CHA TUI NÓI ỔNG LÀ THẦN

Kim Sân chưa từng giáo dục trẻ con nhân loại, nhưng đã từng thấy người lớn nhà khác giáo dục đứa bé loài người rồi, nên anh luôn cảm thấy quá trình không đúng lắm.

Trẻ con nhà khác sau khi làm sai chuyện gì không phải đều cứng cổ nói con không sai ư?

Nhưng đứa nhỏ nhà anh lại khóc đến thương tâm tưởng chết mà nói mình sai, khiến Kim Sân không biết nên làm thế nào.

Mặc dù đã chuẩn bị kỹ phải dữ với con gái, để bé hiểu rõ là có một số việc có thể làm, và có một số việc không được làm. Nhưng thấy Chúc Chúc khóc đến nổi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, nước mắt rơi xuống như hạt trân châu, thì ngữ khí của Kim Sân đã mềm hơn phân nửa. Anh lấy khăn tay ở bên cạnh, lau nước mắt cho bé ——

“Con sai ở đâu nào?”

“Con không biết ạ...” Chúc Chúc vừa khóc vừa nấc. Đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn ba ba, rồi thút tha thút thít trả lời với mười phần oan ức: “Ba ba... Ba ba nói... Con sai... Thì con... Sai ạ...”

Kim Sân thật sự là vừa đau lòng lại vừa buồn cười. Anh mềm giọng nói: “Ba ba là người không nói lý như thế à? Nếu con không sai, ba sẽ nói con sai sao?”

Chúc Chúc gật đầu rồi lại lắc đầu. Thấy ba ba không còn dữ, bé bèn tạm dừng, không khóc nữa. Nước mắt vẫn còn vương trên mặt, bé vươn tay muốn ôm: “Ba ba ơi —— “

Kim Sân nhẫn tâm không ôm bé, chỉ thở dài, “Suy nghĩ lại xem nào, mình sai ở đâu?”

“Không... Không nên... Ra ngoài vào buổi tối ạ...” Chúc Chúc lập tức ức đến vừa khóc vừa nói: “Nhưng... Nhưng con muốn... Giúp ba ba... Kiếm tiền mà...”

“Ba ba... Bây giờ ba ba không... Được ăn tôm tôm... Cũng không có... Phê phê để uống... Cũng không có xe xe để lái nữa... Còn không có... Quần áo đẹp để mặc... Người khác còn... Còn cười nữa...” Trong suy nghĩ của Chúc Chúc, trước đây ba ba đều được ăn ngon, đều được uống cà phê mỗi ngày. Ba ba còn mặc rất nhiều quần áo nhìn rất đẹp, nên người khác đều thích ba ba. Nhưng bây giờ ba ba chỉ có hai bộ quần áo, chỉ được ăn đồ ăn do chính ba ba làm, mà cái chú sát nhà còn cười ba ba suốt.

Kim Sân biết Chúc Chúc muốn kiếm tiền, nhưng anh không nghĩ rằng trong khoảng thời gian này Chúc Chúc đã đau lòng cho anh đến như vậy.

Thật ra, ngay từ khi Chúc Chúc chuyển từ cuộc sống như một công chúa nhỏ đến ngày tháng túng thiếu như bây giờ. Anh vẫn luôn lo là con gái sẽ không thích ứng, chứ không ngờ con gái lại cứ nghĩ cho anh.

Kim Sân lập tức ôm lấy con gái đang khóc nấc: “Ba ba cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt. Trước đây chẳng được ở bên cục cưng nhiều, nhưng hiện tại ngày nào cũng có thời gian ở bên cục cưng rồi.”

Kim Sân đau lòng lau nước mắt cho con gái. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của bé, anh bèn ôm bé để ngồi ở trên đầu gối, rồi nghiêm túc nói: “Cục cưng này, trước đây con có rất nhiều quần áo xinh đẹp, có vương niệm công chúa, trong nhà còn có trượt thang và lâu đài nữa. Tất cả các bạn nhỏ đều gọi con là em gái công chúa, nhưng bây giờ những thứ này đã không còn. Cục cưng cảm thấy không có những thứ này cũng không sao, nên dù ba ba không có quần áo đẹp, không có cà phê để uống thì cũng cảm thấy chẳng sao cả.”

Anh đột nhiên hối hận. Anh không nên nói với con gái chuyện không có tiền, tạo thành áp lực tâm lý quá lớn cho bé.

Chúc Chúc tủi thân mếu máo, lắc đầu, mang theo tiếng khóc nức nở: “Thế nhưng... Nhưng mà...”

Bé không biết nên nói thế nào, dù sao bé vẫn cảm thấy mình không có quần áo đẹp cũng không sao. Mọi người không gọi bé là em gái công chúa thì đừng gọi. Họ không thích bé cũng không chẳng có việc gì. Vì bé còn có ba ba thương bé mà. Nhưng ba ba không còn những thứ như lúc trước, thì bé liền cảm thấy thật khó chịu. Bé muốn kiếm tiền thật nhanh... Kiếm thật nhiều tiền...

Kim Sân xoa đầu bé để trấn an, nghiêm túc nói: “Tuy rằng ba ba không có những thứ đó, nhưng thật ra ba chẳng buồn chút nào. Con mới là cục cưng to bự của ba ba. Nếu con lén chạy ra ngoài, sẽ bị người xấu bắt đi. Sau đó người xấu sẽ bắt con làm con gái của bọn họ, cũng sẽ không cho ba ba gặp con nữa đâu...”

Chúc Chúc mở to hai mắt. Bé nhớ lại chuyện khi còn nhỏ, bé đã từng bị người xấu bắt đi lúc trước. Bọn họ cũng muốn bé gọi bọn họ là cha mẹ, cũng không cho bé gặp ba ba luôn.

Chúc Chúc lập tức ôm chặt lấy ba ba: “Ba ba ơi... Con biết sai rồi ạ.”

Kim Sân nói: “Vậy sau này tuyệt đối không được đi cùng chú và dì xa lạ, cũng không được tự ý lén ra ngoài vào buổi tối, biết chưa nào?”

Chúc Chúc ra sức gật đầu.

Kim Sân vẫn đang hối hận vì mình đã nói với con gái chuyện trong nhà không có tiền, thế là lại bổ sung: “Lần trước cục cưng đi làm cùng ba ba, đã thấy ba ba rất lợi hại rồi đúng không?”

Chúc Chúc gật đầu, lau nước mắt, “Ba ba lợi hại nhất!”

“Ba ba của Chúc Chúc lợi hại như vậy, nên chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Vì thế sau này Chúc Chúc phải học cho giỏi, không được gánh trách nhiệm ra ngoài kiếm tiền của ba ba, biết chưa?” Kim Sân nói.

Chúc Chúc gật đầu.

Kim Sân nhìn Hồ Thừa Khiếu bên cạnh vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ: “Thừa Khiếu cũng nghe đây, về sau em mà còn làm những chuyện nguy hiểm như thế này, cháu phải khuyên em, biết chưa?”

Kim Sân cảm thấy câu này có nói cũng vô ích, vì Hồ Thừa Khiếu hoàn toàn không có cách nào khuyên con gái anh cả. Chuyện mà con gái anh đã muốn làm, thì bé luôn có thể khiến người xung quanh đi theo logic của bé.

Kim Sân thật sự không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

Lần đầu tiên nghiêm khắc giáo dục con cái, sau cùng lấy việc Kim Sân vỗ chăn con gái, nhẹ nhàng dỗ con gái đi vào giấc ngủ để kết thúc.

Ngoài trừ lúc mới đầu Chúc Chúc thiếu cảm giác an toàn, nên đi ngủ sẽ luôn vùi đầu vào trong chăn ra, thì bây giờ khi ngủ bé cứ lăn qua lăn lại, tướng ngủ rất xấu. Lúc này mặt nhóc con đã sưng lên vì khóc, nhưng Kim Sân nhìn mà không dời nổi mắt. Anh luôn có cảm giác con gái mình lúc nào cũng là cô nhóc đáng yêu nhất trên đời.

Kim Sân cũng tự xét lại phương thức giáo dục của mình, thật sự không nên nói với Chúc Chúc chuyện mình đã nghèo.

Bây giờ Kim Sân mới nhận ra mình làm việc gì cũng xem nó như chuyện đương nhiên. Sau khi anh nói với Chúc Chúc, liền tạo thành áp lực tâm lý quá lớn cho bé.

Kim Sân sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc mà sưng húp của con gái. Anh còn nhớ bé là một đứa trẻ hay kén chọn. Những bạn nhỏ khác có đồ vật gì, bé muốn thì sẽ nói. Thỉnh thoáng thấy quần áo đẹp trên ti vi, bé lập tức muốn ngay. Vương niệm công chúa nói tặng cho người ta liền tặng cho người ta. Thứ không thích ăn sẽ không ăn đến cái thứ hai.

Hiện tại bởi vì bé biết ba ba không có tiền, nên không còn nói muốn mua quần áo xinh đẹp nữa, cũng nhịn những món không thể ăn...

Đối với anh mà nói, nghèo thì nghèo, cũng đâu phải chuyện gì to tát. Anh chẳng sợ.

Nhưng con gái còn quá nhỏ, bé không biết ba ba mình là tử thần, không biết năng lực của anh, không biết anh vẫn có tiền, không biết vòng tay của bé đã là mấy trăm vạn, không biết hai cái ghế mới chuyển đến nhà, đã có thể mua được toàn bộ những cửa hàng trên đường bé đi qua.

Kim Sân đắp lại chăn mà con gái đá ra, dém rất kỹ càng.

Rạng sáng hôm sau, lúc Chúc Chúc thức dậy liền ngửi được mùi thơm. Chúc Chúc bò dậy, đã thấy ba ba bên ngoài đang bày bàn ăn.

“Đi gọi Thừa Khiếu dậy nào, ăn cơm thôi.”

Trên mặt bàn có bánh bao, còn có cháo thịt nạc.

Chúc Chúc sửng sốt: “Ba ba?”

“Đêm qua ba ba mới nhận tiền lương, nhanh đi gọi Thừa Khiếu dậy ăn cơm đi.”

Đêm qua Kim Sân không ngủ cả đêm, để lên mạng đăng quảng cáo, hỗ trợ lấy lại tiền bị lừa...

Lúc đầu anh không ôm hy vọng gì cả, thế mà lại có một sinh viên đại học tìm anh. Đứa bé này dùng một ngàn đồng để mua đáp án cấp sáu. Kết quả mua về đáp án giả, đối phương còn chế nhạo cậu ta một trận. Nhưng loại chuyện màu xám như thế này, dù cậu ta có tức giận gần chết cũng không thể đi báo cảnh, vì sợ bị bạn học biết. Thế là Kim Sân đã giúp lấy lại tiền, thu phí hai trăm đồng.

Việc lần này khiến Kim Sân phát hiện ra cơ hội kinh doanh. Vì vậy anh liền lần lượt đi đăng quảng cáo, còn đặc biệt đăng quảng cáo của mình bên dưới quảng cáo bán các loại đáp án...

Kim Sân cảm thấy làm ăn kiểu này cũng khá khẩm. Kẻ lừa đảo thường hay bắt chuẩn nhược điểm của những người mua đáp án kiểu này là không dám báo cảnh sát. Kim Sân cũng bắt chuẩn đặc điểm này vì kẻ lừa đảo cũng đâu dám báo cảnh sát.

Đêm qua nhận ba đơn, kiếm được tổng cộng 600 đồng, cũng được xem là quá lợi hại rồi.

Kim Sân lại bắt đầu làm tiếp vào sáng sớm hôm sau, còn viết một chương trình riêng nữa. Chỉ cần trên mạng có bài đăng hoặc bài đăng quảng cáo bán các loại đáp án, thì bên dưới sẽ tự động đăng quảng cáo đánh giả đòi nợ của anh.

Thế nên Kim Sân không chỉ mua một bữa sáng ở quán ăn cho Chúc Chúc, còn nói: “Hôm nay tan học về, ba ba dẫn con đi học dương cầm nhé?”

Chúc Chúc ngẩng đầu: “Ba ba ơi, con cũng không thực sự muốn học dương cầm đâu ạ.” Học dương cầm đắt lắm.

Kim Sân xoa đầu con gái. Anh ngồi bên cạnh con gái rồi cho bé xem giấy tờ của mình: “Cục cưng này, bây giờ ba ba đã tìm được một công việc chống lại người xấu, và được rất nhiều tiền.”

Chúc Chúc xem cũng chẳng hiểu gì, nhưng vẫn cảm thấy vui: “Ba ba lợi hại lắm ạ!”

Hồ Thừa Khiếu cũng gật đầu: “Chú rất lợi hại ạ!”

Buổi chiều tan học về, Kim Sân liền dẫn con gái đi học dương cầm. Thật ra Kim Sân thật sự không muốn trông nom gì Hồ Thừa Khiếu, nhưng dù sao đứa bé này cũng đang ở nhà mình. Thế là khi Kim Sân thấy cậu nhóc có hứng thú với Taekwondo cho thiếu nhi, liền cắn răng, cho cậu đi học Taekwondo cho thiếu nhi. Như vậy, hai đứa bé đều học tại cung thiếu niên, cũng tránh việc Chúc Chúc bị người khác bắt nạt.

Kim Sân biết Chúc Chúc thích dương cầm. Anh vốn còn tưởng rằng đợi lúc bé chạm vào dương cầm rồi, học được mấy ngày sẽ hết hứng thú ngay. Nhưng chẳng ngờ, Chúc Chúc thích thật, chiều nào cũng vui vẻ đi học dương cầm, còn nói ——

“Ba ba, ba ba ơi, ba nghe nè —— “

Mặc dù ngón tay vẫn chưa thuần thục, nói là đánh dương cầm còn không bằng nói chọt dương cầm thì hơn, nhưng bé vẫn rất vui ——

Kim Sân nhìn con gái ngồi trước dương cầm, thanh nhã chọt dương cầm như một công chúa nhỏ, thì nội tâm đã tràn đầy kiêu ngạo.

Con gái của anh sẽ càng ngày càng ưu tú, sẽ tìm được càng nhiều thứ bé thích, sẽ hiểu rõ ý nghĩa của cuộc sống, sẽ theo đuổi những thứ khiến bé cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn.

Kim Sân yên tĩnh nhìn con gái bên kia cửa kính. Bé cúi đầu nghiêm túc đánh đàn dương cầm, khiến Kim Sân nhớ lại lúc bé còn nhỏ. Khi đó bé hay mất tập trung lắm. Lúc bé học ở trường, vì anh có chuyện phải đến trường gặp cô giáo, khi đi ngang qua cửa sổ đã vừa lúc nhìn thấy con gái khi ấy vẫn còn là một cô bé nho nhỏ, ngồi giữa một nhóm trẻ. Bé quay đầu thì thấy được anh, sau đó chẳng chịu nhìn lên bảng đen nữa, mà cứ muốn nhìn xem ba ba đang ở đâu.

Khi ấy Chúc Chúc vẫn còn rất nhỏ, tất cả mọi thứ trên thế giới này cộng lại cũng không bằng ba ba.

Bé đang từ từ lớn lên, bắt đầu có cuộc sống của mình. Bé sẽ nghiêm túc đánh đàn dương cầm, cũng không quay đầu lại để xác định ba ba đang ở đâu nữa.

Kim Sân đột nhiên hiểu rõ tác dụng của người cha, chính là yên tĩnh đứng ở đây thế này, mặc kệ bé có cần đến anh hay không.

Có một giây nào đó, Kim Sân đã nghĩ đến cha của mình, vị Thần cũng được xem như cha của anh kia.

Kim Sân đi tới chỗ ngồi bên cạnh, ngồi xuống.

Chỉ một lúc sau, đã có một người nữa ngồi xuống chỗ bên cạnh.

Kim Sân không quay đầu, vẫn im lặng tiếp tục nhìn con gái đàn dương cầm.

Người trẻ tuổi bên cạnh nói: “Vừa qua không có tiền cuộc sống có vất vả không?”

Kim Sân lạnh nhạt nói: “Vẫn tốt.”

Thần thông qua việc bám vào người của người trẻ tuổi, mang dáng vẻ xa lạ “Nhìn” đứa con trai đang trong thời kỳ nổi loạn của mình, vẫn đè lửa giận trong lòng xuống rồi nói: “Anh có biết lần này anh đã gây ra tai họa lớn đến thế nào không? Nói ta xem, bây giờ anh đang ở đâu?”

Thần dựa vào chớp mắt vừa rồi Kim Sân đã nhớ tới ông ta, nên thành công nhập vào cơ thể của người đi ngang qua. Nhưng trên thực tế, ông ta chỉ có thể nhìn thấy Kim Sân, không thể nhìn thấy tình huống xung quanh Kim Sân.

Kim Sân lắc đầu: “Tôi sẽ không nói với ông đâu.”

Thần nóng nảy: “Anh xem anh đang mặc cái quái gì trên người thế kia? Dáng vẻ bây giờ của anh còn giống một vị Thần ư? Cho dù anh có thành công đi nữa, con bé cũng chỉ có một đời, chỉ mấy chục năm. Đợi nó dần trưởng thành, anh cũng đâu còn quan trọng với nó, nó cũng sẽ không dựa dẫm vào anh nữa...”

Sau khi giọng nói rơi xuống khoảng không, mọi thứ xung quanh Kim Sân bắt đầu thay đổi. Kim Sân muốn lấy đồng hồ trên tay theo bản năng, nhưng một giây sau cổ tay đã bị đè lại ——

“Tiểu Sân, trên thế giới này chỉ có một người vĩnh viễn không hại con, đó chính là ta.”

Kim Sân hơi sửng sốt. Chính cái tên tục này đã khiến anh lỡ mất thời cơ lấy đồng hồ đeo trên tay xuống. Anh bị lôi thẳng vào ảo giác mà cha mình tạo ra.

“Anh hiểu phương thức diễn tập mà, đây là cả đời.”

Thiếu nữ mười sáu tuổi vừa quen thuộc vừa xa lạ đang đi phía trước, hất tay anh ra, thở hổn hển nói: “Ba ba, ba có thể đừng quản nhiều như vậy được không đây! Con chỉ đi chơi với bạn con hai ngày mà thôi, ba lại chạy tới đây, khiến tất cả mọi người cười sau lưng con là con nít chưa dứt sữa. Bây giờ mất hết cả thể diện rồi!”

Kim Sân có hơi luống cuống, nhìn con gái mình đã trưởng thành lên rất nhiều: “Ba... Cũng đâu có muốn con mất mặt. Cục cưng, con bình tĩnh lại đi.”

“Có thể đừng gọi con là cục cưng nữa được không. Con đã 16 tuổi rồi, chứ không phải 6 tuổi!” Thiếu nữ càng tức giận hơn.

Sau khi về đến nhà, thiếu nữ đóng sầm cửa phòng lại, phải đến giờ cơm tối mới thấy ra ngoài, trên bàn cơm cũng không ai nói gì.

Kim Sân biết tất cả chỉ là diễn tập, bởi vì chương trình này cũng là do anh làm.

Là một nhà phát triển, anh yên tĩnh nhìn hết mọi thứ; Nhìn con gái mắc chứng cuồng loạn trong thời kỳ nổi loạn; Nhìn con bé thích một tên lưu manh, muốn theo đuổi tự do; Nhìn con bé oán trách anh quản con bé quá nghiêm, luôn xem con bé là trẻ con ——

Nhìn con bé trách anh từ trước tới nay chẳng bao giờ nói với con bé về mẹ, trách anh không có cho con bé một gia đình hoàn chỉnh.

Kim Sân đều im lặng mà nhìn. Dường như con gái anh đã biến thành người khác, như muốn dùng ngôn ngữ để tổn thương trái tim anh.

Kim Sân vẫn im lặng mà nhìn.

Mãi đến một ngày, con gái xông về, hỏi ——

“Ba ba, ba nói ba không phải tử thần, ba là ba ruột của con đi ạ! Con không phải công cụ mà ba dùng để bù vào hệ thống, con chính là con gái Kim Chúc Chúc của ba. Con không phải tên Chu Chúc. Ba nói nhanh lên đi ba!”

Trong giây phút đó, Kim Sân đứng lên, quát lớn với không khí: “Thả tôi ra ngoài!”

“Đây đều là chuyện anh nhất định phải đối mặt. Con bé sẽ lớn lên, không có lời nói dối nào trên thế giới này có thể giấu được mãi, kiểu gì con bé cũng sẽ biết được sự thật. Ngày nó biết được sự thật này, anh định tự xử lý thế nào?”

Không phải Kim Sân chưa từng nghĩ tới vấn đề này, mà là anh không dám, không muốn nghĩ đến vấn đề ấy. Thần ném vấn đề này ra trước mặt anh, khiến anh không thể không đối mặt.

Kim Sân quay đầu lại, thiếu nữ vừa khóc vừa nói: “Con hận ba! Ba là đồ lừa đảo. Ba nói với con đi mà, ba chính là ba ruột của con, mẹ con đã qua đời khi con còn bé. Con không phải con của người khác, ba cũng không phải tử thần!”

Kim Sân cắn răng, đối mặt với khuôn mặt giống con gái mình, anh chẳng nói nên lời.

Con gái tức giận nhìn anh, cuối cùng cắn răng nghiến lợi nói: “Con hận ba, ba là đồ lừa đảo!”

Sau khi con bé nói xong, liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc để rời đi. Con bé đi thẳng, không còn quay đầu lại.

Kim Sân đi theo đằng sau con bé, nhìn con bé khóc; Nhìn con bé theo cha mẹ ruột về nhà; Nhìn con bé chỉ mấy tháng sau đã trở lại bình thường, có bạn mới, sống rất vui vẻ cùng cha mẹ ruột, không còn đề cập đến người cha giả là anh đây.

Kim Sân yên tĩnh nhìn kết quả diễn tập được suy tính ra, nhìn con gái kết hôn rồi sinh con với một người đàng hoàng, cuối cùng thì chậm rãi già đi. Mãi cho đến già, con bé cũng không về thăm anh lần nào nữa.

Bên tai Kim Sân lại vang lên tiếng dương cầm đứt quãng. Anh quay đầu liền thấy người trẻ tuổi bên cạnh, anh đã về với hiện thực rồi.

“Con cái càng lớn càng khiến người ta không thích nổi.” Thần cũng xem kết quả diễn tập vừa rồi, nói với vẻ không vui.

“Không bằng lưu lại thời điểm tốt đẹp nhất, sẽ luôn nhớ tới dáng vẻ đáng yêu nhất của con bé. Cả đời nó cũng không cần phải biết đến những chuyện kia. Anh vĩnh viễn là ba ba mà nó thương yêu nhất. Con bé mãi mãi sẽ không biến thành những dáng vẻ đáng ghét kia.”

Kim Sân nhìn con gái đang dùng đầu ngón tay út chọt dương cầm, cười đến híp cả mắt.

Anh chẳng nói gì.

Anh biết chứ, anh biết cuối cùng con gái anh cũng sẽ lớn lên, sẽ không còn quấn lấy anh muốn nghe anh kể chuyện trước khi ngủ, không còn giương mắt nhìn anh rồi nói ba ba lợi hại nhất. Bé cũng sẽ không còn chờ anh về nhà, phấn khích ôm anh gọi ba ba, ba ba ơi, con hái được rất nhiều hoa hoa nhỏ đem tặng cho ba nè. Bé như một con chim non, khi còn chưa biết bay, sẽ ở trong ổ chờ ba ba về. Trưởng thành rồi bé sẽ bay đi, không trở về nữa.

Thậm chí có thể một ngày nào đó bé sẽ hận anh, sẽ không hiểu anh, còn ghét những việc anh làm. Bé sẽ cảm thấy anh bảo vệ bé quá mức, không cho bé một không gian riêng tư.

Bé trưởng thành rồi, sẽ dần quên mất ban đầu là bé gọi ba ba, cũng là bé khóc lóc kêu muốn ôm ba ba...

Anh biết bé sẽ thay đổi, thậm chí biết đến chín mươi chín phần trăm bé sẽ trở thành dáng vẻ gì, còn biết bọn anh sau này sẽ có kết quả gì luôn.

Thế nhưng Kim Sân nhìn con gái bên trong đang quay đầu cười đến là xán lạn với anh, khuôn mặt nhỏ rạng rỡ như ánh mặt trời. Bé làm khẩu hình miệng: [ ba ba, ba ba ơi, cô giáo khen con nè ——]

~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Cha Kim gặp phải vấn đề thật là tàn nhẫn. Nuôi con rất phức tạp, nhưng cũng có thể vì tôi không có con, nên nhìn vấn đề vẫn chưa đủ sâu _(:з” ∠)_

Bình luận

Truyện đang đọc