CHEERS

13.

Thẩm Triều Văn căng cứng cả người bị Khương Mặc kéo vào trong tiệm.

Tiệm này không lớn nhưng có hai tầng, tầng trệt là lễ tân và hai phòng mát xa, trên tường có treo vài giấy chứng nhận, ảnh chụp, còn có cả cờ thưởng, ghi gì mà dùng tay thay châm, hiệu quả rõ rệt… 

Dối trá, tất cả đều là dối trá. Thẩm Triều Văn cảnh giác nhìn cửa tiệm này, trong lòng tự nhủ mặt ngoài làm trông cũng được lắm, nhìn tới nhìn lui vẫn đủ tiêu chuẩn.

Khương Mặc kéo cậu đi đến trước quầy lễ tân, hỏi cô gái đang ngồi nghịch móng tay: “Sư phụ tiểu Hác có ở đây không?”

Cô gái còn chưa đáp thì một giọng nam trẻ trung từ bên trong đã truyền đến, cười đáp lại: “Tôi đây, anh Mặc.”

Vài giây sau một thanh niên nhỏ con chậm rãi bước ra.

Thẩm Triều Văn thấy người này thì đầu óc nổ đùng, lòng nói là nam! Khương Mặc vậy mà gọi nam! Anh ấy thế mà chọn nam!

Vị nhân viên trẻ tuổi này trông rất trầm ổn, động tác tinh tế khác hẳn người thường, hơi chậm chạp, nhãn cầu trông hơi có màu tro, không phải màu sắc bình thường.

Thẩm Triều Văn quan sát một lúc mới phát hiện, chỗ nào có âm thanh ánh mắt của người này sẽ rơi xuống chỗ đó.

Mấy giây sau cậu mới chắc chắn rằng mắt của người nam này không nhìn thấy.

… Cho nên tiệm này, thật sự là tiệm mát xa người mù hàng thật giá thật?

Khi cậu còn đang băn khoăn không biết cửa tiệm này có nghiêm túc thật hay không, thì có một ông bác từ phòng trong đi ra, người này không bị mù.

Khương Mặc cười chào hỏi với họ, hiển nhiên là quen biết nhau. Anh đẩy Thẩm Triều Văn về phía ông bác kia, “Bác làm cho nhóc này nhé.”

Thẩm Triều Văn vừa định nói mình không làm, không cần mát xa, cơ thể em rất khỏe thì cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đã bấm chuông, thông báo đầy vô cảm: “Sư phụ Hách bấm giờ, sư phụ Cao bấm giờ, phòng vật lý trị liệu số 3.”

… Ông bác kia hẳn là không cung cấp dịch vụ đặc biệt nào đâu nhỉ? Cậu suy nghĩ miên man.

Ông bác cười chào hỏi Thẩm Triều Văn: “Nhóc, qua đây nào! Tai bác hơi điếc nên nhóc nói chuyện với bác lớn tí.”

Cậu cẩn thận bước vào phòng vật lý trị liệu và ngửi được mùi thuốc bắc thoang thoảng trong phòng. Ông bác rửa tay xong nhắc nhở cậu: “Nhóc, cởi giày nằm xuống.”

Thẩm Triều Văn nghe theo lời nằm xuống nhắm mắt lại, đưa lưng về phía ông bác già hiền lành.

Cậu chưa từng đến những nơi thế này nên có chút lo lắng.

Lúc nhắm mắt lại thính giác trở nên nhạy bén hơn. Cậu nghe thấy Khương Mặc và nhân viên trẻ kia nói chuyện —

Khương Mặc: “Có vẻ cậu có chuyện gì vui ha, mặt mày hớn hở.”

“Vậy mà cũng nhìn ra.”

Khương Mặc: “Yêu đương hả?”

Nhân viên trẻ ngại ngùng: “Không có…”

Khương Mặc cười: “Vậy là có rồi!”

Cách mát xa của ông bác này cũng giống như con người bác, hào sảng, nhu hòa. Lúc đầu còn thấy hơi đau, nhưng sau cơn đau sẽ bắt đầu dễ chịu.

