CẬY QUÂN SỦNG

Minh Trăn bị người nam nhân kia gặm đến nỗi chẳng còn cả xương cốt, liên tục đến tận khi mặt trời lên cao ba sào, nàng mới xuống giường được.

Kỳ Sùng ôm nàng đi tắm rửa.

Tuy rằng hắn rất muốn “yêu” nàng một lần nữa ở trong nước nhưng mà, với tình trạng bây giờ của Minh Trăn thì thực sự không được.

Nàng đã vô cùng yếu ớt, lúc này nàng chẳng muốn nói một câu nào, mềm nhũn tựa vào trên vai Kỳ Sùng.

Mái tóc đen như mực rủ xuống dọc theo đầu vai của nàng, Kỳ Sùng biết Minh Trăn bị ức hiếp đến thảm, hiện tại vẫn chưa trở lại bình thường. Thể lực của hắn quá dồi dào, nhu cầu trong phương diện này quá lớn, lần này cho Minh Trăn quá nhiều nên hiện tại, cả người nàng như thể đang giẫm lên bông vậy, muốn đi cũng chẳng đi nổi.

Kỳ Sùng vỗ vỗ mặt Minh Trăn: “A Trăn? A Trăn?”

Nàng có hơi ngơ ngác, cả người còn chưa kịp phản ứng lại thì sau khi cảm nhận được bàn tay của Kỳ Sùng, Minh Trăn mới “Ừm” một tiếng.

Giọng nói cũng mềm nhũn yếu ớt.

Kỳ Sùng nói: “Choáng váng hửm?”

Thật ra nàng vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, điên cuồng một phen cả đêm lẫn ngày như vậy, thể lực của Minh Trăn đã dùng hết sạch sành sanh rồi, thậm chí còn tí tiêu hao quá mức.

Bây giờ Minh Trăn chỉ muốn ngủ một giấc thật đã.

Nàng ấm ức ôm bả vai của Kỳ Sùng: “A Trăn khó chịu quá.”

Sau khi tắm xong, Kỳ Sùng bọc nàng trong một cái khăn rất mềm, đối với hắn mà nói, dáng người của Minh Trăn nhỏ xinh đáng yêu, rất dễ bế lên.

Sau khi đưa người quay về, Minh Trăn uống một ít canh sâm sau đó nhanh chóng ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.

Tiếp theo là lễ ra mắt triều thần và lễ ăn mừng, hoàng thất có rất nhiều lễ nghi, có rất nhiều quy củ không thể không tham gia. Hơn nữa Lễ Bộ có thể thấy, 

hoàng đế rất để ý tới hoàng hậu.

Nếu là sủng hậu thì không được để xảy ra bất kỳ sơ sót nào cả, từng khâu từng lễ phải làm chặt chẽ cẩn thận, hoàn chỉnh mỹ mãn.

Vì thế, trong những khâu này, Kỳ Sùng đều phải hao phí một phen tâm tư và sức lực, trên dưới triều đình đều tương đối bận rộn.

Minh Trăn nghỉ ngơi một ngày để lấy lại tinh thần.

Kỳ Sùng vốn ở tại điện Thừa Nguyên nhưng hai ngày nay cứ mải miết chạy đến cung Khôn Đức của Minh Trăn.

Cách trang trí ở cung Khôn Đức không khác mấy so với phòng trước đây của Minh Trăn ở phủ Tần Vương, chẳng qua là càng xa hoa lộng lẫy hơn một chút mà thôi.

Các cung nữ sắc thuốc rồi bưng thuốc tới đây.

Thuốc này đều là thứ cho Minh Trăn bồi bổ cơ thể, bởi vì cơ thể của nàng vẫn còn yếu, chỉ sợ sau này sinh con sẽ phải chịu khổ.

Bởi vì là thuốc bổ nên mùi thuốc dễ ngửi hơn rất nhiều so với những thứ phải uống ngày trước. Minh Trăn cúi đầu uống từng ngụm nhỏ cho tới hết, sau đó lại nói với cung nữ: “Ta muốn ăn chút hoa quả, cắt một đĩa hoa quả tới đây cho ta đi.”

Nàng vẫn thích dùng “ta” khi nói chuyện với người khác, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, vẫn không thể sửa miệng thành “Bản cung” được.

Từ nhỏ Kỳ Sùng đã ở trong hoàng thất, dùng những từ khiêm tốn để tự xưng đã sớm trở thành thói quen, từ Tần Vương đến thái tử rồi lại đến hoàng đế, Kỳ Sùng không cần phải thay đổi quá nhiều, hắn có thể dễ dàng sửa lại miệng.

Nhưng đối với Minh Trăn mà nói, nàng còn chưa thể quen với việc tự xưng là “Bản cung”.

Kỳ Sùng đi qua, nắm lấy cái tay nhỏ của nàng: “A Trăn không cần phải đối xử khách sáo với người khác như vậy.”

Nàng có tính tình mềm yếu, kiểu tính tình này là dễ bị ức hiếp nhất. Mặt Minh Trăn đỏ bừng lên, nàng đã quen như vậy rồi, đối xử với người khác vừa lễ phép lại vừa khách sáo, nhiệt tình giúp đỡ mọi người.

Lý Phúc thấy Kỳ Sùng nói như vậy thì lập tức gọi Tân Dạ và Thiên Cầm qua, bảo các nàng nhắc nhở Minh Trăn một chút.

Sau này, Minh Trăn chính là hoàng hậu, phải xử lý rất nhiều chuyện, cũng phải tiếp đãi tông thất và cáo mệnh phu nhân. Dĩ nhiên Kỳ Sùng yêu thích Minh Trăn, cũng sủng ái Minh Trăn khắp nơi nhưng chỉ sợ vẫn có một số kẻ không có mắt, cảm thấy tính tình Minh Trăn mềm yếu thì sẽ lên mặt bắt nạt nàng.

Thiên Cầm nói: “Công công yên tâm đi, nương nương cũng đang từ từ làm quen rồi, hai ngày nữa, các vị phu nhân sẽ vào cung thỉnh an nương nương, có lẽ nương nương có thể làm các vị phu nhân tin phục.”

Lý Phúc cũng hiểu, mặc dù Minh Trăn hơi nhát gan nhưng lại lớn lên bên cạnh Kỳ Sùng, gặp nhiều người nhiều việc, rất nhiều lúc chỉ là không có hứng thú cộng với việc có tính tình lạnh nhạt trầm lặng trời sinh mà thôi chứ chưa bao giờ mất phong độ khi gặp cảnh tượng khiếp sợ.

Lý Phúc gật đầu: “Vậy thì tốt nhất rồi.”

Hiển nhiên bản thân Minh Trăn không thể uy nghiêm nổi, cho dù tỏ ra nghiêm thì người khác cũng sẽ không cảm thấy quá sợ hãi.

Nàng và Kỳ Sùng là hai thái cực trái ngược, bất kể như thế nào, cho dù Kỳ Sùng đang cười thì người khác cũng sợ hắn muốn ch3t, lúc nào cũng phải căng thẳng không dám nói bậy.

Cung nữ nhanh chóng bưng đĩa đựng hoa quả tới đây, bên trong là trái cây tươi mới vừa cắt xong, vô cùng tinh xảo, bởi vì là Minh Trăn ăn nên số lượng khá ít. Ở nhà người bình thường thì khi vào đông, những thứ này là thứ hiếm có nhưng ở trong cung thì cũng binh thường thôi.

Kỳ Sùng đang xử lý tấu chương ở trên bàn, Minh Trăn ở bên cạnh ăn hoa quả, hoa quả được cắt thành miếng vừa ăn, cái que nhỏ tinh xảo xiên vào trái cây, nàng vui vẻ ăn hết.

Mà Kỳ Sùng vẫn còn đang xử lý tấu chương chưa ngẩng đầu lên được.

Minh Trăn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn bệ hạ, bệ hạ trông thật sự rất tuấn tú, sống mũi cao thẳng như thế, sườn mặt vô cùng góc cạnh, khí chất cũng rất tốt.

Sau khi ngắm trong chốc lát, tiểu cô nương tinh nghịch lại muốn quấy phá.

Chân nhỏ của nàng móc vào chân bệ hạ.

Kỳ Sùng sừng sững bất động, tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ của nàng, hắn chỉ một lòng quan tâm tới chuyện triều chính, tới chuyện mở mang bờ cõi quốc gia mà thôi.

Thật ra, nam nhân nghiêm túc rất hấp dẫn.

Minh Trăn không đeo giày, chân nhỏ của nàng trắng tựa như ngọc ở dưới ánh đèn, cọ cọ vào cẳng chân của Kỳ Sùng, thấy hắn không để ý tới mình thì muốn rút về.

Nhưng vào khoảnh khắc muốn rút về thì lại bị tay trái ai kia nắm lấy.

Tay phải của ai đó vẫn còn đang cầm bút son.

Mặt của Minh Trăn căng đến đỏ bừng lên, tầm mắt của Kỳ Sùng vẫn đặt ở trên tấu chương, vẫn chưa để ý tới nàng, chỉ bắt lấy cái chân nhỏ của nàng.

Đây là nhỏ nhỏ xinh xinh mềm mại đến mức nào chứ, hoàn mỹ như bạch ngọc, vô cùng thon nhỏ xinh đẹp, cầm tới thưởng thức là thích hợp nhất. Cho dù không phải người yêu thích chân ngọc của nữ tử thì cũng sẽ không nhịn được mà khen ngợi.

Cảm giác khi sờ vào lang bào rất tốt, đây là thứ mà người cao quý nhất thế gian sẽ mặc, đương nhiên chất liệu vải này là chất liệu tốt nhất, lòng bàn chân của Minh Trăn giẫm lên trên chất liệu này, bị cọ sát đến đỏ bừng lên.

Cổ chân bị giữ lấy cũng để lại một dấu tay rất đậm.

Kỳ Sùng vẫn dùng tay phải để phê tấu chương như cũ, thân ở bể dục nhưng tim ở phàm trần. Hắn vừa dùng lý trí để xử lý tấu chương do triều thần viết, vừa đang điên cuồng chạy tới bờ vực đánh mất lý trí.

Nhưng ngoài mặt, hắn chỉ là một đế vương uy nghiêm lạnh lùng đang lãnh đạm xử lý triều chính mà thôi.

Chờ hắn buông ra, tiểu mỹ nhân gần như là khập khiễng chạy trốn.

Lúc này, Kỳ Sùng mới ngước mắt nhìn bóng lưng của nàng.

Trong đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của hắn chứa ý cười, thật ra, Kỳ Sùng cũng không hiểu nổi, có lúc mặt Minh Trăn siêu dày, đi theo sau lưng hắn gọi bệ hạ dài bệ hạ ngắn nhưng có lúc da mặt lại mỏng vô cùng, chỉ là làm một số chuyện giữa hai phu thê ở bên ngoài giường mà thôi, thế mà nàng lại hoảng hốt chạy mất.

Trong không khí vốn là mùi hoa mẫu đơn mềm mại động lòng người ở trên người nàng, nhưng hiện giờ lại mơ hồ xen lẫn mùi xạ hương mập mờ. Y phục của Kỳ Sùng bị làm bẩn một vùng, nhưng chính hắn lại không để trong lòng.

Minh Trăn đi tắm qua một lượt.

Trên mặt nước có một lớp cánh hoa, mùi thơm nức mũi, nàng cọ rửa, nhớ lại chuyện vừa nãy, lại cảm thấy mình đúng là siêu nhát gan. Chắc chắc là bệ hạ đang thầm cười chê nàng ở trong lòng, gặp phải một chuyện nhỏ xíu như vậy mà đã chạy trốn rồi.

Nhưng mà Minh Trăn không kiểm soát được.

Bản thân nàng cũng không biết phải giải thích như thế nào.

Sau khi tắm xong, Minh Trăn lau khô rồi thay y phục sạch sau đó lén chạy vào tẩm điện để ngủ một giấc.

Rất lâu sau, Kỳ Sùng không thấy nàng quay lại, tấu chương trong tay cũng phê đến mất hứng.

Mực đỏ rớt xuống giấy, thấm sâu vào, một chấm tròn đỏ, màu đỏ ám muội quấy nhiễu lòng người, đông đặc lại rồi lại đông đặc lại, thấm vào từng chút từng chút một, biến thành mật, cũng thành nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm..

Cho dù là chỉ cách trong gang tấc, cùng sống trong một tẩm cung nhưng không ở cùng một chỗ thì cũng sẽ thấy nhớ.

Kỳ Sùng hiểu, hắn càng ngày càng yêu, càng ngày càng thích Minh Trăn hơn, càng lúc càng không thể rời xa nàng, phải liều ch3t quấn quýt mới được để nàng cũng không thể rời khỏi mình như vậy, cũng nghiện mình mới được.

Phòng sưởi ấm quá nóng nên Kỳ Sùng mở cửa sổ ra, khí lạnh lập tức ập vào trước mặt, theo đó mà đến chính là ánh trăng sáng vằng vặc, một vầng trăng sáng ở trên trời. Mùa đông, cỏ cây khô héo, ngày xuân còn chưa tới nên cây cỏ chưa đâm chồi nảy lộc, vì thế bên ngoài vô cùng vắng lặng.

Trong tim nam nhân có non sông, bình định bốn phương để thiên hạ thái bình, dường như muốn có được vạn vật trên thế gian thì chỉ cần vẫy tay là tới, không có thứ gì là không chiếm được. Nhưng mà, giờ khắc này, hắn lại nghĩ, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn mà thôi, thậm chí về phần thân phận của hắn mà nói, cũng chỉ là thứ hoàn toàn không cần phải hao hết tâm tư thì đã có thể đạt được rồi.

Vẫn nên làm chuyện vui thích cùng tiểu cô nương mình thích thôi.

Rét lạnh cũng không làm cho tình cảm biến mất được, Kỳ Sùng đóng cửa sổ lại rồi đi vào bên trong, quả nhiên, tiểu mỹ nhân bên trong chăn gấm đang ngủ rất say. Hắn bế người lên.

Minh Trăn không tỉnh, chỉ rúc vào trong ngực của Kỳ Sùng, dựa vào lồng ngực rắn chắc rộng lớn của nam nhân.

Kỳ Sùng ôm nàng về, tiếp tục xử lý việc triều chính, Lý Phúc mang rượu mà Kỳ Sùng muốn hâm nóng tới, uống chút rượu cũng tốt cho việc làm ấm người.

Một chồng tấu chương rất dày nhanh chóng ít đi, vào cuối xuân, trong phòng có vẻ ấm áp hơn, khuôn mặt xinh đẹp của Minh Trăn có vẻ hơi ửng đỏ, Kỳ Sùng nắm chén rượu trong tay, rót cho nàng rất nhiều.

Rượu ngon thơm và tinh khiết, rượu càng mạnh thì càng nồng, gương mặt sau khi uống rượu bị đốt đến đỏ bừng, lý trí cũng bị thiêu đốt.

Hương liệu trong lư hương cũng đã thay đổi, làn khói lượn lờ, sương khói màu trắng bốc lên, vô cùng ngọt ngấy, không biết là mùi gì mà thấm đến nỗi xương cốt khắp người đều mềm đi.

Kỳ Sùng vẫn đang xem tấu chương. Thú vui vô cùng ác, tựa hồ dùng cách này để chứng minh rằng, cho dù có người đẹp ở trong ngực như này thì hắn cũng không hề mất kiểm soát.

Nhưng long bào, từ dáng vẻ sạch sẽ cao quý ban đầu đã trở nên vô cùng lộn xộn.

Cuối cùng Minh Trăn đã tỉnh lại, chuyện này khiến nàng không thể không tỉnh lại, trừ khi nàng ngất xỉu rồi. Minh Trăn trợn to hai mắt: “Bệ…”

Kỳ Sùng dùng ngón giữa chặn ở giữa môi của tiểu mỹ nhân: “Suỵt…”

Khuôn mặt cấm dục của nam nhân vẫn lạnh lùng như cũ, ngón tay thon dài lật trang sách, trang sách kêu loạt soạt mỗi khi lật qua. Hắn búi tóc bằng bạch ngọc quan (1), ngọc long phun châu, người mặc long bào màu đen, hoa văn rồng màu bạc cũng không còn rõ ràng trong các nếp nhăn mờ mờ.

Gần như cả người Minh Trăn ướt nhẹp vì bị toát mồ hôi, có lẽ mùa đông sắp qua rồi, thời tiết càng ngày càng ấm hơn, tóc mái của nàng đã ướt, quần áo dính sát vào người.

Đây là áo lụa rất rất mỏng, mỏng như cánh ve, mơ hồ có thể nhìn thấy cánh tay trắng nõn phía dưới lớp áo lụa, cánh tay trắng nõn như ngọc đang quấn quanh eo Kỳ Sùng.

Mỹ nhân như ngọc.

Cuối cùng, Kỳ Sùng ôm lấy bả vai của Minh Trăn, dịu dàng an ủi ở bên tai nàng, giọng nói trầm thấp vang lên trong màn đêm yên tĩnh này, gần như khiến người ta lún sâu vào trong nó, còn rơi lệ vì nó.

Nước mắt mà Minh Trăn rơi xuống lại bị hôn lên.

(1)Bạch ngọc quan là vật dùng để búi tóc cho nam bằng bạch ngọc thời phong kiến ở Trung Quốc.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc