại lặng lẽở dưới mặt bàn túm một đoạn chéo áo của Lục Thời.
Hài lòng, Sở Dụ đang định an tâm ngủ một lát, chéo áo trong tay lại bị kéo ra.
??
Đây chẳng lẽ chính là, miệng đàn ông lừa người, hai hôm trước mới ở bên nhau, hôm nay đã ân đoạn nghĩa tuyệt ngay cả áo cũng không thể túm sao?
Sở Dụ vừa nghĩ xong, liền phát giác ngón tay Lục Thời ghé sát qua.
Để cho cậu nắm.
Hóa ra nói yêu đương, đãi ngộ sẽ tốt như vậy!
Nắm chặt ngón tay Lục Thời, Sở Dụ nằm nhoài trên bàn, mê man, ngủ một cái là ngủ hơn nửa buổi sáng.
Trong lúc đó, các bạn học lớp A nhặt bút, cố ý đi qua, cố ý xoay người đều phát hiện, Lục thần của bọn họ không biết có phải ngủ bị sái cổ hay không, mặc kệ làm gì cũng chỉ dùng tay phải, tay trái một mực không để lên bàn, vai cũng nghiêng, thoạt nhìn bị sái cổ còn rất nghiêm trọng.
Chúc Tri Phi từ lớp cách vách đến tìm Lục Thời hỏi đề, câu đầu tiên chính là, “Anh Lục, nghe nói mày tối qua ngủ bị sái cổ?
“Nhỏ giọng chút.”
Mắt Chúc Tri Phi nhìn sang bên cạnh, quả nhiên.
Hắn dùng âm khí nói chuyện, “Hoa khôi trường ngủ?”
“Ừ.”
Chúc Tri Phi tự cho là rất hiểu mà khuyên nhủ, “Anh Lục, khống chế nhé, mày xem, làm hoa khôi trường mệt mỏi!”
Lục Thời nhấc mí mắt, “Biến.”
Chúc Tri Phi ho nhẹ hai tiếng, “Tao vừa nãy có nói chuyện sao? Tao không nói gì hết! Tao là đến hỏi đề!”
Hắn lại hiếu kỳ, “Anh Lục, nếu bị sái cổ, tao biết một bác sĩ, mấy cái là có thể chữa khỏi cho mày! Mày thật sự không bị sái cổ?”
“Không, tay đưa cậu ấy nắm.”
Vừa nghe như vậy, Chúc Tri Phi mới phát hiện, dưới mặt bàn, nhờ quần áo ngăn chặn, hoa khôi trường đang kéo tay anh Lục.
**, sao lại có loại ảo giác, trần phòng học có lỗ thủng, từ trên trời giáng xuống một xe tải kẹo vậy?
Tự học buổi tối, lão Diệp vào lớp, thấy Lục Thời dời bàn đến bên cạnh Sở Dụ, hết sức vui mừng.
Chắc là tâm tình kích động nhẫn nhịn, không nhịn được, còn cố ý đến đây, vẻ mặt tươi cười.
“Nhìn thấy các học sinh lớp A chúng ta, qua hiểu rõ và tiếp xúc nửa học kỳ, đều có thể sống chung đoàn kết, cùng nhau tiến bộ, biến chiến tranh thành tơ lụa, thầy thật sự rất vui!”
Lại bày tỏ mấy trăm chữ, lão Diệp cười híp mắt, ở trong lớp vòng một vòng, cuối cùng từ cửa sau đi ra.
Xác định lão Diệp chốc lát sẽ không về, anh Mộng khom lưng, chạy bước nhỏ như một làn khói, vượt qua nửa lớp, ngồi xổm phía sau Sở Dụ. Giống như thương thảo, tay ở khóe miệng tạo thành hình nửa cái loa, “Hoa khôi trường! Thứ tốt!”
Sở Dụ cúi đầu, thấy anh Mộng cầm điện thoại, tò mò, “Thứ gì tốt?”
Cậu rất cảnh giác, “Thứ không phù hợp giá trị nòng cốt cho thanh thiếu niên xem, tao sẽ không xem!”
Bạn trai tao ngồi bên cạnh nè.
Sở Dụ hết sức tự giác.
“Tao sao có thể có mấy thứ đó? Tao cũng không phải Lý Hoa!” Anh Mộng hưng phấn, “Là bộ anime lần trước bọn mình xem, cái bộ mà nam chính chơi bóng rổ ấy, nhớ không?”
Thấy Sở Dụ gật đầu, anh Mộng đưa di động lên, “Xem xem, chân nhân hóa, còn là thịt chín!”
Vừa nghe chân nhân hóa, Sở Dụ khẩn trương, “Tao chỉ muốn biết, bị sập hay không?”
“Không sập không sập, chọn góc cực kỳ đáng tin! Đặc biệt là nam chính, vóc người kia, cơ bắp kia, màu da kia, chính là mục tiêu cố gắng của tao, hướng tới của tao!”
Vừa lúc gõ chuông, anh Mộng sốt ruột, “Tao lát gửi cho mày, mày nhớ nhất định phải xem, chặt đầu amway, nhục nhã tao rơi đầu!”
Sở Dụ vừa theo Lục Thời về phòng ngủ, anh Mộng nóng lòng, gọi QQ tới, giục Sở Dụ xem phim bản người thật.
Thấy Lục Thời đang làm đề, Sở Dụ lấy tai nghe trong cặp ra, vừa mở video phim, vừa chém gió với anh Mộng.
“Hoa khôi trường mau nhìn cơ bắp! Đây chính là cơ bắp tao ước mong á!”
Sở Dụ đối với cơ bắp gì đó, không có theo đuổi gì. Cậu cảm thấy Lục Thời như vậy, chính là đẹp nhất.
“Cũng được. Cơ mà người này đánh bóng rổ rất hay.”
“Đúng đúng đúng, nghe nói vì quay phim, diễn viên này bị nhốt ở đội bóng rổ, khổ luyện mấy tháng, chuyên nghiệp!” Anh Mộng càng xem càng hưng phấn, “Mau xem cảnh ném rổ!”
Sở Dụ bị anh Mộng dẫn dắt ra chút nhiệt huyết, dù gì cậu trước đây cũng từng yêu bóng rổ, bình tĩnh xem 10 phút, không nhịn được kích động theo, “Nam chính hai tay ném rổ ngầu lòi! Nhảy cao thật!”
Anh Mộng đắc ý, “Đúng không? Tao đã nói chân nhân phục chế chưa sập!”
“Đúng, diễn viên chọn rất không tệ, chơi bóng rổ đẹp!”
Lúc này, tai nghe trên tai phải Sở Dụ bỗng nhiên bị lấy xuống. Tiếp đó, Lục Thời ghé sát, thủ thỉ.
“Không được.”
Sở Dụ theo bản năng tước tiên cúp điện thoại.
“Không được khen người khác.”
Hơi thở của Lục Thời, mang theo tính xâm lược cực mạnh bao trùm tới.
Đôi con ngươi anh bị bóng đêm nhuốm dần, đen như mực.
Gập ngón tay lại, từ tốn chạm vào khóe môi Sở Dụ, Lục Thời từng chữ từng chữ nói nghiêm túc, “Không được lúc khen người khác, còn cười vui vẻ vậy.”
Đầu ngón tay dời lên, dừng ở vị trí huyệt Thái Dương, “Nơi này, chỉ có thể nghĩ đến tớ.”
Sở Dụ nhìn Lục Thời, trong lúc nhất thời không nói chuyện.
Trong tai nghe bên trái, là tiếng huyên náo trong phim, cùng với phối nhạc sục sôi.
Tiếng Lục Thời, lấn át tất cả.
Bỗng dưng, Lục Thời kéo ra một khoảng cách, rũ mắt, nhìn thẳng vào Sở Dụ, “Nếu như, một ngày nào đó cậu sợ tớ, hãi tớ, không muốn ở bên tớ, muốn rời đi. Tớ sẽ tóm cậu lại, khóa tay, vĩnh viễn khóa chúng ta ở bên nhau.”
“Sở Dụ, cậu không có cơ hội.”
Lục Thời người này, thật sự quá nguy hiểm.
Sở Dụ cảm giác vị trí trái tim mình, biên độ và tần số nhảy lên hơi lớn.
Cậu không cảm thấy sợ, thậm chí có có chút sa vào loại chiếm hữu, có một người, không có cậu thì không được, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ cậu, muốn dây dưa với cậu ngàn ngày vạn ngày.
Sở Dụ cảm thấy, mình chắc là điên rồi.