Ông bác chợt nói với cậu: “Tuổi còn trẻ nhưng cột sống cổ có vẻ không tốt lắm.”

Thẩm Triều Văn phủ nhận ngay lập tức: “Sao vậy được? Tư thế ngồi của cháu rất đúng chuẩn.”

Ông bác cười, nói đầy ý vị: “Có vẻ là cậu chuẩn quá mức rồi đó.”

Thẩm Triều Văn im lặng một lúc: “Là sao ạ?”

Ông bác nói: “Bác vừa thấy dáng cậu ngồi, căng chặt nghiêm túc như cung. Ưỡn thẳng nhiều khi cũng không tốt, giữ tư thế đó lâu xương sống sẽ chịu nhiều áp lực, cơ thể sẽ mệt. Cứng quá dễ gãy, đó là đạo lý rất đơn giản.”

Thẩm Triều Văn ngẩn người, cậu còn đang suy nghĩ về lời của ông bác thì đối thoại của hai người bên cạnh bay vào trong tai –

Khương Mặc đang trêu ghẹo người kia: “Được lắm. Chừng nào tỏ tình?”

Nhân viên mù cười: “Vậy thì phải nhờ anh chỉ chiêu cho em rồi.”

Khương Mặc: “Anh còn chưa theo đuổi ai đây, không có chiêu để chỉ.”

“Ài, em đùa thôi, sao có thể làm lỡ đời con gái người ta được, hoàn cảnh của em anh cũng biết.” Nhân viên kia lại nói, “Em kể anh nghe thôi.”

Khương Mặc: “Chuyện tình cảm có gì lỡ hay không lỡ.”

Nhân viên mù tự giễu: “Em bị mù, luôn cảm thấy không có tư cách thích người ta.”

Một khoảng lặng.

Khương Mặc nói từ từ: “Anh từng xem một vở kịch, ý chính là nói về sự mù quáng của tình yêu, nói rằng yêu là mù quáng, không nhìn rõ chính mình, không nhìn rõ mọi thứ. Anh cảm thấy, hầu hết khi một người thích một người, đoán chừng khi đó thị lực của họ còn kém hơn cậu.”

Nhân viên kia nở nụ cười: “Anh Mặc, kịch nào nói vậy thế?”

Khương Mặc: “Một vở kịch nói. Chờ lần sau có xuất diễn anh đưa một vé cho cậu đi nghe.”

Nhân viên kia nói: “Vậy thì không được, anh nói với em một tiếng em tự mua… Ài, anh Mặc, anh nhớ uống ít rượu thôi, bia cũng đừng uống, ngồi lâu cũng nhớ hoạt động nhiều chút, vai cứng cả này.”

Khương Mặc đáp: “Ừ, biết rồi, anh cũng không thích uống bia.”

Nghe được đến đó thì việc nghe lén bị đứt đoạn, bởi vì ông bác mát xa được nửa người cho cậu chợt nói: “Cảm giác cơ thể của cậu khí âm khá nặng đấy, bác làm giác hơi cho cậu.”

Giác hơi?? Thẩm Triều Văn kinh ngạc ngẩng đầu: “Không, có… có cần thiết không ạ?”

Ông bác khuyên cậu: “Cậu thử một lần xem? Thử một lần là biết, bác khuyên cậu nên giác.”

Thẩm Triều Văn ngại nói với ông bác từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng chơi thử món này, có hơi sợ, không dám làm.

Khi cậu và ông bác đang giằng co với nhau, Khương Mặc đã nhảy ra đâm ngang, “Giác, giác cho thằng nhóc này! Giác mạnh vô! Cái tên này bình thường chẳng thèm cười, vừa nhìn đã thấy đầy âm khí, khí ẩm chắc chắn càng nặng, giác đi!”

Thẩm Triều Văn: “…”

Vì vậy Thẩm Triều Văn mơ mơ màng màng bị ông bác giác hơi.

