CHẠY NẠN KHÔNG? TA CÓ BÀN TAY VÀNG!

Ngày thứ hai, ánh mặt trời sáng choang, Khương Mạc bị ánh mặt trời chói mắt đánh thức.

Đêm trước nàng nằm cuộn tròn trên mặt đất cả đêm, lúc thức dậy cả người vừa tê vừa cứng, khó chịu không thể miêu tả, nàng đứng lên giãn gân giãn cốt, hoạt động cơ thể một chút.

Lúc xoay người, lại thấy dáng vẻ Hi Phù Ẩn như là đã tỉnh lại từ lâu. Bản thân Khương Mạc không phải là một người thích ngủ nướng, lúc này nhìn mặt trời trên cao, thật ra cũng không phải quá 7 giờ, chỉ vì khô hạn kéo dài thời gian mặt trời mọc, cho nên nhìn sắc trời có chút muộn.

Khương Mạc có lý do hoài nghi rằng người này cả đêm không ngủ.

Dù trong lòng nghĩ thế nào, Khương Mạc vẫn lễ phép chào hỏi: “Hi công tử.”

Không biết vì sao, mắt thấy trên người của người này là một bộ khí chất của quý công tử, lại bị khí thế của hắn chấn nhiếp, Khương Mạc thật sự không thể kêu tên của hắn. Cho nên lời đến bên miệng nàng lại đổi đi, dùng xưng hô thường thấy dành cho đàn ông thời đại này.

“Khương cô nương.”

Hi Phù Ẩn hơi gật đầu đáp.

Khương Mạc nở nụ cười, hai người không thân, cho nên ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ. Nàng dứt khoát cũng không nói nhiều, trực tiếp làm việc chính.

Khương Mạc ngồi quỳ xuống mặt đất mở ba lô ra, móc ra hai miếng bánh nén khô từ bên trong, mối miếng ném cho Hi Phù Ẩn, một miếng khác thì mở bọc đóng gói ra ngậm ở trong miệng.

Vừa nhai bánh quy, nàng vừa kiểm kê vật tư hiện có.

Sau này hai người ít nhất phải cùng nhau đi một đoạn đường thật dài, đi hai người khi thể sánh với lúc đi một người, hai người phải tiêu tốn nhiều hơn.

Thật sự không được nữa thì nàng có thể trực tiếp lợi dụng dị năng, không ăn không uống cũng không có nhiều vấn đề, nhưng Hi Phù Ẩn không được, hắn chỉ là một người bình thường, ba ngày không uống nước là có thể khiến hắn khát chết. Cho nên, việc phân phối vật tư hợp lý trở nên đặc biệt quan trọng.

May mắn là vì có kinh nghiệm sinh sống ngoài dã ngoại nhiều năm, khi ra ngoài, nàng chỉ luôn luôn mang theo những gì hữu ích và tiết kiệm không gian nhất. Về phương diện đồ ăn, đơn giản chính là bánh nén khô, thịt bò đóng hộp, khô bò và mì ăn liền, và cả mấy miếng chocolate.

Phải lặn lội đường xa, cho nên sẽ tiêu hao thể lực, đồ ăn nhiệt lượng cao và thịt tất nhiên không thể thiếu.

Từ sau khi đến đây, thật ra Khương Mạc cũng ăn không nhiều lắm, cho nên đồ còn thừa trong ba lô thật ra còn không ít. Nàng đếm một chút, bên trong còn có mười ba miếng bánh nén khô, hai gói thịt bò đóng hộp, tám miếng khô bò, năm miếng chocolate và ba túi mì ăn liền.

Đồ trữ nước của nàng chính là bình nước thể thao loại to nhất. Bởi vì từng trải qua chuyện thiếu chút nữa chết khát ở sa mạc, cho nên nàng rất chú trọng việc trữ nước. Một khi nàng gặp được nước ngọt có thể uống, thì sẽ rót đầy cả bình. Thế cho nên mãi đến khi xuyên qua, nàng cũng là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, đến bây giờ, trong bình nước cũng vẫn còn hơn một nửa nước.

Dựa theo kế hoạch của Khương Mạc, vốn dĩ đống thức ăn và nước uống này đã đủ để nàng đến được thành thị gần nhất ở phương Nam. Nhưng lúc này có thêm một người, hiển nhiên chỉ bằng số đồ này là không đủ.

Xem ra, vẫn phải chui vào trong núi sâu rừng già, ít nhất thì nàng còn có thể dựa vào thực vật có sức sống, không cần phải ăn thứ gì, có thể tiết kiệm phần ăn của một người.

Nghĩ vậy, nàng lại sắp xếp những món đồ khác trong ba lô. Bên trong có một ấm nước đa chức năng, máy lọc nước dã ngoại, một bộ kính viễn vọng, dây leo núi, túi chữa bệnh, đèn pin, túi rửa mặt, xẻng công nghiệp, một bộ quần áo tắm rửa và cả một chiếc chủy thủ quân dụng của Thụy Sĩ.

Vốn dĩ, nàng còn mang theo cả lều ngoài trời, túi ngủ và đệm chống ẩm vân vân. Nhưng mấy thứ này quá không tiện để mang theo, cũng dễ dàng bị phát hiện, cho nên trước đó khi nàng quyết định trà trộn vào đám dân chạy nạn, chúng đã bị nàng vùi xuống đất chung với đám thiết bị điện tử không nhạy rồi.

Trang bị trên người nàng bây giờ cũng không nhiều lắm, thế nhưng cũng đã đủ.

Sau khi bỏ vào từng món từng món đồ đã lấy ra, Khương Mạc nuốt bánh quy xuống, nhấp nước miếng rồi nhìn về phía Hi Phù Ẩn đang rũ mặt yên lặng ăn đồ, hỏi hắn: “Công tử, có tính toán gì không?”

Khương Mạc có chút không quen cái cách xưng hô này, lúc gọi cũng có chút là lạ.

Hi Phù Ẩn nghe tiếng, sau khi ngẩng đầu chờ đồ trong miệng nuốt xuống, thì mới ung dung mở miệng: “Không biết Khương cô nương có tính toán gì không?”

“Ta sao?”

Khương Mạc bị hỏi ngược lại, có một lát sững sờ, chằng qua trước giờ nàng cũng không phải là một người thích vòng vo, trực tiếp mở miệng: “Người thì ta cũng đã cứu rồi, cũng không thể bỏ ngươi lại nửa chừng. Tục ngữ nói rằng tiễn Phật tiễn đến Tây phương, ngươi muốn đến chỗ nào? Ta có thể tiễn ngươi một đoạn đường.”

Lời nói thẳng thắn của của Khương Mạc vẫn khiến Hi Phù Ẩn có chút khó chịu, vị cô nương này hôm qua cũng không muốn cứu hắn, có thể lôi hắn từ gốc cây ra đã là tận tình tận nghĩa rồi. Nhưng hôm nay, nàng lại bằng lòng dẫn hắn lên đường, thay đổi sảng khoải như vậy, hắn thật sự có chút giật mình.

Hi Phù Ẩn rũ mi xuống, giấu đi cảm xúc trong mắt: “Đa tạ Khương cô nương.”

Khương Mạc xua xua tay, thật sự gánh không nổi tiếng cảm ơn này của hắn, dù sao thì nàng cũng có chút lòng riêng.

Nàng vừa nhìn thấy Hi Phù Ẩn, đã biết rõ người này nhất định sinh ra từ chốn hiển hách, lai lịch bất phàm, bèn nảy sinh suy nghĩ khác.

Ở thời đại này, nàng là một kẻ ngoại lai đột nhiên xâm nhập vào, nói trắng ra chính là một kẻ không có hộ khẩu, không có nhà cửa, không ai dẫn đường, tình hình ra sao cũng không rõ, hai mắt đen thui, quả thật rất bối rối. Nhưng nếu như nàng cứu một người có địa vị ở thời đại này, ban ân cho hắn, sau này cũng có thể để lại cho mình một con đường lâu dài.

Nghĩ vậy, Khương Mạc lại nói: “Không dối gạt công tử, còn phải làm phiền công tử chỉ đường, đường đến Bình Giang ta không thuộc.”

Đừng nói là Bình Giang, chỗ nào nàng cũng không biết.

Hi Phù Ẩn liếc mắt nhìn Khương Mạc một cái, chưa nói gì, chỉ là gật đầu.

Mặt trời trên đầu càng thêm nóng cháy, thời gian không còn sớm, nên lên đường rồi.

Khương Mạc dùng đất vùi đi đống rác, sau khi thu dọn đống đồ kia sạch sẽ, lại đẩy chiếc xa đẩy kia sang đây. Hi Phù Ẩn không thể đi đường, thứ này vừa lúc có thể dùng tới.

Sau khi để xe đẩy xuống, nàng đi đến trước mặt Hi Phù Ẩn, đứng yên, nhìn hắn từ trên xuống dưới một hồi, biểu cảm trên mặt Khương Mạc có chút vặn vẹo trong chớp mắt.

Cân nặng của người này, nàng đã thử qua.

Chân Hi Phù Ẩn không có sức, toàn bộ chỉ dựa vào sức nài kéo lôi đẩy lên trên xe.

Còn chưa bắt đầu đi đường, hai người đã bị giày vò ra một đống mồ hôi.

“Được rồi, công tử chỉ đường đi.”

Khương Mạc đặt ba lô ra đằng sau Hi Phù Ẩn để hắn dựa vào, như vậy thì hắn cũng có thể ngồi thoải mái hơn một chút.

Một đường hướng về phía Nam, Khương Mạc không đi đường lớn, hai người bọn họ đi trên đường cái quá dễ gây chú ý, không an toàn. Nếu là lại gặp phải dân chạy nạn trên đường đi, không biết chừng sẽ có kết cục như thế nào.

Hơn nữa, cũng giống với điều mà lúc trước nàng đã nghĩ, đi đường núi đối với Khương Mạc không chỉ an toàn hơn, mà còn có thể giảm bớt đi gánh nặng về lương thực và thức ăn ở mức độ lớn nhất.

Khương Mạc vừa đi, vừa giải thích cho Hi Phù Ẩn, đương nhiên là nàng chỉ nói lí do ở khúc trước và chuyện có thể tìm nước ở núi rừng.

Hi Phù Ẩn thật ra chưa nói gì, biết rõ ràng tình cảnh của mình. Ngoại trừ trong đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên ánh âm u, trông cả người hắn cũng tính hiền hòa.

Chẳng qua, tuy rằng hai người có thể nói chuyện với nhau đôi ba câu, nhưng đối với thân phận của hai bên đều giống như có một nhận thức chung vậy, chằng ai đề cập tới.

Đường núi không dễ đi mà còn phải kéo theo một người, càng là khó khăn khôn kể.

Khương Mạc đã tận lực tìm những con đường hơi bằng phẳng nhưng vẫn mệt mỏi quá sức, Hi Phù Ẩn đang ngồi cũng không chịu nổi. Chân hắn còn chưa khôi phục tốt, xóc nảy một đường, vết thương chỗ chân đau đến mức khiến sắc mặt hắn trắng bệch.

Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, hai người đã gầy đi bằng một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Mà thức ăn nước uống trong ba lô, dù đã theo kế hoạch, cũng đã rất tiết kiệm, nhưng vẫn giảm đi từng chút một. Theo tốc độ như bây giờ của bọn họ, không lâu sau sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm không có đồ ăn thức uống, mà xung quanh lại chẳng tìm được chút tung tích nào của nguồn nước, Khương Mạc không khỏi âm thầm sốt ruột.

Đến ngày thứ bảy, nước mà Khương Mạc mang theo đã bị tiêu hao gần như không còn. Nhìn bình nước rỗng tuếch, sắc mặt Khương Mạc trắng bệch, miệng hai người đều có vết rạn, nhẹ nhàng nhúc nhích một cái đều vô cùng đau đớn.

Đi đường một mạch, ngoại trừ gốc cây bạch quả già đã giữ Hi Phù Ẩn ở lại, thứ có thể nhìn thấy chỉ là thực vật chết héo.

Cũng không biết là mảnh rừng rậm nàng xuyên qua kia có chỗ thần kỳ gì hay không, mà nó vẫn giữ lại được vài phần sức sống, điều này khiến nàng ngây thơ cho rằng nơi khác cũng giống vậy. Nhưng hiện thực lại hung hăng đánh cho nàng một bạt tai, rằng nếu còn không thể tìm thấy nguồn nước nữa, không thể tìm thấy thực vật còn sống nữa, đừng nói là Hi Phù Ẩn, nàng cũng chỉ có thể chờ chết.

Vào đêm, Khương Mạc mệt mỏi tựa vào tảng đá bên cạnh để nghỉ ngơi, tứ chi bủn rủn đến độ sắp không giống nàng.

Nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, đáy lòng nàng một mảnh lạnh lẽo.

Bỗng dưng, bên tai truyền đến một mấy tiếng sào sạt, nàng ngẩn ra, sau đó lại thấy ánh lửa lay động vài cái, thời tiết khô nóng đột nhiên lạnh đi một chút, Khương Mạc vụt một cái, ngồi thẳng người lại.

Là gió, nàng đã rất lâu chưa từng có cảm giác bị gió thổi vào.

Trời muốn mưa rồi sao?

Nhưng nàng còn chưa kịp vui sướng, ngọn gió này đã chợt biến mất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa, mọi thứ vừa nãy phảng phất như ảo giác của chính nàng.

Khương Mạc suy sụp ngồi bệch dưới đất, chút sức lực tích cóp khi trước hoàn toàn trôi đi, lòng nàng tuyệt vọng, thời đại này thật sự không cho nàng một con đường sống sao?

“Khương cô nương.”

Khương Mạc theo tiếng nhìn lại, cái liếc nhìn này khiến nàng hoảng sợ. Nét mặt không tự giác trở nên căng chặt.

Lúc trước, vì để tiện hơn, ban đêm khi nghỉ ngơi, Khương Mạc sẽ ngồi xuống đất để ngủ, Hi Phù Ẩn vẫn luôn ngủ ở trên xe ván gỗ. Mà ba lô của nàng cũng vẫn luôn làm chỗ tựa cho hắn vào ban ngày, chỗ gối cho hắn vào ban đêm. Thế nên trong lòng nàng cũng không phòng bị bao nhiêu. Nhưng không nghĩ tới, không biết từ khi nào, Hi Phù Ẩn thế mà lấy con dao Thụy Sĩ của nàng ra ngoài.

Hai người chỉ cách nhau khoảng cách hai ba bước, tuy rằng nàng tin tưởng dù cho Hi Phù Ẩn có ý muốn giết người, nhưng dưới tình huống hai chân tàn tật không thể động đậy, cũng không thể đâm trúng nàng. Tuy vậy, Khương Mạc vẫn nhịn không được căng thẳng.

Nàng nhịn không được lui ra sau một hai bước, cơ thể căng chặt, mặt không biểu cảm nhìn vào Hi Phù Ẩn, ánh mắt cảnh giác.

“Con dao này của Khương cô nương thật là đặc biệt.”

Hi Phù Ẩn thưởng thức con dao này rất có hứng thú, khuôn mặt lạnh lùng kia nhuộm lấy chút ý cười.

Khương Mạc nhếch khéo miệng cứng đờ lên: “Ngươi thích thì ta có thể tặng cho ngươi.”

Lời này có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, Hi Phù Ẩn sao có thể nghe không hiểu chứ. Hắn cúi đầu cười, chuyện sau đó lại không giống như nỗi lo lắng của Khương Mạc, hắn không ra tay với nàng, mà ngược lại làm một hành động nằm ngoài dự kiến của nàng.

Khương Mạc khiếp sợ trừng lớn hai mắt!

Chỉ thấy hắn dùng dao cắt một nhát thật mạnh trên cổ tay trắng như bạch ngọc. Bản thân con dao này đã cực kỳ sắc bén, cộng với việc Hi Phù Ẩn dùng đủ sức lực, trong nháy mắt, máu đỏ tươi đã nối nhau ùa lên.

Có lẽ là chính hắn cũng không đoán được con dao nhỏ này sắc bén như vậy, hắn nhìn cổ tay đầm đìa máu tươi nhướng mày, có chút kinh ngạc.

Khương Mạc sợ đến ngớ người, sững sờ tại chỗ một lúc mới phản ứng lại, nàng cũng không sợ Hi Phù Ẩn đâm nàng một nhát. Vội vàng tiến lên, tay chân luống cuống đè lại miệng máu, sau đó giương mắt nhìn hắn, quát: “Ngươi điên rồi sao?”

Hi Phù Ẩn rút cổ tay không ngừng đổ máu kia ra khỏi bàn tay Khương Mạc, sau đó nâng nó lên, đưa tới cạnh miệng nàng: “Khương cô nương, uống đi.”

Khương Mạc trợn mắt há mồm nhìn cổ tay bên miệng, lại giương mắt nhìn người vẫn dáng vẻ gió thoảng mây trôi ở trước mắt mình, nghẹn ngào hỏi từng chữ một: “Ngươi làm gì vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc