CẬY QUÂN SỦNG

Trước khi thành thân, Minh Oái đã nghe ma ma giảng giải một số chuyện cho mình biết.

Lúc trước, thật ra thì nàng cũng hiểu, tuy rằng là con gái mới lớn chưa thành thân nhưng trong phủ cũng có mấy phụ nhân nói chuyện phiếm, Minh Oái có thể nghe thấy. Nàng cũng không phải kẻ ngốc, hơi chút ngẫm nghĩ một chút là biết chuyện gì liền.

Sau khi ma ma giảng giải với nàng xong, Minh Oái có hơi e lệ, gật đầu, giả vờ đã nghe vào trong lòng.

Ma ma cũng quan sát Minh Oái một cách cẩn thận, trông Minh Oái cũng đầy đặn và xinh đẹp, cũng là cô nương rất đẹp, đương nhiên có thể coi như trai tài gái sắc với thế tử Khang vương.

Bà ấy cười nói: “Thân thể của Lục tiểu thư tốt như vậy, cái bụng nhất định cũng sẽ biết ganh đua, sau này sẽ sinh cho thế tử mấy thằng nhóc mũm mĩm.”

Mặt Minh Oái lập tức đỏ bừng lên trong nháy mắt, trừng mắt nhìn ma ma: “Bà nói hươu nói vượn cái gì thế!”

Nàng ấy xuất giá, La thị đã rời giường từ khi trời còn chưa sáng, trơ mắt nhìn con gái của mình mặc giá y vào rồi để cho nha hoàn hầu hạ trang điểm.

Mặc bộ giá y đỏ rực như lửa này vào, trông Minh Oái càng thêm kiều diễm hơn, vừa trẻ trung lại vừa xinh đẹp, má ửng hồng, cánh môi cũng kiều diễm ướt át, tựa như một đóa hoa hồng nở rộ rực rỡ.

La thị ở bên cạnh nhịn không được mà rớt nước mắt, các di nương khác đều đang mồm năm miệng mười an ủi La thị: “Phu nhân đừng buồn, đây là chuyện vui.”

“Đúng rồi, phẩm chất và dáng vẻ của thế tử Khang vương đều rất hiếm có, Lục tiểu thư của chúng ta gả qua là đi hưởng phúc.”

“Cuộc sống sẽ rất tốt, phu nhân đừng buồn.”

La thị dùng khăn tay lau hai mắt, bà luôn không để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng bây giờ, con gái duy nhất xuất giá, sau này không còn người gần gũi nhất ở phủ An Quốc công, nhất thời cảm thấy bi thương trong lòng, cho nên mới không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Minh Oái thấy mẫu thân mình khóc, trong lòng cũng ê ẩm. Mẫu thân không có con ở dưới gối, tương lai nếu bị di nương khác ức hiếp thì còn chẳng có người chống lưng.

Nàng nắm lấy tay La thị: “Nương, mẹ đừng buồn, phủ An Quốc công gần phủ Khang vương như vậy, con sẽ thường xuyên về thăm mẹ mà. Thế tử cũng sẽ thường xuyên tới, chàng ấy coi như nửa con trai của mẹ. Nếu mẹ có chuyện gì, cứ bảo người truyền tin cho chúng con.”

Mọi người thấy Minh Oái nói như vậy thì cũng hiểu được, mặc dù vị tiểu thư này đã xuất giá nhưng cũng sẽ không quên nương của nàng. Quả thật thế tử Khang vương là một người có hiếu và lòng chính nghĩa, hơn nữa, quan hệ của thế tử và Thánh Thượng không tệ, sau này sẽ có tương lai rộng mở. Cho dù La thị không có con trai, những người này cũng không dám đắc tội. Huống chi, La thị làm phu nhân nhiều năm như vậy, An Quốc công cũng rất tôn trọng bà, bản thân bà cũng có uy nghiêm, làm sao mọi người dám bắt nạt bà chứ.

La thị gật đầu.

Bên ngoài cũng có người tới truyền tin, nói là cô gia tới rồi, giờ lành đã đến, tiểu thư cũng nên xuất giá thôi.

Mặt Minh Oái bị khăn che lai.

Bên ngoài đang vô cùng vui mừng, có thể nhìn thấy chữ “Hỉ” màu đỏ ở khắp mọi nơi, tiếng pháo vang lên, cũng có thể nghe thấy đám người đang khua chiêng gõ trống thổi kèn, tiếng kèn xô-na vang rung trời, khắp nơi đều là nhịp điệu rộn ràng vui mừng.

Kỳ Đình cũng tới đón tân nương.

Đại cô nương tiểu tức phụ trong kinh thành đều biết, thế tử của phủ Khang vương và tiểu thư của phủ An Quốc công sắp thành hôn, trời chưa sáng đã dậy đi xem chuyện vui. Chỉ thấy thế tử Khang vương cưỡi con ngựa cao lớn, mặc hỉ phục đỏ tươi. Hắn trông vốn rất nổi bật, có thể đè bẹp được mọi màu sắc, mặc hỉ phục rực rỡ càng làm nổi bật phong thái anh tuấn của bản thân.

Dân chúng trên đường đều đang xem chuyện vui để lây dính bầu không khí vui mừng, đương nhiên phủ Khang vương hào phóng, người hầu đi theo cũng tung tiền xu và kẹo mừng cho dân chúng xem chuyện vui.

Mọi người reo mừng rầm rộ, có thể lấy người trong lòng, dĩ nhiên trong lòng Kỳ Đình cũng vui sướng nhưng hắn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, xuống ngựa, vào phủ An Quốc công đón tân nương.

Minh Oái lên kiệu hoa nhưng trong lòng lại luyến tiếc mẫu thân mình và phủ An Quốc công, đồng thời lại tò mò xem cuộc sống sau này sẽ như thế nào. Tính cách của nàng không đến mức khóc sướt mướt nhưng cũng không thể vui tươi hớn hở gả đi. Bụng chứa đầy tâm sự, Minh Oái ngồi kiệu hoa đi vào phủ Khang vương, bái đường thành thân với Kỳ Đình.

Ngày vui lớn của Kỳ Đình như này, đương nhiên tông thất cũng tới không ít người, thậm chí hoàng đế cũng đưa quà tới đây, cho Kỳ Đình rất nhiều mặt mũi.

Phủ Khang vương cũng không phải nhà ít người, Kỳ Đình cũng có huynh đệ tỷ muội khác mẫu thân nhưng địa vị ở trong triều, ngay cả bản thân Khang vương cũng không bằng Kỳ Đình.

Ai mà không biết thế tử Khang vương là người mà hiện nay rất được bệ hạ tin tưởng chứ? Lại trẻ như vậy, tương lai sẽ có tiền đồ vô hạn.

Minh Oái được đưa vào phòng tân hôn, Kỳ Đình uống rượu cùng mọi người.

Già trẻ lớn bé đều tới rót rượu kính rượu cho Kỳ Đình.

Tĩnh vương cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Thế mà thằng nhóc nhà ngươi dám cưới đích nữ của phủ An Quốc công. Minh đại nhân và mấy con trai nhà ông ta hung hãn lắm, nghe nói con nhóc này cũng rất ghê gớm.”

Kỳ Đình cười một tiếng, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Tĩnh vương vỗ vai Kỳ Đình: “Sảng khoái! Thảo nào có thể bắt được tâm hồn thiếu nữ của Minh tiểu thư.”

Lại có người tới chuốc rượu Kỳ Đình, sức uống của Kỳ Đình không tệ, ngày đại hôn cũng nên uống nhiều một chút nhưng trong lòng hắn vẫn còn nhớ tới chuyện càng quan trọng hơn.

Đêm tân hôn vẫn phải viên phòng, nếu uống đến say khướt cả người toàn mùi rượu, dựa theo tính tình hơi nóng nảy của Minh Oái, nói không chừng nàng sẽ không cho hắn lên giường ngủ.

Huống hồ uống quá say, cơ thể cũng không chịu đựng nổi, đến lúc đó biểu hiện không tốt khiến cho Minh Oái chê cười, hắn biết để mặt mũi đi đâu chứ.

Kỳ Đình chưa từng tới thanh lâu, hắn và Minh Oái là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã yêu thích đối phương, đương nhiên cũng không có nha hoàn thông phòng gì đó. Người trong hoàng thất mà còn chưa phá thân sau khi nhược quán (1)giống như hắn… chỉ sợ cũng chỉ có một mình Kỳ Sùng mà thôi.

(1)nhược quán: tầm 20 tuổi, được coi là tuổi trưởng thành của nam giới thời cổ đại.

Kỳ Sùng có thói quen sạch sẽ, vừa lãnh đạm trong chuyện tình cảm lại vừa ít h4m muốn, chỉ sợ không có hứng thú với nữ nhân, toàn bộ hứng thú đều đặt lên chuyện triều chính.

Kỳ Đình có hứng thú với nữ nhân nhưng nữ nhân đó chỉ có thể là Minh Oái mà thôi.

Vì ngày này hắn cũng đọc một số sách, xem một số vở, hiện giờ không thể để rượu làm lỡ chuyện được. Lúc sau hắn chỉ giả vờ giả vịt uống mấy chén, không uống quá nhiều.

Minh Oái chờ ở phòng tân hôn lâu đến mức suýt nữa thì ngủ quên mất, nàng vừa đói lại vừa mệt. Ngày thường nàng đã không phải người ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ mệt mỏi thì đuổi hết nha hoàn bà vú đi ra ngoài, mình thì tựa vào mép giường ngủ gật.

Sau khi Kỳ Đình quay về, hắn dùng cán cân vén khăn voan đỏ trên đầu Minh Oái lên, cúi đầu lại nhìn thấy tiểu nương tử của mình đang nghiêng đầu ngủ gật.

Hắn nhất thời không nhịn được, bật cười một tiếng.

Minh Oái cũng mở mắt ra.

Kỳ Đình nói: “Lục tiểu thư đã đợi ta suốt một ngày rồi chứ?”

Nàng đội mũ phượng quàng khăn trên vai, trang điểm vô cùng lộng lẫy, ngược lại, lại có sự quyến rũ khác với ngày thường, khi đôi mắt xinh đẹp xoay chuyển thì cũng khiến cho hô hấp của Kỳ Đình cứng lại.

Minh Oái dụi mắt, cũng hơi ngượng ngùng.

Kỳ Đình cười khẽ một tiếng: “Tới uống chén rượu giao bồi đi.”

Uống xong một chén rượu, trái lại, Minh Oái lại tỉnh táo hơn một chút, Kỳ Đình đi tắm rửa thay quần áo, Minh Oái bảo nha hoàn mang nước tẩy trang tới, rửa mặt chải đầu gọn gàng.

Nàng cũng thay đống đồ trang sức và quần áo dày nặng, trên người Minh Oái mặc áo trong màu đỏ rực, mái tóc dài đen nhánh được xõa xuống, nhìn nha hoàn trải giường xong, nàng xua tay cho người lui xuống.

Nàng ngáp một cái, cũng cảm thấy mệt mỏi.

Chiếc giường này rất to, còn to hơn chiếc giường mà nàng vẫn ngủ bình thường. Minh Oái còn chưa ngủ cùng nam nhân bao giờ, nàng cũng lo lắng tư thế ngủ của Kỳ Đình không tốt thì sẽ đá mình xuống, hoặc là tối ngáy ngủ hay nói mớ, bất kể là cái nào thì đều đủ để khiến cho nàng sốt ruột.

Kỳ Đình tắm gội quay về, thấy Minh Oái đang ngồi trên giường, nàng mặc chiếc áo ngắn màu đỏ rực ở phía trên cơ thể, phía dưới mặc quần lụa cùng màu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, vậy mà lại hơi ngẩn ra.

Nhìn thấy Kỳ Đình quay lại, Minh Oái cũng lấy lại tinh thần. Nàng nói: “Chàng ngủ ở đầu bên này, ta ngủ ở một đầu khác. Ta ở bên trong, buổi tối, không cho phép chàng ngáy ngủ nếu chàng dám ngáy ngủ, ta sẽ đá chàng ra ngoài đấy.”

Từ trước đến nay Kỳ Đình đều không có thói quen ngáy ngủ. Nhưng loại chuyện này chính hắn cũng không biết, bản thân cảm thấy mình rất yên tĩnh. Thấy vậy mà Minh Oái lại lo lắng chuyện này, hắn nhịn không được cười một tiếng: “Lục tiểu thư nói phải.”

Minh Oái trông hơi đầy đặn, dưới áo trong là hình dạng núi tuyết chập chờn, nhìn đã khiến người ta thương yêu.

Kỳ Đình muốn sờ nhưng nàng lại đột nhiên mở to hai mắt: “Chàng là đồ háo…”

Còn chưa dứt lời thi đã bị Kỳ Đình bịt kín miệng.

Trước đây hai người qua lại với nhau cũng rất kiềm chế, thậm chí còn hầu như không ôm nhau, thỉnh thoảng mới hôn trộm mấy lần, còn sẽ bị Lục tiểu thư có tính tình nóng nảy mắng cho một trận.

Minh Oái không ngờ sức lực của Kỳ Đình lại lớn như vậy. Nàng vẫn luôn cho rằng bản thân có sức mạnh hơn chàng một chút, ai dè đối phương lại giữ chặt lấy mình, hoàn toàn không tránh thoát được.

Bình thường Kỳ Đình đều cố tình nhường nhịn vị hôn thê của mình.

Hắn hôn một cái lên mặt Minh Oái: “Lục tiểu thư xấu hổ à? Đêm động phòng hoa chúc mà còn không cho phu quân của nàng chạm vào sao?”

Minh Oái chỉ dùng một đôi mắt đen láy long lanh như nước để trừng hắn.

Kỳ Đình cởi sạch quần áo của nàng, sau đó nhét người vào trong chăn.

Minh Oái đã nghe ma ma kể chuyện này rồi nhưng nghe lại hoàn toàn khác với làm. Nàng cũng hơi không biết phải làm sao, không hiểu nên làm cái gì bây giờ.

Lúc ấy ma ma nói, nàng không biết cũng không sao, chắc chắn nam nhân đều biết, đến lúc đó nàng chỉ cần nhắm mắt lại, đối phương muốn làm gì thì để mặc cho đối phương làm là được.

Kỳ Đình cởi quần áo, lộ ra cơ bụng mờ mờ, làn da trắng hiếm thấy khiến người ta phải ghen tị, Minh Oái nhịn không được giơ tay véo hắn một cái: “Lát nữa chàng làm nhanh lên nhé, hôm nay ngồi kiệu hoa mệt quá, ta muốn đi ngủ sớm một chút.”

Kỳ Đình: “... Ta sẽ cố gắng hết sức.”

Hắn vốn là một thế tử xuất sắc trong hoàng thất, lại cực kì nổi bật trong triều đình, sự xuất sắc của Kỳ Đình dĩ nhiên không thể nghi ngờ. Xem nhiều bản vẽ như vậy, đọc nhiều sách như thế, rốt cuộc đã có tác dụng trong đêm động phòng hoa chúc.

Bất kể như thế nào, người xưa nay vẫn tùy hứng như Lục tiểu thư bị hắn lăn lộn một phen xong, cuối cùng dịu ngoan cuộn tròn ở trong khuỷu tay của hắn, không còn chút tính khí nào.

Kỳ Đình nhướng mày: “Phu nhân cảm thấy thế nào?”

Xong việc, hắn sửa miệng rất nhanh. Thân thể của Minh Oái luôn luôn không tệ, mặc dù vừa nãy có đau nhưng lại bị cảm giác khác lấn át, nghe thấy Kỳ Đình dò hỏi ở ngay trước mặt mình, Minh Oái cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Nàng đỏ bừng tai, chỉ nhấc chân đạp hắn một cái: “Coi như là tạm được.”

Nàng vừa mới mở miệng, Kỳ Đình lại lật người hôn nàng.

Minh Oái giơ tay lên cũng ôm lấy cổ Kỳ Đình, nhỏ giọng thì thầm: “Chờ ngày mai lại làm đi, ngày mai ta còn phải thỉnh an dâng trà cho bà bà (2) mà, muộn quá thì không tốt đâu.”

(2)bà bà: mẹ chồng.

Kỳ Đình nhỏ giọng nói: “Không sao, đã có ta che chở cho nàng ở trong vương phủ.”

Đêm động phòng hoa chúc, nào có thể dễ dàng kết thúc như vậy, Kỳ Đình là người trẻ tuổi có đủ tinh thần và sức lực, vừa mới khai trai đương nhiên không tránh khỏi việc giày vò phu nhân của mình.

Thấm thoát đã tới hơn nửa đêm, Minh Oái thật sự không chịu nổi nữa, nàng ngủ quên ở trong lồng ngực của Kỳ Đình.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc