CÂU HỎI NÀY NẰM NGOÀI ĐỀ CƯƠNG

Trong thời gian giáo dục quốc phòng, thời tiết năm ngày liên tục đều đẹp trời. Lúc học sinh của lớp 7 ngồi cắm đầu viết văn trong lớp, bên ngoài sắc trời bắt đầu chuyển râm.

Thiệu Trạm đã quá quen thuộc với nét chữ trên giấy.

Bởi vì cậu đã từng bắt chước theo.

Lục Trung Lâm Giang không thể so được với những ngôi trường cao trung khác chuyên về Mỹ thuật——–ví dụ như Nhị Trung Lập Dương, hàng năm tỷ lệ sinh viên Mỹ thuật chiếm tới 80%, mà Lục Trung Lâm Giang bọn họ cho dù có lật qua nhiều trang lịch sử trường học cũng không thể nhảy ra một sinh viên Mỹ thuật.

Sáu chữ Học viện Mỹ thuật Trung Ương viết như đùa.

Nếu Mạnh Quốc Vĩ nhìn thấy, phỏng đoán sẽ cho rằng em học sinh này mù quáng viết linh tinh, có thể khiến ông tức hộc máu đến ba lít luôn.

Những đám mây đen sầm sì từ đằng xa hội tụ tới, hoàn toàn che lấp luôn một tia ánh sáng cuối cùng lọt qua khe hở của tầng mây.

“Sắp xếp xong chưa?” Mạnh Quốc Vĩ cầm giấy thông báo trở lại phòng làm việc, thấy một xấp giấy được sắp xếp gọn gàng, nói, “Được rồi, vất vả cho em, tiết sau là giờ tiếng Anh đúng không? Về lớp chuẩn bị bài trước đi.”

Thiệu Trạm đứng dậy, động tác tay còn nhanh hơn cả đầu óc, thừa dịp Mạnh Quốc Vĩ không để ý, rút tờ giấy có ghi sáu chữ “Học viện Mỹ thuật Trung ương” ra.

“Thiệu Trạm”, Mạnh Quốc Vĩ gọi cậu.

Thiệu Trạm dừng chân.

Cậu tỉnh bơ dùng bài luận văn đã được Mạnh Quốc Vĩ nhận xét xong đè lên tờ giấy kia, cầm trong tay.

Mạnh Quốc Vĩ nhớ lại lần đầu tiên thấy được hình ảnh cậu thiếu niên năm lớp 10, đi tới gần nhiệt độ không khí cũng chợt giảm xuống mấy độ, trừ việc lần nào cũng nộp bài sớm mà điểm vẫn tối đa, ấn tượng sâu sắc nhất chính là vẻ lạnh lùng sắc bén giữa hai hàng lông mày của cậu. Bây giờ Thiệu Trạm đang đứng trước mặt ông cũng không khác hồi đó nhiều lắm, thế nhưng Mạnh Quốc Vĩ luôn cảm thấy có điểm nào đó không giống nữa.

Có thể là do vẻ lạnh lùng kia bất giác từ lúc nào đã thu bớt lại, nhất là khi nhắc tới Hứa Thịnh.

“Sự kiện Hứa Thịnh đánh nhau ở căn cứ Lục Châu…”

Mạnh Quốc Vĩ vẫn muốn trò chuyện với Thiệu Trạm một chút, ông chỉ nói cho thông suốt: “Trong mắt thầy cô em vẫn là một học sinh rất ưu tú, trước đây là thế, bây giờ cũng vậy. Có một số việc khi sinh ra chúng ta không có cách nào lựa chọn… Cho nên càng phải nắm chắc ngay, có bất kỳ khó khăn gì đều có thể đến tìm thầy.”

Thiệu Trạm ngẩn người.

Mạnh Quốc Vĩ nói đến đó thì dừng lại, ông không giỏi biểu lộ cảm xúc, quay mặt sang chỗ khác ho vài tiếng, nói: “Đi đi.”

Thiệu Trạm vừa ra khỏi phòng làm việc, một bạn học cũng đi sát ngay đằng sau lưng, lấy dũng khí gọi cậu lại: “Bạn học Thiệu Trạm.”

Người tới là Vạn niên lão nhị.

Không.

Trải qua lần thi tháng vừa rồi, bây giờ cậu ta đã chuyển mình trở thành hạng nhất.

Thật sự Thiệu Trạm không hiểu giữa bọn họ có chuyện gì để mà nói: “Có chuyện gì không?”

Vạn niên lão nhị trầm mặt: “Tôi biết lúc thi tháng cậu không khỏe.”

Thiệu Trạm dừng lại nhìn cậu ta, không biết tin tức lại đồn từ đâu ra: “…?”

Vạn niên lão nhị: “Thi xong môn đầu tiên cậu còn nói đề thi lần này quá đơn giản, không có tí khó khăn nào, giống như cậu có thể làm mười tờ bài thi 120 phút vậy.”

Đó là do Hứa Thịnh bị ép phải giả bộ.

Vạn niên lão nhị tiếp tục nói: “Có phải cậu xem thường tôi đúng không?”

“…”

“Cậu thay đổi rồi”, đáy mắt Vạn niên lão nhị như có gì đó dần dần vỡ vụn, “Trước đây tôi luôn coi cậu là đối thủ lớn nhất của tôi, bởi vì tôi và cậu giống nhau, tôn trọng phòng thi, nghiêm túc thi cử, quý trọng mỗi lần thi là một cơ hội, tôi cứ nghĩ rằng niềm tin học tập của chúng ta giống nhau.”

“…”

Cuối cùng Vạn niên lão nhị ôm một quyển sách bài tập trong tay, quay đầu, đi thẳng qua bên người Thiệu Trạm.

Lúc Thiệu Trạm về lớp, thấy bên cạnh chỗ ngồi có ba người tụ tập, lấy Hứa Thịnh làm tâm điểm, Hầu Tuấn ngồi đối diện Hứa Thịnh, mấy người trò chuyện vô cùng rôm rả.

Người như Hứa Thịnh, ngoại trừ cái danh hiệu “giáo bá” hù dọa người khác ra, nhân duyên thật sự không tệ.

Hứa Thịnh mở nắp chai nước suối, đang nghe Hầu Tuấn chia sẻ một ít chuyện bát quái, Hầu Tuấn thấp giọng nói: “Thịnh ca, cậu biết chuyện sau đó Dương Thế Uy lại bị người ta đánh không?”

Tay Hứa Thịnh lắc lư, nước trong chai tràn ra một ít.

“Lại bị đánh hả?”

Nhiều kẻ thù như vậy luôn.

“Đúng vậy, ngay sau hôm chúng ta lên đài đọc kiểm điểm.”

Nhắc tới Dương Thế Uy, Hứa Thịnh ở trên đài cảnh cáo ngay trước mặt mọi người, sau đó hắn ta không tới tìm gây chuyện, việc này cũng đủ kì lạ. Hầu Tuấn biết mấy người bạn học cũ ở Hồng Hải, sau khi kiểm điểm có không ít bạn học cũ chủ động tới nói chuyện phiếm, chủ yếu là con gái, chỉ thẳng về hướng hai thành viên lớp bọn họ: Con khỉ, tôi tới hỏi cậu nè, bọn họ có người yêu chưa? (*ω*).

Hầu Tuấn: Học thần hay là giáo bá lớp tôi? Cậu hỏi ai?

Bạn học cũ vội vàng bày tỏ: Ai cũng được hết á.

Hầu Tuấn: …Sở thích lớn như vậy sao?

Nhưng mà Hầu Tuấn chỉ nghĩ thầm trong lòng, cô gái à, cậu không thể đâu, bởi vì bọn họ có thể đã thành đối tượng của nhau rồi, nhưng mà tôi không có bằng chứng. Hơn nữa hai vị này ngay cả tên couple cũng có luôn, phiền bạn khi ra cửa rẽ phải xem thử Tieba của Lục Trung Lâm Giang đã cao chồng chất đến bao nhiêu tầng rồi.

Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc Hầu Tuấn hóng hớt.

Bạn học cũ: Lại bị đánh, hình như lợi dụng buổi tối, ở bên cạnh ký túc xá có người chặn đánh hắn, đánh đến mức tự rụt cổ lại luôn.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể tự đi tìm Dương Thế Uy thăm dò.

Ban đầu đúng là Dương Thế Uy không muốn dễ dàng bỏ qua cho Hứa Thịnh, cũng muốn tìm cách làm sao để tỏ ra thật tự nhiên và không gượng gạo, nhưng mà huấn luyện ngoài trời buổi tối vừa kết thúc, trên đường về phòng, từ đầu hẻm chậm rãi xuất hiện một bóng người.

Bóng người này hắn rất quen thuộc.

Do vừa tắm xong, trên người không mặc quân phục màu xanh da trời của Lục Trung Lâm Giang, chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, vì vậy xác suất về người kia chồng lên hình ảnh trong trí nhớ càng cao hơn.

Dương Thế Uy còn chưa kịp phản ứng, một giây tiếp theo đã tiếp xúc thân mật với mặt đường nhựa của căn cứ Lục Châu, ngay sau đó một trận đau đớn liên hoàn đập vào xương sườn———-

Giọng nói thiếu niên lạnh đến đáng sợ, sự sát khí và bén nhọn bị đè xuống bình thường gần như đã biến mất, đã rất lâu rồi cậu không động tay động chân với người khác: “Tao tìm mày không phải vì mày nói bậy nói bạ.”

“Cái tay nào của mày đánh cậu ấy?”, giọng nói cậu trai trầm xuống, “Nói.”

“…”

Hứa Thịnh hóng hớt được một nửa, Hầu Tuấn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, ngửa đầu uống một hết một ngụm nước, cười nói: “Phần còn lại tôi không biết.”

Hứa Thịnh thấy Thiệu Trạm đi vào từ cửa lớp, vặn nắp chai lại, gọi: “——-Bạn cùng bàn.”

Thiệu Trạm hết giận rồi, cũng lười tính toán nợ cũ từ lúc thi tháng với cậu.

Chuông vào học vang lên.

Bọn Hầu Tuấn tản ra, Thiệu Trạm kéo ghế ngồi xuống: “Đang nói gì đấy?”

Hứa Thịnh nói: “Nói về một tên không quan trọng. Con khỉ nói Dương Thế Uy lại bị người ta đánh, thằng đó đúng là gây nhiều thù hằn ghê, mặc dù không biết là ai, nhưng mà đánh rất hay.”

Thiệu Trạm không lên tiếng.

Hứa Thịnh quay đầu, nhìn chằm chằm Thiệu Trạm một lúc. Cậu nhìn thẳng vào khuy áo đồng phục trên cùng mà Thiệu Trạm không cài vào nữa, trong đầu tự dưng nhảy ra một suy đoán, cũng có thể là do trực giác, cậu hỏi: “Tối hôm kiểm điểm đó, cậu không ở phòng nhỉ?”

Thiệu Trạm: “Điều tra à?”

Cái từ điều tra này, không hiểu sao nghe ra ý tứ gì khác.

Hứa Thịnh: “…Không phải.”

Thiệu Trạm đổi đề tài, nhắc nhở cậu: “Lên lớp.”

Cả buổi trưa, mây đen vẫn chuyển động trên bầu trời như cũ.

Trong lớp, Hứa Thịnh vô cùng thấp thỏm, thấp thỏm đến mức ngủ gục xuống bàn cũng không yên giấc, cũng không thể giống như trước đây chơi game cả tiết, đánh được nửa trận đã offline.

Cái thời tiết quỷ quái này.

Đợi lát nữa có phải đột nhiên lại vang lên tiếng sấm không?

Hứa Thịnh thật sự rất sợ cái tiếng sấm xuất quỷ nhập thần kia.

Cậu không ngủ được, gục xuống bàn dùng bút chọc Thiệu Trạm.

Tiết cuối cùng của buổi sáng là giờ Sinh học, giáo viên dạy Sinh để lại một đề bài trên bảng đen, bảo bọn họ tự viết vào vở bài tập.

Tốc độ giải đề của Thiệu Trạm rất nhanh, những người khác vẫn còn đang chép đề bài, cậu đã đặt bút xuống viết câu trả lời: “Nói.”

Hứa Thịnh: “Lát nữa mà sấm lại kêu thì làm thế nào?”

Ngòi bút của Thiệu Trạm khựng lại.

Hứa Thịnh tiếp tục tưởng tượng ra những suy đoán đáng sợ: “Mặc dù hai lần trước không phải do trời mưa sấm mới đánh, hơn nữa người khác cũng không nghe thấy tiếng sấm, nhưng cũng không thể loại trừ sấm đánh bình thường cũng sẽ đổi…”

Ngoài cửa sổ, sắc trời u ám như vậy đã nửa ngày, tầng mây xám xịt dần dần hiện ra, ánh chớp chợt lóe lên, mưa to trút nước xuống như thác.

“Con bà nó.”

Hứa Thịnh càng luống cuống.

Cậu, Hứa Thịnh, cả cuộc đời này bốn bỏ năm lên* gần như chẳng sợ thứ gì cả.

*quy tắc làm tròn số, ở đây tương đương với từ hoàn toàn, trọn vẹn, nghĩa là Hứa Thịnh sống cả 16 năm hoàn toàn chẳng sợ gì cả.

Phim tội phạm là một ngoại lệ.

Mà bây giờ còn thêm một thứ nữa, tiếng sấm đánh.

Hôm nay Hứa Thịnh mặc áo có mũ, biếng nhác nằm bò ra bàn, chỉ có thể nhìn được nửa đường cằm lưu loát, còn có thể thấy thấp thoáng chóp mũi, tóc mái rũ trước mắt.

Thiệu Trạm viết xong câu trả lời thì giơ tay lên, dùng cây bút đang cầm trong tay kéo cái mũ trên đầu cậu về phía trước một chút, che đi nửa gương mặt còn lại: “Suy nghĩ linh tinh gì thế?”

Giáo viên Sinh học đứng trên bục giảng, thấy rõ ràng được động tĩnh nhỏ dưới bục giảng.

Cô luôn là người thiên vị người có thành tích tốt hơn, bình thường Hứa Thịnh gây ra không ít chuyện, vả lại đúng là Hứa Thịnh tìm Thiệu Trạm nói chuyện trước, cô lạnh lùng nói: “Hứa Thịnh, em đứng dậy.”

Hứa Thịnh kéo mũ xuống, đứng lên.

Cô dạy Sinh giận không có chỗ phát tiết, giày cao gót đạp trên sàn nhà, đi đi lại lại vài bước: “Vừa rồi em làm gì thế? Tôi cho em một cơ hội, tự thừa nhận lỗi của mình.”

Hứa Thịnh: “Em đang quấy rầy bạn cùng bàn của em?”

Thiệu Trạm: “…”

Cô dạy Sinh không ngờ Hứa Thịnh sẽ thẳng thừng như vậy: “…”

Những học sinh khác phía dưới: “…”

Hầu Tuấn: “Không hổ là Thịnh ca, dùng cái từ quấy rầy này rất có linh hồn.”

Mặc dù trong lớp xảy ra chút bất ngờ nho nhỏ, ngoài cửa sổ mưa càng ngày càng lớn, nghe loáng thoáng được tiếng sấm rền vang, nhưng giống như động cơ liên tục bị đình trệ, tiếng sấm vẫn chưa đánh xuống.

Sau khi tan lớp, Hứa Thịnh trượt màn hình điện thoại di động.

Dự báo thời tiết.

Mưa, nhiệt độ 34℃.

Mặc dù trận mưa này chỉ là hiện tượng thời tiết tự nhiên, nhưng vẫn nhắc nhở Hứa Thịnh.

Cậu và Thiệu Trạm có thể đột nhiên hoán đổi lần thứ hai ở căn cứ Lục Châu, sẽ có lần thứ ba, lần thứ tư…

Sau giờ tự học buổi tối, mưa ngớt dần, Hứa Thịnh mang theo tâm trạng căng thẳng cả ngày, mãi mà không thể chìm vào giấc ngủ.

Cậu nằm trên giường, suy tính hồi lâu mới mở hình đại diện của Thiệu Trạm ra.

S: Tôi nghĩ rồi.

Thiệu Trạm: Nghĩ gì?

S: Chúng ta phải nghĩ biện pháp.

S: Tấn công phủ đầu.

S: Không thể ngồi chờ chết.

Đôi lúc Hứa Thịnh rất bội phục tài trí thông minh của mình.

Chủ ý ban đầu của cậu là muốn tìm Thiệu Trạm để bàn bạc chút đối sách, nhưng vừa nhắn được mấy tin, trong đầu tự động bật ra một suy nghĩ tuyệt vời.

Hứa Thịnh thoát ra ngoài, mở app Taobao.

Ở thanh tìm kiếm gõ xuống ba chữ, tốc độ mạng ở phòng ký túc không tốt, mấy giây sau mới hiển thị trang.

Trên trang bất ngờ là danh sách hình ảnh có hiệu ứng tia chớp!

Trên hình ảnh có ghi rõ “Cột thu lôi thép không rỉ tốt nhất“.

Hứa Thịnh nhìn những hình ảnh này suy nghĩ vài giây, nhớ đến trường học chắc là có lắp đặt cột thu lôi này, xem ra chẳng có ích gì cả, còn đến ác liệt hơn.

Trong đầu Hứa Thịnh lại nảy ra một ý tưởng tuyệt diệu khác.

Cậu gõ vào ô tìm kiếm hình ảnh: Trang phục cách điện cao thế.

Nhanh chóng hiển thị ra một bộ trang phục cách điện màu vàng tương tự như áo mưa!

Hai lớp chống cháy, vật liệu cách điện.

Chịu được sự đè nén, chịu được điện thế 1kV 3kV 5kV*, thời gian 1 phút.

*1kV= 1000V.

Ba lớp EVA*, khóa dính ma thuật, quần có đai.

Bộ trang phục cách điện này, từ cái găng tay đến đôi ủng, đều có đầy đủ.

*EVA (Ethylene Vinyl Acetate Copolymer): loại hạt nhựa có khả năng chịu lực, nhẹ trong và không độc hại so với cao su, thường dùng chế tạo vật liệu xây dựng cách nhiệt, cách điện,…

Trang giới thiệu chi tiết được đánh dấu bằng một dòng quảng cáo nhỏ với dòng chữ màu vàng đậm, ban đầu tựa như “Giảm giá 20% khi mua hai sản phẩm“, chỉ là giờ phút này mấy dòng chữ vàng viết là:

An toàn và bền bỉ khi sử dụng, phòng chống sấm sét và điện giật.

Trình độ công nghệ kỹ thuật cao nhất, trải qua một thời gian dài vẫn bền———Một bộ trang phục bảo vệ cách điện cho bạn an toàn, được thiết kế để chống sét.

Chúng tôi cam kết, phòng chống sấm sét!

Không phòng được sét, hoàn tiền vô điều kiện!

Bình luận

Truyện đang đọc