Khi cậu giác vai Khương Mặc đã được mát xa xong, anh rảnh rỗi ở cạnh chọt chọt tay cậu, cười: “Căng thẳng không? Sao lại siết tay thế?”

Thẩm Triều Văn cúi đầu, vừa chịu đựng cảm giác đau kỳ lạ ở lưng vừa mắng Khương Mặc trong lòng.

“Bé Triều Văn à, cưng phải dũng cảm lên!” Giọng Khương Mặc rất ngứa đòn, “Hãy nhìn những dấu vết giác hơi này, tất cả đều là dấu ấn dũng cảm của cưng.”

Thẩm Triều Văn tức đến choáng đầu: “Anh im đi!”

“Đừng vội, đừng giận, thả lỏng.”

“Anh im đi!”



Khi rời khỏi tiệm trời đã sẩm tối. Thẩm Triều Văn đầu nặng chân nhẹ, cảm thấy mình bị giác hơi đến mềm người. Khương Mặc ôm cậu đưa về nhà, cười hỏi: “Vui không?”

Thẩm Triều Văn được massage chuyên nghiệp đến kiệt cả sức, rất mệt, nhưng cậu vẫn cố gắng nói chuyện với anh: “Lúc mới vào em còn tưởng anh chọn nam để vui, làm em sợ muốn chết.”

Khương Mặc cười: “Há, ý cậu là chọn nữ thì cậu không sợ?”

“Cũng sợ nhưng đỡ hơn.”

“Dù là nam nam thì cũng bình thường thôi.”

Thẩm Triều Văn: “Anh không thấy kỳ lạ à?”

Khương Mặc nghiêng đầu nhìn cậu: “Sao anh lại phải thấy kỳ lạ?”

Thẩm Triều Văn bị anh hỏi lại đến nghẹn lời không đáp được.

Khương Mặc vỗ vai cậu, như thể anh trai đang giáo dục em trai: “Trên thế giới này có rất nhiều người khác với cậu, bọn họ có cách sống của mình, có xu hướng tính dục, có sở thích có thể cậu sẽ không tán đồng, không thích, nhưng cậu phải tôn trọng người khác. Nếu sau này gặp phải, hãy dùng một cái tâm bình tĩnh để đối xử với chuyện này, được không?”

Còn chưa nói là không tôn trọng, chỉ là không biết nhiều về những chuyện kia… Thẩm Triều Văn đá cục đá trước mặt, vẫn gật đầu đáp lại: “Ừ.”

Sau một lúc im lặng, cậu chợt nhớ tới nhân viên mù trẻ tuổi kia.

Cậu quay qua hỏi: “Anh có quan hệ rất tốt với nhân viên kia à?”

Khương Mặc: “Tạm được. Có lần anh ngủ bị sái cổ nên đến đây, lúc đó cậu này mát xa cho anh, sau này lại đến mấy lần nữa nên từ từ cũng quen. Sư phụ Hách, sư phụ Hách, mặc dù trẻ tuổi nhưng kỹ thuật tốt lắm, còn có rất nhiều kiến thức về trung y, có học vấn. Anh nói cho cậu hay, trong trung y có rất nhiều điều thú vị, tương tự với nhiều tư tưởng trong triết học cổ…”

Thẩm Triều Văn lắng nghe anh nói về triết lý sâu xa của trung y một hồi lâu, cuối cùng chỉ trả lời một câu: “Tư thế ngủ kiểu bánh xếp của anh bị sái cổ cũng là bình thường.”

Trò chuyện nhảm nhí với nhau một lúc, Khương Mặc để tay lên vai cậu, tùy ý ôm lấy: “Sao lúc nào cũng xụ mặt vậy? Luôn có cảm giác cậu không vui.”

Thẩm Triều Văn gật đầu, đáp lại: “Em quen vậy rồi. Từ nhỏ đến lớn ai cũng nói mặt em đơ đơ.”

Thật vậy, Khương Mặc lặng lẽ gật đầu trong lòng. Ngũ quan của Thẩm Triều Văn rất đẹp, tỉ lệ khuôn mặt cũng đẹp, nhưng cậu không thích cười, ít biểu cảm, y như một cục băng, chẳng hợp với tên chút nào, dáng dấp của cậu cũng không có khí chất văn nhân mà lạnh lùng sắc sảo hơn, có loại khí chất cứng rắn từ trong xương.

Khương Mặc cảm thấy khí chất của Thẩm Triều Văn rất giống với quê hương trong trí nhớ của anh – nhà máy 247, nhà máy sản xuất thép quan trọng trong trấn. Nơi đó có đêm đông rất dài, tuyết lớn, cộng thêm bối cảnh nhà máy sắt thép lạnh lẽo mang đến cho người ta cảm giác nặng nề.

“Dậy thì đẹp trai lắm.” Khương Mặc nói: “Cha mẹ cậu sinh cậu ra được thế này là ưu thế của cậu, phải biết tận dụng nó.”

Thật ra Thẩm Triều Văn không thích người khác nhắc đến cha mẹ mình, đây là chuyện nhạy cảm của cậu.

Cậu không thích cha mình. Khi cha cậu say xỉn sẽ không ngâm thơ như bọn Khương Mặc, mà chỉ đập đồ đập đạc, chửi bới người khác, hoặc là khóc lóc khùng điên lên, người cha này luôn là tâm bệnh của Thẩm Triều Văn. Cậu và mẹ cũng không có tình cảm gì, dù sao khi cậu học nhà trẻ bà cũng đã ly hôn, bây giờ có gia đình mới, mấy năm trước còn sinh một đứa con, có cuộc sống mới.

Tướng mạo, thân thể, sinh mệnh, đều do cha mẹ ban cho.

Cậu không thích cha mẹ của mình, nhưng không thể không chấp nhận một vài thứ cha mẹ cho, ví dụ như tướng mạo.

“Với em mà nói, tướng mạo không phải là ưu thế.” Thẩm Triều Văn cúi đầu nói, “Em cảm thấy nhiều khi tướng mạo không hề có tác dụng, chỉ là đồ trang trí.”

Khương Mặc không đồng ý: “Tướng mạo rất quan trọng, ở một vài thời điểm đẹp có thể là vũ khí. Nhưng ông trời vẫn công bằng đúng không, cậu xem, mặc dù cha mẹ cậu sinh cậu ra rất đẹp trai, nhưng lớn rồi cậu lại thành dáng vẻ lạnh lùng tẻ nhạt này. Còn anh mặc dù không có ngoại hình xuất sắc, nhưng lại có tính cách ai gặp cũng thích…”

Thẩm Triều Văn ngắt lời anh: “Em mặt đơ, mặt lạnh là do em tự chọn, nếu như có thể chọn lại, em tình nguyện làm người có tướng mạo bình thường, nhưng ông trời không cho em chọn.”

Khương Mặc nghe xong lời này mới thầm thấy cảm xúc của cậu không đúng, anh không tiếp lời nữa.

Thẩm Triều Văn nói xong cũng mới cảm thấy bầu không khí cứng lại, cậu bắt đầu áy náy nhưng không biết phải làm sao.

Khi đi ngang qua một xe bán đồ ăn, lúc này Thẩm Triều Văn mới tìm được linh cảm, vội vàng quay đầu hỏi Khương Mặc: “Anh muốn ăn… khoai nướng không?”

Khương Mặc thở nhẹ ra một hơi, cười cười ôm cậu: “Không ăn, anh dẫn cậu đi mua bánh bao siêu ngon!”

“Xa không? Về sớm chút đi, trời tối rồi, lỡ lúc anh không có ở nhà hoa quỳnh nở…”

“Không xa, cách đây hai con đường thôi.” Khương Mặc thuận tay vỗ đầu cậu, “Cười với anh cái nào!”

Thẩm Triều Văn khôi phục vẻ mặt liệt của mình ngay lập tức: “Không.”

Khương Mặc: “… Ò.”

Bình luận

Truyện đang đọc