CẬY QUÂN SỦNG

Ngày tiếp theo, Kỳ Tu được mời đến phủ Tần vương. Hôm nay là hưu mộc, hắn ta trực tiếp từ phủ Hoàng tử đến đây.

Ngày hôm qua sau khi nhìn thấy Minh Trăn khiến Kỳ Tu nhớ mãi không quên cho nên phái thích khách đến nghe ngóng bên Ngu Hoài Phong, nhìn thử Ngu Hoài Phong có bao nhiêu phòng bị.

Kết quả thích khách một đi không trở lại.

Kỳ Tu còn đang suy nghĩ, rốt cuộc là cô nương nhà ai lại có thể có mối quan hệ tình ý với Ngu Hoài Phong. Dù có thế nào, hắn ta cũng phải gi3t ch3t Ngu Hoài Phong hoặc phải hao hết tâm tư bắt người về tay.

Hôm nay Kỳ Sùng mời, tuy không biết là có chuyện gì nhưng tóm lại chắc cũng không có chuyện gì tốt, hắn ta cũng không thể không đến nên cứ thẳng thắn mà đến thôi. Dù sao thì Kỳ Sùng cũng không có khả năng dùng đến loại thủ đoạn này để giết hắn ta.

Vào ngày đông giá rét, sáng sớm hôm nay vô cùng u ám, những bông tuyết trên trời cũng bắt đầu rơi xuống, phủ một lớp trắng xoá trên mặt đất.

Băng tuyết ngập trời, cũng không biết sẽ có nhiều dân chúng khốn khổ đang chịu đựng để qua mùa đông này. Tần vương lớn dần lên, quyền lực trong tay cũng ngày càng tăng, tình trạng của triều Lăng cũng tốt hơn so với một năm trước nhiều. Nhưng Kỳ Tu vẫn mãi cho rằng, nếu chính hắn ta cầm quyền thì sẽ làm tốt hơn Kỳ Sùng nhiều.

Hắn ta có nhân có nghĩa, làm vương thì nhân từ là thứ quan trọng nhất, hắn cho rằng nhân từ thì tất cả các huynh đệ đều sẽ càng ngày đều hướng về phía hắn.

Kỳ Tu khoác một thân áo choàng trắng, bởi vì trời quá lạnh, hắn ta cũng bắt đầu xanh mặt vì lạnh nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài đẹp đẽ của hắn ta.

Giờ khắc này, Minh Trăn cũng tỉnh rồi, nàng thay y phục rồi lười biếng dựa vào bên cạnh Kỳ Sùng. Ngày hôm qua được đưa đến cạnh điện hạ thì toàn là nhìn ai kia xử lý tấu chương, Minh Trăn chịu không được nên ngủ thiếp đi, tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau rồi.

Bây giờ Kỳ Sùng đã ở trong thư phòng, thư phòng là nơi ấm nhất nên Minh Trăn ở trong này.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy nàng, trên mặt Kỳ Tu lộ vẻ kinh ngạc không thể che giấu. Bởi vì cô nương hôm qua hắn nhìn thấy đang ngồi bên cạnh Kỳ Sùng.

Minh Trăn mặc một thân áo lót trắng (1), dưới lớp y phục có vài chỗ lấp lánh kim tuyến, trên cổ có đeo ba chuỗi trân châu nhỏ, trên trân châu cũng có một khoá trường mệnh bằng ngọc.

(*) Áo lót trắng (衫子): là một chiếc áo khoác có ống tay rộng của phụ nữ thời xưa.

Trong phòng sưởi thoang thoảng mùi hương của hoa mẫu đơn, tóc đen như mực dài đến cổ chân, tính tình nhõng nhẽo lại buồn chán, dung mạo hoàn mỹ như cây liễu yếu ớt trong gió, da thịt nhẵn nhụi lại mỏng manh, chạm nhẹ tay vào còn để lại dấu, bởi vì Kỳ Tu thấy được dấu tích dưới cổ của Minh Trăn.

Bên tai hắn ta nổ ầm một tiếng, hoàn toàn đã quên mình đang đứng ở đâu.

Cô nương hôm qua vừa mới đối xử hờ hững, lạnh nhạt với hắn ta lại có thể khéo léo bầu bạn bên cạnh Tần vương.

Ngay cả một ngón tay nàng, Kỳ Tu còn chưa được chạm đến, thế mà nàng lại ở bên cạnh Kỳ Sùng. Cũng là nam nhân, đương nhiên Kỳ Tu hiểu được cô nương như Minh Trăn hấp dẫn đến thế nào.

Minh Trăn cũng không biết vì sao Kỳ Tu lại ở đây nhưng cũng không phải chuyện nàng cần chú ý, nàng cũng chẳng quen biết gì với Kỳ Tu, là người điện hạ mời đến, chắc là điện hạ có chuyện muốn nói với hắn ta.

Trong tay nàng đang cầm một chén trà nhỏ, rũ mắt uống nước trong chén trà của mình.

Nước trà có độ ấm vừa đủ, không lạnh không nóng, Minh Trăn nhấp môi một chút, chưa thoa phấn trang điểm nên gương mặt nàng hơi phiếm hồng, bởi vì tay Kỳ Sùng đang nắm chân nàng.

Chân bó của Minh Trăn giấu trong y phục của Kỳ Sùng, ở giữa lại có bàn che, đương nhiên Kỳ Tu sẽ không thấy.

Với cả người như Kỳ Sùng sẽ không để cho người ngoài nhìn thấy việc này.

Hắn nắm chân nàng rồi xoa xoa bóp bóp hai cái khiến suýt nữa Minh Trăn làm đổ nước trà ra ngoài, lại cúi đầu từ từ uống.

Kỳ Sùng và Kỳ Tu ngồi nói chuyện thuế má năm nay, cũng không dễ dàng gì để Kỳ Tu lôi kéo suy nghĩ mình trở lại, thành thành thật thật nghe Kỳ Sùng giảng giải, bản thân cũng thường hỏi một chút vấn đề.

Kết quả, Kỳ Sùng mang chén trà trong tay Minh Trăn lại, thấy trong chén nàng chưa uống hết còn dư thì hắn cũng uống sạch.

Minh Trăn không hiểu mô tê gì cả.

Bởi vì lúc bình thường, điện hạ không ưa ăn đồ ăn mà nàng ăn chưa xong chứ đừng nói đến việc uống nước mà nàng đã uống rồi. Hôm nay chắc là khát nước lắm cho nên mới uống nước của nàng.

Kỳ Tu bi ai không nói nên lời.

Hắn ta bi ai bản thân mình bất lực, chỉ trơ mắt nhìn người trước mặt từng bước bước lên địa vị cao hơn, cũng chỉ thấy so với mình thì người ta càng mạnh hơn, giành được cô nương xinh đẹp nhất.

Đây mới là đãi ngộ mà cường giả xứng đáng được nhận.

Vì sao Đát Kỷ lại hại nước? Bởi vì nàng có sắc, chỉ có thể câu dẫn quân vương mạnh mẽ. Người thường, các nàng tuyệt đối sẽ không gieo tai họa, bởi vì chỉ có quân vương mới có thể thành kẻ gây tai họa được.

Thật ra, Kỳ Tu cũng hiểu rõ, bản thân là Kỳ Sùng có thiên bẩm tốt hơn hắn ta.

Kỳ Sùng không được hoàng đế yêu thích, Kỳ Tu thì có hoàng đế bảo vệ, mẹ Kỳ Sùng đã ch3t, lại còn không được thánh tâm còn mẹ hắn thì được sủng ái nhiều năm, nhà Vũ Văn suy sụp, mà nhà Sở lại từng bước leo lên trên.

Là do sau này hắn ta lại không bằng Kỳ Sùng.

Bất luận là võ công hay mưu sách.

Cho nên trong thời gian mười năm, Kỳ Sùng nắm quyền còn nhiều hơn hoàng đế, cũng chiến thắng được hắn ta.

Ánh mắt Minh Trăn nhìn về phía Kỳ Sùng là dịu dàng và ngưỡng mộ, được mỹ nhân như thế sùng bái, tâm tâm niệm niệm, Kỳ Tu có thể tưởng tượng được, Kỳ Sùng chắc là đang rất khoái chí.

Hôm qua nói với Minh Trăn vài lời ngắn ngủi, nhìn vẻ mặt và ánh mắt của nữ tử, Kỳ Tu cảm thấy vô cùng đề phòng và không quen.

Từ phủ Tần vương rời đi, đã là nửa canh giờ sau.

Minh Trăn ngồi một bên chơi chuỗi ngọc, vẫn chưa biết người kia đã rời đi, mãi đến khi cằm bị Kỳ Sùng nâng lên.

Nàng nhìn sang bên cạnh, không còn thấy Kỳ Tu nữa.

“Người đi rồi sao?”

Kỳ Sùng nói: “Hai ngày nay, A Trăn lại ngọt thêm một chút.”

Chắc là do thuốc tốt đi, lại có nhiều thêm chút thịt, mập mạp.

“Ngồi vào lòng Cô, để Cô nhìn thử xem.”

Minh Trăn sải bước ngồi vào.

Người nam nhân sờ sờ thắt lưng nàng qua một lớp y phục, thật sự rất nhỏ, nhỏ đến mức có thể một nắm tay nắm được.

Thân thể Minh Trăn vô cùng mẫn cảm, tự nhiên lại sờ sờ thế này, nàng nhịn không được nở nụ cười, cánh tay khóa cổ Kỳ Sùng: “Đừng có sờ, ngứa lắm mà.”

Kỳ Sùng chống lại trán của nàng: “Ngứa chỗ nào?”

Minh Trăn nhỏ giọng nói: “Cả người A Trăn đều ngứa cả.”

Kỳ Sùng vẫn là dáng vẻ chính nhân quân tử như cũ, lại làm chuyện không có đạo đức thế này: “Để Cô nhìn thử xem.”

Minh Trăn làm nũng: “Mới không cho xem đâu.”

Tuy bị nam nhân chọc hơi khó chịu nhưng Minh Trăn cũng không rời khỏi người hắn, còn nhẹ nhàng nói: “Sao nơi này của điện hạ lại thế này…”

Giọng của Kỳ Sùng hơi khàn khàn: “Là bởi vì Cô rất thích A Trăn.”

Minh Trăn đến hôn nhẹ Kỳ Sùng, cằm lại bị hắn nắm lại: “Sau này.”

Xuân ý rã rời, trong phòng có mùi hương ấm áp, thật ra Kỳ Tu nghĩ như thế cũng đúng, bị tiểu mỹ nhân tuyệt sắc như thế yêu thích không muốn rời, thật sự khiến cho nam nhân vô cùng thỏa mãn, rất có thành tựu.

Tay của nam nhân lướt qua bên hông Minh Trăn, lần này không còn cách bởi y phục nữa, da thịt của Minh Trăn vô cùng mịn màng nên cảm thấy lớp chai mỏng do cầm dao kiếm của hắn.

Bị chạm vào nên có đau tí, hơn nữa Minh Trăn sợ mình không chịu được, nên thẹn thùng đứng dậy.

Lý Phúc truyền lời vào, chưa nói xong, hắn đã nhanh chóng cúi đầu: “Điện hạ…”

Ngu Hoài Phong không tuân theo quy củ, trực tiếp vào trong thì thấy muội muội mình đang ngồi trong lòng Kỳ Sùng.

Hắn tức đến mức thiếu chút bất tỉnh: “Kỳ Sùng, ngươi, đồ cái thứ tiểu nhân! Hai người có quan hệ gì, dựa vào đâu mà ngươi chạm vào muội ấy?”

“Quan hệ?” Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Có quan hệ thì được dựa vào sao?”

Bao nhiêu vị hôn phu đi tìm người khác, bao nhiêu phu quân ăn vụng bên ngoài? Bao nhiêu người nữ tử đáng thương bị nhà chồng đuổi khỏi nhà?

Quan hệ không thể bền vững mãi, tất cả đều do bản thân con người.

Huống hồ, Kỳ Sùng cũng không phải không cho, về sau chắc chắn sẽ cho.

Minh Trăn nhanh chóng nhảy ra từ trong ng.ực Kỳ Sùng, ngay lập cổ tay bị Kỳ Sùng nắm lấy, cả người nhào vào trong lòng ng.ực hắn.

Kỳ Sùng nói: “A Trăn là nữ nhân của Cô.”

Ngu Hoài Phong bất mãn với Kỳ Sùng lâu lắm rồi, là hắn do cảm động và nhớ đến những điều mà Kỳ Sùng làm cho Minh Trăn mấy năm nay nên mới nhịn lại, nhưng hắn cũng rất rõ, người như Kỳ Sùng, nếu theo Minh Trăn không có gì tốt thì hắn sẽ vô duyên vô cớ nuôi dưỡng chắc.

Huống hồ, hơn mười năm trước, Ngu Hoài Phong cũng rất tín nhiệm Kỳ Sùng nên mới để cho Kỳ Sùng giúp mình tìm người. Kết quả trước mặt thì Kỳ Sùng đáp ứng, sau lưng lại cố ý giấu diếm Minh Trăn đi, hại bản thân hắn tìm lâu như thế, mỗi khi nhớ đến, Ngu Hoài Phong liền tức điên máu.

“Nếu ngươi thích A Trăn thì để bổn vương đưa nàng trở về, ngày khác chính thức đến triều Tễ hỏi cưới.”

Kỳ Sùng liếc mắt nhìn: “Cô đi hỏi cưới, sau đó bị các ngươi cự tuyệt, đúng không?”

Hắn rất rõ Ngu Hoài Phong chỉ nói dối, mấy năm nay Ngu Hoài Phong tính kế lừa người, Kỳ Sùng cũng không phải không biết.

Minh Trăn lôi kéo ống tay áo của Kỳ Sùng: “Điện hạ.”

Ngu Hoài Phong hừ lạnh một tiếng: “A Trăn, ca ca hỏi muội, muội quyết tâm bên nhau với hắn, sau này sẽ không hối hận chứ?”

Minh Trăn gật đầu: “A Trăn muốn ở bên cạnh điện hạ.”

“Vương phi và vương nước Li rất nhớ muội.” Ngu Hoài Phong nói: “Trong nhà còn có một đệ đệ còn nhỏ, nó cũng rất nhớ muội.”

Tình thế khó cắt đứt, hai lựa chọn cũng đều không muốn vứt bỏ nhưng nàng phải đưa ra lựa chọn, chỉ chọn một trong hai.

Thời gian càng lâu, tổn thương với hai người càng lớn.

Minh Trăn nâng mắt: “Ca ca, ta muốn ở cùng điện hạ. Điện hạ không có người nhà.”

Ngu Hoài Phong còn có thúc phụ và vương phi, cũng có đệ đệ, hơn nữa, thân là Giang vương nước Li, Ngu Hoài Phong chắc chắn cũng có Giang vương phi.

Bây giờ, nếu còn thiếu thì về sau chắc chắn sẽ có.

Minh Trăn hiểu rõ, bản thân phải thật sự xin lỗi ca ca nhiều năm tìm kiếm và chờ đợi nhưng nàng càng không muốn bỏ điện hạ một mình.

Nàng lôi kéo y phục Kỳ Sùng: “Ngày khác A Trăn và ca ca về gặp người thân, cũng được?”

Kỳ Sùng nắm lại đôi tay mềm mại của Minh Trăn, che giấu sự u ám trong mắt: “Đương nhiên có thể, chờ mùa thu năm sau.”

Ngu Hoài Phong nhắm mắt lại: “Kỳ Sùng, ngươi phải đối tốt với muội ấy, dù sao nàng cũng là nữ vương triều Tễ, nếu nàng bị ngươi cô phụ, triều Tễ có thể mang người đi bất cứ lúc nào.”

Dứt lời Ngu Hoài Phong xoay người rời đi. Minh Trăn cũng bước xuống từ người Kỳ Sùng rồi cũng tiến lên. Lý Phúc mang theo áo choàng chạy nhanh choàng lên người tiểu tổ tông này.

Minh Trăn gọi một tiếng: “Ca ca.”

Ngu Hoài Phong dừng bước, quay đầu, nhìn thấy con mắt hồng hồng của tiểu cô nương.

Hắn đưa tay sờ sờ tóc của Minh Trăn: “Cũng được, biết muội sống tốt, dù có yếu ớt hay mạnh mẽ, muội cũng có thể bình yên lớn lên, là đều may mắn nhất. Là do ca ca vụng về, năm đó khi muội đứng trước mặt ca ca nhưng ca ca cũng không nhận ra.”

Nước mắt Minh Trăn lạch tách rơi xuống.

Ngu Hoài Phong nói: “Hằng năm triều Tễ đều phái sứ thần tới, nếu muội có ủy khuất thì phải nói cho ca ca biết.Ca ca sẽ đến với muội nhưng lại ở xa như thế, thật làm người khác lo lắng.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc