CHẠY NẠN KHÔNG? TA CÓ BÀN TAY VÀNG!

“Tướng quân, cái này…”

“Tướng quân…”

“Tướng quân!”

“Câm miệng!”

Từ sau khi Lỗ Mông tới, Lý Minh Chu vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng. Đến bây giờ thì hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, nếu bệnh dịch không bị ngăn chặn, trước sau gì cũng chết thôi. Khương Mạc nói đúng, bây giờ chuyện cấp bách chính là bệnh dịch, mà không phải là phong thành!

“Bây giờ là lúc nào rồi, bên ngoài chính là bệnh dịch, bệnh dịch đó! Nếu bệnh dịch thật sự lan rộng trong thành Bình Giang, đến lúc đó không đợi đến lúc người bên trên tới hỏi tội, chúng ta đã chết trước rồi, chết trước rồi! Có hiểu hay không? Nếu còn ai không rõ nữa, ta dẫn người đó đến nghĩa trang xem xem, có ai muốn đi không?”

Lập tức, đám huyện quan kia không còn dám càn quấy nữa, cả đám im như ve sầu mùa đông.

“Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì giải tán đi, xử lý đống chuyện trong huyện của mình cho tốt, nếu còn có ai ra ngoài kiếm chuyện, bản quan là người đầu tiên không tha cho hắn!”

Sau khi uy hiếp một phen, cho dù trong lòng đám huyện quan này có oán thế nào cũng không còn dám mở miệng nữa.

“Còn ngây ra đó làm gì, không mau cút đi!”

Lúc này, đám huyện quan thuộc Bình Giang cuối cùng cũng giải tán.

Người đều đi hết, trong phòng chợt trở nên yên lặng, cơn giận trong lòng Lý Minh Chu cũng tan mất. Hắn nhớ tới chuyện vừa rồi, quay đầu hỏi Lỗ Mông đang ngồi một bên: “Lúc nãy sao ngươi lại không cho ta nói chuyện của phủ Hành Dương!”

Lấy Hi gia của Hầu phủ Hành Dương ra ngoài, tuyệt đối có tác dụng hơn hai bọn họ cộng lại, bọn họ cũng không cần phải dây dưa với đám người này lâu như vậy, hắn cũng đã sớm thoát thân!

Lỗ Mông cười hừ một tiếng: “Ngươi đừng có mơ, vị kia dọn cả đại ấn Hầu phủ ra ngoài, đại ấn kia là thứ có thể tùy tiện đem đi khắp nơi sao? Ngươi nghĩ lại xem, hoàng thượng băng hà, tuy rằng tân hoàng còn chưa đăng cơ, nhưng thái tử này là ai sinh ra, mẫu thân của người, đương kim hoàng hậu lại là họ gì? Đương kim quốc cữu lại là ai? Lý đại nhân vẫn nên dùng đầu óc suy nghĩ một chút đi!”

Lý Minh Chu cũng không ngốc, đầu óc xoay vòng một cái đã hiểu ý Lỗ Mông. Nhạc phụ của hắn trước giờ trung lập, tuy rằng phía trên có Binh bộ Thượng thư, nhưng bản thân hắn chỉ là một Tri phủ nho nhỏ, muốn leo lên trên nữa thì có chút khó khăn. Tuy rằng Bình Giang giàu có đông đúc, nhưng hắn đã ở nơi đây nhiều năm rồi mà mãi vẫn không thể thăng chức lên trên. Lúc này đúng là lúc ngôi vị hoàng đế thay đổi, nếu là…

Nghĩ đến điều này, ánh mắt Lý Minh Chu chợt sáng, mặt hắn vui mừng chắp tay với Lỗ Mông: “Đa tạ tướng quân đã chỉ điểm.”

Lỗ Mông xua tay: “Lý đại nhân vẫn nên xử lý chuyện trước mắt cho tốt đi!”

Nhắc đến chuyện này, Lý Minh Chu lại âu sầu: “Tướng quân có điều không biết, dù là địa phương nào thì cũng có vài tên điêu dân, dễ sinh loạn, ngài nói xem nếu là ồn ào lên…”

Lỗ Mông không chút để ý nhếch khóe miệng lên, nói: “Điêu dân? Hắn nháo tới nháo lui không phải là muốn ra thành hay sao? Thành toàn cho hắn, đưa người ra khỏi thành đi!”

Lúc này Lý Minh Chu không còn buồn rầu nữa rồi, liên tục nói: “Tướng quân nói đúng, tướng quân nói đúng!”

Lỗ Mông đi rồi, Lý Minh Chu hãy còn ngồi trong phòng ở một hồi, sau đó mới đến gặp người của tứ đại hiệu buôn.

Thương nhân trọng lợi, đám người này đơn giản chính là đang lo rằng sẽ ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của bọn họ.

Trong lòng Lý Minh Chu bây giờ đã có chắc chắn, nghiêm nghị lừa người ta trở về. Bây giờ hắn không có thời gian để lãng phí trên người đám thương nhân kia.

Cuối cùng, Lý Minh Chu mới bước ra khỏi phủ nha!

Khi Lý Minh Chu xuất hiện, cửa chính của nha môn Tri phủ đã vây kín đến mức chỉ thấy được đầu người đen nghìn nghịt, ồn ào nhốn nháo, trông có chút khiếp người. Lý Minh Chu thậm chí còn hoài nghi, nếu là hắn không xuất hiện nữa, những người này chỉ sợ sẽ xóc cái nha môn này lên.



Lúc nha môn Tri phủ bị vây quanh, Khương Mạc đang kiểm kê vật tư được mua về trong phủ.

Tuy tính nết Mẫn Kiên hơi bay nhảy, nhưng làm việc vẫn rất là đáng tin, những thứ mà lúc trước Khương Mạc căn dặn hắn mua, hắn đều mua về không sót một cái, đồ trong mấy xe nhét đầy cả cái tiền viện.

Mẫn Kiên đi theo bên người Khương Mạc nói: “Thuộc hạ sợ sẽ rối loạn nên đã phái mấy đợt người để đi mua.”

Khương Mạc mỉm cười: “Vất vả cho ngươi rồi.”

Ngoại trừ đồ đạc ra, Mẫn Kiên cũng đã mời đại phu về.

Đại phu họ Triệu, tuổi tác khá lớn rồi, tóc râu trắng bạc với dáng người mảnh khảnh kia, trông vào còn rất có vài phần tiên phong đạo cốt. Ông là một vị đại phu rất có tiếng ở thành Bình Giang, kinh nghiệm rất dày dặn.

Lúc trở về, điều đầu tiên Khương Mạc làm chính là đi gặp ông.

“Triệu đại phu, ta xem thấy hùng hoàng, ngải cứu và thù du đều có thể dùng để phòng dịch từ trong sách vở, không biết điều này đúng hay không?”

Triệu đại phu kinh nghiệm dày dặn, cũng không phải lần thứ nhất gặp phải bệnh dịch, ông nghe xong lời Khương Mạc nói thì vuốt râu bạc, liên tục gật đầu: “Đúng vậy, hùng hoàng nghiền nát bôi lên lỗ mũi có thể phòng ngừa bệnh dịch, hoặc cũng có thể dùng lá ngải cứu, thù du để giải nhiệt.”

Suy nghĩ một chút, Triệu đại phu còn nói: “Nếu là không có mấy thứ này, cũng có thể sử dụng dầu vừng bôi trong mũi.”

Khương Mạc ghi nhớ phương pháp mà Triệu đại phu nói, sau đó lại hỏi: “Triệu đại phu, ông có suy nghĩ gì với lần bệnh dịch này?”

Triệu lão phu lắc đầu: “Hôm nay lão phu mới biết được trong thành xuất hiện ôn dịch, chưa từng thấy tình trạng bệnh, không dám nói xằng.”

Khương Mạc lại đổi một câu hỏi khác: “Nếu đã biết tình trạng bệnh, vậy Triệu đại phu có thể trị hay không?”

Đây là vấn đề mà Khương Mạc quan tâm nhất, nếu không giải quyết vấn đề từ căn nguyên, cho dù có nhiều phương pháp phòng chống đến mấy thì cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Triệu đại phu nghe vậy, cặp mắt lúc nào cũng nửa mở kia đột nhiên trừng lớn: “Ôn dịch này khó trị, cho thuốc cần phải đúng bệnh. Bây giờ trên tay lão phu ngay cả một cái người bệnh cũng không có, sao dám nói đến chuyện chữa trị!”

Khương Mạc mím môi, nàng biết là mình đã nóng vội, bèn nén lại cơn gấp gáp trong lòng, vội vàng nói: “Triệu đại phu cũng biết là ôn dịch này không dễ trị, phòng dịch cũng là việc cực kỳ quan trọng. Ông cũng là người có kinh nghiệm, ông xem xem có thể cho chúng ta một cách để làm công tác phòng dịch được không? Ta bảo người trong phủ làm theo, để tránh không cẩn thận lây phải.”

“Công tác phòng dịch?”

Từ mà Khương Mạc nói ra khiến Triệu đại phu thấy có chút mới lạ.

“Vâng, chính là các loại phương pháp có thể phòng ngừa lây lan ôn dịch và những việc cần phải chú ý đến.” Khương Mạc giải thích.

Triệu đại phu nghe xong thì liên tục gật đầu: “Suy nghĩ của cô nương rất tốt, có điều phải để ta suy nghĩ một chút.”

Khương Mạc nghe vậy lập tức cười: “Vậy thì phiền đại phu, nên sớm không nên muộn ạ!”

“Được, ta biết rồi!”

“Trong khoảng thời gian này, làm phiền Triệu đại phu hãy ở lại phủ, phải liên lụy đến ông rồi.”

Lúc này Triệu đại phu có chút xấu hổ, ông xua tay nói: “Ta cũng thu tiền của người trong phủ, hẳn phải vậy, hẳn phải vậy.”

Xử lý xong chuyện bên này, Khương Mạc bảo người lấy ngải cứu xông phủ trước một lần để sát trùng. Sau đó, nàng mới trở về phòng tắm rửa, sau đó lại đổi một bộ quần áo.

Khương Mạc sai người phun rượu mạnh vào quần áo thay thế trước một phen mới xuống nước tắm rửa, sau khi tắm xong thì dùng ngải cứu xông người, lúc này mới coi là xong việc.

Trong thời đại này, dù là công cụ hay là những công tác phòng ngừa đều tương đối lạc hậu, nàng chỉ có thể chuẩn bị thêm mấy chiêu để ngừa sơ hở mà thôi.

Sau khi sửa sang lại bản thân một lần nữa, Khương Mạc mới tiến về sân lão phu nhân.

Lúc nàng đến, Chu ma ma còn đang xông ngải cứu.

“Cô nương tới!”

“Chu ma ma.”

Lúc này, Khương Mạc không vào nhà, nàng bảo người dọn hai cái ghế dựa ra ngoài, cách một khoảng cách với lão phu nhân.

“A Khương, sao con lại cách ta xa như vậy?” Lão phu nhân nhìn nàng ngờ vực.

Khương Mạc mỉm cười nói: “Tổ mẫu, bây giờ chúng ta còn không biết được ôn dịch này lây lan bằng cách nào, mọi chuyện cẩn thận một chút cho thỏa đáng.”

Lão phu nhân nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, sau khi trầm ngâm một lát, bà hỏi: “Mọi chuyện ra sao rồi?”

“Mọi thứ đều tốt ạ, còn phải đa tạ tổ mẫu tương trợ, nếu không cái thành này sẽ không dễ bị phong lại như vậy đâu.”

Lão phu nhân thở dài: “Mọi chuyện thuận lợi là được.”

Nói xong, bà lại nhìn về phía Khương Mạc, mắt có lo lắng: “Con cũng phải chú ý cơ thể, mọi chuyện đừng tự tay làm, bảo người ở dưới đi đi.”

Khương Mạc nghe xong thì cười khổ nói: “Tổ mẫu, ôn dịch đáng sợ, lòng con cũng không yên ổn. Mọi chuyện đều muốn tự tay quản lý một chút, nếu không lòng con không yên.”

Khương Mạc bây giờ thật sự không thể nghỉ ngơi được, chỉ cần người nàng yên tĩnh không làm gì là sẽ dễ dàng suy nghĩ miên man. Bây giờ loạn trong giặc ngoài, nỗi lo lắng trong lòng Khương Mạc thế nào cũng không thể kìm nén lại được. Cứ bận rộn như thế này, tìm chút chuyện để làm ít nhiều gì cũng sẽ tốt hơn đôi chút.

Nghĩ đến Hi Phù Ẩn, hôm nay Khương Mạc vốn là muốn hỏi tin tức về hắn.

“Tổ mẫu, trong kinh có tin tức truyền đến không ạ?”

Lão phu nhân nghe được câu hỏi của Khương Mạc xong thì biểu cảm trên mặt hơi thả lỏng, nở một nụ cười, sau đó đưa một ánh mắt với Chu ma ma, nói: “Nhắc tới cũng khéo, hôm nay sau khi con vừa mới đi không lâu, trong kinh đã đưa thư tới.”

Đang lúc nói chuyện, Chu ma ma đã cầm thư ra khỏi phòng ngủ, lão phu nhân chỉ chỉ bức thư hơi mỏng kia, nói: “Con đọc đi?”

Khương Mạc vội tiếp lấy, nàng ngẩng đầu nhìn lão phu nhân và Chu ma ma đang cười hiền lành, có chút xấu hổ.

Mở thư ra, bên trong chỉ có hai tờ giấy hơi mỏng, tờ dài đằng trước đều nói về tình cảnh của Hi Phù Ẩn khi ở kinh thành.

Sau khi hắn trở lại thì ngựa không ngừng vó làm hai chuyện, một là cứu tế, hai chính là cứu tiểu thái tử và hoàng hậu ra ngoài. Hai chuyện này tuy có Triệu Túc không ngừng cản trở, nhưng trải qua sự sắp xếp nhiều mặt, đã tiến hành đâu vào đấy rồi. Chuyện cứu tế càng là đã được chuẩn bị ổn thỏa, ít ngày nữa sẽ xuất phát.

Còn thái tử và hoàng hậu, chuyện này thì phải bàn bạc kỹ hơn.

Ngoại trừ mấy chuyện này ra, tờ đằng sau chính là lời mà Hi Phù Ẩn muốn nói với Khương Mạc. Tuy rằng chỉ là câu ngắn ngủi, nhưng trong lòng Khương Mạc vẫn sinh niềm vui sướng. Hắn nói, hắn nhớ kỹ lời của nàng, bảo vệ bản thân rất tốt, mà nay thì hắn đã có thể đi đứng như thường, chân không có gì phải lo nữa. Hắn nói, hắn nhớ nàng, cũng mong bên nàng mọi thứ đều tốt.

“Đứa cháu trai này của ta, trông đầu óc thì rất nhanh nhạy, nhưng vừa tới lúc này thì sẽ ngớ ngẩn. Thế nào thì nó cũng nên viết riêng một bức thư cho A Khương chứ, mấy lời tâm sự với nhau thế này toàn bộ đều để người tổ mẫu này đọc hết. Thật đúng là không biết làm việc, lần sau tổ mẫu sẽ giúp con viết thư mắng nó!”

“Đúng vậy, lão phu nhân, chuyện này người phải nói công tử!”

Lão phu nhân và Chu ma ma trêu ghẹo khiến Khương Mạc đỏ mặt. Nàng ra vẻ bình tĩnh, trả thư lại cho lão phu nhân, nói: “Tổ mẫu, con còn có việc, con đi trước vậy.”

“Thư này con vẫn nên cầm đi, tổ mẫu không dám lấy đâu. Có rảnh thì con viết một bức giao cho Mẫn Kiên, hắn sẽ đưa đi.”

Màu đỏ ửng trên mặt Khương Mạc lại tăng thêm một ít, nàng cầm thư, cáo từ lão phu nhân xong xuôi thì vội vàng rời đi.

Nhìn bóng dáng Khương Mạc, lão phu nhân và Chu ma ma đều cười.

“Theo ý lão nô, lão phu nhân không lâu sau sẽ lại ôm được chắt trai.”

Lão phu nhân lại thu hết ý cười, thở dài nói: “Bây giờ ta chỉ mong bọn chúng bình an là được, những chuyện khác, sau này lại nói!”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc