CHẠY NẠN KHÔNG? TA CÓ BÀN TAY VÀNG!

Trong chính đường Bạch phủ, từ sau khi Mẫn Kiên rời đi, Khương Mạc đã nhắm mắt nghỉ ngơi, không còn nói chuyện nữa.

Hôm nay bốn người Bạch Viễn Sơn cũng bị giày vò không nhẹ. Tuổi tác bốn người đều không nhỏ, lại sống quen tháng ngày trong nhung lụa rồi, lúc này quỳ trên mặt đất, cả đám tái mặt, mặt mũi tiều tụy, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống như thức mấy đêm liền không ngủ, cho nên càng không có tâm trạng để mở miệng.

Lúc này, trong phòng là một mảnh an tĩnh.

Bấy giờ, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến một đợt âm thanh ầm ĩ. Bởi vì cách có chút xa, nghe không được rõ tiếng, nhưng mơ hồ có thể nghe được tên bốn người Bạch Viễn Sơn pha lẫn bên trong. Giọng nói phẫn nộ mà vội vàng, không bao lâu sau thì có tiếng đao kiếm va chạm.

Lúc này không cần phải suy nghĩ, người của Bạch gia, Chu gia, Kiều gia và Tôn gia đều tới để cứu chủ nhân nhà mình.

Người quỳ trên mặt đất nghe thấy tiếng động, lập tức thẳng eo lưng lên, quay đầu duỗi dài cổ nhìn ra bên ngoài, biểu cảm u ám lúc trước cũng sáng lên, như là đang thấy hy vọng gì đó vậy. Nhưng mà phải khiến bọn họ thất vọng rồi, đám xôn xao bên ngoài không lâu sau đã bình tĩnh trở lên. Xung quanh lại bắt đầu trở nên yên lặng.

Bạch Viễn Sơn không cam lòng dựng lỗ tai lên, nghe thêm một chốc mới ủ rũ cụp đuôi bỏ cuộc.

Nhưng lại không ngờ, bọn họ mới vừa quay đầu lại đã thấy Khương Mạc đang cười như không cười nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Khương Mạc nói: “Bốn vị nhìn cái gì đấy? Cổ dài như vậy, cũng sợ bị vặn gãy hả.”

Bốn người lại nghẹn khuất lần nữa, bây giờ bọn họ thật sự sợ người phụ nữ này rồi, sợ nàng không vui một cái lại kéo tay người ra chém, bọn họ chịu không nổi lần thứ hai. Nhớ tới chuyện vừa rồi, bốn người Bạch Viễn Sơn lại không hẹn mà cùng nhau giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.

Một lát sau, vẫn là Tôn Phú Nhân xấu hổ nói: “Không, không nhìn gì cả. Người cứng đờ, chúng ta hoạt động chút ít.”

Khương Mạc nghe vậy, hơi cau mày, làm bộ làm tịch nói: “Sao bốn vị lão gia còn quỳ trên mặt đất vậy? Ta không quan không chức, tuổi lại nhỏ hơn các vị, các vị lại quỳ nữa thì sợ là ta phải giảm thọ. Mau đứng lên mau đứng lên!”

Rõ ràng là Khương Mạc chèn ép người ta, bọn Bạch Viễn Sơn biết, trong lòng cũng khó chịu, nhưng trên mặt không dám hó hé chút nào.

Chẳng qua có được một câu này của nàng, bọn họ cuối cùng cũng có thể đứng dậy rồi. Bọn họ cẩn thận rũ mắt nhìn đao kề trên cổ, lại nhìn Khương Mạc một cái.

Khương Mạc nháy mắt đã hiểu, cười nói: “Nhìn xem, ta lại quên, bốn vị lão gia thứ lỗi cho.”

Dứt lời, nàng lại nói với hộ vệ: “Còn không thu hồi đao về, nâng bốn vị lão gia dậy.”

“Vâng, phu nhân.”

Đám hộ vệ lưu loát thu đao, đặt vào vỏ đao, lại nhấc từng cánh tay bốn người lên, kéo người dậy.

Đám Bạch Viễn Sơn quỳ đến mức mắt xám lại, người vừa tê vừa đau, lúc này đột nhiên bị người ta kéo lên, cảm giác kia miễn bàn có bao nhiêu khó chịu. Bọn họ khó chịu đến mức nhe răng trợn mắt, cả đám biểu cảm buồn cười tới cực điểm.

Khương Mạc nhìn mà thiếu chút nữa cười ra tiếng. Cảm giác chỉnh người này không tệ nha!

Nàng nhìn thì thấy vui vẻ, đám Bạch Viễn Sơn thì lại muốn khóc. Ngày thường bọn họ đều được nha hoàn hạ nhân cẩn thận hầu hạ, có khi nào gặp được mấy tên hán tử tay thô chân tháo như vậy đâu. Rõ ràng dưới mông là ghế dựa, bọn họ thiếu chút nữa đã nhịn không được ngồi xuống dưới, nhưng cái tay trên vai lại như là vuốt sắt, bọn họ không dám.

Đúng lúc này, tiếng bước chân vội vàng từ xa đến gần, chỉ chốc lát sau Mẫn Kiên đã dẫn theo Lý Minh Chu và Lỗ Mông tới.

Trên đường đi, Mẫn Kiên đã kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho hai người rồi, bọn họ cũng hiểu thân phận bây giờ của Khương Mạc hẳn là phu nhân đương gia của tiền trang Hằng Thông. Nhưng khi vào cửa nhìn thấy nữ nhân ngồi ở chủ vị, Lý Minh Chu lại không khống chế được muốn chắp tay hành lễ, thiếu chút nữa đã lộ chuyện. Cũng nhờ Đào Tam phản ứng nhanh, tiến lên trước một bước, tha thiết gọi: “Lý đại nhân, Lỗ tướng quân.”

Lý Minh Chu thấy thế, lập tức sửa miệng: “Đào Tam gia.”

Lỗ Mông cũng ôm quyền nói: “Đào Tam gia.”

Đào Tam mặt mày cười vui, liên tục xua tay: “Không dám nhận, không dám nhận, hai vị đại nhân gọi thảo dân Đào Tam là được.”

Nói xong, hắn lại nghiêng người dẫn Khương Mạc quen biết với hai người: “Vị này chính là phu nhân nhà ta.”

“Phu nhân, vị này chính là Lý đại nhân, đây là Lỗ tướng quân.”

Khương Mạc làm bộ không quen biết hai người, để Nguyệt Linh đỡ dậy, hành lễ gọi: “Lý đại nhân, Lỗ tướng quân.”

“Phu nhân khách sáo, khách sáo rồi.”

“Phu nhân không cần giữ lễ tiết.”

Ba người như là thật sự không quen biết gì cả, diễn cảnh lần đầu gặp gỡ nhau vô cùng tự nhiên.

Sau khi Lý Minh Chu và Lỗ Mông ngồi xuống. Lý Minh Chu liếc mắt một cái đã thấy được bốn người vô cùng nhếch nhác ở đối diện, hắn cười lạnh nói: “Sao mà bốn vị Bạch lão gia, Chu lão gia, Kiều lão gia và Tôn lão gia đều ở đây hết vậy?”

Bốn người Bạch Viễn Sơn run chân, trên mặt nở nụ cười khó coi nói: “Lý đại nhân, Lỗ tướng quân.”

Lý Minh Chu thấy thế, lập tức cười mỉa: “Làm sao vậy, ngày hôm qua bốn vị lão gia còn khí phách hăng hái lắm kia mà, mới hôm nay thôi sao đã thành như vậy rồi?”

“Lý đại nhân nói đùa, nói đùa rồi.” Bạch Viễn Sơn nghẹn lại cơn tức trong lòng, khom lưng cúi đầu nói.

“Ta lại chẳng nói đùa, mấy năm nay thấy quen dáng vẻ vẻ vang của Bạch lão gia rồi, hôm nay thấy vậy đúng là có chút không quen, ngươi nói đúng không, Lỗ tướng quân?”

Lỗ Mông nghe vậy, liếc xéo bốn người một cái, mắt hơi híp lại, nói: “Người sống quá xuôi gió xuôi nước thì dễ không biết trời cao đất rộng, lúc mà té ngã cũng sẽ té đau hơn người khác.”

Lỗ Mông và Lý Minh Chu kẻ xướng người họa, lại đâm bốn người Bạch Viễn Sơn một lần nữa, xem như là phát tiết cơn tức tối nghẹn trong lòng.

Bốn người Bạch Viễn Sơn nghe mà mặt đều tái hẳn, nhưng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhịn, trên mặt còn phải cười tiếp lời. Không thì thế nào đây? Bây giờ người là dao thớt ta là thịt cá, bây giờ mạng của bọn họ còn đang nằm trong tay người khác.

Cơn giận đã ra, Lý Minh Chu và Lỗ Mông cũng thoải mái, cũng không còn khó xử bốn người nữa.

Lúc này Khương Mạc cũng mở miệng: “Hôm nay tùy tiện mời Lý đại nhân và Lỗ tướng quân tới là vì hôm qua nghe được lời Đào Tam kể lại, Lý đại nhân, Lỗ tướng quân và chúng ta, bốn vị lão gia có chút hiểu lầm. Cho nên hôm nay ta làm chủ mời các vị đến chung, chúng ta cùng nhau trò chuyện để dễ hóa giải hiểu lầm hơn. Dù sao bây giờ Bình Giang gặp nạn, cần mọi người chúng ta nắm tay tiến tới, cùng nhau chống lại bệnh dịch. Các vị nói có đúng không?”

“Phu nhân nói đúng.”

“Phu nhân nói không sai!”

Lời Khương Mạc vừa dứt, Lý Minh Chu và Lỗ Mông lập tức liên tục xưng vâng, thái độ cực kỳ khách sáo, so với đám Bạch Viễn Sơn quả thực là khác nhau như trời với đất.

Khương Mạc cười, lại nói: “Vậy chúng ta nói từng chuyện từng chuyện đi.”

Nói xong, nàng quay đầu nhìn chằm chằm đám Bạch Viễn Sơn, nói: “Bạch lão gia, Chu lão gia, Kiều lão gia, Tôn lão gia, bốn vị có gì để nói không.”

Bốn người Bạch Viễn Sơn nghe vậy, nét mặt cứng đờ, môi mấp máy, hồi lâu sau cũng không phun ra được một chữ.

Nếu xử lý thì cái chuyện nâng giá hàng ào ào, nhiễu loạn thị trường này lớn hay nhỏ thì cũng là tội, bọn họ không thể nào nhận tội ngay trước mặt Lý Minh Chu và Lỗ Mông được. Đây chính là ăn cơm tù.

Đang muốn định xem lừa gạt cho qua thế nào thì, Bạch Viễn Sơn đột nhiên cảm thấy bả vai đau xót, lực trên vai cánh tay lớn đến mức như là muốn bóp nát xương cốt ông ta vậy.

Ông ta đau đến giật mình một cái, sau đó miệng hơi há ra, lời lẽ phun ngay: “Là chúng ta sai, là chúng ta sai, hôm qua mạo phạm Lý đại nhân và Lỗ tướng quân, chuyện này trách chúng ta. Bạch mỗ ở đây nhận lỗi với hại vị, xin đại nhân và tướng quân đại lượng không nhớ kẻ tiểu nhân, tha thứ cho chúng ta.”

Mí mắt Lý Minh Chu hơi khép, không nóng không lạnh nói: “Bạch lão gia nói quá lời!”

Lỗ Mông càng hừ mạnh một tiếng, không đáp lời.

Bạch Viễn Sơn thấy thái độ bọn họ, bả vai càng thêm đau, mày ông ta nhảy dựng, lại vội vàng mở miệng: “Đại nhân, tướng quân, thảo dân tự biết dù là muôn lần chết, cũng không đủ để giải mối hận trong lòng ngài. Chỉ là trước mắt Bình Giang đại nạn, ôn dịch tàn phá trong thành, không có lương thực, không có thuốc, thảo dân bằng lòng đổ hết gia tài ra để quyên lương thực, quyên thuốc cho đại nhân và tướng quân, giải nỗi ưu phiền, góp một tấm lòng cho Bình Giang.”

Nói xong, ông ta run rẩy muốn quỳ xuống nữa. Chỉ là chân thật sự khó chịu, người vừa mới quỳ được một nửa, trọng tâm không vững thiếu chút nữa đã té ngã, cũng may hộ vệ giữ ông ta lại.

Bây giờ Bạch Viễn Sơn đã tỏ lòng trung thành, Chu Hưng Đạo, Kiều Thu Hải và Tôn Phú Nhân cũng tiếp lời: “Đại nhân, thảo dân cũng bằng lòng dùng sức lực này để chia phiền với đại nhân.”

“Đại nhân, nhà thảo dân còn có thừa lương thực, cũng đủ chia cho bá tánh trong thành, có thể giải mối gấp rút cho đại nhân.”

