CHẠY NẠN KHÔNG? TA CÓ BÀN TAY VÀNG!

Không khí cứng đờ một lát, hơi nước mát lạnh lưu động trong không khí thấm vào ruột gan. Một hồi lâu sau, Khương Mạc mới lắp bắp mở miệng: “Ta, ta không sao cả, miệng vết thương đã không còn đổ máu. Không cần.”

Nói xong, trên mặt nàng nở nụ cười lúng túng, có vẻ như không biết phải làm sao.

Hiển nhiên là Hi Phù Ẩn không tin câu giải thích này. Hắn rõ ràng đã thấy thanh đao lúc trước chém sâu bao nhiêu, sao có thể không bị gì cả.

“Khương cô nương…”

“Ta thật sự không sao.”

Khương Mạc ngắt lời hắn, thấy cảm xúc mình có chút kích động, nàng lại cười xấu hổ, sờ sờ vết thương đã không còn tồn tại trên cánh tay: “Lúc đó chỉ thấy hung hiểm, thật ra chỉ là một miệng vết thương cạn thôi, cắt một chút da thịt, thật sự không sao đâu.”

Hiển nhiên, cái lí do thoái thác này lại vô dụng, Hi Phù Ẩn rõ ràng không tin. Hắn nhìn nàng, muốn nói lại thôi, cảm thấy biểu hiện nóng lòng che giấu của Khương Mạc rất là kỳ quái.

Người này đúng là quá thông minh, không dễ lừa!

Khương Mạc âm thầm kêu khổ, nếu như cho nhìn thì không phải sẽ lộ tẩy sao, nàng phải giải thích chuyện vết thương biến mất thế nào. Không cho nhìn, lại có chút giấu đầu lòi đuôi, trong lòng bất an.

Chuyện này quả đúng là tiến thoái lưỡng nan! Sớm biết vậy lúc nãy không nên dùng dị năng, nhỏ không nhịn loạn đại mưu! May là nàng chỉ chữa khỏi miệng vết thương ở hai chỗ không thể nhìn thấy là cánh tay và trên lưng. Giọng và lòng bàn tay vẫn là như cũ, nếu không sẽ bại lộ nhanh hơn.

Khương Mạc gấp đến độ muốn cào đầu, lúc này, nàng đột nhiên chợt lóe một suy nghĩ, trong đầu hiện lên một cách. Nàng hơi nghiêng đầu xuống, rũ hàng lông mi, trên mặt xuất hiện một chút xấu hổ, tiếng như ruồi muỗi: “Không phải là ta không cho ngươi băng bó giúp ta, chỉ là, nam nữ, thụ thụ bất thân.”

Ở cổ đại, trinh tiết của con gái còn quan trọng hơn cả mạng sống, đàn ông chỉ cần nhìn chân con gái một chút, là đã xem như phá hủy trinh tiết của họ. Người đó hoặc là gả cho người đàn ông đã nhìn, hoặc là tròng vào lồng heo. Lễ pháp khắc nghiệt đến mức khiến người giận sôi.

Cho nên việc nàng từ chối Hi Phù Ẩn trong thời đại này là một chuyện hết sức bình thường. Bởi vì nàng không chỉ phải vén xiêm y lên cho hắn nhìn cánh tay, mà còn phải để hắn chạm vào, băng bó cho nàng.

Nam nữ thụ thụ bất thân không phải chỉ là lời nói mà thôi.

Quả nhiên, lời nàng vừa ra, trên mặt Hi Phù Ẩn lập tức xuất hiện vẻ kinh ngạc. Một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, hắn chật vật quay đầu lại, sau đó nhỏ giọng nói: “Là tại hạ đường đột.”

Sau đó hắn cũng không còn dám đề cập đến chuyện bôi thuốc cho nàng, chỉ là lén lút nhắc nàng phải nhớ bôi thuốc bằng ánh mắt.

Khương Mạc nghĩ, nếu như lúc này hai chân hắn có thể đi lại thì chắc chắn là hận không thể lập tức né tránh, miễn cho phải đặt mình vào hoàn cảnh xấu hổ như thế.

Trong khoảng thời gian ngắn, hẳn là người này sẽ không muốn đối mặt với nàng. Dù sao thì đối với một người đàn ông từ nhỏ đã tiếp thu sự giáo dục của Tứ thư Ngũ kinh, Tam cương ngũ thường, tùy tiện để người con gái để lộ cánh tay cho hắn xem chính là một chuyện rất hạ lưu, là đăng đồ tử*, là chuyện mà lưu manh mới có thể làm được.

*đăng đồ tử: đồ xấu xa, dê xồm

Lòng Khương Mạc lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng âm thầm nhắc nhở bản thân. Tuy rằng cửa này đã qua, nhưng sau này không được sơ suất như vậy nữa, bây giờ nàng không chỉ lên đường một mình. Nếu như bị phát hiện ở đây thì tuy rằng sẽ không bị bắt vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu, nhưng sẽ bị xem là yêu quái, trói lại thiêu sống.

Nói không chừng còn sẽ xếp cho nàng một tội danh: Trời giáng đại hạn chính là vì có yêu nghiệt giáng thế, đây là sự trừng phạt của ông trời, chỉ có thiêu nàng thì trời cao mới nguôi giận, mới có thể đổ mưa.

Cách nói thế này cũng không phải là lời Khương Mạc biên soạn bậy bạ, chuyện này trong lịch sử đâu đâu cũng thấy có. Chỉ là không biết rằng, yêu nghiệt trong lịch sử có dị năng giống nàng hay không. Tuy rằng đáy lòng đang miên man suy nghĩ, nhưng trên mặt, Khương Mạc vẫn ra vẻ xấu hổ gật đầu. Không dám có một chút lơi lỏng.

Tên Hi Phù Ẩn này không chỉ thông minh mà đôi mắt cũng rất sắc bén. Không thể làm hắn hoài nghi.

Bởi vì từng có một chuyện xấu hổ xảy ra, cho nên lúc sau, hai người đều tương đối an tĩnh.

Khương Mạc lo lắng nhiều lời thì sai nhiều, ít nói ít sai mà không nói thì không sai, hơn nữa vừa cất lời là cổ họng lại đau, cho nên câm miệng không thèm mở lời.

Mà Hi Phù Ẩn thì đơn thuần hơn nhiều, hắn thật sự xấu hổ, không biết phải làm sao. Cũng sợ Khương Mạc hiểu lầm hắn là đăng đồ tử.

Khi ánh nắng đỏ rực nhuộm hồng chân trời trải dài đến dãy núi phía Tây thì cũng là lúc nước trong ấm sôi sùng sục.

Khương Mạc liếm bờ môi khô khốc, đau đớn một hồi, nhưng giờ phút này, cơn đau đó hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng. Nàng cẩn thận bưng ấm nước lên, đổ một nửa nước bên trong vào trong bình đựng nước, sau đó lại đổ thêm chút nước vào ấm, tiếp tục đun.

Mà nước sôi nóng trong bình nước lại bị nàng dùng ly chiết qua chiết lại vài lần. Nàng xem thấy nó không nóng bao nhiêu, có thể vào miệng được, mới rót một nửa nước trong đó vào ly, đưa cho Hi Phù Ẩn. Vừa đưa vừa dặn dò: “Ngươi nếm thử xem, hẳn là không nóng lắm. Ngươi từ từ uống, uống một ngụm lớn xong nuốt từng chút một, uống thế sẽ giải khát nhất, ngươi thử xem.”

Hi Phù Ẩn nói tiếng đa tạ, tiếp lấy nước, dựa theo phương pháp mà Khương Mạc chỉ, chậm rãi uống nước trong ly.

Cuối cùng Khương Mạc cũng nhịn không được, ôm bình nước hớp một miếng lớn vào miệng. Khi khoang miệng phát đắng bị dòng nước ngọt lành hoàn toàn vây quanh, dần dần giảm đi trạng thái thiếu nước. Khương Mạc phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Quả nhiên, nước sôi để nguội mới đúng là thức uống ngon nhất trên đời này.

Tuy rằng nàng uống rất chậm, nhưng nước trong bình không lâu sau đã cạn hết. Nước bên này uống xong rồi mà nước trong ấm cũng đã sôi lên.

Hi Phù Ẩn cho rằng nước này cũng là để uống, bèn đưa ly ra muốn thêm nước.

Khương Mạc dùng tay chắn lại, kéo ba lô sang lật tìm một gói mì ăn liền, vừa lột đóng gói ra, vừa nói: “Nước này không phải là để uống. Ăn lương khô nhiều ngày như vậy, hôm nay phải ăn chút đồ nóng.”

Đang lúc Hi Phù Ẩn khó hiểu, Khương Mạc đưa gói mì vào trong ấm nấu nước, sau đó rút ra đôi đũa đã được chuẩn bị trước đó, đè mì xuống dưới.

“Được rồi, lát nữa là có thể ăn.”

Nhìn ánh mắt hơi hoài nghi của Hi Phù Ẩn, nàng lại vỗ ngực nói: “Ta bảo đảm, đây sẽ là món ngon nhất ngươi từng ăn.”

Sau khi nói xong, nàng lại nhìn chằm chằm vào mì, chăm chú chờ đợi, khi nước bắt đầu sôi lại một lần nữa, nàng xé từng gói gia vị đổ vào trong. Trong giây phút khi gia vị vào nồi, mùi hương xông vào mũi, cực kỳ mê người.

Khương Mạc hít hai hơi, bắt đầu điên cuồng nuốt nước miếng, thèm không chịu được. Không quan tâm hương vị mì ăn liền có ngon hay không, nhưng mùi đúng là rất thơm. Huống chi, đối với người đói bụng đi đường hơn mười ngày, cơm và dầu mỡ chưa từng chạm tới như bọn họ thì đừng nói là Khương Mạc, ngay cả người từng ăn qua vô số sơn trân hải vị như Hi Phù Ẩn cũng không nhịn được.

Đôi mắt của hai người như là dính trên gói mì, rời cũng không rời nổi.

Thứ này thật là quá thơm.

Cuối cùng thì mì cũng chín, Khương Mạc gấp không chờ nổi, bắt đầu vớt mì.

Chỉ vài phút ngắn ngủi thôi nhưng đối với nàng lại như là đã trôi qua rất lâu. Nếu như còn không chín thì nàng sợ là không khống chế nổi nước miếng đang chảy ra nữa.

Lúc trước khi mang theo bộ đồ ăn, nàng có mang theo một đôi đũa, chỉ chuẩn bị cho phần mình. Bây giờ, nàng thật sự không muốn buông mỹ thực trong tay ra để tước một đôi đũa cho Hi Phù Ẩn. Do dự trong chốc lát, nàng dứt khoát bẻ hai chiếc đũa trong tay ra làm hai. Mỗi người một đôi, vừa vặn thích hợp.

Cầm trong tay chiếc đũa như chó cắn, Hi Phù Ẩn sửng sốt, nhưng tâm tư sau đó lại bị gói mì trước mặt hấp dẫn, cũng bất chấp mấy thứ này.

Khương Mạc chia một nửa mì vào ly nước của mình, lại đổ một nửa nước mì ra ly, để lại một nửa trong nồi, trực tiếp bưng cho Hi Phù Ẩn.

Sau đó, nàng bất chấp nó còn đang nóng, gắp lên thổi hai cái rồi đưa vào trong miệng.

Mì vẫn rất nóng, nàng bị bỏng đến mức vừa há miệng hít hà vừa nhai, sau đó nuốt xuống.

Lặp lại vài lần như thế, mì đã hao hết một nửa.

Hi Phù Ẩn thấy nàng ăn ngon lành như thế, cũng bất chấp chuyện dùng bữa thế này sẽ chướng tai gai mắt, tay trái bưng ấm nước, tay phải cầm đôi đũa ngắn một khúc gắp vài cọng mì lên, nhẹ nhàng thổi thổi, chờ đến khi không còn quá nóng thì mới bỏ vào miệng.

So với tướng ăn hào phóng của Khương Mạc, Hi Phù Ẩn vẫn tao nhã trước sau như một.

Xì xà xì xụp ly mì xong, Khương Mạc lại ôm ly nước mì húp cạn sạch. Ăn rất là sạch sẽ.

Chẳng qua lần này nàng chỉ nấu một gói mì, lại chia cho hai người, đương nhiên là không đủ ăn. Xoa xoa cái bụng còn hơi đói, Khương Mạc chỉ có thể lấy bánh quy ra gặm.

Nàng chỉ đem theo tổng cộng hai gói mì ăn liền, ăn xong rồi thì đúng là không còn nữa, có thể đời này nàng sẽ không bao giờ được ăn mì ăn liền nữa. Cho nên quả thật, nàng không nỡ nấu hết trong một lần, không đủ ăn thì cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.

Đương nhiên, người ăn không no không chỉ có một mình nàng.

Khương Mạc đồng tình đưa bánh quy cho Hi Phù Ẩn, hai người lại bắt đầu gặm bánh quy cùng nhau.

Tuy rằng không ăn được thứ tốt gì, nhưng cũng đã tính là ăn uống no đủ. So với lúc trước, thật đúng là khác nhau như trời với đất, Khương Mạc thỏa mãn.

Một khi con người ăn no thì sẽ rất dễ mệt mỏi rã rời, chẳng qua bây giờ còn chưa phải lúc để nghỉ ngơi.

Khương Mạc hắt xì một cái, thu dọn đống hỗn độn trên đất xong xuôi thì rửa sạch sẽ ly nước và ấm nước, sau đó lại nhóm lửa, rót đầy nước vào ấm rồi đặt lên bếp, tiếp tục đun.

Lúc này nàng mới rảnh tay để đi xem căn nhà mà đám cướp rừng kia để lại.

Căn nhà này xây rất đơn sơ, có thể nhìn ra được, lúc trước nó được xây rất vội vàng.

Nhìn từ bên ngoài là đơn giản thô bạo xây ba căn phòng, sau đó dựng thêm một cái lều ở bên cạnh. Trong lều có một cái bếp nghiêng ngả, trên bếp là một cái nồi sắt dơ bẩn. Trừ cái này ra thì chẳng còn thứ gì khác.

Khương Mạc nhìn cái nồi này, trong lòng lại toát ra suy nghĩ khác.

Lúc trước vẫn luôn không nhận ra, bây giờ khi không cần phải bôn ba vì cuộc sống, cả người cũng thả lỏng lại, nàng lại cảm thấy người mình không thoải mái, trên người cứ dính dính nhớp nhớp. Nàng chần chờ kéo một mảnh áo trên người đến gần mũi ngửi một cái, suýt chút nữa đã bị thối đến ngất xỉu.

Đã rất lâu nàng không tắm rửa thay quần áo, cho nên tuy rằng có chút xa xỉ, nhưng bây giờ nàng muốn tắm nước nóng đến phát điên.

Nhưng bây giờ vẫn phải tạm thời kìm lại suy nghĩ này, nàng vẫn phải thăm dò rõ ràng tình huống trong nhà trước. Nếu được, bọn họ cũng có thể ở lại nơi này một thời gian.

Nghĩ vậy, từ phòng bếp, Khương Mạc bước tới cạnh nhà.

Cửa của nhà bị khóa sắt khóa lại. Chẳng qua khóa rất đơn giản vì bên trong không phải bị xây kín, mỗi căn phòng đều để lại một cái cửa sổ. Khương Mạc thò lại gần lật từng cánh cửa sổ ra xem.

Nhìn vào là có thể thấy được bên trong dùng rơm rạ để che lại cánh cửa sổ giản dị, trên giường còn có trải một lớp chăn đệm, thoạt nhìn cũng ra dáng ra hình. Trừ hai cái này ra, trong phòng còn bày một cái bàn và một cái ghế.

Hai căn phòng trước đều có cấu tạo như nhau. Mãi đến căn phòng cuối cùng, Khương Mạc liếc mắt nhìn vào một cái đã thấy được một đôi con ngươi đen kịt, điều này khiến nàng hoảng sợ ngay lập tức.

Khương Mạc thét chói tai nhảy khỏi cửa sổ.

“Khương cô nương, có chuyện gì vậy?”

Hi Phù Ẩn cứng đờ ngồi tựa, nghe thấy tiếng kêu của Khương Mạc, hắn cũng hoảng sợ theo.

Bình luận

Truyện đang đọc