CHA TUI NÓI ỔNG LÀ THẦN

Kim Sân ôm con gái trong ngực, nói chuyện với bé. Đợi khi bé chìm vào giấc ngủ lần nữa, anh cũng không nỡ thả bé xuống.

Chúc Chúc đã sắp tám tuổi, không còn nhỏ nữa, nhưng lúc dùng chăn bọc lại vẫn rất giống trẻ con nhân loại khi vừa ra đời.

Đó là những thứ Kim Sân đã bỏ lỡ. Vừa rồi Kim Sân có nhớ lại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Chúc Chúc.

Lúc đó bé rất nhát gan, trông thì lùn tịt. Những người lớn khác hét lên có quỷ, rõ ràng là nói bé, bé lại còn ngốc nghếch bị dọa sợ, rúc đầu vào trong xô để trốn, giống y con đà điểu nhỏ.

Chỉ chớp mắt bé đã lớn thế này. Kim Sân chậm rãi dạy bé từ chỉ biết kêu cạc cạc đến nói được tiếng người; Từ không biết đếm, không biết chữ đến bây giờ đã thành học sinh giỏi của trường tiểu học; Từ gặp chuyện gì cũng giấu đầu đi trở thành một bé gái tự tin và xinh đẹp như ánh mặt trời.

Mỗi một thay đổi nhỏ của bé, Kim Sân đều nhìn ở trong mắt, đều thành hồi ức của anh.

Kim Sân cứ ôm con gái bảo bối như vậy, nghe tiếng hít thở khi ngủ say của bé, chẳng muốn buông ra.

Sáng hôm sau, trường học đã cử người tới.

Chuyện lần này, trường học vẫn phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm. Một mặt là vì chuyện này phát sinh trong trường, mặt khác là cô giáo cũng không có chứng cứ để chứng minh là Đồng Việt đã đá Chúc Chúc.

Trường học cử người phụ trách tới để nộp tiền thuốc men còn lại. Tiền thuốc men lúc trước cũng là do nhà trường nộp, vì lúc đến bệnh viện cấp cứu, Kim Sân vẫn chưa kịp tới bệnh viện.

Sau khi xử lý xong những chuyện này, người phụ trách của trường bắt đầu nhắc đến chuyện bồi thường với Kim Sân.

“Trường học cũng đã cân nhắc đến gia cảnh nhà anh, cho nên chúng tôi sẽ thanh toán toàn bộ tiền thuốc men, còn bồi thường một vạn đồng phí tổn thất tinh thần nữa.” Trên thực tế, trường học đã xem Kim Sân là người không có trình độ, cũng chẳng có quen biết, mới tùy tiện bồi thường cho xong việc.

“Không cần.” Kim Sân nói.

Kim Sân không có hứng thú với tiền bạc. Nếu tiền có thể đổi được sự bình an cho con gái, thì anh có thể ném hết tài sản của mình ra. Huống chi căn nhà hiện tại của anh đang tăng giá, lúc nào cũng có thể lên đến trăm vạn. Lẽ đường nhiên là anh cũng chẳng muốn lấy tiền vì loại chuyện này. Những chuyện mà anh hận, không hề liên quan đến tiền bạc.

Người phụ trách của trường cũng chính là giáo viên âm nhạc lập tức tỏ vẻ bối rối, không ngờ chuyện lại phát triển theo hướng này. Đương nhiên cô ta đã biết về gia cảnh nhà Kim Sân, người cha đơn thân và hai đứa con. Nhà vẫn phải vay, người này lại còn không có công việc, cô ta tất nhiên không tin đối phương không cần đến tiền. Cô ta cho rằng chắc đối phương đã nghe những người khác nói về chuyện này, cho nên ngại tiền quá ít. Anh cố ý nói như vậy, nhất định là còn có chuẩn bị, muốn uy hiếp bọn họ.

Đây là nhiệm vụ mà trường giao cho cô ta, hơn nữa lúc đó chuyện cũng phát sinh trước mặt cô ta, nên cô ta nhất định phải xử lý thật thỏa đáng.

Giáo viên âm nhạc nghĩ đến những điều này, liền nhanh chóng trấn định lại rồi mở miệng nói: “Vậy ý anh là?”

“Không có ý gì cả.” Kim Sân thản nhiên mở miệng: “Trường học các cô không có cách nào nhận lấy đau đớn thay con gái tôi, cũng không có lời xin lỗi tới con gái tôi, có cho cũng chỉ là thứ tôi không cần nhất.”

Nếu không phải con gái vẫn luôn ở bên anh, nếu không phải vì anh không thể để lộ thân phận, thì cơn giận đã sớm bao phủ lấy anh rồi ——

Người khác đá con gái anh, làm cô giáo mà không bảo vệ con gái anh cho tốt. Cách sắp xếp vị trí múa không công bằng khiến con gái anh bị thương, lại chỉ lo há miệng cảm thán cuộc đời của con gái anh sẽ bị hủy hoại bởi khuôn mặt hủy dung.

Anh có thể để bọn họ rời khỏi bệnh viện trong êm đẹp, đó đã sự chà đạp tàn nhẫn đối với tử thần rồi.

Nếu không phải con gái phải sống, trong lòng anh có điều kiêng kị, không thể để bị tìm thấy trong thời điểm quan trọng này, thì anh còn cho phép những người này được nhảy nhót trước mặt anh thế này ư.

Kim Sân biết tâm lý của mình đã hoàn toàn sụp đổ. Nhân loại cũng được, mà thần cũng có sao, con mình bị tổn thương như vậy, lại không có cách nào đòi lại công bằng, không một người cha nào có thể nhịn được cả.

Song với kẻ đầu sỏ, cho dù là đội trưởng Nghiêm cũng tỏ vẻ hết cách. Một mặt chưa có chứng cứ để khẳng định chính đứa bé kia đã đá, nhân chứng là cô giáo lại chưa đủ. Mặt khác, đứa bé đó chỉ mới tám tuổi, dù có chứng cứ chứng minh đi nữa, cuối cùng cũng chỉ phê bình giáo dục là xong.

Mà Giáo viên âm nhạc này, cô ta căn bản không hề ý thức được cô ta cũng là tòng phạm. Thế mà lại dùng cái giọng thương hại để cảm thán mặt bị hủy dung, hủy hoại cả đời hết lần này tới lần khác. Cô ta không hề tự trách bản thân rằng, nếu không phải cách làm của cô ta quá khó hiểu, nếu cô ta dựa vào cách xem ai múa tốt nhất sẽ được đứng giữa để sắp xếp vị trí múa, thì sao lại xảy ra chuyện thế này?

Giáo viên âm nhạc nghe ra được Kim Sân đang chỉ trích mình, lập tức thẹn quá hoá giận, bật lại theo bản năng: “Anh, sao anh có thể nói như vậy? Tại sao lại biến thành lỗi của tôi rồi? Có phải anh nghe thấy người khác nói gì rồi đúng không? Tôi cho anh biết, nếu anh đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi thì không thể tăng tiền bồi thường đâu. Hiện tại nhà trường đã rất thiện chí rồi.”

Nhưng cô ta vẫn nhanh chóng tìm lại lý trí, nói tiếp: “Phía nhà trường sẽ thảo luận về vấn đề này lần nữa, anh đừng cố dùng cách này để tăng tiền lên. Tôi có thể hiểu con gái anh gặp chuyện như vậy, cuộc đời sau này sẽ phải sống trong bóng tối, nên hiện tại anh mới mất kiềm soát mà đi buộc tội người khác. Tôi đều có thể hiểu. Nhưng hy vọng anh lý trí một...”

Cô ta vẫn chưa nói xong, thì nghe được một giọng nam trầm thấp vang lên phía sau ——

“Tôi thấy cô vẫn còn chưa hiểu đâu, tôi giúp cô nhé?”

Giáo viên âm nhạc quay đầu lại, thì thấy một người đàn ông đẹp trai mặc âu phục màu đen. Vì ngược chiều ánh sáng, cô ta liền cảm thấy sợ hãi theo bản năng, người này cho cô ta cảm giác ngột ngạt rất mạnh.

“Vù vù vù...”

Ngay lúc này, điện thoại của giáo viên âm nhạc rung lên. Giáo viên âm nhạc nhìn dãy số, là trong nhà gọi tới. Lúc cô ta nhận cuộc gọi, liền nghe người bên kia khóc nói ——

“Chị Việt, Á Á bị đứa bên cạnh đẩy từ tầng hai xuống, chảy rất nhiều máu. Chị nhanh về đi!”

Toàn bộ máu trong đầu giáo viên âm nhạc lập tức đông lại. Người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai bên cạnh ngồi xuống, nói với giọng lạnh lùng: “Loại tâm trạng hiện tại mới được gọi là đồng cảm.”

Kim Sân đè huyệt thái dương: “Cha, sao cha lại tới đây?”

Thần không phải bám trên người người khác để tới, mà ông ta tự tới. Ông ta dễ dàng tìm được Kim Sân thông qua việc loại trừ tất cả bệnh viện.

Thần quay đầu nhìn đứa con trai đã mệt mỏi không chịu nổi đến độ có quầng thâm mắt của mình, lại nhìn thêm vài lần bằng ánh mắt trách cứ, nhưng không nói gì. Con sắp bị nhân loại ức hiếp đến chết rồi nhỉ. Là một Tử thần lại bị vài kẻ nhân loại ức hiếp đến nước này, con nhịn được, nhưng ta thì không!

Kim Sân đọc hiểu ý của cha mình: “...”

Giáo viên âm nhạc tỉnh lại trong nổi thống khổ, nước mắt chảy ào ào. Cô ta nhìn về phía Thần: “Anh là ai? Có phải do anh làm không?”

Sao lại trùng hợp như vậy chứ? Anh ta vừa nói xong, con bé liền xảy ra chuyện.

Thần quay đầu lại, nói với giọng xấu xa: “Chỉ là đùa với cô một chút mà thôi.”

Giáo viên âm nhạc cúi đầu xuống mới phát hiện rõ ràng vừa nãy cô ta đã lấy điện thoại ra nghe, nhưng bây giờ điện thoại vẫn ở trong túi của cô ta, như kiểu cô ta căn bản không hề lấy điện thoại ra nghe vậy.

Thần nhìn nhân loại, lạnh lùng nói: “Hoặc giả cũng chẳng phải trò đùa.”

Giáo viên âm nhạc liền bối rối. Cô ta không biết rốt cuộc người này là ai, nhưng cô ta hiểu rõ mình không thể đắc tội với người này.

“Tôi đã cử người đến đàm phán với trường các cô, cô trở về đi.” Thần chỉ tay năm ngón.

Giáo viên âm nhạc vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi điện thoại. Sau khi cô ta nghe được đầu bên kia gọi mẹ, thì khóc.

~~~

   Tác giả có lời muốn nói:

      Thần nói, phải hiểu.

      Sau đó có thể hiểu là.

      —— Ông nội Kim.

Bình luận

Truyện đang đọc