“Đại nhân, thảo dân cũng vậy, thảo dân cũng cam nguyện.”

Lý Minh Chu và Lỗ Mông liếc nhau xong, thì nói: “Cái này, Bình Giang cũng không phải thành nhỏ…”

Lý Minh Chu còn chưa nói xong, Bạch Viễn Sơn đã cướp lời: “Không dối gạt đại nhân, thảo dân vẫn còn vài phần thể diện trong thương hộ Bình Giang. Thảo dân vừa mới nói với phu nhân rằng sẽ dẫn dắt thương hộ trong thành cùng nhau làm việc, đây là chuyện lợi quốc lợi dân, hẳn là mọi người cũng bằng lòng.”

Lý Minh Chu cuối cùng cũng cười: “Thế thì sao ta lại không biết xấu hổ cho được, lương thực dược phẩm trong thành bây giờ không rẻ, mọi người làm như thế, tổn thất không nhỏ lắm đâu.”

“Không sao, không sao cả.” Bạch Viễn Sơn ân cần nói.

Lúc này Khương Mạc đột nhiên mở miệng: “Nếu bốn vị lão gia đã đều tỏ thái độ, vậy tiền trang Hằng Thông chúng ta cũng không thể đi sau người được.”

Nói xong, nàng đảo mắt, vừa cười vừa nhìn chằm chằm vào bốn người Bạch Viễn Sơn: “Tiền trang chúng ta không có lương thực, cũng không lấy thuốc ra được, lúc trước Lý đại nhân không phải đã nói rằng tiền trang chúng ta nên làm gương tốt hay sao? Cũng vừa lúc, trước khi tới, ta đã chuẩn bị tốt tiền bạc rồi, không thì ta hãy quyên chút bạc trắng, làm chuyện thực tế một chút, đại nhân thấy thiếu thứ gì thì mua thứ đó. Bốn vị lão gia cảm thấy đề nghị này của ta thế nào?”

“Không thể.”

“Ngàn lần không thể.”

“Cái này sao được.”

“Phu nhân hãy xét lại!”

Bạch Viễn Sơn nghe thấy lời này, lập tức lớn tiếng ngăn cản, bộ dạng kia như là đang cắt thịt, ép máu bọn họ vậy.

Còn không phải là thế à, không phải bọn họ nghĩ nhiều, mà là thứ tiền trang cất giữ đều là của cải của bọn họ, huống hồ lúc trước Khương Mạc còn uy hiếp rằng muốn lấy bạc của bọn họ ra trước. Lúc này nàng nói muốn quyên bạc, lại nhìn chằm chằm vào bọn họ, còn hỏi ý kiến bọn họ, trong tối ngoài sáng không phải là đang muốn lấy bạc của bọn họ ra để quyên hay sao?

Lỡ như người phụ nữ này vung tay lên, quyên mấy chục vạn lượng một cái, vậy thì mới là khóc cũng không có chỗ để khóc.

Khương Mạc nhìn về phía bọn họ, hỏi như thấy lạ: “Bốn vị lão gia làm sao vậy, ta quyên chút bạc, ta còn chưa đau lòng, bốn vị lão gia thế mà đã kêu to trước rồi.”

Bạch Viễn Sơn nghiến răng, nở một nụ cười khó coi còn hơn khóc ra, nói: “Nơi này có bốn người chúng ta ở đây, sao có thể để phu nhân tốn tiền được chứ, bạc này chúng ta quyên, chúng ta quyên.”

“Cái này…”

“Phu nhân đừng nói nữa, khó được có thể làm chút chuyện cho bá tánh thành Bình Giang, phu nhân đừng tranh với chúng ta.” Lúc nói lời này, trái tim Bạch Viễn Sơn như đang đổ máu, nhưng trên mặt vẫn không dám lộ ra chút nào.

Khương Mạc thấy tốt thì không làm nữa: “Vẫn là bốn vị lão gia nhân nghĩa!”

Dứt lời, nàng chuyển hướng đến Lý Minh Chu, nói: “Bốn vị lão gia cống hiến lớn như thế cho bá tánh, đến lúc đó Lý đại nhân phải viết cờ thưởng cho bốn vị lão gia, hoặc là làm một cái bảng hiệu, để bá tánh thành Bình Giang đều biết được việc thiện mà bốn vị lão gia làm.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc