CHẲNG MÀNG



Editor: Đờ
Ngày mà sơn trang nghỉ hè Hàm Chương loạn lên là một ngày trời nắng cao điểm, bên ngoài như bốc hỏa nhưng bên trong lại mát mẻ.

Bên trong điện nghiêm trang, yên tĩnh đến đáng sợ.

Thị vệ trước điện vội vàng chạy lại bẩm báo, nói Thích Hầu gia, Tiết Quốc công và hơn mười vị đại thần đang ở dưới chân núi cấu kết với nhau tấu thỉnh Hoàng đế thanh khiết quân thần, giết bè lũ hoạn quan, xem trọng chuyện triều chính.

Quý Hoàn tức xanh cả mặt, gạt hết đồ trên bàn xuống, cả giận nói: "Bọn họ thế này là muốn ép vua thoái vị, muốn tạo phản!"
Thần tử trong điện quỳ xuống, Dương Hạ nhẹ giọng nói: "Bệ hạ bớt giận."
Quý Hoàn oán giận vỗ bàn: "Đan Vệ, Quách Khiếu - thân là Thống soái của cấm quân mà dám cấu kết với thế gia, tự tiện rời kinh, lĩnh cấm quân vây núi, ai cho chúng lá gan đấy!"
Quý Nghiêu quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo, nói giọng oán hận: "Thích Hầu gia với Tiết Quốc công quả nhiên là già đầu rồi nên hồ đồ sao, dám cả gan làm loạn như vậy?"
Quý Hoàn lại càng tức giận: "Đúng là mấy lão già hồ đồ, làm sao mà giấu được lòng muông dạ thú nữa."
Dương Hạ nhìn xuống, khom người thật thấp trên mặt đất.

Xiêm y nội thị đỏ tươi như con bướm xinh đẹp khép đậu lại, thấp giọng rằng: "Bệ hạ, liên lụy ngài phải lâm vào hiểm cảnh, lần này nô tài muôn lần chết cũng không hết tội."
Hắn nói day dứt, hành đại lễ rồi khi ngẩng đầu nhìn Quý Hoàn, đôi mắt hắn đã đỏ bừng: "Hôm nay các vị đại nhân có ý muốn giết nô tài, nếu có thể đổi lấy sự an khang cho Bệ hạ, đổi lấy sự thanh sạch cho triều đình, nô tài lại là tiện nhân chết đi có xá gì."
Quý Hoàn nhìn Dương Hạ, thở dài: "Hạ Chi, ngươi nói lời này làm chi, đứng lên đi."
Dương Hạ dập đầu thật mạnh một cái, nói: "Việc này là do nô tài, nô tài phải xuống núi, khuyên bảo Hầu gia."

"Càn quấy!" Quý Hoàn tức giận đến vỗ bàn: "Ngươi làm việc cho Trẫm, chúng làm vậy là có bất mãn với Trẫm, là ép Trẫm, làm sao Trẫm có thể làm chúng toại nguyện."
Quý Hoàn lạnh lùng nói: "Trẫm thật muốn xem xem bọn chúng dám hành thích vua hay là dám mưu nghịch!"
"Ngươi cứ ở đây, không cần đi đâu hết."
Dương Hạ nhìn Quý Hoàn, hốt hoảng, chợt cảm động tới rơi nước mắt mà kêu một tiếng "Bệ hạ".

Quý Hoàn đi xuống thềm ngọc, đỡ cánh tay Dương Hạ, nói: "Đứng lên đi, đừng quỳ."
"Đứng dậy cả đi."
"Tạ ơn Bệ hạ." Dương Hạ nhỏ giọng nói.

Quý Hoàn vỗ vỗ vai Dương Hạ, khoanh tay lại, lạnh lùng nói: "Hai nhà Thích, Tiết trước giờ ương ngạnh, kiêu căng, Trẫm vì để tâm đến Mẫu hậu mà nhẫn nhịn, nay chúng kết bè kết cánh, cầm quân phạm thượng Trẫm sẽ không nhân nhượng."
"Bệ hạ thánh minh." Dương Hạ và Quý Nghiêu liếc nhìn nhau, khóe miệng Quý Nghiêu cong lên.

Sơn trang Hàm Chương lập tức giới nghiêm.

Như lời Quý Nghiêu nói, sơn trang nằm ở vị trí ưu thế, dễ thủ khó công, thế gia dưới chân núi như hổ rình mồi, đưa sổ con lên núi, chờ lệnh, chậm chạp không có động tĩnh.

Dương Hạ biết đây là thủ đoạn cũ, tiên lễ hậu binh.

Dù sao thì Quý Hoàn vẫn là Hoàng đế.

Tiếng ve ồn ào, mặt trời quá bộ cửa sổ, Quý Nghiêu đưa tay che mặt, trong tai loáng thoáng tiếng Dương Hạ nghị sự với các tướng lãnh, "bố trí phòng ngự", "giao tranh, "phòng thủ",...!mấy tiếng thưa thớt như lạc vào không gian trang nghiêm mà khô khan.

Dù Quý Hoàn nhân hậu nhưng hắn ta cũng hiểu văn biết võ, chẳng phải là hạng tầm thường vô vi.

Khi Quý Nghiêu lập mưu với Dương Hạ có nhắc đến Bắc phủ vệ, hiện tại người nói hắn không là Quý Nghiêu mà là Quý Hoàn.

Hắn ta là Đế vương, đương nhiên là hiểu biết về bài binh bố trận của các phủ vệ.

