CHA NUÔI! CON HẬN NGƯỜI!

Đằng Minh ở trong phòng, anh mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa, thở dài dựa đầu ra sau, nhắm mắt suy nghĩ. Trong đầu anh là hàng vạn ý nghĩ lẫn lộn, giờ anh không biết phải làm sao để giải quyết vụ kho vật liệu bị cháy. Chẵng lẽ công huyết bao lâu nay anh gầy dựng công ty bỗng đổ bể chỉ trong phút chốc? Không thể được anh còn chưa báo thù cho ba mẹ! Anh phải thành công hơn Lâm Tạ Phong, như vậy anh còn cơ hội được Tư Linh để mắt đến.

Reng... Reng... Reng...

Từ đâu đó vang lên bảng nhạc chuông, chiếc điện thoại trên bàn run nhẹ. Đằng Minh uể oải đứng dậy đi lại gần, nhìn vào màn hình điện thoại là số của thư ký. Lúc nãy anh đã giao anh ta đi giải quyết vụ nhà kho, ngón tay anh nhấn vào biểu tượng nghe, giọng nói lạnh lùng nhưng thấp thoáng vài tia mệt mỏi:

"Nói!"

"Dạ thưa Đằng Tổng tôi đã tổng hợp hết các vật liệu còn sót lại của chúng ta. Tổng cộng chưa được hai phần ba số lượng ban đầu, nếu tính thì chúng ta đã lỗ mất 6tỷ rồi ạ!" Giọng nói nam thanh niên đầu dây bên kia lộ rõ sự hấp tấp.

"Hừm... Thôi được rồi, cậu cho người đi tìm các vật liệu thay thế, không cần tốt nhất chỉ cần có đủ để cung cấp cho chúng ta được rồi!" Đằng Minh thở dài, ngón trỏ tay trái anh day day một bên vùng thái dương. Anh không tỏ vẻ ngạc nhiên dường như đã đoán trước.

"Dạ Đằng Tổng! Tôi sẽ cho người tìm ngay!"

Rầm!!!

Anh cúp máy, tức giận tay quăng chiếc điện thoại xuống mặt đất vỡ tan tành. Hơi thở có phần gấp gáp, ánh mắt hung ác nhìn thẳng một đường về phía trước.

"Lâm Tạ Phong! Đợi xem tao xử mày thế nào?"

- -----------------

Ở Lâm gia.

Đường Hân vẫn như thường ngày bưng đồ ăn lên cho Yến Nhi. Vừa mở cửa tầng hầm, cô đã thấy ả nằm co ro một góc giường, hai tay ôm người run cầm cập, khuôn mặt tái mét xanh xao. Hai cánh môi nhợt nhạt chuyển động như thì thầm điều gì đó.

Đường Hân nhíu chặt hàng chân mày, cô vểnh tai lên lại gần để nghe rõ xem ả đang lầm bầm cái gì!? Trong miệng ả liên tục kêu lên ba chữ: "Bụng đau quá!", hơi thở có phần dồn dập.

"Này Yến Nhi cô sao đấy?"

"..."

Đáp lại cô là một sự im lặng đến đáng sợ. Cô đã bắt đầu cảm thấy có điều không ổn, tuy ghét ả nhưng cô không xấu đến mức để mặc ả.

Đường Hân để khay thức ăn xuống đất, cô đi lại nắm lấy bả vai ả, tay nâng cằm ả lên:

"Này cô sao đấy?"

"Tôi... Tôi... Tôi đau bụng quá!" Yến Nhi giọng nói yếu ớt khó khăn lắm mới nói ra được chữ.

"Cô đau bụng sao?" Đường Hân cảm thấy lo sợ, tay xoa xoa bụng ả.

"Tôi... Tôi đau bụng dưới... Phía dưới còn... còn cảm thấy... thấy ướt..." Hơi thở ả gấp gáp cố nói nhanh hết chữ. Đường Hân dường như hiểu ra được, cô đưa mắt nhìn xuống dưới, một vùng ga giường bị dính thứ chất lỏng màu đỏ nổi bật.

"Cô tới tháng?"

"Tôi... Tôi không... không biết... Tôi đau quá!"

"Cô bị khi nào?"

"Chiều... Chiều hôm qua... Tôi đã cảm thấy đau rồi."

"Hôm qua! Tối hôm qua cô làm với bao nhiêu người?"

"Hai... Hai mươi!"

Đường Hân cảm thấy kinh ngạc, ả là tới tháng mà phải làm với hai mươi thằng có khi sẽ bị nhiễm trùng mất.

"Hừ... Phiền thật chứ! Đợi đi tôi lấy băng cho cô." Đường Hân chạy ra khỏi tầng hầm, cô không quên căn dặn hai vệ sĩ canh giữ ả, nếu ả mà trốn thì cô sẽ bị cậu chủ phạt mất.

Lát sau, Đường Hân cầm một gói băng dày đi xuống tầng hầm, cô xé ra đưa cho ả một miếng còn lại để trên ghế gỗ gần đó. Ả nhận lấy, chật vật đi vào nhà vệ sinh tối tăm, nhỏ như ổ chuột. Vài phút sau ả đi ra, hai tay vẫn ôm cái bụng còn đau ê ẩm. Đường Hân lấy ra trong túi một viên thuốc đau bụng kinh nhét vào tay Yến Nhi:

"Cô mau ăn rồi uống thuốc đi, nó giúp giảm đau bụng đó."

"Cảm ơn!" Ả nhận lấy thuốc liền cảm ơn.

Đường Hân định quay đi thì liền bị ả níu lại:

"Cô có thể đút tôi không? Tôi đau quá ăn không nổi."

"Cô phiền quá đấy!" Đường Hân tuy ngoài mặt bực bội nhưng vẫn lấy tô cơm đút cho ả ăn đến khi ăn xong cô còn lấy nước cho ả uống thuốc nhưng không ngờ khi cô quay định vừa định cúi xuống bưng khay đồ ăn thì ả lại dùng gậy gỗ thủ sẵn đập mạnh sau gáy cô.

Đường Hân bị tấn công bất ngờ, cô chỉ kịp la lên một tiếng liền ngất xỉu. Ả liền nhanh kéo cô vào sâu bên trong, cởi đồ cô ra thay cho cô đồ của ả, còn ả thì diện lên bộ đồ hầu. Sau khi thay xong, ả chỉnh lại đầu tóc và mặt mũi, ả để cô ở một chỗ dễ tìm thấy nhất. Mục đích của ả là để vệ sĩ có thể tìm thấy cô, tuy ả ác nhưng ả vẫn biết cái gì là mang ơn, coi như lần này vì cô cho ả băng và thuốc nên ả không làm hại cô chỉ là ả đành phải đánh ngất cô. Ả cần bộ đồ này để thuận lợi thoát khỏi đây.

"Xin lỗi cô."

Ả dọn lại khay thức ăn, đầu cúi thấp nhanh chóng đi ra khỏi tầng hầm. Ả bình tĩnh thành công vượt mặt những tên vệ sĩ, còn đám bảo vệ ngoài cổng thì ả lấy cớ đi gặp người quen để chạy trốn.

Bình luận

Truyện đang đọc