CHẲNG MÀNG



Editor: Đờ
Quý Nghiêu có trưởng thành sớm thì cũng chẳng hiểu hết được những lời Dương Hạ nói, vẫn còn rất ngây thơ nên vẫn chờ mong lắm.

Không biết là Dương Hạ sẽ cho y xem gì nhỉ.

Ngày ấy, mưa xuan đã tạnh, mặt trời xuống núi, gió xuân thổi qua vẫn mang hơi lạnh.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Quý Nghiêu mở to hai mắt nhìn chằm chằm mấy quyển sách tranh Dương Hạ cho, mở ra, hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau hiện ra trước mắt Quý Nghiêu.

Dương Hạ thản nhiên nói: "Mấy quyển này đều do họa sĩ trong cung vẽ đó."
Quý Nghiêu "À" một tiếng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Dương Hạ, có vẻ như thiếu niên ngây ngô chưa hiểu sự đời: "Công công, đây là..."
Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu, đưa tay áo lên che miệng ho, sắc mặt bình thường: "Điện hạ đã mười sáu rồi, việc này đáng ra phải có người đến dạy cho Điện hạ nhưng hiện tại nô tài chỉ đành vượt quy củ."
"Điện hạ đừng ngại." Dương Hạ nói cứ bình thường như ăn cơm uống nước thôi, ánh mắt đặt trên người Quý Nghiêu ẩn giấu một chút xấu xa.


Trong đầu Quý Nghiêu bị cuốn Xuân cung đồ kia ám ảnh, trong đó vẽ một nam một nữ, chỉ có một vài nát bút ít ỏi phác họa tư thế của hai người trên giấy, hai chân rộng mở, điểm hồng nho nhỏ nổi bật trên làn da trắng như tuyết, nơi giao hợp ẩn hiện, dường như có thể thấy được nước xuân chảy xuống, ướt át vô cùng.

Cũng không biết sao Quý Nghiêu lại nhớ tới Dương Hạ.

Y chẳng nói chẳng rằng nhìn đôi môi đang khép mở của Dương Hạ, đầu lưỡi hồng hào.

Làn da hắn trắng, chiếc eo nhỏ bị bó trong áo gấm đỏ trông lại càng hấp dẫn.

Dương Hạ cũng không biết hắn đẹp tới nhường nào.

Quý Nghiêu tự nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nuốt nước bọt, nghe Dương Hạ nói.Bên ngoài cửa có hai cô gái đi vào, đều đang tuổi thanh xuân, ăn mặc mỏng manh, dáng người yểu điệu, mắt hạnh mày liễu, tướng mạo như trái đào mùa xuân, đều xinh đẹp cả.

Hình như Quý Nghiêu nhận ra điều gì rồi, nhìn chằm chằm Dương Hạ, hỏi: "Công công, hai nàng tới làm gì?"
Lời này của y vừa ngây thơ vừa ngây ngô, quả là hiếm thấy.

Dương Hạ nhìn y chăm chú, thản nhiên đứng dậy, nói: "Điện hạ nói xem, các nàng tới làm gì?"
Hắn liếc hai người kia, nói: "Hầu hạ Điện hạ cho cẩn thận." rồi đi ra ngoài
Cửa cũng đã đóng lại.

Quý Nghiêu nghe thấy tiếng đóng cửa mới hoàn hồn, mỉm cười, Dương Hạ quả là "săn sóc"!
Y ngồi bất động, hai cô gái nhận được mệnh lệnh, không dám vi phạm, một cô có gan lớn hơn đi tới, uyển chuyển ngửa mặt lên nhìn Quý Nghiêu, gọi một tiếng Điện hạ thật nhỏ.

Quý Nghiêu cứng đờ cả người, bình tĩnh lại mới giơ tay bóp mặt nàng, nhìn xoi mói, mỉm cười: "Đẹp ở đâu, hửm?"
Y đè nặng giọng, tự hỏi có vẻ khó hiểu: "Sao hắn không tự nhìn bản thân?"
Cô gái run lên, mê mẩn nhìn y nhưng chẳng dám hỏi nhiều, dịu dàng nói: "Nô, nô đến hầu Điện hạ."
Dương Hạ đứng ở đầu hồi, gió lạnh thổi tới, hắn cũng thở hắt ra.


Hắn nhớ lại bộ dáng ngây ngốc kia của Quý Nghiêu, khóe miệng cong cong, Quý Nghiêu ở trước mắt hắn cũng hơi có vẻ khoe mẽ, nhìn lâu cũng có vẻ như khổng tước xòe đuôi.

Đêm nay hắn mới có thể cảm nhận được y vẫn còn là một thiếu niên choai choai.

Tiểu hoạn quan khom người đi tới, hỏi: "Đốc công, về chưa ạ?"
Dương Hạ quay đầu lại nhìn căn phòng còn sáng đèn, hai chữ "đi về" còn ở đầu lưỡi chưa thoát ra, bên trong đã vang lên một tiếng "phịch" như có va đập mạnh.

Dương Hạ dừng một chút, nhưng chỉ giây lát thôi, Quý Nghiêu đã nắm lưng quần, chật vật chạy ra như trối chết: "Công công!"
Y níu lấy tay Dương Hạ, nói: "Công công đừng đi."
Dương Hạ ngơ ngẩn, không biết nên khóc hay cười: "Điện hạ đây là..."
Quý Nghiêu trừng hắn, hai má đỏ bừng, nghẹn một lúc lâu sau mới nói buồn buồn: "Công công hại ta!"
Dương Hạ nhíu mày: "Hả?"
"Hay là các nàng hầu hạ Điện hạ không tốt ư?"
Quý Nghiêu nhìn căn phòng kia như đầm rồng hang hổ, nói: "Để các nàng đi đi, ta không cần."
Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu, bước tới căn phòng.

Hai cô gái quỳ rạp trên mặt đất, sợ tới mức run lẩy bẩy, nước mắt lã chã, đều cầu xin tha thứ: "Đốc công thứ tội..."
Dương Hạ lạnh lùng nói: "Vô dụng, cút xuống."

Đến khi mọi người đi hết rồi, trong phòng đã yên tĩnh, Dương Hạ mới quay lại nhìn Quý Nghiêu, cố bình tĩnh hòi: "Các nàng làm gì mà dọa Điện hạ tới như vậy?"
Hai má Quý Nghiêu đỏ ửng, luống cuống, lại tức giận: "Các nàng cởi quần ta."
Dương Hạ: "...!Hả?"
Quý Nghiêu tức giận: "Còn sờ lung tung trên người ta, hôn còn thè lưỡi..." Ngại ngùng, rồi lại ấp úng nói tiếp: "Lại còn l,liếm..."
Dương Hạ ngẩn người, đơ một lúc rồi cười phá lên: "Ha ha ha!"
Quý Nghiêu chớp mắt, y chưa thấy Dương Hạ cười như vậy bao giờ, không giả vờ, cười thoải mái, một tay chống bàn, cười ngặt nghẽo.

Dương Hạ cười quá nhiều, ho khan mấy tiếng, nhìn Quý Nghiêu lại nhận ra y hơi có vẻ đáng yêu của thiếu niên.

Quý Nghiêu tủi thân nhìn Dương Hạ.

Dương Hạ nghiêm trang nói: "Đã làm Điện hạ sợ hãi rồi."
Quý Nghiêu: "...".


Bình luận

Truyện đang đọc