Bắc phủ vệ gần sơn trang nghỉ hè này gần nhất, tinh vệ của Cẩm y vệ cầm mật chỉ đều động tinh binh của Bắc phủ vệ, nội ứng ngoại hợp với cấm quân trong sơn trang đương nhiên có thể một lưới bắt gọn thế gia.

Dương Hạ nghe Quý Hoàn sắp xếp, mắt nhìn Quý Nghiêu theo bản năng.

Đôi con ngươi người thiếu niên đen thẳm, đối diện với tầm mắt Dương Hạ, cười với hắn đến là vô hại, đến là khờ dại.


Dương Hạ nghĩ, đúng là mưu tính chuẩn chỉ, do Hoàng đến nhớ tới Bắc phủ vệ nên y chẳng còn dính líu.

Quý Hoàn vẫn tin cậy Dương Hạ, giao mọi việc bài bố trong trang cho hắn.

Sắp xếp đâu ra đấy, bên cạnh đại cục của Quý Hoàn, Dương Hạ cũng thêm vào vài nét bút.

Hắn nương danh nghĩa của Hoàng đế giao thiệp với thế gia, giả rằng đang có ý chần chờ.

Tướng lãnh đi hết ra ngoài, cửa cũng đóng, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

Quý Nghiêu buồn ngủ, ghé vào trên bàn, lười biếng nói: "Ngươi cho người đi giao tiếp với bọn họ chẳng phải là làm quân mình đi chịu chết à?"
"Kéo dài thời gian thôi." Dương Hạ đáp: "Huống chi hai người đó giỏi việc ám sát, chỉ cần bọn họ tới gần người ắt sẽ có cơ hội."
Quý Nghiêu nói: "Chỉ vì cơ hội nho nhỏ mà bỏ hai người hữu dụng, công công không đau lòng à?"
"Vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, có gì mà phải đau lòng."
Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu, bật cười, không nhanh không chậm nói: "Bao năm rồi, thế gia ở Nam Yến mọc lên như rừng nhưng lần đầu tiên có ý đồ làm phản, Điện hạ biết tại sao không?"
Quý Nghiêu chống cằm, nói: "Nguyện nghe giải thích."
Dương Hạ tiếp: "Vì thế gia trọng thanh danh, không dám đội trên lưng cái tiếng mưu triều soán vị."
"Ngay cả đã khi đã đến nước này rồi bọn chúng còn ôm một tia hy vọng." Dương Hạ bình tĩnh nói: "Bệ hạ đang lạc đường biết quay lại giết ta, mỹ danh bọn chúng sẽ càng tăng cao, cảnh thái bình giả tạo như ngày xưa vẫn được duy trì."
Dương Hạ đột nhiên hỏi Quý Nghiêu: "Nếu hôm nay Điện hạ là người vây dưới chân núi thì Điện hạ sẽ làm gì?"
Quý Nghiêu nghĩ một hồi, đáp thẳng thừng: "Giết."
Dương Hạ mỉm cười: "Đó là sự khác biệt."
"Tạ gia cũng chẳng dạy Điện hạ thế nào là đạo quân thần, thế nào là kính sợ."
Quý Nghiêu nháy mắt: "Công công đang mắng ta là kẻ phản loạn, trong mắt không có quân chủ à?"

Dương Hạ từ chối cho ý kiến.

Việc bàn bạc diễn ra trong thư phòng, hắn tựa vào lưng ghế, đã tháo mũ quan, màu da trắng bóc, khóe mắt cong cong, trộn lẫn vẻ nữ tính của hoạn quan nhưng lại thêm mấy phần khí thế sắc sảo của người ở địa vị cao.

Quý Nghiêu chống một tay trên bàn, hỏi: "Nếu động việc binh đao thật thì công công có sợ không?"
Dương Hạ liếc y, cười đáp: "Ta sợ cái gì?"
"Không bằng Điện hạ lo cho mình thêm chút đi."
Quý Nghiêu: "Hả?"
Dương Hạ nói: "Kẻ năm đó từ bỏ mẫu phi Điện hạ mà tự bảo vệ mình chính là ông ngoại ruột của ngài."
"Khó mà đảm bảo có lần một không có lần hai, họ có thể bỏ mẫu phi Điện hạ thì làm sao mà chắc chúng sẽ không bỏ Điện hạ." Dương Hạ từ từ nói: "Dù sao Điện hạ cũng lớn rồi, chẳng phải trẻ con không hiểu thế sự nữa.

Nếu bọn họ nghi ngờ Điện hạ nhớ chuyện xưa mà thù hận nói không chừng sẽ qua cầu rút ván.

Dù sao Thích, Tiết mà ngã ngựa, Tạ gia âm thầm tính toán nhiều năm có thể độc đại rồi."
"À, phải." Dương Hạ không chút để ý, vuốt ve tay vịn, cười nói: "Trước khi đến hành cung, Ty lễ giám có truyền tin, vị Nhàn tần kia của Tạ gia đã bầu ba tháng rồi."
Quý Nghiêu yên lặng nhìn Dương Hạ, đột nhiên y mỉm cười, mắt mày cong cong: "Công công rõ là để ý ta nhỉ.."
Y sờ sờ vành tai mỏng của Dương Hạ, cúi đầu cắn môi hắn, trong lúc thân thiết cười nói: "Thủ đoạn châm ngòi ly gián này của công công ta nuốt không trôi, công công mà muốn ly gián ta với Tạ gia thì đừng ngại thổi gió bên gối, không chừng ta giết hết chúng tặng công công.".


Bình luận

Truyện đang đọc