CẬY QUÂN SỦNG

Lý Phúc bị Kỳ Sùng ném lại trên đường, đại khái chắc là vẫn còn trên đường chạy đến kinh thành. Nhưng những cung nhân khác trong cung vẫn có thể dùng, chỉ là ngu hơn Lý Phúc một chút.

Hai nhà hoàn của Minh Trăn lại chẳng ở đây, tất cả đều ở phủ An Quốc công, bây giờ rất nhiều chuyện chỉ có thể để Kỳ Sùng tự thân vận động.

Thuốc trị thương ở trong điện, Kỳ Sùng để cho cung nhân vào tìm giúp, cung nhân nhanh chóng đưa thuốc mỡ đến, thuốc đều được tiến cống nên rất trân quý, vết sẹo đều hết rất nhanh, vết thương nhỏ thì sau một đêm đã có thể khỏi hẳn.

Minh Trăn nằm trên long sàng, từng lớp màn màu vàng rũ xuống, bên trong mông lung, mờ mờ.

Vốn dĩ điện Thừa Nguyên rất quạnh quẽ, mấy ngày gần đây đều là mùi thơm rất mát lạnh nhưng khi Minh Trăn đến đây thì đều là mùi hương rất ấm áp, trong màn đều là hơi thở của nàng.

Sau khi vén màn che lên, nhìn thấy tiểu cô nương vẫn đang bị trói tay nằm trên giường như cũ, bàn tay nhỏ bé của nàng cố định trên đỉnh đầu, đôi mắt đầy nước mắt nhìn chằm chằm Kỳ Sùng, nhấc chân đá Kỳ Sùng, dịu dàng nói: “Bệ hạ mau thả A Trăn ra đi.”

Kỳ Sùng đè cẳng chân Minh Trăn lại, ngón tay vuốt v3 một chút: “Đừng nhúc nhích.”

Minh Trăn rầm rì vài tiếng.

Ánh sáng của dạ minh châu mờ mờ ảo ảo, vốn dĩ da Minh Trăn rất trắng, ánh trắng thuần càng giống như một tầng sương mờ ảo.

Nàng vô cùng mềm mại, yêu kiều, nhẹ nhàng nhéo nhẹ một chút, chạm vào mát mát mềm mềm, giống như có thể véo ra nước vậy.

Chỗ bị thương bị ma sát đỏ lên, chỗ này càng mềm mại hơn, Kỳ Sùng chấm chút xíu thuốc, Minh Trăn co rúm lại một chút, nước mắt chốc chốc lại rơi xuống: “Đau…”

Kỳ Sùng nói: “Thuốc hơi đau, nhịn một chút nhé.”

Cánh môi nàng khẽ mấp máy, cho dù cạn kiệt sức lực cũng phải chịu đựng, bởi vì cảm nhận cơn đau quá mức rõ ràng nên nước mắt nàng mới liên tục đua nhau rơi xuống, hốc mắt cũng ửng đỏ, khóc như lê hoa đái vũ, lông mi cũng ướt nhẹp, sau khi thoa thuốc một lúc lâu, càng giống như bị lửa đốt cháy vô cùng đau rát, rất đau đớn.

Kỳ Sùng tỉ mỉ bôi thuốc lên cho nàng, cũng không trêu chọc những nơi khác, chờ sau khi thoa thuốc xong, nhìn thấy nàng vẫn còn đang khóc, bởi vì không thể dùng tay lau đi, má nàng được nước mắt rửa sạch đến trong suốt.

Vẻ mặt như thế càng làm cho khí nóng trong người Kỳ Sùng tăng lên nhiều hơn.

Sau khi hắn lau sạch đi, nắm lấy cằm Minh Trăn, tiến lên chạm vào cánh môi mềm của nàng: “Đừng khóc, sau một ngày sẽ tốt lên thôi, ngày mai sẽ không đau nữa.”

Giọng nói của Minh Trăn mang theo nước mắt: “Bệ hạ… Bệ hạ thả cổ tay Minh Trăn ra được không?”

Kỳ Sùng lau nước mắt cho Minh Trăn: “Gọi một tiếng phu quân, trẫm cởi ra cho nàng.”

Minh Trăn cắn cắn môi.

Ngón tay Kỳ Sùng vuốt nhẹ cánh môi của nàng, ấn cánh hoa non mềm của nàng, thấp giọng nói: “Gọi hay không gọi? Hả?”

Minh Trăn nhỏ giọng nói: “Phu quân.”

Con ngươi Kỳ Sùng dần đen lại.

Minh Trăn cảm thấy không tốt lắm, quả thật, còn chưa cởi trói cho nàng mà đã hôn tới tấp.

Giống như muốn nuốt nàng vào bụng vậy.

Màn nhẹ nhàng lay động, mơ hồ có thể thấy bóng người trong đấy.

Minh Trăn bị hôn đến không thể thở được, nếu hắn còn không buông ra, nàng chỉ sợ sẽ ch3t mất.

Tính xâm lược của người nam nhân này quá mạnh mẽ đi, bản thân hắn thật sự cũng quá mạnh mẽ, ở phương diện này, thật ra Minh Trăn rất khó ứng phó lại hắn, chỉ có thể để cho người ta chiếm tiện nghi thôi.

Cuối cùng, hắn nghiền lấy cánh môi của Minh Trăn, xong mới tách ra, cánh môi nàng đỏ bừng, bị hôn nên hơi sưng lên. Nàng không có lấy tay đẩy ra, chỉ có thể mặc cho người này làm việc này với mình.

Một lúc lâu sau đó, Kỳ Sùng mới buông lỏng cổ tay nàng ra, mang vạt áo ném sang một bên, da thịt Minh Trăn quả thật quá mỏng rồi, trên cổ tay lại có thể bị ma sát để lại dấu.

Cơn buồn ngủ của Minh Trăn lập tức ập đến, nàng cầm lấy y phục của Kỳ Sùng: “A Trăn buồn ngủ rồi, bệ hạ đừng bắt nạt ta nữa.”

Nam nhân vô nhẹ vào lưng nàng, nhẹ giọng dỗ dành nàng: “Được, không bắt nạt A Trăn nữa, mau ngủ đi.”

Minh Trăn ngủ say rất nhanh, y phục của nàng hờ hững, vẻ mặt muốn hút hồn người khác tựa vào vai của Kỳ Sùng.

Kỳ Sùng biết chuyện đó đã thành bóng ma tâm lý với nàng nên hắn cũng không nỡ cưỡng ép. Đương nhiên sẽ có lúc nàng chấp nhận hắn, hắn cũng sẽ từ từ dẫn dắt nàng, dạy nàng từ từ chấp nhận mình.

Hắn tắm rửa bằng nước lạnh, lúc này Lý Phúc mới khoan thai đến trễ, chạy nhanh đến trước mặt Kỳ Sùng: “Bệ hạ.”

Kỳ Sùng nói: “Việc đêm nay không được để cho lộ ra ngoài.”

Lý Phúc vừa mới trở về, cũng nghe nói Kỳ Sùng cưỡi ngựa đưa người vào nhập cung, chuyện này không nhỏ, chỉ sợ ngày mai sẽ có người nghị luận này nọ, y nói: “Vâng.”

Trời đã rất tối, Kỳ Sùng tiếp tục xử lý tấu chương, hơn nửa đêm mới lên giường ngủ với Minh Trăn. Ngày hôm sau không cần lâm triều nhưng sáng sớm Kỳ Sùng đã tỉnh.

Vốn dĩ Minh Trăn còn đang ngủ nhưng nàng lại cảm thấy vành tai mình hơi đau đau nên mở to mắt, giật giật ngón tay của mình.

Nàng chôn mặt vào gáy Kỳ Sùng, nhẹ nhàng đẩy hắn: “Bệ hạ đừng cắn lỗ tai ta.”

Cắn rất đau, nàng ngủ không được, sau khi bị cắn cho tỉnh, nàng còn hoài nghi vành tai mình bị cắn đến chảy máu rồi.

Kỳ Sùng  thấp giọng hỏi bên tai nàng: “Bên chân còn đau không?”

Giọng nói của nam nhân rất trầm thấp, buổi sáng đã vang lên bên tai, cơn buồn ngủ của Minh Trăn cũng từ từ chạy trốn.

Trước đó đã thấy quả một mặt đáng sợ của bệ hạ, trong lòng Minh Trăn vẫn còn sợ hãi, ít nhiều vẫn còn cảnh giác, sợ hãi Kỳ Sùng sẽ xâm phạm đến nàng, khiến nàng trở nên vô cùng đau đớn.

Nàng lắc đầu nói: “Không đau.”

Cũng không biết Kỳ Sùng đã bôi thuốc gì cho nàng, ngủ một đêm đã hết đau rồi.

Kỳ Sùng nói: “Trẫm nhìn xem.”

Đương nhiên Minh Trăn mới không cho xem, nàng là đại cô nương, cho dù là tiểu cô nương cũng sẽ không bằng lòng để cho bệ hạ xem.

Nàng lắc đầu từ chối: “Không đâu.”

Kỳ Sùng niết mũi nàng: “Nàng là nữ nhân của trẫm, còn bài xích trẫm nữa hở?”

Minh Trăn che tai: “Không phải.”

Kỳ Sùng kéo lấy tay nàng, như có như không nói: “A Trăn không thừa nhận sao? Tối hôm qua A Trăn gọi trẫm là phu quân.”

Minh Trăn rũ mắt: “Mới không có đâu, bệ hạ nghe lầm rồi.”

Kỳ Sùng nắm lấy eo nhỏ của nàng, vòng eo Minh Trăn vốn dĩ không thế chạm vào, thật sự thật sự rất ngứa, nàng kìm xuống không được vặn vẹo: “Bệ hạ đừng…”

“Gọi tên ta.” Giọng Kỳ Sùng tự nhiên khàn đi vài phần: “Tiểu A Trăn.”

Sau khi thắt lưng Minh Trăn bị vân vê không nhịn được nữa nàng cười lên, cười đến đau cả bụng, cuối cùng đặt cằm trên vai Kỳ Sùng, nhẹ nhàng thở cũng im lặng luôn.

Chuyện xảy ra ngày hôm đó tuy đối với Minh Trăn không thoải mái lắm nhưng Kỳ Sùng cũng đã ngầm thừa nhận hai người là phu thê, tiểu cô nương cũng không bằng lòng chấp nhận hắn là phu quân, khi hắn nhìn miệng vết thương của nàng, hai má nàng đều ửng ửng hồng lên.

Kỳ Sùng nói: “Trẫm xem thử một chút coi đã khỏi hẳn chưa, nếu chưa, lại thoa thêm lần thuốc nữa.”

Minh Trăn còn thật lòng nói: “Khỏi hẳn rồi.”

“Miệng nàng toàn nói dối, sao trẫm tin nàng được chứ?”

Hai tai Minh Trăn dần hồng lên: “Được rồi, bệ hạ buông A Trăn ra đi, A Trăn cho ngài xem là được.”

Kỳ Sùng thả nàng ra, tiểu cô nương cọ cọ ở bên cạnh, tay ôm lấy áo lót, thừa dịp Kỳ Sùng không có phòng bị gì, chạy xuống giường rồi chạy tuốt ra ngoài sân.

Nhưng nàng vừa mới đi được vài bước, Kỳ Sùng đã đuổi kịp nàng, cánh tay dài ôm lấy Minh Trăn vào lòng, một lần nữa ôm nàng lên trên giường.

Minh Trăn lại bị Kỳ Sùng phạt hôn lần nữa, làm nàng cứ mơ mơ hồ hồ sau đó lại bị kiểm tra thêm chút nữa.

Quả nhiên đã tốt hơn, đã khép miệng lại rồi, chỉ là vẫn còn dấu hồng hồng.

Mặt trời đã lên cao, hiếm khi Kỳ Sùng hiếm thấy nàng vào ban ngày thế này, dung mạo nàng cực kỳ câu dẫn người khác, hắn cũng không nhìn nhiều, nếu cứ nhìn nữa, hắn cũng không biết bản thân mình sẽ làm chuyện gì đâu.

Ngự thiện phòng đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi, sau khi Kỳ Sùng và Minh Trăn rửa mặt, chải tóc thì ngồi xuống. Minh Trăn cảm thấy điểm tâm ăn rất ngon, lấy khăn tay bọc lại mấy chiếc bánh ngon.

Xe ngựa nhẹ nhàng kéo nàng trở về phủ An Quốc công.

Minh Trăn trở về tắm rửa thay y phục, hỏi Tân Dạ: “Tỷ tỷ ra khỏi từ đường chưa?”

Tân Dạ lắc đầu: “Làm sao chép xong nhanh thế chứ, chỉ sợ Lục tiểu thư ngủ cả đêm, chứ chẳng có chép gì cả.”

Minh Trăn nghĩ nghĩ: “Chuẩn bị cho ta vài thứ, đợi ta đến nhìn tỷ tỷ một lát, ngươi giúp ta dẫn nhũ mẫu đi đi.”

Tân Dạ gật đầu: “Vâng.”

Đợi đến khi đến từ đường, Tân Dạ và nhũ mẫu nói mấy câu với nhau, nhũ mẫu lập tức đi với nàng ấy.

Lúc này Minh Trăn đẩy cửa vào.

Đi vào quả nhiên nhìn thấy Minh Oái đang ngồi chồm hổm ở bên trong, bên cạnh còn ném mấy tờ giấy đã vê tròn lại, chỉ thấy trên giấy là mấy chữ nghiêng nghiêng, vẹo vẹo, nàng ấy thì buồn bã chống cằm, nghe thấy âm thanh cũng không có động tĩnh, tưởng nhũ mẫu lại đến.

Minh Trăn kêu một tiếng “Tỷ tỷ”, lúc này Minh Oái mới quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “A Trăn, sao muội lại đến đây?”

Minh Trăn nói: “Có phải tỷ còn chưa ăn gì không?”

Minh Oái lắc đầu: “Bụng ta đói meo luôn, nhũ mẫu nói, ta không làm tốt sẽ cho ta nhịn luôn nhưng ta không muốn chép mấy cái này.”

Lúc nhỏ nàng ấy không muốn đọc sách, viết chữ, trước đây mới đến trường học cho các tiểu thư hẳng khác nào muốn giết nàng ấy.

Minh Trăn lấy trong tay áo ra mấy cái bánh ngon đã được gói lại, lại lấy ra một túi nước nho nhỏ: “Tỷ ăn mấy thứ này đi, muội giúp tỷ chép.”

Phải chép kinh kim cang, La thị biết tính tình của Minh Oái, cũng không bắt nàng ấy phải chép nhiều, chép một lần là được. Chỉ là dù một lần Minh Oái cũng không muốn chép, cầm đến bút đã thấy đau tay, ngày hôm qua buồn chán mới ngủ được một canh giờ, cuối cùng thì ngủ luôn, ngủ cả một đêm, vừa mới thức không lâu, lại cầm bút ngồi ngẩn người, cảm thấy chữ mình viết thật xấu xí nên vò thành một viên tròn ném sang một bên.

Minh Oái ngồi bên cạnh cắn bánh: “Bánh bột ngô ở đâu ra thế? Trong nhà chắc không ai làm ra bánh này rồi.”

Minh Trăn nghĩ một chút: “Thiên Cầm làm đấy.”

Minh Oái biết Thiên Cầm khéo tay, thêu thùa may vá làm vô cùng tốt, không nghĩ đến tay nghề cũng không tệ, còn có thể làm ra thức ăn ngon.

Nàng ấy ở bên cạnh vừa ăn, vừa uống, còn Minh Trăn lấy bút ngồi bên cạnh chép.

Minh Trăn lo lắng chữ của mình chép ra không giống với chữ của Minh Oái, làm cho phu nhân nghi ngờ nên viết giống hệt chữ mẫu, mỗi một nét chữ đều cực kỳ đoan chính, cũng giống nhau như đúc nhưng viết xuống lại rất bình thường.

Minh Oái ngồi bên cạnh nói: “Chữ của muội sao giống với dấu ấn thế? A Trăn, muội lợi hại quá.”

Tuy nét ngang nét dọc không quá xuất sắc, cũng giống với con dấu không có phong cách nhưng lại chỉnh tề tỉ mỉ rất xinh đẹp.

Thật ra Minh Trăn cũng bị Kỳ Sùng phạt chép sách, trước đây nếu không nghe lời, Kỳ Sùng sẽ phạt nàng chép sách, còn muốn viết kiểu chữ riêng, cho nên bây giờ bắt chước cho ra các loại chữ xinh đẹp.

Tổng cộng năm nghìn từ, Minh Trăn viết rất nhanh đến giờ ngọ đã viết xong.

Minh Oái nhẹ nhàng thở ra, nàng ấy biết là La thị sẽ không xem nhiều, cho dù xem cũng sẽ mắt nhắm mắt mở để thả các nàng ra thôi.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc