CHA NUÔI! CON HẬN NGƯỜI!

Hôm nay đầu óc cô không tập trung gì hết Trong lớp không chú ý nghe giảng, đi đường còn vấp té, đụng bạn nữa chứ

- "Hôm nay cậu sao vậy?" Thấy cô đang ngồi đừ ra đấy Tào Khê lại hỏi thăm

- "À! Không hiểu sao hôm nay tớ thấy rất mệt Đầu óc không tập trung được gì hết"

Tào Khế lấy ra một hộp sữa đưa cho cô

- "Cậu uống sữa đi"

- "Cảm ơn!" Cô cầm lấy hộp sữa nhưng chợt cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó

- "Tào Khê! Phi Yến đâu? Cậu ấy đã nghỉ năm ngày rồi"

- "Tớ cũng không biết Hay là tan học tớ với cậu tới nhà cậu ấy"

- "Ừm"

Mấy ngày nay, Phi Yến nghỉ cô cảm thấy có điều gì đó không ổn Ngày thường Phi Yến không bao giờ bỏ một buổi học nào cả hoặc có nghỉ cũng sẽ xin phép Đằng này cậu ấy biệt tăm năm ngày rồi

- ------------------------------------

Lãnh gia

- "Tiểu thư, cô Tào Khê và cô Tư Linh đến thăm" Quản gia cúi đầu thưa

- "Kêu họ về đi Tôi muốn ở một mình! Tôi không muốn gặp ai hết!" Phi Yến nằm trên giường, trùm chăn kín mít chỉ lộ mỗi cái đầu

- "Phi Yến! Cậu sao vậy?" Tư Linh lo lắng bước đến gần Phi Yến

- "RA NGOÀI! RA NGOÀI HẾT ĐI!" Phi Yến hét lớn không cầm được nước mắt mà khóc oà lên

- "Phi Yến! Cậu sao vậy nói cho mình biết đi!" Cô kéo cô ấy ngồi dậy lay mạnh

- "Cậu còn hỏi mình sao? Tất cả là do ba cậu hết Nếu như ông ấy không làm cho Lãnh Thị phá sản thì ba mình sẽ không lên cơn đau tim mà qua đời, mẹ mình sẽ không nhập viện Hức hức Mất hết rồi Hết thật rồi Hức hức" Phi Yến hất tay chỉ thẳng vào mặt cô, khuôn mặt đầy vẻ tức giận mà hét lớn: "ĐI! TỚ KHÔNG MUỐN THẤY CẬU NỮA!"

Tào Khê chạy lại ôm chặt Phi Yến vào lòng quay sang nói với Tư Linh: "Tư Linh! Cậu về trước đi, đợi cậu ấy bình tĩnh hãy nói chuyện"

Mọi thứ như tối sầm lại trước mắt cô Cô không tin vào mắt mình nữa Theo bản năng lùi về sau vài bước Nước mắt từ từ úa ra

Tại sao? Tại sao lại như vậy? Là cha sao? Là cha đã làm Lãnh Thị phá sản sao? Cô không tin! Cô phải làm rõ chuyện này!

Nghĩ rồi cô lập tức chạy khỏi Lãnh gia Bắt xe chạy về hướng Lâm gia

- -----------------------------------

Lâm gia

Tần Hạo dựa người vào thành ghế, tay đong đưa ly rượu vang đỏ

- "Phong Phong! Cậu xử lí Lãnh Thị sao rồi?"

- "Cấm gọi tôi bằng cái tên đó!" Tạ Phong tỏ vẻ khó chịu ngẩng đầu lườm anh như muốn ăn tươi nuốt sống tên bác sĩ chết tiệt này

- "Sao vậy? Gọi cậu như vậy đáng yêu mà?" Tần Hạo tuyệt nhiên không sợ mà còn đong đưa ly rượu trước mặt anh như muốn khiêu khích

- "Cái miệng cậu không muốn giữ!" Anh không chịu thua nhìn thẳng vào mắt Tần Hạo

Tần Hạo nhếch mép cười mà nhìn chằm chằm vào Tạ Phong Không gian im lặng hẳn đi chẳng mấy chốc một giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người:

- "Thôi đi! Đừng giỡn nữa!" Hắc Tiệp tay khoanh trước ngực ngả người ra sau dựa vào vách tường, tay châm châm điếu thuốc

- "Được! Không giỡn nữa!" Tần Hạo vừa nói vừa tiện tay cầm chai rượu rót thêm vào ly

- "Tạ Phong! Cậu cũng ghê gớm thật! Để cho ông ta năm năm xây dựng sự nghiệp đến khi tới nóc rồi thì một phanh đạp ông ta xuống đất! Cú sốc lớn rồi!" Hắc Tiệp quay sang nhìn Tạ Phong, miệng nhếch mép cười Anh chỉ mỉm cười mà không nói gì Căn phòng lại một lần nữa im lặng hẳn đi

- "Thôi không nói chuyện này nữa Tiệp à! Cậu với cô bé đó sao rồi!" Như cảm thấy sự im lặng này rất khó chịu Tần Hạo lên tiếng quay sang nhìn Hắc Tiệp

- "Vẫn chưa gặp lại"

- "Sao cậu không hỏi Tư Linh? Cô ấy là bạn Tư Linh mà?"

Vừa nghe câu "Bạn Tư Linh" Tạ Phong liền ngẩng đầu, hướng ánh mắt về phía Tần Hạo dò hỏi: "Là ai?"

- "Là Tào Khê! Cậu không biết đâu? Từ lần đầu gặp ở buổi tiệc sinh nhật của Tư Linh, cậu ấy ngày nào cũng suy nghĩ về cô bé đó hết!"

- "Ông trùm của chúng ta biết yêu rồi!"

Anh dựa ra sau ghế, liếc mắt nhìn Hắc Tiệp mà mỉm cười

- -------------------------------

- "Vú Đường! Cha con đâu?" Vừa bước vào cửa Lâm gia cô hỏi

- "Tiểu thư! Cậu chủ đang trên thư phòng!"

Cô chạy ngay lên thư phòng không thèm gõ mà xông cửa vào phòng Tần Hạo và Hắc Tiệp quay sang nhìn cô, riêng anh chăm chú nhìn tập tài liệu trên tay

- "Tụi mình đi đây" Hiểu chuyện Hắc Tiệp lại gần vỗ vào vai anh sau đó lôi Tần Hạo ra khỏi thư phòng mà không quên đóng cửa

Anh ngước lên nhìn thấy cô nhưng không tỏ vẻ ngạc nhiên mà bình tĩnh tiếp tục xem tài liệu

Cô bước đến gần bàn làm việc, hai mắt tức giận nhìn anh

- "Tại sao cha lại làm vậy?"

- "Con muốn hỏi gì?"

- "Cha biết con muốn hỏi gì mà!"

- "Nếu là chuyện của Lãnh Thị thì ta không có gì nói với con" Anh vẫn tiếp tục xem tài liệu mà không thèm nhìn cô

- "Cha! Cha biết Phi Yến là bạn con, là thiên kim tiểu thư nhà họ Lãnh Sao cha vẫn làm vậy? Tại sao cha làm gia đình bạn ấy phá sản?" Chưa bao giờ cô tức giận và thất vọng về cha! Tại sao cha lại đốc ác như vậy? Hại gia đình người ta tán gia bại sản mà vẫn bình tĩnh ngồi đây xem tài liệu!

- "Con đừng quan tâm đến thì tốt hơn!" Nói rồi anh bỏ tập tài liệu xuống, quay lưng về phía cô

- "Cha!!!" Cô biết bây giờ có nói gì cũng không thay đổi được mọi chuyện Cha cô là người như thế nào chẵng lẽ cô không rõ Cô đành câm nín quay lưng ra khỏi thư phòng

Hừm Những lúc tâm trạng không tốt anh hay có thói quen hút thuốc lá Anh châm điếu thuốc mà hút thật sâu Hai mắt nhắm nghiền

Cô bé này lớn thật rồi! Còn vì chuyện người ngoài mà tức giận với anh

Anh mở mắt, miệng nở nụ cười đầy ẩn ý

Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu!!! Anh sẽ từ từ cho cô nếm trải cảm giác sống không bằng chết

Bình luận

Truyện đang đọc