CHA NUÔI! CON HẬN NGƯỜI!

- "Cái con đó là con nào?" Rania ngồi bên cạnh ghế lái, mệt mỏi dựa lưng vào ghế

- "Cô ta là tình nhân của Tạ Phong" Cô lái xe, chăm chú nhìn về phía trước, thản nhiên trả lời

- "Bữa sau cô ta còn gây sự cứ nói với chị! Chị sẽ xử cô ta! Chị ghét nhất là loại người hống hách như cô ta Chỉ là cóc ghẻ mà cứ tưởng mình là thiên nga!" Rania hừ lạnh, miệng nói tỏ vẻ thái độ khinh bỉ

- "Em biết rồi! Cảm ơn chị!" Cô quay sang nở một nụ cười tươi như hoa với Rania

Cô dừng xe trước một quán cà phê đối diện công viên Mộc Linh Rania ngạc nhiên bước xuống xe, cô đưa mắt nhìn tổng thể quán cà phê rồi lại nhìn cô

- "Em chở chị đi đâu vậy?"

- "Gặp bạn! Đi với em!" Cô đưa tay ra nắm lấy tay Rania kéo đi, tay còn lại cầm chìa khóa đưa cho nhân viên đỗ xe

- "Cái gì? Bạn em chị gặp làm gì?" Rania không kịp phản ứng bị cô kéo một mạch vào quán cà phê

Cô đưa Rania tới phía bàn khuất trong góc, chỉ treo một đèn vàng đủ sáng cho không gian hai người Cô kéo Rania ngồi ở phía trong, cô ngồi phía ngoài Lát sau, hai cô gái xinh đẹp và người đàn ông tuấn mỹ bước vào quán, mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm một ai đó

- "Anh hai! Phi Yến! Tào Khê!" Cô giơ tay vẫy vẫy gọi bọn họ

- "Tư Marie!" Suýt chút nữa thì Phi Yến lỡ miệng mà nói tên thật cô ra

Bọn họ bước tới chỗ cô, Rania nhìn anh rồi lại liếc sang nhìn cô, ánh mắt nheo lại

Có gì đó không ổn ở đây?

Cô nhận thấy được ánh mắt của Rania, quay sang cười ẩn ý, mắt dựt dựt nhìn Rania Sau đó cô đi qua ngồi cạnh Phi Yến và Tào Khê để Tư Vũ ngồi bên cạnh Rania Lúc đi ngang qua cô chỉnh giọng nói rất nhỏ vừa đủ hai người nghe, thì thầm vào tai anh:

- "Anh hai! Nhớ các chiêu em dạy anh! Cố lên!" Cô nháy mắt, đưa ngón tay ra hiệu

- "Các cậu! Đây là chị Rania!" Rania mỉm cười gật đầu chào

- "Chị Rania! Đây là Tào Khê và Phi Yến, bạn thân của em" Tào Khê và Phi Yến cũng mỉm cười đáp lại

Cô vẫy tay gọi phục vụ, vài giấy sau phục vụ cầm quyển menu tới cho cô, cô cầm đưa cho đối diện

- "Anh hai! Chị Rania! Uống gì gọi đi!"

- "Cho ly cà phê không đường Một ly cà chua ép ít sữa ít đá" Anh lật từng trang, miệng gọi đồ uống mà lại gọi luôn cho Rania Anh đóng menu lại đưa cho nhân viên, gật đầu

Rania cũng cứng đơ ngồi nhìn anh! Khẩu vị của cô sao anh biết rõ vậy?

- "Này! Sao anh biết tui thích uống gì?"

- "Hồi bên Pháp ngày nào đi với tôi cô chả nước ép cà chua"

- "Anh mà cũng để ý?"

- "Bên người con gái mình thích thì sẽ muốn biết sở thích của cô ấy! Tâm trạng của cô ấy! Cảm xúc của cô ấy!" Anh âu yếm nhìn cô, miệng nói ra lời đường mật Rania đỏ mặt ngượng ngùng cúi mặt xuống, không dám ngước nhìn anh

Cô thấy vậy liền ngầm ám hiệu cho Phi Yến và Tào Khê Cô nhìn anh, đưa cánh tay thẳng đứng, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, miệng nói không ra lời: "Cố lên anh hai!" Nói rồi cô quay ra sau, đưa ngón tay lên trước môi ra hiệu im lặng rồi bọn họ rón rén đi ra khỏi quán cà phê Năm phút sau, cô ngẩng đầu lên, há hốc mồm nhìn đối diện không một bóng người

Đám người bọn họ đã biến mất từ khi nào? Cô trong lòng chửi rủa, trước mặt vẫn cười nói vui vẻ với Tư Vũ

Marie! Đợi chị xử em! Dám gài chị dô bẫy hả!

- -------------

Lâm gia

Ả ta về biệt thự liền giả bộ khóc nức nở chạy tới thư phòng, mở cửa, ả nhào tới ôm chầm lấy anh

- "Phong! Anh phải đòi lại công bằng cho em!"

- "Chuyện gì? Cô lại gây sự?" Anh mệt mỏi, nhăn mặt nhìn ả

- "Anh nhìn tay em nè! Em chỉ vô tình đụng mặt Tư Linh, có lòng tốt muốn hỏi thăm con bé Nhưng ai ngờ con bé ghét em, định tát em mà em né kịp, con bé tức giận đẩy em ngã còn dẫm lên tay em nữa! Giờ em đang rất đau!" Ả dựa vào người anh cọ xát, tay kéo áo anh, làm ra bộ mặt mình là oan ức mà nhìn anh

- "Hừm Cô xuống kêu vú Đường bôi thuốc đi Chuyện này tôi sẽ giải quyết" Anh đưa tay xoa phần trán, hất tay ả ra Anh còn lạ gì ả nữa, quen nhau hơn mười năm, anh thừa biết lời ả nói một câu chưa chắc nửa phần là thực Anh rất lo ả sẽ gây khó dễ cho cô nhưng nhìn ả như vậy anh cũng không nghĩ là cô lại xuống tay tàn nhẫn như vậy Tay ả bị dẫm gần như là nát bét, chảy máu không ngừng Bốn năm không gặp cô đã trở nên mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn và cũng thật tàn nhẫn

Ả ta đứng trước phòng anh, nở nụ cười tàn ác, ánh mắt nhìn bàn tay đã bị dẫm nát, càng nhìn trong đầu ả càng hiện lên hình ảnh của cô, căm hận mà nắm chặt bàn tay dính đầy máu Ả ta làm nũng với anh nhưng ả thừa biết anh sẽ không bao giờ xuống tay với cô Vậy thì ả sẽ đích thân ra tay: "Đừng trách tao ác! Tất cả là do mày thôi! Ha Ha Ha"

Thẩm Tư Linh! Tao nhất định tiễn mày xuống đoàn tụ với ông bà mày!

Bình luận

Truyện đang đọc