CÂU HỎI NÀY NẰM NGOÀI ĐỀ CƯƠNG

Nhiệt độ lòng bàn tay thiếu niên nóng bỏng, ngay cả hô hấp cũng dần dần quấn quít chung một chỗ.

Phòng vẽ này đã quá quen thuộc với Hứa Thịnh, trước năm lớp 10 đã có vô số ban đêm cậu cũng ngồi chỗ này, nhìn vào chiếc giá vẽ này, trong tay cầm bút vẽ.

Lúc vẽ cậu rất thích nghe nhạc, nhạc gì cũng nghe, dây tai nghe thò ra từ trong túi quần áo, một bên tai đeo tai nghe phát bài nhạc tùy ý, một bên tai còn lại là âm thanh ngòi bút ma sát trên giấy vẽ tạo ra tiếng “sột soạt”.

Buổi chiều là lúc mặt trời đang chói chang nhất, từ bậc thang bên ngoài cửa sổ sát đất vang lên nhịp bước chân lười biếng của mấy chú mèo.

Thi thoảng bọn chúng sẽ dừng lại, ngửa cái bụng ra nằm phơi nắng.

Tất cả mọi thứ trưng bày trong phòng vẽ vẫn như cũ, ngay cả mấy bức tranh làm mẫu dán trên tường kia cũng đều không bóc xuống, chính là vì sự quen thuộc này, Hứa Thịnh mới càng không được tự nhiên.

Ban đầu cậu vì muốn cầm bút cho chắc, ngón tay cầm rất chặt, sau đó dường như bị nhiệt độ tay của đối phương làm nóng, không khống chế được buông lỏng ra.

Mãi đến khi Thiệu Trạm hỏi cậu: “Không vẽ sao?”

“…”

Hứa Thịnh thầm nghĩ, cậu không cảm thấy tư thế này kỳ quái hả?

Giọng Thiệu Trạm bình tĩnh, thậm chí trong lời nói mang theo sự mê hoặc không dễ nhận ra được: “Bạn cậu đi hơn năm phút rồi, sắp về rồi đấy.”

“Vẽ đây”, Hứa Thịnh đặt tay lên lần nữa, ngón tay lần lượt giữ chặt ngón tay của Thiệu Trạm, “Cậu đừng lộn xộn.”

Không phải là Hứa Thịnh chưa từng làm người sửa tranh, nhưng dùng phương thức kiểu này sửa vẫn là lần đầu tiên.

Cậu dẫn bàn tay Thiệu Trạm hòa lẫn thuốc màu trên khay, tay còn lại khoác lên ghế dựa sau lưng Thiệu Trạm, khoảng cách hai người rất gần nhau, nhất là khi Hứa Thịnh cúi người xuống, hai người còn gần nhau hơn nữa. Chờ cho thuốc màu thấm vào ngòi bút, lại dẫn trở lại trên giấy vẽ, ngòi bút lơ lửng trước giấy vẽ, sau đó mới quét nhanh một đường lên.

Cái gọi là vẻ đẹp phong cảnh chính là ánh sáng phản xạ xung quanh khoe được màu sắc đặc biệt của vật thể.

Hứa Thịnh vẽ xong một nét này mới buông tay ra.

Cũng đúng lúc Khang Khải mua thuốc xong quay về, cậu ta vội vàng vào cửa nói: “Anh sao thế, sao lại đau dạ dày… Em nhớ lúc trước anh còn dễ mắc cảm mạo lắm, bây giờ khá hơn chút nào chưa?”

Thiệu Trạm: “Cảm mạo?”

Khang Khải: “Đúng vậy, mỗi lần cảm mạo tính tình còn rất khó ở, ngay cả nhúc nhích đầu ngón tay cũng lười, tìm anh nói gì cũng bị trả lời một chữ ‘biến"”.

Khi còn bé đúng là sức đề kháng của Hứa Thịnh không tốt lắm, mỗi lần chuyển mùa rất dễ bị cảm mạo. Vốn dĩ vị đại ca này thường xuyên tìm một chỗ nằm ngủ, trái lại mỗi lần cảm mạo lại đứng lên rất mạnh mẽ, hành động càng ngày càng phách lối.

Mỗi lần như vậy Khang Khải đều không thể lờ đi được: “Anh không làm bài tập à? Giáo viên của anh chẳng phải nói rất ác sao? Nếu anh mà không nộp bài tập nữa, lần sau khỏi cần lên lớp tiết của cô ấy.”

“Đừng có làm phiền, bây giờ tôi là bệnh nhân, đừng có nói bài tập cái gì với tôi.” Hứa Thịnh khàn giọng: “Biến.”

Khang Khải mượn đà nói rất nhiều chuyện, tiếp tục bóc phốt Hứa Thịnh.

Không ngờ Hứa Thịnh nghe không vào, chỉ chỉ Thiệu Trạm: “Có phải cậu ấy tới giờ uống thuốc rồi không?”

Thiệu Trạm: “…”

Khang Khải: “Ồ đúng, em đi đun nước nóng.” Khang Khải nói đến đây mới nhận ra tranh vẽ của mình đã được sửa lại.

“Đệt”, bút tích của Hứa Thịnh nhìn một cái là cậu nhận ra ngay, Khang Khải nói, “Sửa xong tuyệt thật đấy.”

Sau đó dì Khang đi chợ về, nhiệt tình mời hai người bọn họ ở lại ăn cơm, hiếm khi nào gặp được bạn của “Hứa Thịnh”, nhưng hai người tính toán thời gian, phải tranh thủ về trường trước khi đóng cổng.

Sắc trời dần tối, xe buýt cứ nửa tiếng một chuyến, lúc hai người đến trạm xe, một chuyến vừa mới đi.

Thiệu Trạm hỏi: “Khi nào thì bắt đầu học vẽ?”

“Thời sơ trung”, Hứa Thịnh đứng bên cạnh luống hoa, lúc cậu nói chuyện vẫn là cái giọng thờ ơ không quan tâm, “Chắc cũng học được…bốn năm.”

“Tại sao lại học nửa chừng?”

“Không có cái gì tại sao cả, không có thời gian.”

Lời giải thích lớp năng khiếu của Hứa Thịnh không dễ khiến người ta nghi ngờ, phản ứng đầu tiên của người không biết vẽ sẽ giải thích mình không biết gì đến thi nghệ thuật, nhất là với học sinh của ngôi trường thuần văn hóa như Lục Trung Lâm Giang, hiểu biết về “thí sinh nghệ thuật” gần như bằng 0.

Giống như bạn đột nhiên phát hiện bên cạnh mình có bạn bè nào đó biết chơi nhạc cụ vậy.

Hứng thú thôi mà.

Mặc dù cậu ấy thân là học tra thì có thể làm được gì, chẳng lẽ học tra không thể có chút năng khiếu tài hoa?

———–Nếu như Thiệu Trạm không nhìn thấy nguyện vọng trong tờ giấy kia ở phòng làm việc của Mạnh Quốc Vĩ, có thể cậu cũng sẽ nghĩ như vậy.

Nhưng cậu không chắc sáu chữ trên tờ giấy đó có giống như cậu nghĩ hay không.

Chỉ là sau khi hai người liên quan tới nhau, nỗi băn khoăn dần trở nên mơ hồ, giống như một tầng sương mù che khuất trước mặt cậu.

Hứa Thịnh không có ý định muốn nói tiếp, Thiệu Trạm cũng không hỏi.

Đang lúc nói chuyện thì xe tới.

Giờ này trên xe không còn nhiều người, Hứa Thịnh đi thẳng từ đầu đến hàng cuối: “Ngồi cuối nhé?”

Thiệu Trạm không có ý kiến.

Sau khi hai người ngồi xuống, Hứa Thịnh móc điện thoại di động từ trong túi ra, sau đó đưa tới trước mặt Thiệu Trạm, tỏ ý đổi điện thoại di động cho nhau.

Trước khi Thiệu Trạm đưa điện thoại cho cậu, cậu nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc ở màn hình khóa.

[Mẹ]: …

Nội dung phía sau bị ẩn.

Hứa Thịnh nhận lấy, sau khi đọc tin nhắn kia vẻ mặt không đổi, cậu chống khuỷu tay lên bên cạnh cửa kính xe, gió lớn từ ngoài cửa sổ thổi vào.

[Mẹ]: Nghỉ ngơi đi.

[Mẹ]: Cuối tuần phải ăn nhiều cơm, buổi sáng đừng dậy quá muộn, cũng đừng suốt ngày ra ngoài ăn. Đồ ăn ở nhà ăn trong trường không thể so với bên ngoài, nhưng dù gì cũng chất lượng hơn.

Hứa Thịnh nhắn lại: Con biết rồi.

Lúc này, tâm trạng căng thẳng mấy ngày liên tiếp mới thả lỏng xuống, Thiệu Trạm bất ngờ nhận được tin nhắn của Khang Khải, sự cố từ lúc bước vào phòng vẽ vẫn luôn không ngừng đuổi theo từ lúc ra khỏi đó. Hứa Thịnh nhìn chằm chằm chữ “Mẹ” hồi lâu, sau đó khép mắt lại.

Xe buýt chậm rãi tiến vào đường hầm, cái hầm đen thui tựa như một cái vực sâu khổng lồ có thể hút hết mọi thứ vào bên trong.

Trong phút chốc, ánh sáng trắng chói mắt bị mi mắt cản lại phía trước cũng dần tối đi, trước mắt hoàn toàn tối đen.

Tựa như theo đường hầm này quay trở lại thời gian hơn một năm trước, đêm hôm đó trời mưa như thác đổ.

Ngoài cửa sổ tiếng sấm không ngừng, mưa rơi tí tách từng giọt trên đất.

Hứa Nhã Bình không cho cậu học vẽ, Hứa Thịnh ở tuổi đó, cậu trai nào cũng sẽ không chịu nghe theo lời dạy dỗ. Với tính cách này của cậu, thậm chí còn ồn ào hơn so với người khác, cậu nhếch môi cười: “Mẹ, mẹ đang nghĩ cho con hay là đang nghĩ cho chính bản thân mình?”

Hứa Nhã Bình lạnh lùng nói: “Mẹ không phải đang lo lắng cho con sao? Giáo viên đã nói hết rồi, thành tích của con tiến bộ rất nhanh, dựa vào thành tích thi thử này, hoàn toàn có thể chạy nước rút vào những nguyện vọng hàng đầu. Nếu con còn dám báo danh vào Nhị Trung Lập Dương——–con dứt khoát đừng có học cao trung nữa!”

Hứa Thịnh rũ mắt nhìn thấy giấy vẽ rơi tán loạn trên mặt đất, trên bàn học bên cạnh cậu, một quyển sách “Tuyển tập đề thi vào lớp 10 cao trung” đang mở ra, phía trên đầy chi chít chữ viết, tất cả đều là ghi chép, thành tích của cậu không quá ổn, một câu làm sai phải chép lại đến vài lần.

Cãi vã không có kết quả, cho nên sẽ không ngừng lặp đi lặp lại.

Cuối cùng càng ngày càng nghiêm trọng, bọn họ dùng mũi kim nhọn nhất đi thăm dò lẫn nhau.

Khoảng thời gian đó, quan hệ giữa Hứa Thịnh và Hứa Nhã Bình đóng băng đến cực điểm, mãi đến khi Hứa Nhã Bình nhắc đến chuyện muốn dọn nhà, rốt cuộc mới bùng nổ.

Hứa Nhã Bình vô cùng tức giận, nhiều năm như vậy bà đều một thân một mình nuôi đứa trẻ này, cho nên khát vọng kiểm soát nó trong tay cũng rất lớn———Bà đã lên kế hoạch sẵn cho tương lai của Hứa Thịnh.

“Con không hề thích lớp văn hóa một chút nào, vì cái gì con cố gắng tăng thành tích lên mẹ không biết sao? Mỗi ngày con chỉ ngủ bốn năm tiếng mẹ nghĩ là vì cái gì?” Hứa Thịnh không nhường chút nào, giọng nói cậu không hề sắc bén nhưng không cho ai vặn lại được, “Con báo danh vào trường nào học, đó là tự do của con.”

Hứa Nhã Bình: “Bây giờ mẹ không cãi vã với con, dù sao Nhị Trung Lập Dương vẫn không được———-“

Hứa Thịnh: “Nếu mẹ muốn nói với con những chuyện này, nói đến đây là đủ rồi.”

Cuối cùng Hứa Thịnh hạ thấp sự kiêu ngạo xuống là về sau, thi thoảng nghe được Hứa Nhã Bình núp ở ban công gọi điện thoại, mới biết được trong công ty của Hứa Nhã Bình đang cắt giảm nhân lực.

“Chị có thấy tên mình trong danh sách cắt giảm”, Hứa Nhã Bình siết chặt điện thoại, nói năng lộn xộn, “Chị nên làm gì đây? Còn có Tiểu Thịnh… Tối nào chị cũng không ngủ được, cứ nghĩ mãi nếu sau này vẫn không thể tìm được một công việc thích hợp thì làm thế nào? Con cái phải làm sao? Chị phải chống đỡ, chị không thể gục ngã được.”

Khi Hứa Nhã Bình nói điều này với người bạn thân, giọng nói này Hứa Thịnh chưa từng nghe qua.

Trong ấn tượng của Hứa Thịnh, Hứa Nhã Bình mạnh mẽ hơn, còn kiên cường nữa, bà ấy dường như không có gì là không làm được.

Đó là lần đầu tiên Hứa Thịnh thấy bà khóc, mới phát hiện hóa ra mẹ mình cũng chỉ là một người bình thường, sẽ có những lúc bất lực không biết nên làm gì, cũng sẽ có những lúc lúng túng không biết làm thế nào ở nơi cậu không thấy được.

Hứa Nhã Bình nhỏ giọng khóc thút thít: “Cho nên chị hi vọng nó đừng mạo hiểm, chị hi vọng sau này nó phải sống tốt, đi con đường nào ổn định…”

Hứa Thịnh dựa lưng vào tường, đứng ở bên kia cánh cửa.

Cuối cùng xe buýt cũng ra khỏi đường hầm.

Có lẽ Hứa Thịnh đã ngủ, có lẽ vẫn chưa.

Mọi giác quan của cậu như bị ngăn cách khỏi hình ảnh trong đầu, sau đó mơ hồ cảm giác được có vật gì che trước mắt cậu.

Hứa Thịnh mắt nhắm mắt mở, nhận ra Thiệu Trạm… Là tay của cậu ấy.

Thiệu Trạm giơ tay lên, vén tóc mái rơi trước mắt cậu, từng sợi từng sợi một sang bên cạnh, tiếp đó lòng bàn tay đặt sau gáy cậu, để cậu dựa lên vai mình.

Hứa Thịnh tìm được tư thế ngủ dễ chịu, mặt hơi nghiêng, cuối cùng dựa lên vai Thiệu Trạm mà ngủ.

Hơn nửa tiếng đường xe thoáng một cái là trôi qua, đến khi dừng lại, Thiệu Trạm mới tỉnh bơ ấn lên trán cậu, ép cậu ngẩng đầu lên, lời nói tuy lạnh lùng nhưng động tác không hề mạnh tay: “Đến nơi rồi.”

Nhắc tới cũng khó hiểu, sau khi hai người quen thuộc thân thể nhau, tuy là Thiệu Trạm ở trong thân thể cậu nhưng đã không còn cảm giác kì lạ nữa, ngược lại Hứa Thịnh lại biết rõ, cho dù là thân thể của ai, cậu đều biết đó là Thiệu Trạm.

Nhìn thì lạnh lùng, thật ra thì…

Hứa Thịnh nghĩ mãi, cuối cùng nhìn về phía bóng lưng của Thiệu Trạm, bổ sung thêm một câu.

Thật ra đúng là vẫn rất lạnh lùng.

Hứa Thịnh cúi đầu nhìn, thấy được khớp xương ngón tay rõ ràng của chàng trai, nhưng nhiệt độ bàn tay lại hoàn toàn ngược lại.

Sau khi Hứa Thịnh trở lại phòng mới nhớ ra trong túi quần còn một tờ giấy A4 bị gấp thành hình vuông, đây là bài tập mà Chu Viễn giao riêng cho Thiệu Trạm sau giờ học.

S: Bài tập sau giờ học của cậu tôi vẫn còn cầm, quên đưa cho cậu, cậu tới lấy hay để tôi mang qua?

Một lúc sau Thiệu Trạm mới nhắn trả lời: Đợi một lát tôi qua lấy.

S: Đợi một lát là bao lâu?

S: Đợi một lát tôi muốn chơi game, dựa vào tinh thần ganh đua trong đó, đang dở ván là tôi sẽ không mở cửa cho cậu đâu.

Thiệu Trạm: Đợi tắm xong.

S: …

Fuck.

S: Cậu đang tắm à?

Thiệu Trạm: Đúng, đang cởi quần áo.

Cuộc trò chuyện này không tiếp tục được nữa.

Hứa Thịnh nghĩ một lúc vẫn không nhịn được trả lời.

S: Tắm nhanh lên một chút.

S: Nhắm hai mắt lại tắm.

Mấy giây sau, một tiếng “Tinh”, màn hình sáng lên.

Thiệu Trạm: Đều nhìn thấy từ lâu rồi, bây giờ mới bảo nhắm mắt có phải muộn rồi không?

Thiệu Trạm để trần thân trên, sợi dây thừng màu đen của thiếu niên vẫn còn đeo ở cổ, trước khi vào trong phòng tắm nhìn bên người đối diện đang lặp đi lặp lại dòng “Đang nhập“, cuối cùng mấy chữ đó dừng lại, khung chat trở lại yên tĩnh như ban đầu.

Lúc này Thiệu Trạm mới đặt điện thoại di động xuống.

Trước khi đến phòng vẽ ngày hôm nay, cậu cũng chỉ nghĩ đơn giản là “lớp năng khiếu”.

Nhưng ngoài ý muốn phát hiện ra, dường như không chỉ như vậy.

Nơi này hình như có rất nhiều dấu vết cuộc sống của Hứa Thịnh, cho dù chưa từng thấy qua dáng vẻ chàng trai cầm bút vẽ tranh, nhưng vẫn có thể thấy được những chuyện vụn vặt trong cuộc sống giữa những hàng chữ, tất cả đều vô hình trung khiến cậu gần Hứa Thịnh hơn một chút.

Mà Hứa Thịnh cũng dần phát hiện ra, trong lúc vô tình, Thiệu Trạm đã xâm nhập vào lãnh địa của riêng mình cậu.

Không.

Hứa Thịnh nhớ đến lúc ở căn cứ Lục Châu, trong lối đi mờ tối, có một thiếu niên ngồi trên bệ cửa sổ.

Hoặc là nói.

Là bọn họ đã tiến vào cuộc sống của lẫn nhau từ lâu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc