CẮN NGÓN TAY ANH

Lúc Sở Dụ tỉnh dậy, buồn ngủ tới không mở mắt ra được. Cậu duỗi tay muốn sờ trán Lục Thời, mơ hồ phát hiện xúc cảm dưới tay không đúng, bằng trực giác chậm rãi sờ lên, ngực, vai, hầu kết, cằm —

“Đang làm gì đó?”

“Hả?” Sở Dụ chậm mấy nhịp, khó khăn mở mắt ra, mới phát hiện Lục Thời đã tỉnh, tóc mái màu đen rối tung, đôi môi tái nhợt không huyết sắc, đang nhìn mình.

“Em muốn sờ trán, sao anh tỉnh sớm vậy?”

“Không ngủ được.”

Giọng Lục Thời khàn lợi hại hơn thường ngày, hơi siêu trầm, nghe có loại sexy vượt quá độ tuổi.

Sở Dụ theo bản năng cọ cọ lỗ tai ngứa lên gối, tay rốt cục thuận lợi phủ lên trán Lục Thời, “Ừm, không sốt nữa. Rạng sáng thật sự dọa chết em, nóng lợi hại, ngay cả thở cũng nóng, em đã chuẩn bị gọi cả 120!”

Lục Thời không có đoạn ký ức này, hỏi Sở Dụ, “Sau đó thì sao?”

Ngáp một cái, Sở Dụ mơ hồ nhớ lại nói, “Sau đó em xem video, chuẩn bị hạ nhiệt độ vật lý cho anh, lúc gần hừng sáng,nhiệt độ rốt cục hạ.”

Vừa nói, giọng dần dần thấp xuống, đầu cũng không cóý thức bắt đầu ủn vào trong ngực Lục Thời, “Không nhịn được nữa, em buồn ngủ quá, em ngủ thêm một lát......”

Lời còn chưa nói hết, mắt đã nhắm lại, một lần nữa ngủ mất.

Mắt cậu to, đuôi mắt dài, da cực trắng. Sau khi nhắm mắt, có thể nhìn thấy phía dưới mắt, có vòng đen nhàn nhạt.

Đôi môi Lục Thời đụng đụng tóc Sở Dụ, kéo kín chăn, ôm người một lần nữa nhắm mắt.

Mùa đông là mùa tốt để ngủ nướng, có thể làm cho người ta ngủ cả người mềm nhũn, không chút muốn rời khỏi chăn.

Ở trên giường lăn nửa vòng, Sở Dụ chuyển hướng Lục Thời, “Bọn mình có phải nên rời giường rồi không?”

Ngón tay Lục Thời từ đuôi mắt ẩm ướt của cậu cọ qua, “Tỉnh ngủ rồi?”

“Ừ, tỉnh rồi.”

Sở Dụ đột nhiên tinh thần tỉnh táo, “Trên mạng nói, bệnh nhân sốt cao phải uống cháo! Em dậy nấu cháo cho anh nhé! Không đúng, trong nhà anh có gạo không?”

“Không có.”

Lục Thời thu tay lại, vân vê giọt nước mắt dính trên bụng ngón tay, tìm tòi mà nhìn Sở Dụ, “Tối qua đã khóc?”

Vẻ mặt Sở Dụ ngưng lại trong chớp mắt, rất nhanh lắc đầu, “Em sao có thể khóc được!”

Lục Thời lại không tin, “Em khóc.”

Sở Dụ lên tiếng phủ nhận, “Em thật sự không có!”

Cậu muốn nói, ai khóc là cún con, nhưng lời thề này hơi độc, cậu không nói nên lời. Dứt khoát dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm Lục Thời, thể hiện mình không có chút chột dạ.

Lục Thời không nói chuyện, an tĩnh quan sát vẻ mặt Sở Dụ, sau khi hô hấp mấy cái, đột nhiên nói, “Em nhìn thấy rồi?”

Trong lòng hoảng hốt, tay Sở Dụ giấu trong chăn chợt nắm chặt.

Thời gian lâu như vậy, Lục Thời mượn đồng hồ đeo tay hoặc bao cổ tay giấu đi, giấu vết sẹo trên cổ tay tới kín kẽ, không để lộ một chút.

Mặc dù đang yêu đương, nhưng Sở Dụ cũng không cảm thấy, mình có thể tùy ý một lần nữa xé ra quá khứ mà Lục Thời muốn giấu đi, máu chảy đầm đìa, cưỡng ép bại lộ dưới ánh mặt trời.

Lục Thời không muốn để bất cứ ai biết, vậy cậu có thể làm bộ như mình chưa từng nhìn thấy.

Chỉ là, Sở Dụ còn chưa kịp tiếp tục phủ nhận, hoặc là cưỡng ép tìm lý do khác nào đó qua loa, đã thấy Lục Thời ngồi dậy, thong thả cởi đồng hồ trên cổ tay trái, thần sắc bất động.

Sở Dụ bỗng nhiên có loại khổ sở không nói rõ, cậu duỗi tay, cầm lấy ngón tay Lục Thời đang hoạt động, ngăn lại, “Không cần, không cần như vậy......”

Nói chuyện lắp bắp, trong mắt thậm chí có chút khẩn cầu.

Lục Thời cũng không dừng lại, tới lúc lấy đồng hồ xuống, ném sang một bên.

Trên cổ tay thon gầy, từng vế sẹo không che không chắn bại lộ trong tầm mắt Sở Dụ.

Giọng Lục Thời rất nhẹ, “Những vết sẹo này bịẩn trong bóng tối, đã sắp mục nát rồi. Em nhìn xem, cũng không tệ.”

Anh giơ cổ tay, rũ mí mắt, tầm mắt rơi vào trên vết sẹo, vẻ mặt là hờ hững mười phần, “Cơ mà, có phải xấu lắm không? Em trước giờ thích thứ xinh đẹp đẹp mắt, hẳn không muốn nhìn nhiều nhỉ.”

Sở Dụ từ lúc Lục Thời cởi dây đeo đồng hồ, đã an tĩnh không mở miệng.

Cậu phát hiện, Lục Thời mặc kệ thể hiện mạnh mẽ bao nhiêu, hoặc là không hề gì cỡ nào, nhưng lúc đối mặt với cậu, liền giống như thân mang trọng giáp, lại vẫn lưu lại chút mềm mại.

Sở Dụ không nói gì, mà kéo cổ tay Lục Thời qua, cúi đầu, ở trên vết sẹo dữ tợn hạ xuống nụ hôn.

Động tác này ngoài dự liệu, trong mắt Lục Thời, giống như tầng băng vỡ vụn, vẽ ra chút ý cười.

Ở dưới lầu mua cháo và gọi đồ ăn ngoài, Sở Dụ chọn quán mình thường ăn gọi đưa tới một phần cháo và món ăn kèm qua.

Cúp điện thoại, lại nghĩ tới Lục Thời phải uống nhiều nước, Sở Dụ đi dép xuống giường, “lạch bạch” đi vào bếp đun nước.

Nhìn phòng bếp trống rỗng, Sở Dụ không nhịn được víu cửa gọi, “Lục Thời, chuột nhà anh nuôi cũng sắp chết đói rồi!”

Lục Thời ngồi dựa trên giường, nhìn bộ dạng Sở Dụ víu cửa, tóc mềm rối loạn, duỗi tay, “Qua đây.”

Sở Dụ đi dép đến gần, “Làm gì?”

“Để anh hôn một cái.”

Sở Dụ chợt lui về sau nửa bước, “Bạn trai à, anh như vậy rồi còn dính dẹo!” Cậu lại lần nữa đến gần, “Cơ mà, nhìn vào anh ngoại hình đẹp, liền cho anh hôn một cái, để anh vui.”

Chờ đồ bên ngoài đến, Sở Dụ giục Lục Thời ăn hết cháo và thức ăn, lại lo lắng, “Thật sự không sao nữa? Có muốn em đi mua thuốc không?”

“Không cần.”

Lục Thời ấn sáng điện thoại, quét thời gian hiển thị bên trên, “Có người sẽ đến đây.”

“Ai thế, Thạch Đầu sao?” Sở Dụ suy nghĩ một chút, “Hay là Chúc Tri Phi? Lúc này mới nghỉ ngày đầu tiên, mẹ cậu ấy hẳn sẽ không tiêu diệt, để cậu ấy đến lớp học thêm như vậy chứ?”

“Không phải, Phương Vy Vân.”

Vẻ mặt ngưng lại, Sở Dụ nghi ngờ mình nghe nhầm, “Bà ta đến đây làm gì?”

Cơ mà hỏi xong, Sở Dụ lại kịp phản ứng, “Bởi vì chuyện Y Nhị Ty mang thai? Bà ta muốn...... lôi kéo anh?”

Sở Dụ rất nhanh đã nghĩ hiểu.

Trước kia Phương Vy Vân không đối tốt với Lục Thời, bất quá ỷ vào Lục Thời là “con đẻ” của mình, mà Lục Thiệu Chử sẽ không có đứa con thứ 2, vị trí Lục phu nhân của bà ta cực kỳ vững chắc. Cho nên bà ta phát tác tất cả oán giận lên người Lục Thời.

Sau đó Lục Thời biết được, mẹ đẻ mình là người khác, thì không thân thiết với bà ta nữa. Trong thời gian ngắn, bà ta cũng có thể bình tĩnh.

Nhưng hiện tại không giống, một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp lại có tâm kế, mang thai con của Lục Thiệu Chử, trực tiếp nhắm vào vị trí Lục phu nhân. Bà ta cảm giác mình không đấu lại, dần dần rối loạn, lúc này mới nghĩ đến muốn tới lôi kéo Lục Thời.

Sở Dụ bình tĩnh lại, đưa chén nước cho Lục Thời, “Uống hết uống hết, bị ốm phải uống nhiều nước nóng!”

Lục Thời nhận lấy, rất nghe lời mà uống hết nước.

Cũng không lâu lắm, vang lên tiếng gõ cửa.

Sở Dụ chỉ chỉ phòng ngủ, xoay người chạy vào như cơn gió.

Lục Thời đứng dậy mở cửa.

Phương Vy Vân mặc áo khoác màu trắng bằng lông dê đặt làm riêng cao cấp, găng tay đăng ten da hươu, tóc cũng không búi lên như thường ngày, mà xõa xuống, cũng không trang điểm, lộ sắc mặt tái nhợt lại tiều tụy.

Bà ta vốn dùng tay che miệng mũi, giống như đang chặn mùi khó ngửi nào đó. Sau khi cửa kim loại trước mặt mở ra, lại nhanh chóng thả tay xuống, đổi lại thần thái đau buồn nhìn Lục Thời.

Lục Thời mặc áo len màu đen rộng thùng thình, tôn lên làn da cực trắng, đôi môi cũng không có huyết sắc. Anh đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh nhạt, không chút ý tứ để Phương Vy Vân vào cửa.

Đây là nhà của mẹ anh.

Phương Vy Vân nhìn vào trong phòng một cái, ý tứ rất rõ ràng, “Lục Thời —”

Lục Thời lại chỉ hỏi, “Chuyện gì?”

Phương Vy Vân nắm chặt túi xách, mắt lập tức đỏ lên, “Lục Thời, bây giờ, bây giờ nghỉ rồi, con có muốn về thăm nhà không? Mẹ và ba con, còn có ông nội, đều rất nhớ con. Năm mới rồi, chúng ta đều không yên tâm con ở một mình bên ngoài, bơ vơ, chúng ta......”

Vừa nói, bà ta trực tiếp khóc lên, tiếng cũng trở nên nghẹn ngào, “Mẹ—”

Liếc nhìn vẻ mặt Lục Thời, bà ta lại sửa lời, “Khoảng thời gian này, mẹ thật sự rất không tốt, ba con ông ấy đã rất lâu không về nhà......”

Trên mặt tường loang lổ, là vết bẩn cũ kỹ lộn xộn, cùng với các loại tờ quảng cáo khắc dấu, mở khóa, còn có con số và chim nhỏ mà trẻ con vẽ.

Lục Thời dựa vào khung cửa, bởi vì bị ốm, lại gầy đi hai phần. Con ngươi anh sâu đen, từ trên xuống dưới nhìn Phương Vy Vân diễn, trong mắt có giễu cợt nhàn nhạt.

Phương Vy Vân khóc một lát, không nhận được phản ứng của Lục Thời, đành phải từ từ thu nước mắt.

Bà ta đổi cách nói.

“Ngoài ra, lần này mẹ đích thân đến đây, là muốn nói cho con biết một chuyện.”

Phương Vy Vân nói nhỏ nhẹ, lo lắng nhìn Lục Thời, “Tin tức đó, có thể sẽ khiến con rất buồn, nhưng vì tốt cho con, mẹ vẫn phải nói cho con nghe. Ba con ông ấy, để một người phụ nữ bên ngoài, mang thai con ông ấy.”

Phương Vy Vân nói xong, liền nhìn chằm chằm khuôn mặt Lục Thời, mưu toan từ phía trên tìm được vẻ mặt khiếp sợ, thất kinh, khó chịu.

Nhưng không giống với bà ta dự đoán, Lục Thời ngay cả tư thế cũng không đổi, chỉ đáp lại một câu, “Biết rồi.” Cực kỳ lạnh nhạt.

Trước đó, Phương Vy Vân vốn đè ép tâm tình. Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, bà ta căn bản sẽ không đến đường Thanh Xuyên tìm Lục Thời.

Mà bây giờ, thái độ của Lục Thời giống như dầu đổ vào lửa, khiến hỏa khí trầm tích trong lòng bà ta trong nháy mắt nhen lên.

“Lục Thời! Con rốt cuộc có biết đây là ý gì không? Cái này ý nghĩa chúng ta đều xong rồi! Con không nhận được cái gì hết!”

Giọng bà ta sắc bén đến chói tai, nói là Lục Thời, nhưng bà ta càng ngày càng sợ, đốt ngón tay cầm túi xách dùng sức đến trắng bệch, thậm chí run rẩy.

Gió vào đông từ ngoài hành lang thổi vào, lạnh thấu xương.

Lục Thời giơ khóe miệng, không cóý cười, câu chữ rõ ràng, “Bà có một điểm không hiểu.”

Phương Vy Vân chậm mấy giây, mới ngẩng đầu, nhìn Lục Thời, “Cái gì?”

“Cho dù Lục Thiệu Chử ở bên ngoài có con thì sao? Tôi lớn hơn nó 18 tuổi, nó mới ra đời, tôi đã trưởng thành. Lục phu nhân, bà nói, tôi sao phải sợ?”

Phương Vy Vân há miệng, nhưng không phát ra chút âm thanh.

Bà ta nhìn Lục Thời đứng khuất bóng, theo bản năng lui về sau nửa bước, giày cao gót đạp trên nền xi măng, phát ra tiếng “cạch” rõ ràng.

Giờ khắc này, bà ta cảm thấy Lục Thời phá lệ xa lạ.

Rõ ràng không nên như vậy, không thể là như vậy, đây không phải là kết quả mà bà ta đến đây một chuyến muốn lấy được!

Giọng điệu hoảng hốt, Phương Vy Vân nói không ngớt, “Lục Thời, con sẽ giúp mẹ đúng không, có phải không? Con nhất định sẽ—”

“Lục phu nhân.”

Bị cắt đứt, Phương Vy Vân không có chút không vui, trong mắt ngược lại dâng lên vài phần hi vọng, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng sáng lên.

Hai mắt bà ta khẽ trợn to, mong đợi nhìn Lục Thời, chờ cậu nói ra câu kế tiếp.

Lục Thời nhẹ giọng, trong mắt toàn là ác ý rét lạnh, “‘Trong thân thể tạp chủng này của mày chảy dòng máu hèn hạ’, xem ra, bà đã quên rồi, bà trước kia đối với tôi thế nào. Lục phu nhân, bà ngây thơ cỡ nào, mới cho rằng, tôi sẽ giúp bà?”

Bình luận

Truyện đang đọc