(11)
Y cười lạnh, thản nhiên hỏi: “Sao Trẫm lại muốn trở thành y?”
Sắc mặt y khôi phục như lúc ban đầu, đúng là thay đổi thất thường. Y lười biếng nói: “Sao ta lại phải phí tâm tư vì một tên thái giám bỏ đi.”
Quý Nghiêu nói đầy vẻ giễu cợt: “Đã làm hoàng đế, toàn thái giám vây quanh, thậm chí còn phải hao tâm tổn sức với đám quần thần đạo đức giả kia, cười không nổi.”
Sắc mặt Dương Hạ lạnh tanh. Hắn nhìn khuôn mặt của Quý Nghiêu, vẻ mặt y sắc bén như dao, giống như một con dã thú vừa khoe cái bụng mềm ra với hắn đột nhiên lại giương nanh.
Dương Hạ cảm thấy hắn không chấp nhận vậy được.
Hắn đã từng nhìn thấy vô số biểu cảm trên khuôn mặt ấy, có lúc si mê, có khi cố chấp, cũng có lúc thờ ơ,… Nhưng hắn chưa từng nhìn thấy khuôn mặt ấy lộ ra vẻ ghét bỏ mình, hai tiếng “thái giám” nghe sao mà chói tai khiến sắc mặt hắn càng thêm u ám.
Quý Nghiêu săm soi Dương Hạ. Đột nhiên, y bật cười, tiến sát lại gần nói: “Nhưng mà, trẫm lại rất hứng thú, thái giám thì có gì hay nhỉ?”
Dương hạ lạnh lùng nói: “Cút ngay.”
Quý Nghiêu cười nói: “Công công, đừng lạnh lùng như thế chứ. Thực ra y cố chấp với ngươi bởi đã quen cô đơn nên không muốn cô đơn đến chết. Tiện tay giữ lấy một người để chết tại ngôi vua này cùng mình. Người ấy có thể là ngươi, cũng có thể là người khác, thậm chí có thể là con chó, con mèo, ngươi thật sự cho rằng đó là tình yêu sao?”
Quý Nghiêu nói xong, vươn tay định chạm vào Dương Hạ nhưng bị hắn hung dữ hất ra, hắn tức giận kêu: “Người đâu!”
Nhưng Quý Nghiêu lại bịt miệng hắn một cách thô bạo, bóp chặt cổ tay hắn, đè mạnh lên giường. Y nhìn chằm chằm khuôn mặt thẹn quá hoá giận của hắn, cảm thấy kích động khó tả. Y cười khẽ nói: “Công công tức giận cái gì?”
Y ghì cổ tay hắn, nhìn xuống, thưởng thức sự phẫn nộ của Dương Hạ, vẻ ngoài lạnh băng kiêu ngạo của hắn tựa tuyết tan, lạnh thấu xương, vừa buốt giá lại vừa kích thích.
Dương Hạ tuy gầy, nhưng lúc không chịu phối hợp mà cố gắng giãy giụa thì sức lực cũng không phải nhỏ. Cuối cùng hắn cắn một phát vào bàn tay của Quý Nghiêu, cắn thật mạnh, thật tàn nhẫn đến mức chảy cả máu. Quý Nghiêu rên khẽ, vẻ mặt nham hiểm. Áo lót trên người Dương Hạ trong lúc giãy giụa đã tụt xuống, lộ ra nửa phần ngực trắng nõn nà.
Như thể Dương Hạ cắn không phải tay của mình, Quý Nghiêu vẫn đè tay lên miệng hắn, để mặc cho hắn cắn, mặc cho hắn ăn máu thịt của chính mình. Y bình tĩnh nhìn ánh mặt lạnh thấu xương ấy. Nếu ánh mắt có thể giết người, Quý Nghiêu nghĩ có lẽ y đã chết hơn cả trăm ngàn lần.
Quý Nghiêu liếm răng, mỉm cười, như bị ma xui quỷ khiến tiến sát đến liếm xuống đôi mắt trong veo của hắn.
Như hôn lên lưỡi dao.
Sắc mặt Dương Hạ càng lúc càng xấu, môi hắn nhuốm máu đỏ bừng, không biết sức lực từ đâu, giơ tay tát mạnh vào mặt Quý Nghiêu, giống như bị chịu nhục, tức giận nói: “Quý Nghiêu!”.
Hắn nhìn y chằm chằm bằng ánh mắt vừa căm hận, vừa nhục nhã lại vừa hung ác lại xen lẫn vài phần tủi thân và kìm nén mà chính bản thân hắn cũng không biết, đôi môi mím chặt.
Quý Nghiêu ngồi trên ngai vàng đã nhiều năm, chỉ có người khác sợ y, quỳ lạy y, chứ chưa bị tát bao giờ. Trong phút chốc y ngẩn người, vừa sợ vừa giận.
Y đối diện với ánh mắt oán hận của Dương Hạ, không biết sao nhưng ánh mắt kia lại làm cho Quý Nghiêu run rẩy trong lòng, tay chân cứng ngắc, linh hồn như lìa khỏi thể xác.
(12)
Thật ra Quý Nghiêu cũng không hiểu Dương Hạ.
Y biết Dương Hạ kiếp trước cao quý, kiêu ngạo rồi trở thành một kẻ thất bại, là Dương Hạ Dương đốc công lạnh lùng trước mắt. Dáng vẻ dịu dàng, không đề phòng mà y được chứng kiến khi tỉnh giấc như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ có thể ngẫu nhiên gặp được mà thôi.
Mà Dương Hạ càng kháng cự y, Quý Nghiêu lại càng nhớ tới ánh mắt ấy.
Tựa như chẳng ai không muốn bổ một tảng đá cứng, đến khi lộ ra phần ngọc quý bên trong. Hiếu kỳ cũng được, tham lam cũng thế, y nhớ mãi không quên, muốn chia năm xẻ bảy nó ra để nhìn mới thấy đủ.
Quý Nghiêu không nhịn được nữa, y muốn nhìn vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng, nghe lời, thậm chí là nhiều biểu cảm hơn nữa. Y nghĩ, tên hoạn quan này, tham quyền, ác độc, có gì đáng để Quý Nghiêu hết lòng hết dạ.
Y đè ngực, hồn như lìa khỏi xác. Cơ thể bất chợt rét run, trái tim như ngừng đập.
Quý Nghiêu.
Dương Hạ giam lỏng Quý Nghiêu.
Khi triều thần đến thăm hỏi thì y ngồi sau tấm rèm dày, cách họ thật xa. Dương Hạ đứng ở sau rèm, hững hờ nhìn Quý Nghiêu.
Dương Hạ xích tay chân Quý Nghiêu lại bằng khóa sắt ở long sàng như trả thù.
Quý Nghiêu vuốt xích trên cổ tay, sợi xích dài màu bạc ánh lên sự lạnh lẽo.
Quý Nghiêu nói: “Không ngờ công công còn thích chơi kiểu này.”
Dương Hạ lạnh lùng không đáp.
Quý Nghiêu chỉ lộ mặt ra như thế này thì trừ hắn, không ai có thể phân biệt được thật hay giả. Ngay cả thông minh như Thẩm Bằng Lam cũng chỉ nhận ra có gì đó kỳ lạ nhưng chuyện quỷ thần hoang đường vô lý, Quý Nghiêu lại là bậc đế vương, nên chẳng nói gì thêm.
Huống chi, Quý Nghiêu nào cũng không phải người lương thiện.
Mấy năm nay Cẩm y vệ vẫn nằm trong tay Quý Nghiêu. Từ khi Tiêu Bách Niên ra đi, Quý Nghiêu tự đề bạt Chỉ huy sứ cho Cẩm y vệ là Lâm Chi Viễn trung thành và tận tâm với y.
Chỉ vài ngày trôi qua, Quý Nghiêu đã nắm được gần như hoàn toàn thế cục trong triều, lại định gây chia rẽ bằng Cẩm y vệ, ý đồ đánh vỡ sự cân bằng giữa hai đảng.
Nhưng Quý Nghiêu lại đánh giá thấp sự cố chấp của Quý Nghiêu kia với Dương Hạ.
Cẩm y vệ đương nhiên là một lưỡi đao sắc bén, nhưng ở trong tay Quý Nghiêu thì là một thanh đao sẽ không bao giờ chĩa về phía Dương Hạ.
Quý Nghiêu giật xích kêu vang, nói: “Công công có thể nhốt Trẫm được bao lâu? Không quá ba ngày nữa đại thần trong triều sẽ quỳ hết ở ngoài cửa cung đòi gặp Trẫm.”
Ánh mắt y có hơi lo lắng nhưng lại cười toe toét, lộ cả hai răng nanh: “Công công làm gì cứ chuốc mệt vào người thế?”
Dương Hạ cúi xuống nhìn y, thản nhiên nói: “Quý Nghiêu chưa về, ba ngày sau sẽ là quốc tang.”
Mặt Quý Nghiêu biến sắc, ngẩng lên nhìn Dương Hạ.
Dương Hạ nói: “Từ nay ngươi sẽ bị nhốt trong địa lao không biết đêm ngày. Ngày nào mà không cút ra khỏi cơ thể này thì ngày đó ngươi sống không bằng chết.”
Vẻ tươi cười trên mặt Quý Nghiêu biến mất tăm. Y nhìn chằm chằm Dương Hạ, hỏi: “Công công không sợ làm dứt khoát như vậy đến khi Quý Nghiêu trở về hai người sẽ lục đục nội bộ, tình chia đôi ngả ư?”
Dương Hạ nhìn y, mặt hiện ý cười, kiêu căng lại quyến rũ, thản nhiên nói: “Quý Nghiêu sẽ không như vậy.”
Hắn hơi cúi người, nhìn vào mắt Quý Nghiêu, hỏi: “Ngươi biết tại sao ta chỉ vừa nhìn đã biết ngươi là đồ giả không?”
Quý Nghiêu không trả lời.
Dương Hạ nói nhỏ: “Bởi vì Quý Nghiêu yêu ta chết đi được. Thậm chí y dâng cả trái tim lên cho ta, mặc ta chơi đùa. Chỉ cần ta không rời khỏi y, thì đế vị này cũng chỉ là đồ bỏ.”
(13)
Dương Hạ nói vô cùng chắc chắn, cái dáng vẻ ấy không hiểu sao lại khiến trái tim Quý Nghiêu run lên, dâng lên một thứ cảm xúc khó hiểu.
Nhưng y biết rõ thứ cảm xúc ấy không phải của y.
Đó chính là phản ứng bản năng của cơ thể này, điều mà đã khắc vào cốt tủy, chỉ chạm nhẹ thôi là trào dâng ngập trời như sóng biển.
Như cái đêm ấy, khi nhìn thấy ánh mắt của Dương Hạ.
Quý Nghiêu u ám nghĩ, thật nực cười, làm gì có cái gọi là… gọi là tình yêu.
Mẫu phi điên điên khùng khùng nói thương y, nói y là niềm hy vọng duy nhất của bà nhưng cũng chỉ cho y được nỗi hận, sự nhục mạ và những bạt tai lạnh lẽo.
Sau khi xưng đế, hậu phi nói thương y nhưng tất cả đều là lời nói gió bay, vừa chạm vào đã biến mất.
Dương Hạ dựa vào gì để chắc chắn rằng hắn hủy đi mọi thứ của Quý Nghiêu, y vẫn đối xử với hắn như trước.
Quý Nghiêu mặc mỗi chiếc áo mỏng, bị xích lại, tóc tai xõa tung. Y vẫn mặc kệ, kéo lê xích đi đi lại lại. Trong đại điện có một chiếc gương đồng lớn, Quý Nghiêu đi tới nhìn tấm gương tinh xảo ấy.
Người trong gương mặt mũi tái nhợt, đôi mắt u ám, lông mày nhíu lại vẻ lo lắng, lại nhìn hết sức âm u.
Bên tai Quý Nghiêu vang vọng giọng nói của Dương Hạ, hắn nói: “Bởi vì Quý Nghiêu yêu ta chết đi được. Thậm chí y dâng cả trái tim lên cho ta, mặc ta chơi đùa. Chỉ cần ta không rời khỏi y, thì đế vị này cũng chỉ là đồ bỏ.”
Như một ngọn lửa nóng bỏng, chói lòa đến mức khiến người ta mê mẩn, muốn chạm vào.
Quý Nghiêu cảm thấy thật lạnh lẽo, cô đơn. Y nhìn người trong kính, tại sao… Tại sao…?
Quý Nghiêu không thể kiềm được sự hung bạo trong lòng, không phục, oán hận. Bao nhiêu năm qua, y thận trọng toan tính, mượn lực thế gia thoát khỏi lãnh cung, giết Hoàng huynh đi lên đế vị, rồi giết sạch thế gia, được cả triều văn võ tôn làm người đứng đầu.
Quý Nghiêu chưa bao giờ cảm thấy mình đáng thương. Y thắng, y mới là kẻ chiến thắng thực sự. Nhưng hiện tại dường như Quý Nghiêu nghe thấy tiếng cười châm biếm từ sâu trong cơ thể này.
Cằm y cứng lại, khoát tay thật mạnh. Xích sắt căng ra, siết chặt cổ tay y. Đột nhiên mặt Quý Nghiêu hiện vẻ đau xót, lảo đảo bước mấy bước. Trong đầu y đau đớn từng cơn như muốn nứt làm đôi.
Quý Nghiêu đau đến mức đấm mạnh lên bàn, mồ hôi đẫm người. Đau quá, đau đến mức y xuất hiện ảo giác, trong đầu y lướt qua biết bao hình ảnh xa lạ, đó là ký ức của cơ thể này, là trí nhớ của Quý Nghiêu kiếp này, như mãnh thú thức giấc từ từ đập tan gông cùm xiềng xích, khí thế dạt dào, định đuổi y đi.
Quý Nghiêu bám vào cạnh bàn, đau đớn đến thở hắt ra. Y nhìn người trong gương, hốt hoảng, y thấy Quý Nghiêu lạnh lùng nhìn mình.
Quý Nghiêu đột nhiên cười lạnh lùng. Quý Nghiêu kia chẳng qua tránh con đường của y, cố ý đi lối khác, hy vọng mọi chuyện khá khẩm hơn.
Nhưng dựa vào đâu mà y phải ở vực sâu lạnh lẽo đến chết, không được thấy mặt trời.
Không công bằng.
(14)
Quý Nghiêu cảm nhận được rằng Quý Nghiêu kiếp này đang muốn lấy lại quyền khống chế cơ thể này. Dường như một cuộc đấu tranh đang diễn ra, tra tấn y tới mức đau đớn không chịu được. Thế nhưng, y càng đau lại càng không cam lòng nhường.
Sự khác thường của Quý Nghiêu bị Dương Hạ nhận ra. Hắn nhìn y, như thể nhận ra điều gì, hắn dừng chân, nhưng chỉ nói: “Kệ y đi.”
Dương Hạ nghi ngờ Quý Nghiêu.
Nội thị nói Quý Nghiêu đập nát gương trong điện. Khi dâng bữa, sắc mặt Bệ hạ tái nhợt, thần thái hung dữ, thật đáng sợ.
Sau lại nói Quý Nghiêu ban đêm bị bóng đè, trong cơn mơ nói sảng, gọi tên Dương Hạ.
Dương Hạ nhịn hai ngày không đi gặp Quý Nghiêu.
Giam đế vương lại không phải chuyện thường. Ngay cả khi mấy năm nay hắn nắm quyền to, dưới một người trên vạn người nhưng một tay Quý Nghiêu nắm đế đảng, toàn những hạng người khó sống chung. Việc Dương Hạ nhốt Quý Nghiêu đã chạm tới điểm mấu chốt của bọn họ. Ngọn đèn trong phủ Thẩm Bằng Lam sáng tới bình minh. Binh bộ, Lại bộ có biết bao đại thần tề tựu, như thể chuẩn bị xông thẳng vào cung.
Mấy người Hàn Chương rất lo lắng nhưng Dương Hạ lại bình tĩnh kỳ lạ, chỉ đạo bọn họ điều binh khiển tướng, giữ nghiêm cửa cung, giết bất kỳ kẻ nào lớn gan dám xông vào cung.
Dương Hạ không tin Quý Nghiêu sẽ không về.
Người như Quý Nghiêu… sao lại cam tâm bị kẻ khác chiếm lấy, huống chi, hắn còn đang ở đây.
Vì vậy, Quý Nghiêu có phải bò cũng sẽ về.
Nếu Quý Nghiêu không về… Thật sự không về, Dương Hạ hờ hững nghĩ, đế vị này không cần một tên Quý Nghiêu giả. Có lẽ giữ lại kẻ đó sẽ là sự lựa chọn sáng suốt, nhưng Dương Hạ không chịu được.
Từ trước tới nay hắn làm việc lúc nào cũng cân nhắc thiệt hơn, nghĩ thật kỹ xem có đáng hay không, nhưng riêng chuyện này, Dương Hạ cũng phải giật mình, hắn không hề do dự.
Hoặc là Quý Nghiêu trở về, nếu không, kể cả có phải rạch trời xé đất, gánh tội danh hành thích vua hắn cũng muốn kẻ kia sống không bằng chết.
Trong cung giới nghiêm, thị vệ san sát, cứ vài bước lại có một tốp cấm quân.
Khuya, Dương Hạ đến gặp Quý Nghiêu. Đêm dài lặng ngắt như tờ, vầng trăng lạnh lùng treo giữa trời khuya.
“Kẹt” một tiếng, cửa mở ra. Dương Hạ từ từ đi vào. Hắn mặc một bộ áo mũ chỉnh tề, áo mãng bào đỏ xa hoa, ánh vàng như ẩn như hiện, mặt mày sắc sảo, môi đỏ hồng, lộ vẻ thờ ơ.
Ăn vận thế này, thích hợp đón người, cũng thích hợp đưa ma.
Quý Nghiêu ngồi trên giường. Mới mấy ngày trôi qua, y đã gầy xọp đi, bọng mắt thâm quầng, trên mặt không có biểu cảm, dây xích chảy dài trên mặt đất.
Quý Nghiêu nghe thấy tiếng động thì liếc nhìn. Nhưng chỉ một cái liếc mắt thôi Dương Hạ biết, Quý Nghiêu chưa về.
Dương Hạ nắm chặt tay trong tay áo nhưng sắc mặt không thay đổi. Chợt, hắn nghe Quý Nghiêu mỉm cười: “Công công thất vọng lắm, nhỉ?”
Dương Hạ chán nản, lạnh nhạt nhìn y.
Đôi mắt Quý Nghiêu tối thăm thẳm, vừa cười lộ ra đôi răng nanh có vẻ tàn nhẫn: “Thật ra công công đừng buồn. Quý Nghiêu kia cũng có bản lĩnh đấy, y gắng sức muốn trở về, cứ dằn vặt ta suốt, muốn giành lại cơ thể này.”
Ánh mắt Dương Hạ run run, dừng lại trên người Quý Nghiêu. Quý Nghiêu thấy thế thì bật cười, kéo xích trên tay lại dài giọng nói: “Thật đáng tiếc.”
Dương Hạ hững hờ hỏi: “Sao không về? Ngươi về thế giới của mình, tiếp tục làm Hoàng đế của mình?”
Quý Nghiêu lạnh nhạt đáp: “Ai biết được? Nhưng để các ngươi đạt được mục đích của mình như thế lòng Trẫm khó chịu.”
Dương Hạ cười lạnh lùng: “Ngươi ở lại đây, chỉ có một con đường chết.”
Quý Nghiêu cũng cười: “Vậy thì chết. Trẫm mà chết không chừng sẽ quay lại nhưng Quý Nghiêu này sẽ không còn nữa.”
Dương Hạ nhìn y, mặt không biểu cảm.
Quý Nghiêu cười, hỏi: “Do dự ư?”
Y đè lại trái tim mình, nhắm mắt, đến khi mở ra, y nói: “Tên này đúng là phiền nhiễu. Hình như Trẫm nghe thấy y, nghe thấy y…”
Quý Nghiêu lạnh lùng nói: “Phiền phức quá.”
Quý Nghiêu gõ ngón tay lên đầu, u ám nói: “Y ở đây, lúc nào cũng vậy, không lúc nào không muốn đi ra.” Quý Nghiêu cười với Dương Hạ: “Công công à, y nhớ ngươi lắm.”
Dương Hạ cả giận nói: “Ngươi…”
Mặt Quý Nghiêu lộ vẻ đau đớn. Y nhăn mày, cố gắng chịu đựng nhưng Dương Hạ vẫn còn ở đây, khiến lần đau đớn này lại càng mãnh liệt, dường như muốn xé toạc y ra. Mặt mày y trắng bệch, xích sắt run lên.
Dương Hạ nhìn, không nhịn được gọi: “Quý Nghiêu.”
Quý Nghiêu đau đớn vô cùng, cả giận nói: “Câm miệng!”
Y hung ác mà nhìn Dương Hạ như một con dã thú bị nhốt, thở hổn hển, nói tiếp: “Ngươi đã chết rồi, sao lại còn sống lại một kiếp, giả vờ giả vịt làm đấng cứu thế, hả?”
Dương Hạ giật mình. Quý Nghiêu lảo đảo, chưa kịp phản ứng lại đã đỡ lấy y, khẽ gọi: “Quý Nghiêu ơi.”
Mồ hôi lạnh của Quý Nghiêu chảy ròng ròng, đứng không còn vững nữa. Quý Nghiêu giơ tay đặt trên vai Dương Hạ, giọng khàn khàn, đau đớn vô cùng, không phân rõ nhân quả, đạo lý gì nữa: “Vì sao, vì sao đều ở lãnh cung mà ngươi quan tâm y, mặc kệ ta?”
Quý Nghiêu hỏi: “Sao ngươi lại cho y hy vọng mà không cho ta?”
Dương Hạ nghe y điên cuồng chất vấn mình, không hiểu sao lại nhớ tới đế vương thiếu niên năm ấy đã từng gặp mặt vài lần.
Dương Hạ như bừng tỉnh, nhưng chỉ một thoáng ấy Quý Nghiêu cũng đã bóp lấy cổ hắn.
Quý Nghiêu ghé lại bên tai hắn, nói: “Không có ngươi thì tốt rồi, chúng ta sẽ giống nhau. Vốn là nên như thế…”
(15)
Trong nháy mắt ấy, Quý Nghiêu muốn giết Dương Hạ thật.
Quý Nghiêu bị cầm tù mấy ngày trong cung làm y nhớ tới thánh chỉ xử trảm hắn do mình đưa ra.
Y nghĩ, nếu mình không hạ cái thánh chỉ kia… Nhưng chợt, Quý Nghiêu cũng tỉnh lại, bóp chết ý nghĩ vớ vẩn đó.
Không nói lúc đó y không thể tự kiểm soát, lúc ấy Dương Hạ đối với y là tâm phúc của Hoàng huynh, có thể nói là đối thủ. Quý Nghiêu sẽ không để lại hậu họa cho bản thân.
Bọn họ khi ấy mãi mãi là người xa lạ.
Nhưng càng như vậy lòng Quý Nghiêu càng khó chịu. Y bóp lấy chiếc cổ thon dài kia, làn da ấm áp, hầu kết của thái giám nhỏ, tựa đàn bà vậy, sờ như không có.
Quý Nghiêu áp chế bản năng đang kháng cự xuống. Sự cố chấp, không cam lòng bành trướng, bùng lên như lửa đỏ, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng. Ngón tay y siết lại, nhìn Dương Hạ thở dốc, gắng sức kéo tay mình ra, cả hai đều như thú dính bẫy, liều chết mà giãy dụa.
Quý Nghiêu thô bạo, hung ác như liều chết, dùng sức khiến Dương Hạ càng lúc càng khó thở, trước mắt biến thành biển đen. Hắn cào cấu lung tung, bắt lấy dây xích mà giật, giọng khàn khàn chửi Quý Nghiêu: “Ngươi là đồ vô liêm sỉ.”
Một tiếng kia khiến Quý Nghiêu lại càng đau đớn thêm, giống như linh hồn bị lăng trì. Trong thoáng chốc, câu nói run run ấy khiến lòng y chấn động. Sắc mặt Quý Nghiêu u ám, tay bóp lại chặt hơn. Nhưng chỉ giây lát, đột nhiên cảm giác nguy hiểm xuất hiện. Quý Nghiêu đẩy mạnh Dương Hạ ra, một thanh chủy thủ nhọn xoẹt qua cánh tay y.
Quý Nghiêu lạnh lùng nhìn cánh tay nhỏ máu của mình, nói: “Công công đúng là có phòng bị mới đến với Trẫm.”
Dương Hạ cầm chủy thủ không đáp, một tay ôm cổ thở hổn hển, lòng đầy sợ hãi. Hắn chưa lùi lại, Quý Nghiêu đã bước tới, giống như gắng dùng ít sức lực chỉ để giết Dương Hạ.
Suy cho cùng đó cũng là cơ thể của Quý Nghiêu, Dương Hạ cũng phải do dự.
Cuối cùng, chủy thủ bị Quý Nghiêu giật đi. Một tay y bắt lấy vai Dương Hạ, tay nắm cán đao, ngón tay run rẩy.
Mặt Dương Hạ trắng bệch, nhìn chằm chằm Quý Nghiêu. Quý Nghiêu dường như không chịu nổi ánh mắt của hắn, lạnh cả người, lạnh đến mức như thể y sắp rời khỏi cơ thể này.
Quý Nghiêu nói: “Dương Hạ này.”
Chủy thủ dán lên cổ Dương Hạ, ngực hắn phập phồng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Quý Nghiêu miên man nghĩ, nói gì bây giờ?
Tựa hồ như cũng không có gì để nói, hai người vốn là người lạ, không có gì để nói.
Quý Nghiêu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá. Y yếu ớt nhìn Dương Hạ, cảm nhận được sự khống chế cơ thể này dần mất đi. Y nghĩ, bỏ đi, chẳng có gì hay ho.
“Keng” một tiếng, Quý Nghiêu ném chủy thủ đi.
Dương Hạ mở to hai mắt. Quý Nghiêu nhìn hắn, đột ngột mỉm cười, ác ý mà bôi máu lên mặt hắn. Y nói: “Dương Hạ, nhớ lấy, là do Trẫm không muốn chơi nữa.”
(16)
Cung điện yên tĩnh trở lại.
Quý Nghiêu ngất đi trên người Dương Hạ. Dương Hạ vẫn chưa hồi hồn sau cơn kinh hoàng, tim đập dồn dập, trợn tròn mắt như thể vừa sống sót sau tai nạn, không biết đâu là thực hay mơ.
Như là một cơn ác mộng cuối cùng cũng phải tỉnh lại, có thể là bởi vì câu nói kia của Quý Nghiêu “là do Trẫm không muốn chơi nữa”, rồi ném chủy thủ đi, trong lòng Dương Hạ lại cảm thấy khó tả.
Cơ thể hai người chạm nhau. Dương Hạ cảm nhận được tiếng tim đập của Quý Nghiêu rất rõ. Hắn chờ một lúc lâu mới có một chút sức lực, đỡ Quý Nghiêu định ngồi dậy. Quý Nghiêu lại giật giật, ôm hắn vào lòng, nói: “Đừng nhúc nhích, cho ta ôm một lát.”
Giọng Quý Nghiêu khàn khàn, lộ vẻ mệt mỏi rõ ràng.
Dương Hạ dừng một chút, tứ chi như được thả lỏng, bất chợt thở hắt ra. Hắn im lặng, để mặc Quý Nghiêu ôm mình.
Quý Nghiêu không ôm bao lâu thì buông ra, tay vẫn nắm chặt tay Dương Hạ, hai người cứ ngồi dưới đất như thế. Dương Hạ vừa ngước nhìn đã thấy Quý Nghiêu nhìn chằm chằm mình, bỗng thấy ngại ngùng mà muốn rút tay về.
Quý Nghiêu càng nắm chặt hơn, ghé môi lại hôn một cái, thở dài nói: “Dương Hạ ơi.”
Y nắm tay Dương Hạ, cọ lên má mình, nói khẽ: “Đừng sợ.”
Đừng sợ.
Dường như Quý Nghiêu đã mơ một giấc mơ dài. Y biết mình đang nằm mơ, mắc kẹt trong đám sương mù dày đặc. Y hốt hoảng nghĩ tại sao vẫn chưa tỉnh lại. Trong lòng lo lắng, y giãy dụa muốn tỉnh lại theo bản năng nhưng lại bất lực.
Mãi đến khi y nghe thấy giọng Dương Hạ gọi mình từ xa xăm. Sự mơ hồ của y bỗng trở nên rõ ràng, Dương Hạ đang gọi y.
Từng tiếng gọi ngày càng thiết tha, không hiểu sao, khi lọt vào tai Quý Nghiêu lại như thể sắp khóc khiến Quý Nghiêu đau lòng không thôi. Y càng lúc càng nôn nóng, điên cuồng, như dã thú nhốt chuồng, bất chấp tất cả mà húc vào tường đồng vách sắt để giật được một đường sinh cơ.
Về sau, Quý Nghiêu nhìn thấy “chính mình” muốn giết Dương Hạ.
Quý Nghiêu suýt thì nổi điên.
Dương Hạ sợ run lên, lạnh lùng nói: “Ai sợ?”
Hắn hờ hững nói: “Nếu ngươi không về, ta sẽ lập tân đế, tại sao phải sợ?”
Quý Nghiêu mỉm cười, dung túng nói: “Ừm, Trẫm sợ, công công quá giỏi.”
Y còn giơ tay cho Dương Hạ xem, vòng xích hết sức lóa mắt.
Dương Hạ nghẹn lời, không biết nói gì.
Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ, giơ tay sờ cổ hắn, ngón cái lưu luyến mà ấn khẽ lên vết bóp, ánh mắt tối đi, vẻ mặt như muốn giết người: “Vô liêm sỉ.”
Dương Hạ xoay lại, chế giễu: “Quả thật vô liêm sỉ.”
Quý Nghiêu vừa cười vừa ghé lại hôn lên cổ hắn, liếm dấu tay như muốn liếm sạch dấu vết của người khác đi. Dương Hạ định tránh đi: “Làm gì đấy?”
Giọng điệu Quý Nghiêu bình tĩnh, mập mờ nói: “Lau sạch.”
Y cắn cổ Dương Hạ.
Dương Hạ hừ khẽ, nắm tóc Quý Nghiêu. Những nụ hôn của Quý Nghiêu dừng lại trên cổ hắn. Hai má trắng trẻo loang lổ vết máu. Lông mi Dương Hạ dài, chớp một cái trông lại càng sống động, tươi đẹp biết bao.
Quý Nghiêu nhìn gương mặt Dương Hạ, nghĩ rằng hắn đã nghe được câu nói cuối cùng mà Quý Nghiêu kia nói khiến hắn nhớ đến y.
Quý Nghiêu đột nhiên bóp cằm Dương Hạ, hôn mạnh lên. Dương Hạ ngã ngồi ra, hơi thở dồn dập. Hắn cảm nhận được ý muốn khống chế và sự thô bạo của người kia, ôm lấy gáy y.
Khi hai người tách ra, Quý Nghiêu nhìn xuống, nói: “Quên y đi.”
“Quý Nghiêu mà công công được nhớ, chỉ có ta thôi.”
(17)
Cánh tay của Quý Nghiêu bị thương, Dương Hạ muốn cho người gọi thái y nhưng Quý Nghiêu lại không muốn để người khác làm phiền họ lúc này nên không cho phép. Y nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không quan trọng, công công băng bó cho ta là được.”
Chủy thủ cắt nông nên Dương Hạ nghe y vậy, hắn sai nội thị lấy hòm thuốc đến, rồi kéo tay áo xử lý vết thương cho Quý Nghiêu.
Sắc trời bên ngoài vẫn còn tối, cửa điện vẫn đóng, bên ngoài lạnh lẽo tiêu điều, buốt giá thấu xương, bên trong phòng lại vô cùng yên ả. Chẳng ai buồn để ý đến sự bất an của những kẻ bên ngoài.
Tay chân Quý Nghiêu bị xích lại, y cảm thấy vô cùng kỳ lạ, quơ quơ để Dương Hạ tháo giúp y ra.
Dương Hạ liếc mắt, thờ ơ cọ cọ ngón tay dính máu, thản nhiên nói: “Cứ xích đi.”
Hắn tiếp lời: “Nhỡ Bệ hạ ngủ dậy lại thành người khác, phiền.”
Quý Nghiêu cực kỳ yêu cái ngữ điệu ấy, cười đến là vui vẻ, nhéo nhéo đầu ngón tay Dương Hạ, nói: “Nếu ta thật sự không về, công công lại phải goá à?”
Dương Hạ cười lạnh lùng, ném băng vải vào lại hòm thuốc, không đáp.
Quý Nghiêu liền vui vẻ nói: “Bảo bối ơi.” Y vừa nói vừa tiến lại, chạm vào hai má của Dương Hạ. “Công công đang ở đây, ta làm sao nỡ không về.”
Y nghiêm túc nói: “Không đâu.”
Dương Hạ ngước mắt lên nhìn Quý Nghiêu. Quý Nghiêu lại nói: “Mới lần này thôi đã khiến lòng ta đau như cắt, nhất định không lại có lần sau đâu.”
Chẳng hiểu sao Dương Hạ cũng cảm xót xa.
Mặc dù Quý Nghiêu thích những cảm xúc Dương Hạ để lộ ra ngoài nhưng y lại không nỡ làm tổn thương hắn, nũng nịu mà dán lại, nói nhỏ với Dương Hạ: “Kiều Kiều này, tháo xích cho Trẫm.”
Y lắc lắc sợi xích, nói như bỡn cợt: “Định nhốt Trẫm cả đời hả?”
Dương Hạ nói: “Phải, ta muốn xích Bệ hạ. Bệ hạ tính sao?”
Quý Nghiêu cười đáp: “Trẫm mong còn không được.”
Dương Hạ không trả lời, giơ tay nắm sợi xích. Quý Nghiêu cũng hợp tác giơ tay ra, y nói: “Công công, khó coi thật đó. Dù sao Trẫm cũng là Hoàng đế, sao Công công không dùng ngọc thạch thì cũng nên đổi thành vàng chứ.”
Dương Hạ nói: “Nếu Bệ hạ muốn, ta sẽ cho người đi làm ngay.”
Quý Nghiêu nói:”Làm đi, làm thêm mấy cái, chế tác đẹp đẹp, khảm thêm bảo thạch đá quý vào, khoá công công lại nhất định sẽ rất hợp.”
Dương Hạ: “… Câm miệng.”
Trời sắp sáng, Lâm Chi Viễn và Tiểu Triệu Đoạt đứng bên ngoài màn. Tiểu Triệu Đoạt bối rối nói: “Cha nuôi, triều thần đang đứng cả ở ngoài cửa cung, nói nhất định phải thấy mặt Hoàng đế, Vinh tướng quân của Thành phòng doanh cũng có mặt.”
Quý Nghiêu cùng Dương Hạ nhìn nhau, bấy giờ mới nhớ đến thế cục bên ngoài.
Sắc mặt Dương Hạ bình thản, tháo xích trên chân cho Quý Nghiêu. Quý Nghiêu nói thẳng: “Bọn họ muốn gặp Trẫm vậy thì gặp thôi.”
“Tiểu Đoạt, truyền ý chỉ của Trẫm, cho bọn họ Phụng Thiên điện.”
Triệu Tiểu Đoạt giật mình, Quý Nghiêu vén rèm đi ra, dáng người cao lớn, vẻ mặt bình tĩnh.
Dương Hạ đứng bên cạnh Quý Nghiêu.
Tiểu Triệu Đoạt vô thức nhìn về phía Dương Hạ.
Dương hạ gật đầu, Triệu Tiểu Đoạt lúc này cao giọng nói: “Vâng, Bệ hạ.”
Cánh cửa kêu “két” một tiếng, mở ra. Trời đã sắp sáng, ánh mặt trời lấp ló, nắng ban mai trải ra trên các bức tường trong cung.
Quý Nghiêu thay một bộ triều phục màu đen, chuỗi ngọc trên mũ miện buông xuống, áo mũ gọn gàng, bên dưới thềm đá, đội rước nghi trượng(1) đã đông đủ, yên lặng không tiếng động.
(1) vật trang hoàng nơi công đường, cung thất, dinh thự, hay rước theo kiệu, võng khi vua, quan ngự giá; gồm có: tàn, lọng, cờ, quạt, binh khí. Thời phong kiến có các các bộ NT sơn son thếp vàng rất lộng lẫy; nhiều cung điện cổ, điện thờ, đình chùa vẫn còn lưu giữ được.
Quý Nghiêu quay sang. Dương Hạ im lặng nhìn y. Trên đời này có rất nhiều người cực kỳ hận Dương Hạ, y biết mọi chuyện của Dương Hạ, cũng biết hắn tham lam, yêu thích quyền lực, độc ác lại chỉ biết nịnh bợ, nhưng như vậy thì sao?
Quý Nghiêu vốn không thèm quan tâm, sài lang hổ báo cần gì phải bầu bạn cùng nai con, dê con.
Huống hồ, người giống như Dương Hạ, Quý Nghiêu nghĩ, thật ra còn đơn thuần hơn rất nhiều người.
Quý Nghiêu cố gắng hết sức để trói bọn họ lại với nhau. Làm người không nên quá cầu toàn, vì vậy mà y làm tất cả mọi thứ, bây giờ cuối cùng cũng đạt được điều mong muốn.
Quý nghiêu nhẹ nhàng cười nói: “Công công vào triều với Trẫm đi.”
Dương Hạ đáp: “Ừm.”
***
Sắp đến cuối con đường rồi, cố lên các chị! Cảm ơn những người bạn yêu dấu đã support em nhiệt tình khi làm những chiếc ngoại truyện dài không hồi kết này, cảm ơn các chị yêu dù em ra truyện trễ cũng vẫn ủng hộ em.
Chưa hết đâu nhưng đã hết những chiếc ngoại truyện dài rồi các chị yêu ạ, còn vài ngoại truyện ngắn nữa thôi.