CHẲNG MÀNG



Editor: Đờ
Đúng là Dương Hạ đang nghi ngờ Quý Nghiêu, thậm chí còn dám khẳng định rằng y dùng khổ nhục kế.

Hắn từng rất hưởng thụ ngữ điệu làm nũng của Quý Nghiêu, giờ thì cực kỳ phiền chán, còn chẳng thèm ngụy trang mà lạnh lùng nhìn y, nói: "Quý Nghiêu, ngươi thành thật chút."
"Nếu Bệ hạ có bề gì, đối với Tạ gia, đối với ngươi chẳng có gì tốt cả."
Quý Nghiêu nhìn hắn, nụ cười càng tươi tắn, nghênh ngang nói: "Dương công công, so với ta thì ngươi lại càng sợ Hoàng huynh chết."
Y lại gần Dương Hạ, ghé vào tai hắn, cười nói: "Không có Hoàng huynh, ngươi mất trụ cột, mất người chống lưng, chỉ có thể bị đánh nguyên hình xuống đất, biến trở về tên hoạn quan chẳng bằng ai..."
Lời chưa dứt, Dương Hạ nắm lấy vạt áo của y, ngón tay bóp mạnh vào cổ y: "Câm miệng!"
"Ngươi câm miệng cho ta!"
"Ngươi cho ngươi là cái thá gì?" Dương Hạ không tỏ vẻ gì: "Chẳng qua chỉ là con rối để Tạ gia tranh quyền, một kẻ điên đang kéo dài hơi tàn."
Quý Nghiêu không phản kháng, ngửa cổ, giọng khàn khàn, cố sức mà nói: "Công công đừng nóng mà."
Dương Hạ siết tay, nhẹ giọng: "Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi ư?"
Hắn nhìn Quý Nghiêu, đột nhiên cười, giọng nói âm u: "Ta đã chết một lần rồi, Quý Nghiêu."
"Đời này ai không cho ta sống thoải mái, ta sẽ khiến kẻ đó phải chết." Hai người dựa vào thật gần, bốn mắt nhìn nhau.

Giọng Dương Hạ dịu dàng: "Đừng khiêu khích ta nữa."
Quý Nghiêu nói: "Vậy ngươi ra tay đi."

Y nhìn chằm chằm Dương Hạ, hai má đỏ lên vì khó thở, tầm mắt mờ đi: "Dương Hạ, giết ta đi, ta sẽ chờ ngươi trên đường xuống suối vàng, không chừng kiếp sau chúng ta còn làm bạn với nhau, không chết không ngừng."
Cảnh xuân bên ngoài phòng tươi đẹp bao nhiêu, trong phòng yên tĩnh bấy nhiêu.

Hai người giằng co một lát sắc mặt Dương Hạ mới hòa hoãn xuống, hất tay ra.

Thắng rồi.

Quý Nghiêu bị đẩy ra, lảo đảo, tầm mắt tối đen, ngã ngồi xuống đất, hít thật sâu mấy hơi, vừa ho khan vừa cười, sảng khoái, lại điên cuồng.

Dương Hạ chẳng nói một lời.

Quý Nghiêu ngồi dưới đất, chờ cơn hoa mắt chóng mặt do thiếu khí qua đi mới nắm lấy áo Dương Hạ, lắc lắc như con trẻ: "Công công, Dương tiểu công công, Hạ Chi."
Y gọi Dương Hạ liên tục như thể hắn không đáp thì không ngừng.

Cuối cùng Dương Hạ cũng nhìn xuống, Quý Nghiêu nói: "Không đứng dậy được, công công giúp với."
Dương Hạ trào phúng: "Điện hạ đi được từ trong lãnh cung ra mà, sao mà lại không đứng dậy nổi."
Quý Nghiêu nói: "Này khác mà, người khác hại ta thì chỉ đau thân thể, công công bóp mạnh như vậy, chẳng những cổ đau mà tim cũng đau."
Y giơ tay về phía Dương Hạ.

Dương Hạ tức giận đá y một phát.

Quý Nghiêu đau đến mức kêu "hừ hừ" nhưng vẫn cười với hắn, răng nanh lộ ra như một đứa trẻ dại khờ đòi ôm.

Một lúc lâu sau Quý Nghiêu giơ tay đến mỏi rồi Dương Hạ mới quay lại nắm tay y.

Tiếp theo Quý Nghiêu thừa cơ bám lên người hắn, đè xuống mặt bàn, như mãnh thú đè mồi, chóp mũi cọ lên đôi má trắng mịn, thở dốc nói: "Công công đừng có xấu tính với ta được không, ngươi tốt với ta, ta nghe lời ngươi, được không?"
Mặt Dương Hạ biến sắc, nghiến răng nghiến lợi mắng Quý Nghiêu.

Bất chợt tai hắn tê rần, hóa ra kẻ điên trên người cắn tai hắn.


Hơi thở nóng bỏng của thiếu niên gấp gáp muốn gần gũi.

Quý Nghiêu nói: "Ngươi thương ta, ngươi muốn cái gì ta cũng cho."
Quý Nghiêu không kiềm lòng được muốn cắn Dương Hạ, ăn luôn hắn nhưng lại không nỡ, chỉ đành ngậm lấy vành tai rướm máu, liếm từng chút một: "Được không, Dương Hạ?"
Quý Nghiêu dùng sức nhiều, hồn nhiên không để ý vết thương cánh tay đã vỡ ra, chảy máu.

Sức lực kém xa nhau, trên tay Dương Hạ toàn là máu của Quý Nghiêu, dính dớp nhưng vẫn không đẩy được y ra.

Thằng ranh này điên rồi, cứ nhào lên người hắn, nói lung tung.

Dương Hạ thở gấp, cũng kiên quyết lạnh lùng nói: "Ngươi cho không nổi."
Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ từ trên cao, chầm chậm chớp mắt, hàng mi dày, dài, nho nhã lại dại khờ: "Ngươi lo lắng cho Hoàng huynh vì hắn ta là Hoàng đế?" Y mỉm cười, quyến luyến mà liếm khóe miệng Dương Hạ, nói: "Thế ta làm Hoàng đế thì sao?"
Dương Hạ nghẹn lại, nhìn chằm chằm Quý Nghiêu.

Quý Nghiêu thở dài: "Đôi mắt của công công sao mà đẹp quá, khiến ta muốn liếm một cái."
Dương Hạ lạnh lùng nói: "Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Quý Nghiêu đè hắn trên mặt bàn không buông, thậm chí tách hai đùi hắn, cọ cọ chóp mũi, tức giận nói nhỏ như sợ người khác nghe thấy: "Ta nói, ta muốn ngôi vị Hoàng đế của Hoàng huynh."
Dương Hạ quay mặt đi, cười khẩy: "Chỉ bằng ngươi, bằng Tạ gia?"
Quý Nghiêu cụt hứng nắm cằm hắn, để hắn nhìn mình mới vừa lòng: "Cả công công nữa."
Dương Hạ nghe xong như nghe chuyện ngàn lẻ một đêm, khó tin mà trợn mắt nhìn Quý Nghiêu, thấy vẻ mặt y chắc chắn thì cười lạnh, chế giễu: "Sao ta phải giúp ngươi?"
Quý Nghiêu nhẹ giọng cười đáp: "Bởi vì ta là lựa chọn tốt nhất."

"Các thế gia mắt cao hơn đầu, xem thường hoạn quan, các ngươi chẳng thể tồn tại cùng bọn chúng.

Dương công công, ngươi đắc thế mới chỉ vài năm, căn cơ chưa sâu, trừ hai nhà Tiết, Thích, ngươi còn gì đấu cùng Tạ gia?"
"Hai nhà Tiết, Thích đều là thế gia mấy trăm năm nay, sớm đã bị Hoàng thất nuôi đến mức có lòng không hợp phép, chi bằng ta khiến cho người anh trai thiện lương kia..." Quý Nghiêu cười: "Hắn ta muốn mượn ngươi chèn ép cá thế gia quá là ảo tượng, ép cho lang hổ nóng nảy thì chỉ đến ngày các thế gia hợp tác diệt quân vua, ép vua thoái vị."
"Dù sao Hoàng huynh còn đứa con ba tuổi phải không? Không lo đất nước không chủ." Quý Nghiêu nói khong nhanh không chậm, mặt mày tươi cười: "Trẻ con nghe lời như Hoàng huynh vậy đó."
Dương Hạ im lặng nhìn Quý Nghiêu.

Đời trước hắn đấu với hai nhà Tiết, Thích bao nhiêu năm, cuối cùng thế gia suy đồi hắn cũng thương nặng, cuối cùng là Tạ gia ngủ đông lại là ngư ông được lợi.

Dương Hạ liếm đôi môi khô khốc: "Dựa vào cái gì ta phải giúp ngươi."
Quý Nghiêu nắm cằm hắn, cúi đầu cắn một cái, lại liếm cắn lung tung, còn muốn dùng lưỡi liếm liếm hàm răng hắn như khách sa mạc sắp chết khát.

Dương Hạ mở to mắt, giãy thật mạnh, biến giọng, mỗi tiếng gọi Quý Nghiêu của hắn như gọi đến đầu quả tim của y, linh hồn hưng phấn đến run lên.

Giống như một trận bạo hành, Quý Nghiêu mạnh mẽ đè sự phán kháng của Dương Hạ xuống, nắm cổ hắn, mê muội ngậm lấy đầu lưỡi đỏ thắm mềm mại của hắn, nhẹ giọng nói: "Ta nghe lời này."
"Lại chẳng có ai thương công công hơn ta đây.".


Bình luận

Truyện đang đọc