CHA TUI NÓI ỔNG LÀ THẦN

Chúc Chúc vốn được đứng ở vị trí trung tâm, nhưng bé cảm thấy mình múa chưa đẹp, nên không chịu đứng ở vị trí đó nữa.

Chủ yếu vẫn là vì hôm qua cô giáo đã nói, chỉ người nào múa đẹp nhất mới được đứng ở đó. Logic của Chúc Chúc cực đơn giản, mình múa không đẹp, thì không được đứng.

Thế là cô giáo lại gọi một cô bé xinh xắn khác đứng ở đó.

Chúc Chúc đứng ở bên cạnh, tiếp tục nhảy nhảy nhót nhót. Nhảy rồi nhảy, đến động tác là quỳ xuống một bên, nên Chúc Chúc quay mặt về phía bậc thang. Lúc bé đang chuẩn bị đứng lên, thì cảm thấy đằng sau giống như có một lực nào đó đá bé một cái. Sau đó bé không thể khống chế nên nhào về phía trước.

Cũng không phải té từ bậc thang xuống, mà té từ một bên sân khấu xuống. Bởi vì mặt hướng phía dưới sân khấu, nên trán sẽ chạm đất trước. Tiểu Chúc Chúc vô thức dùng tay chống đất, cho nên lòng bàn tay đầy thịt đều bị thương, lúc đầu gối chạm đất cũng vậy.

Chờ khi Chúc Chúc tỉnh lại, đã ở bệnh viện rồi. Ba ba ra ngoài lấy cơm tối, Hồ Thừa Khiếu thì ngồi bên giường, đôi mắt vẫn còn sưng tấy.

Chúc Chúc quay đầu, nhỏ giọng nói: “Anh Thừa Khiếu ơi, em muốn uống nước.”

Hồ Thừa Khiếu lập tức đứng lên, đi đến bên cạnh rót nước: “Chờ một chút nhé.”

Lúc Chúc Chúc quay đầu, da mặt bị kéo nên hơi đau. Thật ra bây giờ bé rất muốn nhìn xem trông mình thế nào.

Chúc Chúc uống chút nước, đúng lúc ba ba quay về, mang theo mấy hộp cơm hộp.

Chúc Chúc nhỏ giọng gọi: “Ba ba ơi, khi nào chúng ta mới được về nhà ạ?”

Kim Sân dựng cái bàn phụ của giường bệnh lên, dịu dàng nói: “Còn phải chờ một lúc nữa, bác sĩ nói đợi xác định không còn vấn đề gì nữa mới được về nhà.”

Tuy Chúc Chúc bị thương ở trán, nhưng sau khi tỉnh lại thì chưa từng xuất hiện tình huống đặc biệt gì. Chỉ có điều vẫn chưa thể xác định là có để lại di chứng khác hay không.

Chúc Chúc ồ một tiếng, rồi nhìn lòng bàn tay của mình. Bé giơ hai cánh tay lên, nói với ba ba: “Ba ba ơi, ba nhìn xem bây giờ con có giống đang cầm hai cái bánh bao không nè?”

Lúc bé chống đất khiến lòng bàn tay không chỉ bị rách da, còn bị sưng lên nữa. Giờ lại thêm băng bó, thật sự giống như bé đang cầm bánh bao trên tay vậy.

Kim Sân vốn đã đau lòng, thấy con gái sau khi cười liền đau đến nhếch miệng, thì anh lại càng đau lòng hơn.

Kim Sân lấy thức ăn ra, hai mắt Chúc Chúc đều sáng cả lên: “Ba ba ơi, tối nay chúng ta ăn món ngon thật nha.”

Kim Sân mua tôm hấp, còn mua một con gà hầm nấm, hai dĩa xào, còn có một cái bánh phô mai mà một năm Chúc Chúc mới được ăn một lần nữa.

Đôi mắt Chúc Chúc lập tức sáng như sao: “Ba ba, ba ba ơi, hôm nay được ăn quá ngon luôn ạ!”

Kim Sân đưa chén đũa cho Hồ Thừa Khiếu rồi nói: “Ăn cơm xong thì theo chú Nghiêm về nhà ngủ có được không?”

Hồ Thừa Khiếu lắc đầu, tỏ vẻ nghiêm túc: “Cháu phải ở cạnh em Chúc Chúc.”

Kim Sân cũng không nhiều lời, vẻ mặt này cũng không giống là kiểu có thể bị anh thuyết phục.

Thế là Kim Sân bắt đầu bóc tôm cho Chúc Chúc. Sau khi bóc xong liền đút cho Chúc Chúc ăn, sau đó lại đút một ngụm canh gà.

Chúc Chúc ăn rất chậm, bởi vì lúc nhai thức ăn, mặt sẽ hơi đau. Bỗng Chúc Chúc ngừng lại, trên mặt chẳng còn đủ loại ý cười như lúc trước nữa. Bé lấy làm kỳ lạ nói ——

“Ba ba ơi, sao chẳng có mùi vị gì ạ?”

Kim Sân ngây ngẩn cả người, múc một thìa bánh phô mai việt quất mà Chúc Chúc thích nhất, “Cục cưng, con ăn cái này đi.”

Chúc Chúc vui vẻ đến hỏng, há mồm bắt đầu ăn, sau đó lại càng thấy kỳ lạ ——

“Ba ba ơi, cái này cũng không có vị gì hết.”

“Có khả năng này, bộ não của con người có kết cấu rất phức tạp. Tình hình bây giờ, là đã tổn thương tới thần kinh rồi.” Bác sĩ nhìn cô bé. Cô ta đã nhìn thấy ảnh chụp của cô bé này trước đó, đúng là xinh xắn hiếm thấy. Hiện tại trở nên như vậy, cô ta cũng rất đau lòng, mà bệnh viện cũng đã hết sức điều trị một cách tốt nhất.

Kim Sân là Thần, nhưng anh là Tử thần. Anh không có năng lực chữa trị thân thể con người...

Lúc Kim Sân trở lại phòng bệnh, liền nghe thấy Chúc Chúc trong phòng nói: “Anh Thừa Khiếu, em muốn uống sữa bò tinh khiết!”

Trước đây Chúc Chúc thích uống sữa bò, nhưng rất ghét uống sữa bò tinh khiết. Vừa rồi bé phát hiện hình như mình ăn cái gì cũng chẳng có mùi vị, thế là bé nói anh trai lấy sữa bò tinh khiết mà cô giáo tặng đến. Nghe nói sữa bò tinh khiết rất nhiều dinh dưỡng, đúng lúc có thể uống một chút xem thử.

Chúc Chúc uống sữa bò tinh khiết xong thì kinh ngạc nói: “Thì ra chẳng khác nước lọc là bao. Anh Thừa Khiếu ơi, anh có muốn uống một ngụm không nha?”

Kim Sân không vào. Anh dựa vào tường, đứng ngoài giường bệnh, nghe giọng nói của con gái bên trong. Sự áy náy bao phủ lấy anh.

Trong đầu anh toàn là hình ảnh khi Chúc Chúc còn nhỏ xíu. Anh đút bé một miếng cơm, bé lúc lắc đầu ăn thật vui vẻ.

Chúc Chúc ăn được bánh ngọt thật ngon, liền mang bánh từ trường về để anh được ăn thử. Lúc anh ăn, bé ở bên cạnh, thèm đến nuốt nước miếng.

Kim Sân ngửa đầu tựa vào tường, che mắt.

“Các con xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có mưa sao băng?” Một giọng nói bi bô vang lên bên tai Kim Sân. Kim Sân cúi đầu xuống thì thấy một cậu bé xa lạ khoảng bảy, tám tuổi đang hỏi với vẻ nghiêm túc.

Kim Sân ngồi xổm xuống. Anh nhìn đứa trẻ bị cha mình bám vào, trong lòng anh cực kỳ khổ sở, thấp giọng nói: “Cha ơi, con vẫn không bảo vệ được con của con.”

Cậu bé sửng sốt, trên gương mặt non nớt xuất hiện vẻ chua xót. Cậu bé vừa khó chịu lại vừa sốt ruột nói: “Ta hiểu loại cảm xúc này, nhưng con đừng vội. Hãy nói ta nghe rốt cuộc là làm sao vậy, nói không chừng ta sẽ có cách.”

“Chúc Chúc bị tổn thương tới thần kinh, mất đi vị giác rồi.”

Vết thương của Chúc Chúc rất nghiêm trọng, nhưng sẽ không để lại sẹo. Anh là Thần, sở dĩ anh có thể trường sinh bất tử là vì khả năng tái sinh tế bào của anh gấp trăm lần nhân loại. Anh đã nghĩ ra cách trích xuất một số chất thúc đẩy tăng trưởng tế bào.

Nhưng anh chẳng biết gì về não bộ của con người. Nhìn con gái đã mất đi vị giác, lần đầu tiên Kim Sân cảm nhận được sự bất lực.

Thần do dự một lúc mới nói: “Ta sẽ nghĩ cách, con ngủ một lát trước đi đã, nhìn tình trạng của con rất tệ đấy.”

Kim Sân ôm lấy cậu bé, lần đầu tiên anh hiểu rõ lời nói năm đó của cha mình ——

“Sau khi biết được tuổi thơ của con không mấy tốt đẹp, thì không có một giây nào mà ta không thấy hổ thẹn.”

Thân thể cậu bé cứng lại, sau đó vỗ nhẹ vào lưng Kim Sân: “Đừng sợ, đừng sợ, ba ba nhất định sẽ tìm ra biện pháp.”

Đúng lúc này, bà của cậu bé đã đến tìm người, nên Thần chỉ có thể vội vàng thoát ra.

Kim Sân về tới phòng bệnh, liền nghe thấy Chúc Chúc vui vẻ nói: “Ba ba ơi, con muốn ăn mỳ ba làm, con có thể ăn hai chén lớn đó! Không, ba chén lớn luôn!”

Bình luận

Truyện đang đọc