CHẠY NẠN KHÔNG? TA CÓ BÀN TAY VÀNG!

Thủ hạ liên tiếp chết thảm, Tôn Chiêu tức điên. Gã cũng không phải kẻ ngu, lần này Khương Mạc làm rõ ràng như thế, cho dù là mù lòa cũng thấy được điều không đúng.

“Là ngươi!” Tôn Chiêu trợn mắt to lên, nghiến răng nghiến lợi nói.

Khương Mạc nhìn hắn với vẻ mặt không biểu cảm.

“Là ngươi, là con tiện nhân ngươi đang chơi giở trò!” Tôn Chiêu ném một roi lên trên, roi quay một vòng trên không trung rồi đập xuống mặt đất. Gã còn không hả giận, lần này thủ hạ mang ra đều là người gã bồi dưỡng trong doanh. Bây giờ có nhiều người chết ở đây như vậy, sao gã có thể nuốt được mối hận này.

“Tiện nhân, con tiện nhân ngươi, ngươi lừa ta đến tận đây, còn không phải muốn cứu Hi Phù Ẩn hay sao?” Thớ thịt trên mặt Tôn Chiêu run rẩy, phẫn nộ cực hạn gần như muốn phá tan lí trí của gã.

Vậy mà gã lại bị con tiện nhân này đùa bỡn!

Nghĩ đến đây, Tôn Chiêu hận không thể một đao giết chết Khương Mạc.

“Đôi cẩu nam nữ các ngươi!” Tôn Chiêu tung người xuống ngựa, hai ba bước đến bên cạnh xe ngựa, túm ngay Hi Phù Ẩn từ trên xe xuống dưới.

Hi Phù Ẩn ngã mạnh trên mặt đất phát ra một tiếng kêu rên.

Tôn Chiêu cúi đầu châm biếm: “Hi đại nhân, ngươi đúng là có vận may tốt, tới tình cảnh như bây giờ mà còn có người không màng sống chết vì ngươi.”

Hi Phù Ẩn nhìn gã một cái, ngậm miệng không nói gì, bây giờ Tôn Chiêu đã hoàn toàn bị chọc giận, dù cho nói điều gì thì cũng chỉ tốn miệng lưỡi mà thôi.

Khương Mạc cắn môi, thả lỏng cánh tay đặt trên thân cây ra: “Buông hắn ra.”

Tôn Chiêu nghe vậy thì lập tức đặt đao lên trên cổ Hi Phù Ẩn, nhìn Khương Mạc mặt đầy dữ tợn: “Không phải mày muốn cứu hắn hay sao? Mày có tin hay không, bây giờ ông mày lập tức kết liễu hắn?”

Dứt lời, gã lại đưa đao tới cổ Hi Phù Ẩn gần hơn, trong khoảnh khắc, một vết máu xuất hiện.

“Nói, rốt cuộc con tiện nhân mày đã giở thủ đoạn gì?”

Khương Mạc nhìn gã với ánh mắt nặng nề, im lặng hồi lâu mới nói: “Ta không giở thủ đoạn gì cả.”

“Không?”

Sắc mặt Tôn Chiêu vặn vẹo, gã cười, sau khi cười xong thì lập tức biến sắc, biểu cảm càng thêm âm u: “Bây giờ ông mặc kệ mày rốt cuộc đã giở thủ đoạn gì, ném đao trong tay mày ra đây, qua đây mau!”

Khương Mạc đứng đó không nhúc nhích, đao trong tay cầm chặt hơn.

“Sao vậy, sợ ông giết chết mày sao? Mạng của tình lang mày, mày không muốn nữa à?” Dứt lời, Tôn Chiêu nhấc Hi Phù Ẩn lên ném xuống đất, tiếp theo, gã chậm rãi đi đến bên người hắn, nâng đế giày vừa dơ vừa thối của gã lên nghiền mạnh lên đầu hắn. Một chân Tôn Chiêu đạp lên trên đầu Hi Phù Ẩn, đầu gối hơi cong, đặt tay lên trên gối, một tay lại để đao ở cổ hắn, cười dữ tợn uy hiếp: “Tiện nhân, lại đây!”

Đây là một tư thế cực kỳ nhục nhã, khuôn mặt dán trên mặt đất của Hi Phù Ẩn dần trở nên tái nhợt, hắn nắm chặt tay, cau mày lại nhưng vẫn không nói một lời như cũ.

Hắn không thể làm ảnh hưởng đến Khương Mạc, đây là điều duy nhất mà bây giờ hắn có thể làm được.

Khương Mạc nhìn tình cảnh trước mắt, mặt ngay lập tức trắng toát, nàng run rẩy, mắt nhìn Tôn Chiêu đăm đăm. Thậm chí nàng còn không có can đảm để nhìn Hi Phù Ẩn một cái.

Tuy rằng bình thường không thể hiện ra ngoài nhưng Khương Mạc rất rõ Hi Phù Ẩn là một người cực kỳ kiêu ngạo. Nhưng bây giờ người kiêu ngạo như vậy lại bị một người khác đạp dưới lòng bàn chân, đây là sự nhục nhã cỡ nào.

“Hi Phù Ẩn đại danh đỉnh đỉnh cũng có một ngày bị một kẻ xuất thân thấp hèn như ta đạp dưới lòng bàn chân. Hi đại nhân, vẻ hơn người của ngươi đâu? Chậc chậc chậc, thật muốn để cho mấy kẻ ở kinh thành kia thấy được bộ dáng bây giờ của ngươi. Dù ai cũng không thể nào ngờ tới được, Hi đại nhân sẽ bị ta giẫm dưới lòng bàn chân như một con chó chết.”

Mắt thấy Khương Mạc vẫn không dao động như cũ, Tôn Chiêu trực tiếp dời tầm mắt đi, nhục mạ Hi Phù Ẩn bằng lí lẽ của gã, đổi cách để kích thích hắn.

Nhưng mà điều khiến người ta không nghĩ tới là cho dù bị nhục nhã đến cùng cực như thế, Hi Phù Ẩn vẫn không mở miệng. Hắn không mở miệng xin tha, cùng không phẫn nộ chửi ầm lên. Hắn chỉ hơi khép mắt lại, thậm chí sắc mặt đã khôi phục sự bình tĩnh. Bởi vì hắn rất rõ ràng, lúc này Tôn Chiêu đang sợ hãi Khương Mạc và gốc cây kia, gã chỉ có thể dùng cách này mà thôi. So với nói là kích thích Hi Phù Ẩn, không bằng nói rằng gã đang kích thích Khương Mạc. Trước lúc này, dù nhục nhã to lớn hơn hắn cũng đã từng chịu rồi, huống chi là bây giờ. Hắn có thể chịu đựng, chỉ hi vọng Khương Mạc đừng xúc động.

Nhưng cuối cùng suy nghĩ của hắn cũng thất bại.

Khương Mạc không chịu nổi, nàng trừng mắt nhìn Tôn Chiêu, mắt đỏ như có thể nhỏ máu. Nàng để cơ thể không ngừng run lên của mình ngừng lại, Khương Mạc nâng đao trên tay lên, sau đó vung nó ra.

“Rầm” một tiếng, đao rơi trên mặt đất phát ra một trận khói bụi. Trong đám bụi bặm này, Khương Mạc bước từng bước đến bên đây, cước bộ thong thả.

Ánh mắt của nàng chưa từng dời khỏi người Tôn Chiêu, hận ý trong mắt càng thêm không thể che giấu.

Tôn Chiêu không thèm để ý đến chuyện này chút nào. Gã buông chân ra, nhấc cổ áo Hi Phù Ẩn lên, thuận tay ném hắn cho thủ hạ phía sau. Bây giờ, thủ hạ của gã chỉ còn lại ba người. Một tên đặt đao ở trên cổ Hi Phù Ẩn, không dám thả lỏng, cả người cảnh giác. Hai tên khác thì đi theo sau Tôn Chiêu, cũng đề phòng chuyện Khương Mạc có thể ra tay bất cứ lúc nào, dù sao thì ả đàn bà này quá tà dị.

Khương Mạc đứng ở một nơi cách Tôn Chiêu không xa. Tôn Chiêu nhìn Khương Mạc ngoan ngoãn nghe lời, rất vừa lòng. Gã nâng tay lên, thủ hạ lấp tức dâng roi lên cho gã. Tiếp nhận roi, Tôn Chiêu không nói hai lời đã vụt roi lên người Khương Mạc.

Khương Mạc không ngốc, trong xương cũng không có nô tính, làm sao có chuyện đứng yên ở đó để cho người ta đánh. Vì thế nàng vừa thấy roi giơ lên đã lập tức trốn sang một bên, một roi này của Tôn Chiêu thất bại.

“Tiện nhân, mày dám trốn!”

Khương Mạc cắn răng, không nói gì cả, nàng sợ một khi nàng mở miệng ra, nàng sẽ không nhịn được phản kích lại lời nhục mạ của Tôn Chiêu.

Lúc này, hành động hữu dụng hơn cả lời nói!

Tôn Chiêu lại cầm roi vung lên, gã liên tục công kích tới, Khương Mạc chợt không đỡ nổi, cái tên này chắc chắn đang muốn xả giận nên một hai muốn dạy dỗ nàng một trận, để nàng ăn đủ đau khổ xác thịt mới bằng lòng một đao giết nàng. Khương Mạc hiểu rất rõ chuyện này.

Khương Mạc lui vội một cái, bị thứ gì đó trên mặt đất vướng chân nên không đứng vững người, nàng lập tức ngã ngay xuống đất. Tay nàng chống xuống đất, bị dây leo cứa phải nên khá đau. Khương Mạc cúi đầu nhìn, khi thấy rõ thứ dưới tay thì mặt nàng ngẩn ra.

“Tiện nhân!”

Đúng lúc này, Tôn Chiêu vung roi tới, vì không thể trốn kịp nên Khương Mạc phải chịu roi. Cơn đau đớn kịch liệt khiến cơ bắp nàng căng chặt, đau đến run người.

“Tiện nhân.”

Miệng Tôn Chiêu không ngừng phun lời dơ bẩn, mặt mũi dữ tợn xấu xí khiến người buồn nôn.

“Không phải ngươi muốn biết ta giở thủ đoạn gì mới có thể để cái cây kia giết người của ngươi sao?”

Khương Mạc đột nhiên khàn giọng mở miệng nói, điều này cũng thành công khiến Tôn Chiêu gần như điên cuồng kia ngừng lại hành động tra tấn nàng.

Tay giơ roi của Tôn Chiêu dừng lại ở giữa không trung, sau đó, khóe mắt gã hơi run rẩy, mặt đầy hung ác trừng nàng: “Nói!”

Khương Mạc quỳ rạp trên mặt đất, chống nửa người dậy, cười châm biếm: “Trong tay ta có bí mật có thể khống chế cây, có thể giết người, cũng có thể cứu người. Nói không chừng còn có thể để người trường sinh.”

Tôn Chiêu nghe vậy, lập tức sững người: “Mày nói gì?”

Khương Mạc cúi đầu cười, lại ngẩng đầu nhìn Tôn Chiêu: “Ngươi cho rằng vì sao cái cây kia sẽ sống lại, đó là vì ta làm. Nếu ta bằng lòng, ta có thể để tất cả cây cối trong cánh rừng này đều sống lại, ngươi nói cây cối ta còn có thể để nó sống lại thì người sẽ thế nào?”

Khương Mạc đang dụ dỗ Tôn Chiêu!

Trên cuộc đời này, ngoại trừ tiền bạc và danh lợi ra, thứ muốn có nhất chỉ có thể là sự tồn tại vĩnh hằng. Ngay cả Tần Thủy Hoàng còn muốn thành tiên, huống chi người thường.

“Điều mày nói là thật sao?” Trong mắt Tôn Chiêu lộ vẻ cuồng nhiệt, nhưng gã lại nửa tin nửa ngờ, dù sao chưa từng có ai nghe thấy mấy thứ này, cũng chưa từng có ai gặp được.

“Tiện nhân, ông cảnh cáo mày. Đừng có lại ra vẻ, nếu không mày sẽ biết hậu quả.”

Khương Mạc nhìn gã, mặt không biểu cảm nói: “Muốn xem một chút năng lực của ta không?”

Dứt lời, nàng đột nhiên nở nụ cười kì lạ, nhỏ giọng nỉ non: “Vậy, cho ngươi xem xem!”

Nói xong, nàng nắm chặt lấy thứ vừa mới cộm lấy tay nàng trên mặt đất, nhắm mắt lại, hết sức chăm chú suy nghĩ.

Chỉ thấy một nhánh dây leo chui ra khỏi dưới tay nàng. Dây leo màu nâu, trên thân từ từ mọc ra không ít lá cây màu xanh non, rất nhỏ, cũng không nhiều lắm. Nhưng điều này cũng đã chứng minh cây dây leo nàng cầm quả thật đã sống lại, hơn nữa còn đang lớn lên. Tất cả mọi người khiếp sợ vì điều này, ngay sau đó là sự kích động, hưng phấn khó có thể miêu tả. Chúng đều không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ lời Khương Mạc nói là thật!

“Tốt, tốt, tốt.”

Tôn Chiêu liên tục nói ba từ tốt, cũng không thể nào thể hiện được nỗi vui sướng trong lòng gã bây giờ.

Đúng lúc này, Khương Mạc bỗng chốc mở mắt ra, ánh mắt nàng nhìn Tôn Chiêu sắc bén, trên mặt có một nụ cười lạnh: “Ta cũng cảm thấy, rất tốt!”

Tôn Chiêu vừa thấy như thế đã không còn ý cười trên mặt, cảm thấy không thích hợp.

Nhưng đã xong rồi.

Khương Mạc bóp chặt tay, dây leo không lớn lên chậm rì rì như lúc trước nữa, mà là nhanh chóng bò tới chỗ Hi Phù Ẩn.

Nét mặt Tôn Chiêu thay đổi.

Kẻ bắt lấy Hi Phù Ẩn thấy như thế thì lập tức đã luống cuống. Hắn ta kéo Hi Phù Ẩn liên tục lui vài bước. Nhưng động tác của hắn ta không nhanh bằng tốc độ lớn lên của dây leo.

Chỉ thấy dây leo kia như thể có ý thức, bò lên trên chân hắn ta, sau đó bắt đầu quấn quanh chân hắn ta rồi bắt đầu leo lên trên, từng vòng từng vòng một. Hắn ta thậm chí không kịp phản ứng thì đã bị bọc kín lại thành một cái cây hình người. Âm thanh cuối cùng mà hắn ta phát ra chính là tiếng kêu sợ hãi: “Yêu quái!”

Đao trên cổ Hi Phù Ẩn và cả người của hắn đã hoàn toàn bị bao phủ bên trong dây leo. Bây giờ hắn đã an toàn.

“Yêu nữ!”

Nỗi kinh sợ hòa cùng sự phát hiện lại bị lừa, đôi mắt Tôn Chiêu sung máu trừng Khương Mạc, hận không thể ăn thịt nàng, chặt xương nàng, rút tủy nàng, lột da nàng, giật lông nàng.

“Giết ả cho ta!” Tôn Chiêu rống lên với hai tên thủ hạ còn lại sau lưng gã.

Hai tên hộ vệ kia nhìn qua nhìn lại, mặt đối mặt, do dự nhìn Khương Mạc sợ hãi, không dám ra tay.

“Đứng ngơ đó làm gì? Giết ả cho ta!” Tôn Chiêu lại gầm lên giận dữ.

Cuối cùng hai tên hộ vệ cũng ra tay. Nhưng không ngờ tới, bọn chúng vừa vung đao lên chuẩn bị đi đã thấy Khương Mạc lại ra tay. Sợi dây leo lúc nãy đã từ một thành hai dưới mí mắt bọn chúng, chạy tới chỗ bọn chúng như rắn. Nhìn thấy tình cảnh thê thảm của đồng bọn, hai tên này nào còn có suy nghĩ giết chết Khương Mạc nữa, bây giờ chúng muốn giữ lại mạng của mình trước. Chúng vung đao bổ về dây leo trên mặt đất. Nháy mắt, dây leo chia đôi.

Khương Mạc trắng mặt, thấy thế, nàng điều ra sức sống của toàn thân rót vào trong dây leo. Dây leo bị chém đứt chia thành càng nhiều nhánh, không chỉ hai tên hộ vệ mà ngay cả Tôn Chiêu cũng may mắn được chia tới hai nhánh.

Hai quyền khó địch bốn tay, nhánh dây leo nhiều như thế, ba người vốn không thể nào địch nổi. Chỉ chốc lát sau, dây leo đã bò lên cơ thể bọn chúng, thít chặt yết hầu chúng.

Đao trong tay hộ vệ rớt xuống, Chúng với tay bắt lấy dây leo không ngừng siết chặt, lại nhìn Tôn Chiêu, hơi há mồm ra, gian nan nói: “Đại nhân, cứu ta!”

Đáng tiếc rằng tự thân Tôn Chiêu còn khó giữ được, nào còn dư sức để cứu bọn chúng. Chỉ nghe thấy rắc rắc một tiếng, xương cổ hai tên hộ vệ gãy mất, chết không nhắm mắt. Mà lúc này, Tôn Chiêu đã bị giữ chặt.

Nhưng Khương Mạc lại không giết gã, chỉ trói tay gã sau lưng, để gã quỳ rạp xuống đất. Khóe mắt gã như muốn nứt ra: “Tiện nhân, con tiện nhân mày, đồ yêu nữ, ông muốn giết mày, chém đầu mày!”

Khương Mạc thả dây leo ra, chống người lảo đảo đứng dậy. Nàng lê bước chân mềm nhũn, bước từng bước đến trước mặt Tôn Chiêu.

Nàng ngồi xổm xuống, nhặt lên thanh đao trên mặt đất nhìn Tôn Chiêu, nghiêm túc nói: “Ai cũng được cha mẹ nuôi lớn, ngươi cứ một tiếng lại một tiếng mắng ta là tiện nhân, thì ngươi là cái thứ gì?”

Dứt lời, nàng rũ mắt nở nụ cười: “Phải, ngươi chẳng là thứ gì cả, ngươi chẳng qua chỉ là một tên chó chết, là súc sinh.”

“Yêu nữ, con yêu nữ mày, mày đáng chết, con yêu nữ mày!!”

“Súc sinh, mày mới đáng chết!”

Khương Mạc nhìn gã từ trên cao, biểu cảm lạnh lùng. Dứt lời, nàng đã hung hăng cắm đao vào trái tim gã, một đao mất mạng.

Tôn Chiêu trừng lớn mắt, máu đột nhiên ộc ra từ miệng, trong ánh mắt gã có vẻ bất cam, có vẻ phẫn nộ, còn có cả hận ý mãnh liệt. Sau đó, gã đã mất đi hơi thở, chết không đáng tiếc.

Khương Mạc cầm đao, đứng tại chỗ, không nhìn rõ nét mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc