CÂU HỎI NÀY NẰM NGOÀI ĐỀ CƯƠNG

Trên bàn đặt bốn tờ bài thi, điểm số môn tiếng Anh thấp nhất, chỉ có 36 điểm.

Nội tâm Mạnh Quốc Vĩ rung chuyển, với điểm số này, trong cả khối e rằng cũng chỉ có Hứa Thịnh là sánh ngang, không tìm ra được người thứ hai.

Chuyện này rất đơn giản, Hứa Thịnh đã có kỳ phùng địch thủ.

Ban đầu ông phí hết tâm tư sắp xếp cho hai người ngồi cùng bàn là hi vọng Hứa Thịnh có thể ít nhiều ảnh hưởng tốt một chút từ Thiệu Trạm, nhưng ông tuyệt đối chưa từng nghĩ người bị ảnh hưởng lại là Thiệu Trạm!

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!

“Ban đầu cô dạy tiếng Anh muốn tự hỏi em”, Mạnh Quốc Vĩ lại nhìn trở về bài luận văn tiếng Anh lần nữa, nhận ra mới vừa rồi mình uống hơi ít thuốc an thần, ông chậm giọng nói: “Nhưng cô ấy có việc đột xuất, lên phòng hành chính rồi… Thiệu Trạm, bình thường em học cũng…. Đều rất bình thường, thành tích vẫn luôn rất ổn định, cho nên em có thể giải thích một chút không?”

Thiệu Trạm: “Em…”

Không, cậu không thể.

Thiệu Trạm không thốt nổi thành lời.

Chuyện long trời lở đất như vậy, Thiệu Trạm cũng sắp sụp đổ không kém gì so với Mạnh Quốc Vĩ.

Thiệu Trạm đối mặt với nét chữ tiếng Anh nguệch ngoạc gần như không nhìn rõ nổi là viết cái gì, rơi vào sự yên lặng sâu đậm. Câu hỏi có khó hơn nữa cậu chỉ cần liếc mắt là có thể nghĩ ra, vậy mà giờ khắc này đầu óc lại trống rỗng.

Không chỉ trống rỗng.

Thậm chí Thiệu Trạm còn cảm giác được dây thần kinh nào đó trong đầu mình không thể khống chế được, nổ tung.

Câu này bạn nói nó là tiếng Anh thì phải cân nhắc, hoàn toàn không dùng ngữ pháp phù hợp với bình thường, sử dụng từ hua, shua để trả lời, không thể tìm ra được một từ nào cho dù có lật xem sổ tay từ vựng, căn bản là một loại ngôn ngữ sáng tạo độc đáo.

Thiệu Trạm cố đè nén tâm tư mới không cách một cái bàn mà sang túm lấy Hứa Thịnh đang làm bộ làm tịch hỏi đề ở phía đối diện, ấn cậu ta lên bàn, hỏi xem cậu viết cái quỷ gì đây.

“Cho nên công thức này bắt nguồn từ đây”, cách Mạnh Quốc Vĩ một bàn là Chu Viễn đang giảng toán đến bước cuối cùng, đầu bút đỏ tạm dừng, quay lại đưa bút cho Hứa Thịnh, “Nghe hiểu chưa? Nào làm đi, em tự mình suy ra một lần.”

Toàn bộ sự chú ý của Hứa Thịnh đều đặt lên Thiệu Trạm ở bên kia, vốn dĩ không có nghe lão Chu đang nói gì, một tay cậu nắm thành quyền, đặt bên mép bàn không nhẹ không nặng “khụ khụ” một tiếng, đang định thu hút sự chú ý của Thiệu Trạm, sau đó thấp giọng nhắc nhở: “Cậu đó, cậu phát huy trí tưởng tượng chút đi.”

Hứa Thịnh sợ người khác nghe thấy, vì vậy khi nói những lời này hơi ậm ờ, giọng nói ép xuống rất nhỏ.

Thiệu Trạm: “…”

Hứa Thịnh không có cách nào nói quá nhiều, cũng không thể nhắc nhở quá rõ ràng, sợ Thiệu Trạm không nghe thấy lại ậm ờ nặn ra ba chữ, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Trí tưởng tượng.” Phiên dịch câu này không khó hiểu, nhưng cậu thừa nhận, đúng là cần phải có thêm chút xíu trí tưởng tượng.

Trong lòng Thiệu Trạm nghĩ, trí tưởng tượng hay không trí tưởng tượng gì đó cậu không biết.

Bây giờ cậu chỉ muốn giết người.

Hứa Thịnh bị ánh mắt lạnh cóng của Thiệu Trạm khiến cho giật mình, trước đó cậu đến phòng làm việc là vì sợ Thiệu Trạm chết ở đây. Bây giờ cậu cảm thấy, Thiệu Trạm có chết hay không thì không biết, nhưng chỉ cần Thiệu Trạm không chết bước ra khỏi phòng làm việc này, đợi một lát người chết chính là cậu.

Bởi vì nếu cậu là Thiệu Trạm, cậu cũng sẽ giết cái người làm bài thi tên Hứa Thịnh kia.

Thật ra đúng là Hứa Thịnh rất oan ức, cuộc thi lần này cậu thi rất nghiêm túc, nếu không cũng sẽ không phiên dịch câu đó tài tình như thế!

Chính cậu bình thường cũng chưa từng nghiêm túc như vậy.

Trên thực tế thành tích ba môn còn lại thật sự đúng là có tăng lên, những kiến thức Thiệu Trạm bổ túc cho cậu cộng thêm thái độ nghiêm túc hiếm khi nào thấy, điểm trung bình ba môn phỏng đoán mới có thể tăng lên từ 60 đến 70 điểm. Chỉ là môn tiếng Anh không giống những môn học khác, lượng từ vựng thiếu hụt không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết được câu hỏi, đọc đề từ trên xuống dưới một lượt đến ý chính cũng xem không hiểu, bắt chọn bốn đáp án ABCD thì càng không phải nói, trừ khoanh bừa ra làm gì còn cách nào khác.

Cùng lúc đó, Chu Viễn gõ bút đỏ lên bàn một cái: “Hứa Thịnh, em nói nhỏ cái gì vậy?”

Hứa Thịnh lấy lại tinh thần: “Hả, em nói là… Hóa ra công thức này được suy ra như vậy.”

Chu Viễn đưa bút cho cậu: “Hiểu rồi thì tự làm một lần đi, sao hôm nay em lại nghĩ tới chuyện đến phòng làm việc hỏi bài thế? Trước đây trừ lúc đứng phạt và thi cử quá kém mới chấp nhận nghe chỉ bảo, còn chưa từng thấy em tới phòng làm việc. Hôm nay mặt trời mọc lên từ phía Tây sao?”

Một lời nói dối cần dùng vô số lời nói dối khác để bịa cho hoàn hảo.

Hứa Thịnh: “Gần đây phát hiện ra niềm vui học tập. Thật ra học tập không hề khô khan, nhất là dưới sự hướng dẫn của bạn học Thiệu Trạm, em được dẫn dắt sâu sắc.”

Chu Viễn cũng buồn bực vì kết quả thi tháng của Thiệu Trạm, ông cũng không biết với thành tích này rốt cuộc là ai dẫn dắt ai.

Mạnh Quốc Vĩ còn đang lẳng lặng chờ câu trả lời của Thiệu Trạm.

Trong đầu Thiệu Trạm là câu nói “trí tưởng tượng” kia của Hứa Thịnh, đang tính toán với tất cả kiến thức tiếng Anh cậu học được trong nhiều năm giáo dục như vậy, cuối cùng cậu vẫn bỏ cuộc, nguyên nhân chủ yếu cho dù cậu có phiên dịch ra được cũng không thể nào trả lời Mạnh Quốc Vĩ. Mạnh Quốc Vĩ tưởng rằng cậu đang đùa: “Câu này chắc là viết nhầm.”

Mạnh Quốc Vĩ: “Viết nhầm?”

Một câu tuyên bố viết nhầm không khỏi có phần khác thường.

Nhưng so sánh số điểm thi này của Thiệu Trạm cùng với viết nhầm thành như vậy, rõ ràng viết nhầm có sức thuyết phục hơn. Mạnh Quốc Vĩ lại hỏi: “Vậy em… luyện cuồng thảo làm gì?”

Thiệu Trạm: “Đổi phong cách.”

Mạnh Quốc Vĩ nghẹn lời: “Chữ viết của em đã rất khá, không cần luyện nữa. Có những lúc muốn tìm sự đột phá là chuyện tốt nhưng cuồng thảo không quá phù hợp với em. Thật sự không cần luyện tiếp nữa.”

Trừ câu tiếng Anh kia ra, Mạnh Quốc Vĩ vẫn còn đầy một bụng nghi ngờ.

“Thiệu Trạm, điểm luận văn Ngữ văn sao có thể viết thành như vậy? Không giống như lỗi em sẽ mắc phải.”

“Mấy câu hỏi lớn cuối cùng trong đề Toán học chỉ viết một chữ “Giải” và dấu hai chấm là hết, em nghĩ như thế nào vậy?”

Điện thiểm lôi minh, sậu vũ sơ yết… Câu thơ này em còn cải biên lại sao, là Lưu Vĩnh viết khiến em không hài lòng à?”

“…”

Từng câu từng câu một lần lượt nghiêm khắc đập lên người Thiệu Trạm, đập đến mức cậu muốn lập tức rời khỏi nơi này. Hứa Thịnh nộp giấy trắng còn tốt hơn nhiều so với trả lời thành như bây giờ!

Nhưng khát vọng sinh tồn và năng lực ứng phó nhu cầu bức thiết là thứ khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi, cộng thêm một tháng nay không có chuyện gì chưa từng trải qua, đầu óc trống rỗng của Thiệu Trạm dần dần khôi phục bình thường. Mạnh Quốc Vĩ vẫn còn thao thao bất tuyệt nói không biết chán, Thiệu Trạm đã ngắt lời nói: “Thầy.”

Mạnh Quốc Vĩ dừng lại nhìn cậu.

Thiệu Trạm: “Thật ra là như vậy, ngày thi hôm đó, thân thể em không quá thoải mái.”

Mấy giây ngắn ngủi, trong đầu Thiệu Trạm nhanh chóng lướt qua rất nhiều thứ, rất nhanh đã tìm ra được một chuỗi suy luận liên tục vô cùng hoàn chỉnh từ cái cớ này: “Mới đầu chỉ ho khan, những triệu chứng kia biến mất rất nhanh. Lúc đầu bác sĩ dưới phòng y tế chẩn đoán cho rằng không có gì đáng ngại, nhưng không ngờ ngày hôm sau thức dậy vẫn nhức đầu. Thầy cũng có thể đi hỏi giám thị trông thi, lúc sắp kết thúc giờ thi… Em đã mất đi ý thức.”

Mạnh Quốc Vĩ: “Hả?”

Không chỉ Mạnh Quốc Vĩ bị Thiệu Trạm nói đến sửng sốt, Hứa Thịnh cũng ngây ngẩn cả người.

Đến khi cậu phản ứng kịp, chỉ còn lại một câu cảm thán.

Mẹ nó xuất sắc!

Có thể mang chuyện giả bộ bệnh và thiếp đi ở phòng thi ra, cả câu chuyện được cậu ta nói có đầu có cuối, có lý do có chứng cớ, có nguyên nhân có kết quả.

Không hổ danh là hạng nhất khối, đầu óc này, đủ chặt chẽ!

Đúng là Mạnh Quốc Vĩ có nghe nói lúc thu bài môn thi cuối cùng Thiệu Trạm có ngủ, giám thị gọi thế nào cũng không tỉnh, nhưng lúc đó bọn họ cũng chỉ tưởng rằng Thiệu Trạm chỉ “ngủ” bình thường thôi. Chỉ có chuyện Thiệu Trạm ngủ ở phòng thi là có hơi kỳ lạ, những thứ khác cũng không suy nghĩ nhiều.

Mạnh Quốc Vĩ bừng tỉnh hiểu ra! Hóa ra là như vậy! Trong phút chốc cảm giác trời không sụp, đất không nứt.

“Thầy nói này”, Mạnh Quốc Vĩ sắp xếp lại tập bài thi về chỗ cũ, “Em chắc chắn sẽ không thi thành như vậy, hiện tại thân thể đã khá hơn chút nào chưa? Đang yên đang lành sao lại nhức đầu?”

Thiệu Trạm: “Không sao, có thể là do cảm lạnh.”

Mạnh Quốc Vĩ kéo Thiệu Trạm lại nói chuyện một lúc, dặn đi dặn lại nhiều lần nhất định cậu phải đến phòng cứu thương khám một chút: “Sức khỏe là của mình, lần sau nếu thi cử thấy không khỏe phải giơ tay báo cáo, không cần mạnh mẽ chống đỡ, đau đớn rồi lại làm bài thi qua loa… Khó trách chữ cũng biến thành như vậy, được, vậy em về lớp trước đi.”

Hai người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Thịnh cũng muốn trở về lớp, nhưng mà Chu Viễn gọi cậu lại: “Vừa rồi em không nghe! Không nghe! Thầy giảng cho em cách suy ra công thức, em lại suy ra cái gì đây? Em vẽ trên giấy một hình tam giác là muốn thầy suy ra định lý Pytago cho em có đúng không?!”

“…”

Đến khi Hứa Thịnh cầm sách giáo khoa đã giải quyết xong công thức kia, lúc trở về lớp nhận ra người ở trong lớp đã đi hết rồi, lúc này mới nhớ ra tiết sau là giờ Thể dục.

Xem ra hôm nay giờ Thể dục không bị các giáo viên khác chiếm mất.

Hứa Thịnh mới vừa đi qua cửa sổ đằng sau, chuẩn bị bước vào từ cửa sau đã nhìn thấy có người đang đứng dựa người ở đó.

Thiếu niên dựa lên khung cửa, dáng cao chân dài, cả người lạnh lùng, ánh sáng từ bên ngoài vừa vặn theo tới rơi bên ngoài hành lang, nhưng hơi dừng lại trước mặt cậu. Lúc này cổ áo đồng phục của cậu ta không cài đến khuy cuối cùng, đoán chừng là do vừa rồi không khí ở phòng làm việc quá ngột ngạt, giơ tay lên cởi hai khuy áo ra, nghe được tiếng bước chân, thiếu niên thờ ơ ngẩng mắt lên, rõ ràng đang đợi người khác: “Qua đây.”

Mặc dù Hứa Thịnh đã trở thành Thiệu Trạm trong một khoảng thời gian, từ góc độ của người ngoài lại là cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Hứa Thịnh thầm nghĩ hôm nay có thể cậu phải an táng ở đây mất: “Tiết sau là giờ Thể dục, cậu không xuống à?”

Hứa Thịnh không tiếp cận quá gần, cậu dựa lên cửa sổ đằng sau, cách một cánh tay so với Thiệu Trạm, giữ lại cho mình một không gian, hơn nữa còn định kiểm tra xem có khả năng đưa bài thi từ cửa sổ ném lên bàn không.

Thiệu Trạm dường như đã đi guốc trong bụng cậu: “Cậu tự qua hay chờ tôi động thủ?”

Hứa Thịnh nói: “Có lời gì thì nói tử tế với nhau, đừng táy máy tay chân…”

Nhưng mà một giây kế tiếp, Thiệu Trạm thật sự ra tay.

Trước đây ở trong phòng thi cuối cùng, còn có cả việc rất lâu rồi Thiệu Trạm không bộc lộ tính khí thật sự của mình, cậu ra tay khiến cho người ta không có tí thời gian nào để phản ứng, ra tay rất nhanh, lực đạo hoàn hảo, một phát lại một phát chính xác, còn hung ác giống đại ca hơn so với giáo bá mỗi ngày đều ra ngoài đánh nhau.

“Đệt!”

Hứa Thịnh chửi nhỏ một tiếng, sau lưng là then cửa, lực tay ấn lên ngược lại không mạnh, rõ ràng Thiệu Trạm đã thu lực.

Tóc mái Thiệu Trạm hơi dài, lúc cúi đầu xuống vụn tóc nhỏ che kín nửa mắt, càng thể hiện rõ ràng câu “Người lạ chớ lại gần”, đường cong cằm lưu loát tựa như dao khắc, xuống chút nữa là yết hầu nổi lên ở cổ họng cậu trai, Hứa Thịnh quan sát cục xương kia chuyển động ở cổ họng mấy cái.

Thiệu Trạm: “Câu tiếng Anh kia của cậu nghĩa là gì?”

Hứa Thịnh cũng lười phản kháng, có cánh cửa cậu càng thuận thế dựa lên: “Người xưa đã nói, độc thư phá vạn quyển, hạ như hữu thần*, không phải dịch như vậy sao?”

*Bản dịch “Sách đọc vỡ muôn cuốn, bút viết như có thần”: bắt nguồn từ bài thơ “Phụng tặng Vi tả thừa trượng nhị thập nhị vận” của Đỗ Phủ. Ở đây hiểu Hứa Thịnh đã dùng cả thơ Đường để viết luận văn về chủ đề “Đọc”, nhưng mà vì không thạo hết từ vựng cho nên viết bừa lung tung. 

Hứa Thịnh còn nói: “Vì muốn điểm luận văn tiếng Anh của cậu cao hết mức có thể, tôi con mẹ nó còn cố ý tìm danh ngôn, phiên dịch tuyệt diệu như thế, những lúc thi chính tôi cũng chưa từng phát huy tài ngoại ngữ cao siêu như vậy, cậu và lão Mạnh lại nhìn không ra.”

“…” Hóa ra cậu ta còn thật sự oan ức.

Hứa Thịnh: “Đẳng cấp như cậu cũng phải biết phân biệt tốt xấu chứ? Âm thanh lật sách có phải sột soạt sột soạt, viết chữ lia lịa không?”

Thiệu Trạm: “Cậu vẫn nên im miệng đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc