CẬY QUÂN SỦNG

Những việc nhỏ trong phủ này, đương nhiên Kỳ Sùng cũng không có thời gian đi quản. Hắn cũng chẳng cần quản hai người này là tự động tiến vào hay là bị lừa vào, bất kể như nào cũng là cùng một loại, kẻ nào dám chống lại hắn, đều phải gi3t ch3t.

Lý Phúc vẫn còn đang do dự bên trong. Bởi vì hai người cung nữ này dù sao cũng do hoàng đế ban cho, lỡ chuyện này truyền đến tai hoàng đế thì cũng thêm phiền cho Kỳ Sùng.

Nhưng mà nghĩ lại, binh mã của đất Tần cũng sắp đến kinh thành, đến lúc đó hoàng đế kiêng kị Kỳ Sùng còn không kịp, càng đừng nói đến hỏi tội.

Kỳ Sùng muốn giết người, y thân là nô tài cũng không thể ngăn cản nha.

Việc nhỏ trong phủ, Kỳ Sùng cũng chẳng thể chú ý tất cả mọi chuyện được, bây giờ chức vị của Lý Phúc cao, cũng không thể mọi chuyện đều để ý. Nhưng mà, chuyện này y phải điều tra cho rõ ràng.

Hai cung nữ đã bị đánh cho không còn thở, Lý Phúc để cho người ta dọn dẹp đưa ra khỏi phủ. Lúc trở về, bức rèm che phòng Minh Trăn đã được thay đổi cái khác, thảm cũng đổi, bọn nha hoàn còn đang lau dọn bên trong, dạ minh châu rực rỡ chiếu sáng cả căn phòng, ánh sáng yếu ớt, những khối lớn nhất chính là mới nhất, như đóa sen nở rộ giữa nơi bình thường, Minh Trăn hẳn là chưa thấy qua.

Lý Phúc thuận miệng hỏi nha hoàn: “Hôm nay có người nào đến không?”

Nha hoàn này biết được chút sự tình, cũng không gạt Lý Phúc, nàng gật gật đầu: “Hôm nay Tân Dạ tỷ tỷ đến để lấy quần áo cho cô nương, trên đường có gặp hai vị di nương, di nương có ngăn nàng ấy lại, còn hỏi nàng ấy là ai.”

Lý Phúc hiểu được, trách không được hai người này lại có thể tìm chính xác phương hướng ch3t thế này, thì ra là đắc tội rồi.

Tính tình Tân Dạ Lý Phúc hiểu rõ hơn ai khác, hơn nữa người bên cạnh cô nương cũng không đáng để y giáo huấn, tuy lúc đầu do Lý Phúc sắp xếp nhưng bây giờ cô nương cũng lớn, hắn cũng không thể làm thay được gì.

Lý Phúc gật đầu: “Thôi, đắc tội với người của cô nương, cũng coi như mắt hai nàng ta mù, đáng ch3t. Điện hạ có thích sạch sẽ, cũng rất không vui vẻ khi thấy đồ phòng của cô nương bị người khác chạm vào, sau khi lau khô, thay thảm màu trắng, khóa cửa lại, ngoại trừ quét dọn mỗi ngày thì đừng cho người khác vào chịu tội ch3t.”

“Vâng.”

Lý Phúc trở về buồng sưởi của Kỳ Sùng, vẫn là mùi mẫu đơn thơm ngát như cũ, thì ra là hoa mẫu đơn trắng (1) nở. Mùa đông yên tĩnh, hoa mẫu đơn trắng lại nở rộ, như một bức tranh ngọc thạch được chạm khắc.

(1) Chữ tiếng Trung là赛雪塔. Mình tra thử thì được biết đây là mẫu đơn trắng.

Trong phòng hơi tối tăm, chỉ thắp một ngọn đèn, Long Tiên Hương hòa với mùi mẫu đơn trắng tạo thành mùi hương ấm áp hít vào thấy mê lòng người.

Kỳ Sùng nói: “Tại sao hai nàng ta lại vào đấy?”

“Hôm nay, Tân Dạ đến lấy y phục cho cô nương, hai nàng ta đắc tội đến Tân Dạ.” Lý Phúc nói: “Thi thể đã đưa đến bãi tha ma rồi.”

Kỳ Sùng gật đầu.

Lý Phúc lại nói: “Ngày mai điện hạ phải rời kinh, hôm nay không đến xem cô nương sao?”

Ngàn sợi tương tư đang buộc vào lòng.

Kỳ Sùng nói: “Thôi, chắc là nàng đã ngủ rồi.”

Trong lòng Lý Phúc thầm nói: Cũng có lúc Minh Trăn đã ngủ rồi, Kỳ Sùng mới qua đấy, quả thật coi phủ An Quốc công thành hoa viên của bản thân rồi.

Nhưng y cũng không thể nói ra.

Lý Phúc có thể nhìn ra được, Kỳ Sùng thật sự rất nhớ cô nương, mỗi ngày trở về đều đến nhìn phòng của cô nương.

An Quốc công không biết điều, nếu đồng ý đưa người cho Kỳ Sùng, sẽ có quan to lộc hậu, cô nương cũng trở lại. Kỳ Sùng bị từ chối nhưng cũng không nhắm vào phủ An Quốc công.

Lý Phúc cười nói: “Hoa nở tốt quá, nô tài nghe người trong kinh nói, nếu ái mộ cô nương nào, sẽ tặng hoa cho nàng ấy.”

Nói xong lại cảm thấy không ổn, mùa đông muốn mẫu đơn nở hoa thì cần rất nhiều sự chăm sóc chiều chuộng của thợ. Bây giờ chả nói tiếng nào mà cầm kéo đi cắt hoa thì không biết bao nhiêu người sẽ đau lòng đâu.

Đương nhiên Kỳ Sùng sẽ không lo lắng nhiều như Lý Phúc thế. Đồ vật trong nhà đều là của hắn, hắn muốn thế nào thì là thế đấy.

Mấy nhánh này rất nhiều, hoa nở còn lớn hơn mặt Minh Trăn.

Chờ đến lúc trèo vào phủ An Quốc công, Kỳ Sùng mới ý thức được cẩu nô tài Lý Phúc này đang lừa gạt mình, trong kinh thành nào có chuyện tặng hoa như thế.

Hắn cầm hoa như vậy không nho nhã chút nào, mang kiếm mang đao, người đầy sát khí như Kỳ Sùng, thật sự không hợp với hoa mẫu đơn này.

Tân Dạ thấy điện hạ trở lại, nàng ấy vắt khăn tay: “Hôm nay cô nương ăn bậy, thân thể không thoải mái, bây giờ đang nằm trên giường.”

Tuy thấy Kỳ Sùng cầm nhánh mẫu đơn này nhưng Tân Dạ cũng làm bộ không thấy, nàng ấy thấy hoa mẫu đơn không hợp với điện hạ cho lắm nhưng không cần đoán cũng biết, tám phần là mẫu đơn trong nhà nở nen điện hạ muốn mang cho cô nương xem.

Kỳ Sùng đi vào bên trong.

Tiếng nói nho nhỏ của Minh Trăn rơi vào tai: “Ta không uống thuốc, uống thuốc sẽ muốn nôn ra.”

Kỳ Sùng tìm bình hoa bỏ hoa vào, sau đó đến bên giường.

Khuôn mặt nhỏ bé của Minh Trăn trắng như tuyết, nằm trên giường đen, trên người mặt một bộ y phục mỏng, cơ thể như tuyết lộ ra ngoài.

Sau khi thấy Kỳ Sùng, Minh Trăn muốn đứng lên nhưng cả người không có chút lực nào, đầu ngón út giật giật, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi cuống, giống như bị oan ức rất lớn.

Kỳ Sùng thấy nàng khóc, nước mắt vô cùng nhiều, bàn tay to lau đi nước mắt của nàng: “Sao thế này?”

Minh Trăn chôn trong ng.ực hắn, khóc vô cùng thương tâm.

Thiên Cầm mang thuốc vào, Kỳ Sùng nhận lấy chén dược, Minh Trăn cắn chặt cằm, nàng ngậm chặt miệng không chịu uống, hai mắt đầy nước. Kỳ Sùng mạnh mẽ nắm chặt cằm nàng, tách hai hàm răng nàng ra, cưỡng ép rót thuốc vào.

Uống nửa chén rơi hết nửa chén, vạt áo của Minh Trăn đều ướt nhẹp, phía trước đều ẩm ướt.

Thuốc màu đen đổ lên làn da trắng như tuyết, theo khe rãnh chảy xuống. Kỳ Sùng cầm lấy một khăn tay, lau cho Minh Trăn.

Bởi vì là buổi tối, Kỳ Sùng không muốn để nàng ăn ngọt nữa, cho nên cho nàng uống mấy ngụm nước trắng: “Sao lại thấy không thoải mái thế?”

Thiên Cầm mang y phục mới đến, đặt bên cạnh.

Minh Trăn lắc đầu, không nói lời nào.

Kỳ Sùng cởi y phục nàng ra rồi mặc y phục mới vào, mới vừa rồi đều ướt hết cả, cả người đều là mùi thuốc đông y.

Chờ sau khi thay y phục xong, nàng nhỏ giọng nói: “A Trăn đau bụng.”

Kỳ Sùng xoa nhẹ cho nàng, trên bụng Minh Trăn không có thịt thừa, cả người gầy yếu giống như có thể bị gió thổi đi. Minh Trăn đặt tay mình lên tay Kỳ Sùng: “Nặng quá, điện hạ nhẹ một chút.”

Xoa được mười phút, Minh Trăn mới có thể bình thường lại rồi dựa vào ng.ực Kỳ Sùng.

Bàn tay thon dài của Kỳ Sùng lưu luyến trên lưng của nàng: “Hôm nay ăn cái gì thế?”

Minh Trăn nhỏ giọng nói: “Quên mất rồi.”

Kỳ Sùng nắm lấy cằm của nàng: “Thật sự quên rồi?”

Tiểu cô nương rũ mắt, khuôn mặt trắng như tuyết bị nhào nặn đến đau: “Ừm”

Kỳ Sùng nhắm mắt lại.

Hắn không phải không thể nhìn thấy Minh Trăn mà là không thể nhìn thấy nàng trong tư thế này đêm khuya.

Vốn dĩ không có d.ục niệm gì nhưng nàng thật sự quá trêu chọc người, lại vô cùng mê người, chốc lát cũng không có ngăn trở gì, nàng lại sà vào lòng ng.ực hắn mà làm nũng.

Một thân bốc hỏa.

Minh Trăn nâng mắt nhìn: “Điện hạ tức giận sao?”

Kỳ Sùng bắt lấy tay nàng, đặt lại trên người mình: “Nàng cảm thấy sao?”

Minh Trăn bị nóng một chút, theo bản năng cảm thấy không tốt lắm, hôm nay điện hạ hình như hơi dữ, nàng muốn rút tay lại.

Cách một lớp vải dệt mỏng, có thể cảm thấy được điện hạ nhịn đến khó chịu.

Minh Trăn khẽ nhấp cánh môi mỏng. Thật ra nàng vẫn chưa có nói chuyện của mình và Ngu Hoài Phong cho Kỳ Sùng nghe.

Nàng tựa vào lòng ng.ực của Kỳ Sùng, trầm mặc hồi lâu: “Điện hạ… Xoa cho A Trăn một chút nữa đi.”

Kỳ Sùng xoa bụng cho Minh Trăn: “Còn đau không?”

Minh Trăn lắc đầu: “Đã không đau nữa rồi.”

Sắp đến năm mới, qua một khoảng thời gian nữa Ngu Hoài Phong phải trở về nước Li, Minh Trăn cũng không rõ, bản thân có muốn cùng Ngu Hoài Phong trở về không. Ca ca tìm kiếm nàng nhiều năm như thế, bỏ ra rất nhiều tâm huyết nhưng Kỳ Sùng cũng bỏ ra rất nhiều công sức và tình yêu thương, trong lòng Minh Trăn cảm thấy rất có lỗi.

Kỳ Sùng nắm lấy cằm Minh Trăn: “Đang suy nghĩ miên man gì đấy?”

Minh Trăn lắc đầu: “Đột nhiên muốn ngắm hoa mai.”

Mặc kệ có về nước Li hay không, tóm lại nàng vẫn phải trở về một chút, nhìn thân nhân ở nơi xa xôi đấy. Minh Trăn chưa bao giờ tưởng tượng  người thân của mình sẽ có dáng vẻ gì, tính cách thế nào nhưng có lẽ họ rất chờ mong được gặp nàng.

“Ngày khác Cô mang nàng đi xem.”

Gần đây Kỳ Sùng bận rộn sự vụ, vài ngày không được nghỉ ngơi tốt rồi, hắn ôm lấy Minh Trăn, ở bên cạnh nàng nhắm mắt lại.

Một hồi lâu mà Minh Trăn vẫn chưa thể ngủ, nàng nhìn điện hạ ngủ, bàn tay nhỏ bé chạm nhẹ vào hai má điện hạ, bản thân cũng chôn trong ng.ực điện hạ.

Ban đêm, Kỳ Sùng bị hơi nóng mà tỉnh dậy, tấm lót giường của Minh Trăn thật sự quá dày, thân thể nàng lại dính chặt vào hắn khiến hắn hơi hơi động t.ình.

D.ục vọ.ng lại đến lần nữa, ào ạt tới.

Bộ ng.ực trắng như tuyết dựa vào hắn sít sao, cánh tay cũng ôm chặt lấy cổ hắn, hoàn toàn không chút đề phòng.

Nếu hai người đã thành thân, nàng là người của hắn, sau này mỗi đêm tỉnh lại thì có thể cùng nàng sớm nắng chiều mưa.

Làm nàng khóc lóc cầu xin tha thứ gọi “phu quân”.

Khiến vẻ mặt nàng ngập tràn nước mắt, từ trong ra ngoài đều mang hương vị của hắn, có dấu ấn của hắn.

Kỳ Sùng thả Minh Trăn trở về, đứng lên từ bên cạnh nàng.

Hai cánh môi mềm của nàng tách ra, gọi một tiếng “ca ca” giọng nói kéo dài mềm mại, trước sau đều có vẻ dịu dàng.

Sắc mặt Kỳ Sùng khẽ biến đổi.

Hắn cũng không biết, từ khi nào mà trong lòng nàng Ngu Hoài Phong lại chiếm một chỗ quan trọng đến thế, thậm chí để trong mơ mà nàng cũng nhớ mãi không quên. Dù như thế nào đi chăng nữa, Kỳ Sùng cũng không bao giờ muốn nghe, nhìn thấy.

Thật ra hắn rất ích kỷ, hy vọng Minh Trăn chỉ có thể bên cạnh hắn, muốn kim ốc tàng kiều, giấu nàng đi, ngoại trừ hắn ra ai cũng không thể thấy nàng.

Thậm chí còn không muốn để cho nàng tiếp xúc với người bên ngoài, không muốn thấy nàng cười với người bên ngoài.

Thật ra suy nghĩ như thế không đúng, Kỳ Sùng biết bản thân mình không thể trói buộc Minh Trăn, không thể cứ để A Trăn dựa theo mình mà đi được.

Rõ ràng biết là sai lầm nhưng Kỳ Sùng vẫn muốn làm như thế. Giống như bây giờ, rõ ràng biết bản thân không thể sinh ra ý nghĩ như thế với nàng nhưng hắn lại đáng xấu hổ mà tiến vào nàng, muốn miệng nàng gọi tên mình, trong đầu chỉ còn bóng hình mình.

Kỳ Sùng nhéo nhéo cằm Minh Trăn, chỉ vuốt nhẹ khóe môi nàng, vuốt v3 yêu chiều, mùi hương của cô gái phả vào mặt hắn, hắn đã để cho Minh Trăn làm bạn bên cạnh mình mười năm, bây giờ lại càng muốn nhiều hơn.

Cuối cùng, Kỳ Sùng cũng có thể khắc chế d.ục niệm của mình, hắn vẫn có thể hoàn toàn khống chế bản thân, chưa bao giờ phạm phải sai lầm gì cả. Kỳ Sùng hôn nhẹ trán nàng: “Nàng chỉ có điện hạ, điện hạ mới là người duy nhất yêu nàng, sẽ không tổn thương nàng.”

Ngày hôm sau lúc Minh Trăn tỉnh lại, Kỳ Sùng đã rời đi.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc