CÂU HỎI NÀY NẰM NGOÀI ĐỀ CƯƠNG

Sau khi cửa tự động đóng lại, Hứa Thịnh và Thiệu Trạm mới chú ý đằng sau tấm bình phong ở đại sảnh xuất hiện bóng người mặc đạo bào, ông ta ngồi trước bàn, vuốt râu nói: “Đưa bát tự ngày sinh cho ta.”

Thật đúng là không thể tin được, xem ra đúng là thật rồi.

Trước tấm bình phong có hai cái ghế, Hứa Thịnh ngồi lên một cái.

Cậu thấy Thiệu Trạm còn đứng bất động tại chỗ: “Ngồi đi, đứng làm gì, đại sư này trông giống thần linh thật.”

Thiệu Trạm sống mười bảy năm, cậu bị mười bảy năm giáo dục hun đúc, cũng thông suốt một câu nói, mê tín cổ hủ không thể thực hiện, cho nên tâm trạng luôn cảm thấy vô cùng phức tạp trước vị “đại sư” này.

Chẳng qua tâm trạng này khi nhắc đến Tứ Hiệu Liên Trại, trong nháy mắt tiêu tan.

Một lúc lâu sau, cậu lạnh mặt ngồi vào chiếc ghế còn lại.

Hứa Thịnh: “Xưng hô với ngài thế nào?”

Đại sư: “Kẻ hèn này họ Hồ, người khắp bốn phương đều gọi là Hồ Bán Tiên.”

Hứa Thịnh: “Ngài thật sự có thể khám phá được huyền cơ* sao? Có phải thật sự phát hiện ra trên người hai bọn tôi có cái gì đó…không giống bình thường?”

*huyền cơ: đạo lý huyền diệu của Đạo gia.

Đại sư không trả lời ngay.

Bởi vì ống tay áo của vị Hồ đại sư này đã hạ thủ, đang lặng lẽ cầm một cái điều khiển từ xa————vừa rồi chính là do ấn phím, cửa mới tự động đóng lại.

“Kỳ quái”, đại sư thả tay khỏi nút đóng cửa, ấn vào phím bình phong, trông ông ta hơn sáu mươi tuổi, râu hoa râm, ông ta nói thầm: “Bị hỏng rồi sao, bảo sao ấn mãi không được, bình phong cũng chưa di chuyển.”

Thôi.

Cách bình phong cũng tốt, có cảm giác thần bí.

Đại sư nghĩ.

Hứa Thịnh không được trả lời, lại gọi một tiếng: “Hồ đại sư?”

Đại sư giấu điều khiển từ xa vào trong tay áo, ho khan liên tiếp, trở lại bình thường nói: “Tuy rằng ta có năng lực hiểu thấu được huyền cơ này, ta đoán được vì sao hai vị lại tới, nhưng chính vì không thể tiết lộ thiên cơ*, ta không thể nói quá nhiều với hai vị được.”

Chuyên nghiệp quá!

*thiên cơ = ý trời

Mấy giây yên lặng vừa rồi cũng tỏ ra thần bí!

Khi còn bé Hứa Thịnh không tin câu chuyện của em họ.

Bây giờ thì cậu tin thật rồi, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi tất có người giỏi hơn.

Trên thế giới này đúng là tồn tại rất nhiều điều mà khoa học không có cách nào giải thích được.

Đại sư nói xong, vẫn giữ nguyên tư thế, ông ta vuốt nhẹ râu, một tay khác mở nắp bình, nâng chung trà lên làm bộ muốn uống, dáng điệu ra vẻ thế ngoại cao nhân thần tiên.

Hứa Thịnh hiếm thấy biết điều ngồi đúng tư thế, sống lưng thẳng tắp, hỏi thẳng: “Đại sư, ông thật sự có thể nhìn ra được linh hồn tôi ở trong thân thể cậu ấy sao?”

Đại sư đang uống một hớp trà nóng, suýt chút nữa phun ra ngoài.

Đại sư: “?”

Hứa Thịnh lại hỏi: “Vậy… Tôi và cậu ấy, chuyện này của bọn tôi còn cách nào cứu được không?”

Thiệu Trạm: “…” Luôn có cảm giác không đúng chỗ nào đó.

Đại sư kinh hãi.

Ông ta không chỉ khiếp sợ, còn bắt đầu hoảng hốt. Ông ta mở tiệm xem bói giả danh lừa bịp mấy chục năm nay, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện lạ lùng này. Ban đầu thấy hai học sinh đi vào, ông ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần chọn mấy câu nói vạn năng, quan sát xem có thể hù dọa được người ta không, nếu không dọa được ông ta sẽ nghĩ biện pháp khác.

Thậm chí ông ta đã sẵn sàng đợi lát nữa bọn họ sẽ nói họ của mình là gì, trong nhà có mấy người.

Kết quả….lại nói cái gì? Linh hồn cậu ta ở trong thân thể một người khác?

Loại chuyện này còn cần đến Bán Tiên Cư của ông ta làm gì? Đi thẳng đến bệnh viện kiểm tra đầu óc luôn đi.

Nhưng đại sư rất nhanh đã bình tĩnh lại: Người tung hoành trong giang hồ, tiền đưa tới tay không thể không kiếm, ông ta không thể cứ như vậy nhường khách cho khoa Tâm thần của bệnh viện được.

Cuối cùng Hứa Thịnh cầm đồ đại sư đưa cho, đẩy cửa đi ra.

Trong tay Hứa Thịnh là hai sợi dây thừng màu đỏ, một trăm rưỡi một cái, còn ưu đãi cho bọn họ, hai sợi hai trăm lẻ năm. Sợi dây này có hình dạng rất bình thường, điều đặc biệt duy nhất chính là sợi dây đỏ này có buộc một viên đá thạch anh, theo đại sư nói đây là pha lê đen, có thể làm biến mất tai ương, nghịch chuyển số mệnh.

Hồ Bán Tiên thần thần bí bí nói một loạt, cuối cùng móc từ dưới đáy bàn ra hai sợi dây đỏ: “Các cậu cần đeo thứ này bên mình, ở vị trí trước ngực gần tim, nó có thể gắn kết linh hồn của hai người. Đương nhiên trừ những thứ này ra, nếu muốn hoàn toàn giải quyết vấn đề, còn phải làm được thêm một điều kiện nữa.”

Hồ Bán Tiên nói liều cũng có căn cứ, chuyển đổi linh hồn, đó chẳng phải chuyện nên có nghi thức tiếp xúc đụng chạm nhau sao?

Hồ Bán Tiên lại vuốt râu: “Ngày mai, lúc mặt trời bắt đầu xuống núi, đối mặt ba mươi giây, ôm đối phương.”

“…”

Hình dáng viên đá trông thật ngầu.

Những sợi tơ đen sắc nét giống như những đường nét được vẽ bằng mực tàu đậm nhất, vừa thô vừa mảnh, được buộc thẳng trong pha lê càng làm tăng thêm vẻ độc đáo.

Nhưng nghĩ đến điều kiện mà đại sư nói.

Hứa Thịnh nhìn viên pha lê đen trong bàn tay, suy nghĩ mãi.

Thật sự…phải ôm sao?

Ngày hôm sau.

Hứa Thịnh và Thiệu Trạm hai người một trước một sau vào lớp, Hầu Tuấn đang trực nhật, theo thường lệ sẽ chào hỏi hai người bọn họ. Hầu Tuấn nhìn Thiệu Trạm trước: “Chào buổi sáng Trạm ca, ngày hôm qua vừa quay đầu đã không thấy tăm hơi cậu với Thịnh ca rồi… Trạm ca, cậu đeo cái gì trong cổ vậy?”

Hình tượng học thần ngày thường đã quá đi sâu vào lòng người, đồng phục học sinh không nhiễm một hạt bụi, cả người trên dưới tuyệt đối không có thứ đồ gì thừa thãi.

Ngay cả điện thoại di động cũng rất ít khi thấy cậu ấy lấy ra dùng.

Hầu Tuấn hỏi xong, Hứa Thịnh cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện sợi dây đỏ rơi ra khỏi cổ áo đồng phục. Phong cách mặc đồng phục của cậu có sự tương phản rất lớn với Thiệu Trạm, từ trước đến nay đều mặc sao cho thoải mái nhất, giờ phút này do cổ áo mở quá rộng nên mới bị rơi ra: “Không có gì.”

Hứa Thịnh giơ tay nhét sợi dây đỏ lại, da Thiệu Trạm trắng, thậm chí có cảm giác nhợt nhạt mãnh liệt, màu đỏ ở trên ngược lại hiện ra mấy phần tương phản.

Hầu Tuấn “ồ” một tiếng, tiếp tục viết lịch dạy học hôm nay cần phải viết xuống dưới góc bảng đen.

Phấn viết trượt một đường trên bảng, Hầu Tuấn gạch ngang xong thì viết hai chữ “Buổi chiều”, sau đó ngẩng đầu lên thấy được trên cổ giáo bá cũng đeo một sợi dây đỏ giống y hệt: “…”

Bình thường trên cổ Hứa Thịnh đều đeo dây đen, cộng thêm cậu hay mặc áo phông tông đen, vì vậy không dễ nhìn ra được.

Nhưng đổi thành màu đỏ, hiệu quả này không giống thế.

Không phải Hầu Tuấn nghĩ lung tung, nhưng sự thật không thể cãi lại đang đặt ngay trước mắt cậu ta.

Hầu Tuấn cảm thấy bản thân thật sự biết quá nhiều: “Thịnh ca, chào buổi sáng, cậu đeo cái gì trong cổ thế, nhìn quen mắt thật đấy ha ha.”

Dù Thiệu Trạm vẫn chưa quen hẳn với chuyện vừa vào cửa người khác đã nhiệt tình chào hỏi, cậu vẫn không trực tiếp lờ đi như bình thường mà trả lời một câu: “Chào buổi sáng.”

Giờ học hôm nay không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Các giáo viên bộ môn có lẽ đã biết Thiệu Trạm chuẩn bị thi đấu vòng tròn, không dám quầy rầy cậu nhiều, số lần gọi cậu đến phòng làm việc và gọi cậu lên bảng giải đề chợt giảm xuống, Hứa Thịnh thoải mái không ít.

Thiệu Trạm không thả lỏng được như cậu, trung bình mỗi tiết đều liên tục bị năm sáu viên phấn rơi trúng đầu, mà Chu Viễn ném phấn là chuẩn xác nhất: “Hứa Thịnh, em đứng học đi!”

Chu Viễn nói xong lại nói: “Được rồi, Hứa Thịnh, em ra ngoài đứng đi, đứng trong phòng học cản trở tầm nhìn của các bạn khác.”

Thiệu Trạm không hiểu nổi lối suy nghĩ của Chu Viễn: “…Thầy, em đang ở hàng cuối cùng.”

Cả lớp cười rộ.

Nhưng mà nghênh đón cậu chính là một viên phấn khác, Chu Viễn nổi giận mắng: “Tôi đương nhiên biết! Cần em nhiều lời sao, tôi chính là muốn mượn cớ đuổi em cút ra ngoài đứng, em đừng cản trở tầm mắt tôi có được không———-Đi ra ngoài!”

Cười quá trớn nhất vẫn là bạn cùng bàn ngồi bên cạnh cậu, Hứa Thịnh nằm trên bàn học, không lên tiếng cười đến bả vai run run.

Thiệu Trạm bị gọi hoàn toàn là do năm phút trước, Hứa Thịnh nhắc nhở cậu đăng nhập game: “Có lương tâm không thế?”

Hứa Thịnh cười nói: “Không có.”

Thiệu Trạm cầm điện thoại ra ngoài trước, thừa dịp người khác không chú ý, ấn thẳng lên gáy Hứa Thịnh như thể uy hiếp———-nhưng mà lực tay không mạnh lắm.

“Tan lớp tính sổ với cậu.”

Bình thường Hứa Thịnh hay bị giáo viên nhắm vào theo thói quen, nhưng chứng kiến học thần chịu trận vẫn là hiếm thấy.

Thiệu Trạm phải ra đứng ngoài hành lang.

Tiết Toán học của Chu Viễn là tiết cuối cùng, cũng do rất nhanh sẽ tới giờ tan học, không khí trong lớp tương đối thoải mái.

Chu Viễn tìm thêm một cây phấn viết khác, bẻ gãy một đoạn nói: “Được rồi, đừng cười nữa, ai cười nữa thì ra ngoài bầu bạn với Hứa Thịnh đi.”

Chu Viễn giao xong bài tập như bình thường, cho mọi người mấy phút chép lại đề. Hứa Thịnh liếc ra ngoài cửa sổ, tầm mắt dời khỏi phiên bản lạnh lùng của chính mình đang đứng phạt, rơi vào vầng mặt trời chói chang sắp lặn sau lưng Thiệu Trạm.

-Mặt trời sắp xuống núi rồi.

Hứa Thịnh tiếp tục đánh chữ gián đoạn.

-Lát nữa gặp nhau ở đâu?

-Cửa cầu thang có thể sẽ có người, về phòng hay là lên tầng thượng?

“Hứa Thịnh” phiên bản lạnh lùng ngoài cửa sổ hành động, cúi đầu xuống.

-Tầng thượng.

Đeo sợi dây đỏ mà đại sư cho cả một ngày, thành thật mà nói cũng không có cảm giác đặc biệt gì.

Hứa Thịnh giơ tay lên chạm vào sợi dây kia, không chắc lát nữa nó có hiệu quả thật hay không.

Nhưng mà trước khi nhìn thấy hiệu quả đã khiến cho ánh mắt bọn Hầu Tuấn nhìn bọn họ càng ngày càng không bình thường.

Đã rất lâu rồi Hứa Thịnh không lên Tieba nên không biết, trên trang đầu của Tieba Lục Trung Lâm Giang càng ngày càng có nhiều sự chú ý. Sau đợt huấn luyện quân sự ở căn cứ Lục Châu, Tieba Lục Trung Lâm Giang xuất hiện một nhóm những học sinh trường khác, lượng truy cập tăng vọt.

Chuông tan học vang lên.

“Cán bộ lớp đến phòng làm việc của thầy một chuyến”, Chu Viễn nói, “Những người khác chép xong thì tan học.”

Tầng thượng tòa nhà lớp học của Lâm Giang là địa điểm ngắm cảnh nổi tiếng, có thể trông ra phía xa nhìn tổng quát phong cảnh sông rộng cách đó không xa, hợp với bầu trời cao vợi.

Nhưng lúc Hứa Thịnh và Thiệu Trạm lên rõ ràng không đúng thời điểm, để đề phòng phát sinh vấn đề gì an toàn, trên tầng thượng khóa cửa.

Hứa Thịnh vặn khóa cửa tầng thượng, nhưng nhận ra vặn mãi cũng không mở được.

“Bây giờ luôn đi”, Thiệu Trạm nói, “Cũng không còn thời gian đổi chỗ nữa đâu.”

Đúng vậy.

Nhưng mà cũng may đoạn cầu thang nối liền tầng thượng ở gần đó không có người.

Lúc này đang giờ tan học, dòng người đông đúc ào ra khỏi cổng trường, sẽ có rất ít người lên tầng.

“Vậy chuyện này, đại sư nói trước…”

Hứa Thịnh buông tay ra, lúc này mới phát hiện vị trí thông nhau giữa cửa tầng thượng và cầu thang rất chật chội, vừa vặn chỉ đủ cho hai người đứng. Sau lưng cậu chính là cánh cửa bằng tôn loang lổ của sân thượng, xoay người lại bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải Thiệu Trạm.

Cậu ấy ở gần quá.

Gần đến mức Hứa Thịnh đang nói nửa câu thì dừng lại, hơn nữa còn quên luôn mình đang định nói gì.

Đại sư nói bước đầu tiên là gì ấy nhỉ?

Dưới tầng có bạn học thu dọn đồ đạc xong, đeo cặp sách lên, vừa cười vừa nói đi ra ngoài, âm thanh trò chuyện dưới cầu thang không ngừng vọng lên trên.

Là do gió bên ngoài tầng thượng quá lớn sao?

Hứa Thịnh dần dần không nghe rõ những âm thanh vọng lên kia, cho đến giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, cậu nghe thấy Thiệu Trạm nói: “Ba mươi giây, đến đây.”

Rõ ràng là âm thanh của chính cậu, nhưng giọng nói này hoàn toàn khác, lạnh lùng, lại có phần trầm thấp.

Một câu phía sau là.

“Muốn ôm không?”
Lời editor: Ôm lẹ đi hai đứa bay~

Mọi người ơi mình vừa decor lại blog một chút xíu, trông có bắt mắt hơn không >.<

Bình luận

Truyện đang đọc