CHA NUÔI! CON HẬN NGƯỜI!

"Cô sao dám động tới cô ấy!? Tôi đã cảnh cáo cô rồi mà!" Lâm Tạ Phong khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, ánh mắt rực lửa như muốn giết chết người đối diện

"Em không sao chứ? Có bị thương đâu không?" Anh nắm lấy vai cô, ánh mắt lo lắng nhìn khắp người cô xem xét thật kĩ Cô chỉ lạnh lùng lắc đầu, tay đẩy hai tay anh ra khỏi vai, miệng còn bổ sung thêm một câu:

"Chuyện gia đình anh về nhà mà giải quyết đừng lôi tôi vào!"

Anh bất động nhìn cô rồi lại liếc ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng cả người ả ta

"Anh Phong! Sao anh lại ở đây?" Ả nắm chặt lấy cổ tay đau nhức, vẻ mặt sợ hãi kinh ngạc nhìn anh, cả người run run hai chân dường như đứng không vững

"Tôi mà không ở đây cô định làm gì cô ấy!?" Anh cười khẩy, hai tay vươn ra ôm chặt cô vào lòng Cô trừng mắt ngước lên nhìn chằm chằm anh, cơ thể không có ý chống cự để mặc anh ôm Cả không khí yên ắng đi khác thường, ả nhìn anh á khẩu không biết nói gì

Ly Ly lúc nãy anh đã nhờ Tào Khê bế giùm, cô bé vẫn ngây thơ nhìn một màn trước mắt không hiểu chuyện gì, quay qua hỏi Tào Khê:

"Cô Khê ơi, sao daddy lại tức giận với cô kia vậy?"

"Suỵt Daddy của con là đang dạy dỗ người xấu" Tào Khê lập tức đưa tay che miệng Ly Ly lại, cô đưa ngón tay trỏ lên môi ra hiệu nhỏ tiếng

"Cô Khê, người xấu là người không tốt đúng không? Không tốt phải đáng bị phạt?" Ly Ly gật đầu hiểu ý, miệng chúm chím thì thầm vào tai Tào Khê

"Đúng vậy, con tuyệt đối phải tránh xa người xấu ra, nghe chưa?" Tào Khê nghiêm mặt nói nhỏ vừa đủ cho hai người nghe Ly Ly bặm môi ngoan ngoãn gật đầu nghe lời

Còn về phía ba người bọn họ, anh thì vẫn ôm chặt cô không buông, ả ta thấy thế lại càng tức tối trong lòng, miệng không ngừng biện minh:

"Em không có Là cô ta Cô ta đẩy em trước Em chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với cô ta thôi" Ả vẫn mặt dày đi lại nắm lấy cánh tay anh, tay kia không ngừng chỉ vào mặt cô

"Cô im đi Tôi biết cô mà Tôi đã cảnh cáo cô một lần cô không xem ra gì thì cô đừng trách tôi ác!" Anh hất tay ả ra, khinh bỉ mắt liếc sang hướng khác không thèm nhìn ả

"CÁC NGƯỜI NHÌN CÁI GÌ!? CÚT!" Anh đảo ánh mắt giết người nhìn xung quanh lớn tiếng Đám người đi đường ai nấy đều giật mình sợ hãi trước khí chất của anh vội bước nhanh về phía trước, đi cách càng xa càng tốt

Ả nghe xong câu cuối, trong lòng càng sợ hãi hơn, hai chân đã mất hết sức lực ngã quỵ ra sàn, khuôn mặt đã xanh xao đi hẳn

Ai mà không biết Lâm Tạ Phong nổi tiếng độc ác! Anh ta đã cảnh cáo ả một lần và không có lần thứ hai! Hôm nay ả chỉ vô tình gặp được cô nên muốn dạy cô một bài học nhưng không ngờ anh lại xuất hiện ở đây, hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của ả! Ả phải làm sao đây, anh có khi nào giết ả luôn không!?

"Anh Em xin anh mà Em là hồ đồ Là nhấc thời không kiểm soát được hành động của mình Anh nể tình em ở bên cạnh anh hơn mười năm Tha cho em đi" Ả mặc kệ mọi người xung quanh nhìn ả với ánh mắt như thế nào, không bỏ cuộc lết thân thể yếu ớt lại ôm lấy chân anh van xin

Cô nhìn anh rồi lại nhìn ả thở dài lắc đầu, cô không thể ở lại đây thêm một phút nào nữa, hai tay lạnh lùng đẩy anh ra quay ra sau bế Ly Ly đi về hướng bãi đậu xe Trước khi đi còn bỏ lại cho anh một câu chế giễu cùng nụ cười đắc ý cho ả:

"Anh sau này trông chừng cô ta cho cẩn thận Đừng để chó điên cắn ngược lại chủ hồi nào không hay!!!"

"Cô!!!" Ả ta đay nghiến nhìn bóng lưng cô như muốn xé xác cô ra thành từng mảnh

Thẩm Tư Linh! Lần này coi như mày may mắn, lần sau tao không để mày yên!

"Cô đi về với tôi!" Anh nhìn ả ta đang ngồi xụi lơ dưới chân, trong lòng lại bực bội,tay nắm lấy tóc ả kéo mạnh về phía bãi đậu xe

Á!!!

Ả bị anh túm tóc kéo đi, dùng lực mạnh đến mức tóc như muốn đứt ra khỏi da đầu đau rát, hai tay ả nắm lấy tóc cố dựt ra khỏi tay anh nhưng không được, khoé mắt đã xuất hiện tầng nước mỏng sau đó tuôn ra ngày càng nhiều

Bình luận

Truyện đang đọc