CHẲNG MÀNG

Quý Nghiêu vừa nói câu đó, Dương Hạ đã chửi thầm trong lòng câu ranh con.

Không an tâm.

Không phải lần đầu bọn họ l@m tình. Người thiếu niên tinh lực đầy tràn, sự xấu hổ, thẹn thùng của Dương Hạ đã sớm bị Quý Nghiêu làm cho biến mất.

Thói quen là con dao sắc bén, có thể cạy mở bất cứ lớp vỏ ngụy trang nào, yên lặng gọt giũa tạo ra dáng vẻ mà ta vừa ý.

Dương Hạ xoay người, đặt Quý Nghiêu dưới thân, ngồi khóa lên trên, nhìn xuống vị quân vương trẻ tuổi. Quần áo mùa hè mỏng, Dương Hạ cụp mắt vừa nhìn Quý Nghiêu vừa cởi áo ngoài của mình. Lớp áo lót bên trong mỏng, làn da trắng tuyết như ẩn như hiện.

Dương Hạ hỏi: “Bệ hạ muốn tự kiểm tra như thế nào?”

Quý Nghiêu nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt như thiêu như đốt, cháy bỏng. Y nắm lấy bàn tay Dương Hạ đang cởi áo.

Dương Hạ hỏi rất thản nhiên, nhưng Quý Nghiêu vừa sờ tới, cơ thể đang còn giấu trong lớp tơ lụa mềm mại kia liền run lên, quá nhạy cảm.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Quần áo chất liệu tơ lụa bóng loáng. Quý Nghiêu hôn Dương Hạ thật chậm, thật khẽ, trượt đến đoạn xương quai xanh mảnh khảnh thì không kiềm được mà cắn một cái, để lại dấu răng khiến Dương Hạ trông lại càng đầy tràn tình sắc.

Bị li3m ướt, tơ lụa trắng trở nên bán trong suốt, để lộ đầu v* hồng hồng.

Quý Nghiêu nắm lấy vú của hắn, ghé lại vị trí trái tim mà hỏi: “Thành thật nào, trong này có phải toàn là sắt đá không, hửm? Nếu phải thì sao lại mềm thế này.”

Dương Hạ cúi đầu, thở hổn hển, da mặt nóng lên, không nói lời nào. Quý Nghiêu hôn lên, môi lưỡi nóng bỏng li3m lên làn da mà như đang li3m vào tận trái tim trong lồng ngực, ngậm nó trong miệng mà thưởng thức.

Dương Hạ bị k1ch thích, hắn r3n rỉ. Thứ bên dưới của Quý Nghiêu cũng đã cư0ng cứng, dựng lên thẳng tắp. Hắn như choáng váng, mông cọ xát thứ kia, bất tri bất giác nắm chặt lấy cánh tay Quý Nghiêu: “Bệ hạ kiểm tra thấy gì không?”

Quý Nghiêu mỉm cười, hôn lên bộ n9ực ướt đẫm kia đầy yêu thương: “Cứ ngoan cố không thay đổi, Trẫm phải kiểm tra thật kỹ.”

Tấu chương vứt tán loạn đầy giường.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Quý Nghiêu cắm bên trong mông Dương Hạ, đâm chọc mãnh liệt. Y bóp chặt eo hắn, không cho trốn. Năm ngón tay Dương Hạ túm lấy chăn, cắn môi mà nuốt tiếng r3n rỉ xuống.

Đột nhiên, y đâm vào chỗ khiến hắn không chịu nổi, đỏ cả mắt, vung tay lên khiến tấu chương rơi từ trên giường xuống đất.

Quý Nghiêu nhìn vậy, cười trầm thấp, vuốt v3 vòng eo nhỏ nhắn của Dương Hạ, nói: “Công công, ngươi làm rơi tấu chương của Trẫm rồi.”

Trong đầu Dương Hạ giờ làm gì còn tấu chương, chỉ có vật đang khảm sâu trong cơ thể hắn kia. Thứ đó nóng cháy, mạch đập nảy lên, khiến người ta sợ hãi vô cùng, mỗi một lần đâm vào đều mang đến kh0ái cảm như thác lũ. Hắn không nói lời nào làm Quý Nghiêu không hài lòng, cầm tay Dương Hạ kéo lại gần, cắn lên vành tai hắn, nói: “Công công, tấu chương của Trẫm rơi rồi.”

Dương Hạ chớp hàng mi ướt sũng, mơ hồ định đi kiểm theo bản năng. Hắn bò về phía trước, thứ đang chứa trong mông tuột ra, lộ lỗ sau nhỏ đỏ thắm, dính dấp.

Hầu kết Quý Nghiêu giật giật, y bổ nhào lên người hắn, thúc vào thật sâu khiến Dương Hạ khó chịu, kinh hãi kêu lên: “… Sâu, sâu quá, đi ra.. đi ra một chút.”

Quý Nghiêu đưa tay b0"p mông hắn, x0a nắn, nhanh miệng đáp: “Công công siết chặt quá.”

Dương Hạ rên khẽ. Quý Nghiêu li3m tai hắn, ánh mắt liếc đến tấu chương bên cạnh, nhặt lên mở ra, chữ viết ngay ngắn, khuyên Quý Nghiêu nên lập hậu.

Y nhếch môi cười, để lộ răng nanh, nói với Dương Hạ mà như làm nũng: “Công công xem này, trong này viết gì thế?”

Dương Hạ nhìn lướt qua mấy chữ đã biết Quý Nghiêu trêu chọc hắn.

Dương Hạ nói nhỏ: “Mấy cuốn này đọc cả rồi.”

“Mà vừa rồi Trẫm không nghe rõ, công công đọc lại một lần nữa đi.” Quý Nghiêu cười, một tay nắm eo Dương Hạ mà thúc vào, tay kia lần lên đằng trước vuốt v3 nửa người dưới của hắn. Quả nhiên chỗ đó đã ướt rồi. Nơi đã bị cắt đi, không còn trọn vẹn, không thể chịu được khi bị đùa giỡn, bị k1ch thích sẽ chảy nư0"c tiểu, mùi tanh tưởi nhưng lại diễm tình.

Ngón tay Quý Nghiêu thô ráp, ấn mạnh lên lỗ nhỏ mềm mại. Dương Hạ run lên, mông siết chặt, thở hổn hển, nói: “Bệ hạ, ta đọc, ta đọc mà…”

Hắn cầm lấy bản tấu chương kia, ngón tay ướt mồ hôi để lại dấu vết trên trang giấy. Quý Nghiêu hài lòng, ma xát bên trong, ngón tay từ từ lướt trên bụng hắn, cười khẽ: “Công công cứ giả vờ, cứ phải bắt Trẫm ép ngươi, thích bị ta bắt nạt tới vậy sao?”

Dương Hạ lấy lại nhịp thở, nghe thấy câu nói đó thì quay lại nhìn Quý Nghiêu. Quý Nghiêu cười, lẩm bẩm: “Được rồi, sai rồi, phải là Trẫm thích bắt nạt công công.”

“Công công nhanh đọc đi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tấu chương dài. Giọng Dương Hạ khàn khàn nhưng khi đọc đến hai chữ “lập hậu” lại bị Quý Nghiêu thúc vào ngắt quãng. Sự tồn tại của thứ đó quá rõ ràng, nó đâm vào khiến Dương Hạ thở d0"c.

Hắn cắn răng: “Thế này… làm sao mà đọc được?”

Quý Nghiêu hồn nhiên đáp: “Ngươi đọc việc ngươi, ta đâm vào việc ta.”

“…” Dương Hạ vừa định nói Quý Nghiêu lại thúc vào hai phát, lời ít ý nhiều nói: “Tiếp tục.”

Dương Hạ hít sâu một hơi. Một quyển tấu chương mà đọc linh tinh, đứt quãng. Miệng hắn thì khuyên quân lập hậu nhưng bản thân lại bị Quý Nghiêu chơi trên giường. Dương Hạ chợt cảm thấy thẹn. Vất vả mãi mới đọc hết một quyển, Quý Nghiêu lại đưa thêm một quyển, nói: “Đọc tiếp.”

Y cố ý.

Càng về sau Quý Nghiêu đâm vào càng ác. Dương Hạ đọc câu được câu mất, không nén được tiếng r3n rỉ, tấu chương trong tay cầm cũng không được chắc, trong giọng lẫn cả tiếng nức nở, cầu xin tha thứ: “Bệ hạ, ta sai rồi…”

Quý Nghiêu cười khẩy: “Hả?”

Hai mắt Dương Hạ rưng rưng, hai má đỏ bừng, vùi người vào trong long sàng, nghẹn ngào: “Bệ hạ đừng lập hậu, cũng đừng nạp phi.”

Quý Nghiêu hỏi: “Công công trước đây có nói thế này đâu, giờ lại biên ra những lời này dỗ dành Trẫm phải không?”

“Thật, thật mà.” Dương Hạ cầm lấy tay Quý Nghiêu, ấn lên trái tim mình, nhận sai: “Trong tim nô tài không muốn Bệ hạ lập hậu nạp phi.”

Quý Nghiêu lập tức mỉm cười, nhéo lên vú hắn: “Lừa đảo.”

Trong lòng Dương Hạ thở hắt ra.

Nhưng Quý Nghiêu lại muốn Dương Hạ không thoải mái. Y đổi thành tư thế đi vào từ phía sau, làm một lúc, không biết trên mặt đất đã bị hất xuống không biết bao nhiêu tấu chương, quyển nào còn trên giường cũng đã nhăn nhúm không chịu nổi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Quý Nghiêu nói: “Tấu chương của Trẫm giờ đều dính mùi tanh của công công.”

Hai má Dương Hạ nóng lên. Lại không biết Quý Nghiêu lấy cái gì ở ngăn đầu giường, ôm eo Dương Hạ, tách hai chân hắn ra, ánh mắt dừng ở nơi không trọn vẹn của hắn, cười nói: “Công công cứ chảy nư0"c tiểu, Trẫm chặn lại giúp ngươi được không?”

Y hỏi giọng ngọt ngào nhưng Dương Hạ sợ đến tái mét: “Không được! Quý Nghiêu!”

Quý Nghiêu hôn lên cổ hắn, cắn một cái, nói: “Suỵt, ngoan, đừng giãy, Trẫm sẽ nhẹ nhàng.”

Trong tay y là một chiếc que làm bằng bạch ngọc, thon nhỏ lại dài. Quý Nghiêu chọc nó vào lỗ tiểu nho nhỏ, cười nhắc nhở hắn: “Công công đừng giãy, đâm hỏng rồi sau này không tiểu được nữa đâu.”

Mặt Dương Hạ trắng bệch, tránh cũng không dám tránh, kinh hoàng nói: “Không được, Quý Nghiêu… Ngươi, ngươi rút ra đi!”

Quý Nghiêu nhìn chằm chằm vào chỗ kia. Dương Hạ run lên. Khi que ngọc cắm và0, cảm giác đau khi có dị vật cùng với ánh mắt đầy tình d*c khiến đầu óc hắn trống rỗng.

Quý Nghiêu li3m chiếc cổ đã cứng còng, si mê nói: “Lỗ tiểu của công công cũng thật là đáng yêu, chỉ tiếc là quá nhỏ, không đâm vào được.”

Giọng nói còn có vẻ tiếc nuối. Thế rồi mặt đối mặt, Quý Nghiêu đặt chân Dương Hạ lên trên vai mình, thúc vào như chó điên. Que ngọc nho nhỏ run lên, vừa d@m đãng lại đẹp dị thường. Dương Hạ khóc mất kiểm soát, bên dưới bị lấp đầy, kh0ái cảm ngập đầu không có chỗ xả làm bụng căng cứng, cửa sau thít lại càng chặt hơn.

Quý Nghiêu thúc vào càng sâu ánh mắt càng say đắm, cắn lên mắt cá chân trắng trẻo, trên đùi hắn để lại những dấu răng loang lổ.

Đến cuối cuộc l@m tình, mắt Dương Hạ đã đỏ au, thất thần, đôi môi hé mở.

Dương Hạ rút que ngọc ra. Dương Hạ nức nở, run lên, nước tiểu bị nghẹn lại trào ra, hoàn toàn mất khống chế trước mặt Quý Nghiêu.

Dương Hạ nghẹn ngào chửi Quý Nghiêu, chửi y hoang dâm vô sỉ, hạ lưu, điên khùng, không ra thể thống gì. Quý Nghiêu dỗ hắn, cứ lặp lại câu xin lỗi đến là ngoan ngoãn, dịu dàng.

Hôm sau, phía dưới kia của Dương Hạ sưng lên, không thể đi đường nổi.Chỗ kia dù sao cũng là chỗ đi tiểu, yếu ớt không chịu được, làm sao mà chịu được chơi đùa.

Dương Hạ tức tái mặt, ném gối ngọc về phía Quý Nghiêu. Nhưng động tác mạnh lại khiến hắn đau đến cong eo, nước mắt rơi ra.

“Cơ thể công cong mong manh quá cơ, như thế đã hỏng, đúng là không chơi được.” Quý Nghiêu không sợ, bật cười, còn mặt dày nói: “Kiều Kiều ngoan, đừng giận, sau này ta sẽ cẩn thận chút.”

Dương Hạ: “…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mấy hôm hắn không đi vào triều, chuyện gì xảy ra trên ấy sau mới đến tai Dương Hạ.

Đế vương trẻ tuổi nói thẳng khi thượng triều rằng sẽ không lập hậu, không nạp phi.

Quý Nghiêu ngồi trên ghế rồng, chơi nhẫn ngọc trên tay, hỏi: “Sao, chư vị đại nhân cứ nghĩ về chuyện trẫm lập hậu vậy, hay là muốn học Thích, Tiết, dựa họ ngoại của Trẫm làm loạn.”

Lời này vừa nói ra văn võ bá quan đã quỳ xuống rầm rầm, nơm nớp lo sợ nói câu không dám.

Quý Nghiêu mỉm cười, nói tiếp, Trẫm không muốn tuyển tú ở dân gian, chư vị mà muốn Trẫm lập hậu nạp phi…

Nói đoạn, y đứng dậy, gọi bừa tên một đại thần, hỏi liệu nhà hắn ta có phải có thiếu nữ tuổi vừa mười bốn, vậy thì đưa nàng vào cung.

Sắc mặt vị đại thần này biến đổi. Hắn ta muộn con, độc có đứa con gái này, coi như hòn ngọc quý trên tay, cưng chiều hết mực làm sao nỡ đưa vào tiến cung.

Quý Nghiêu thấy vậy lại đổi người khác, gọi hết một lượt mấy người kêu gào đòi y lập hậu nạp phi, chọn tú nữ nhà bọn họ mà những người y chọn đều là bảo bối, là con cưng trong nhà.

Hoang đường hơn là Quý Nghiêu không câu nệ nam nữ, công khai gọi cả đàn ông vào cung.

Triều thần bị y đánh một vố không kịp trở tay, chỉ biết trợn mắt há mồm.

Chuyện hỗn loạn hoang đường như vậy lại khiến người ta nhớ ra Quý Nghiêu là hạng người gì.

Quý Nghiêu đột nhiên cười khẩy, hỏi: “Sao, tiếc à?”

“Cũng chẳng phải là bắt người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà, chỉ cần đưa người vào cung, Trẫm cam đoan giữ họ toàn thây.”

“Nhớ lấy, Trẫm không như tiên đế, nhân từ lương thiện để mặc cho các ngươi chơi đùa.” Quý Nghiêu lạnh lùng nói: “Bớt mộng hão huyền về minh quân thánh chủ đi.”

Y quan sát triều thần quỳ bên dưới, lúc lâu sau mới cười phá lên, nói: “Các ngươi nói các ngươi có tội, vậy đi lĩnh phạt đi.”

“Các ngươi không làm Trẫm ngột ngạt thì làm sao Trẫm cho các ngươi thoải mái được, phải không nào?”

Nội thị kể lại nghe đến là kinh hồn táng đảm, Dương Hạ nghe xong cũng hoảng, nhìn gương mặt trẻ tuổi của thiếu niên mà suy nghĩ, rồi cuối cùng lại không nói gì.

Bình luận

Truyện đang đọc