CHEERS

Những chuyện xảy ra sau đó với Khương Mặc mà nói hoàn toàn giống như một giấc mộng, ác mộng.

Anh thậm chí không có quá nhiều thời gian để khổ sở, rất nhiều thứ đã lặng lẽ đến và từ từ đè lên vai anh. Khương Mặc buông hết mọi thứ, gần như chỉ ở trong bệnh viện. Thẩm Triều Văn xin nghỉ hết tất cả những ngày nghỉ phép có thể nghỉ để vội vàng chạy chữa bệnh tình của Khương Khải Đông cùng anh, nghĩ rằng có thể chia sẻ với anh một ít.

Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải cách, công việc cường độ cao của Thẩm Triều Văn thật sự không thể nghỉ phép kiểu này được. Y thực sự không thể cân bằng được cả hai bên, sang tháng thứ hai y đã lên kế hoạch nghỉ việc.

Khương Mặc nhìn ra được ý nghỉ việc của y, đuổi y về làm việc bằng một câu ‘dám nghỉ việc thì đừng gặp anh nữa’.

Lúc đầu Khương Mặc vẫn còn lạc quan, nghĩ rằng dù khó khăn đến mấy cũng phải chống chọi với căn bệnh ung thư này cùng ba, mình không thể gục ngã, cố gắng rồi sẽ có một ngày tốt lên, cả nhà cùng cố gắng không thể bỏ cuộc.

Nhưng thời gian dần trôi qua, sự lạc quan ban đầu của Khương Mặc cũng bị căn bệnh này làm hao mòn đi. 

Mỗi lần kiểm tra không có tin nào tốt.

Đầu tiên là khối u đã di căn đến gan, không thể phẫu thuật được, chỉ có thể hóa trị.

Những ngày đầu Mai Tình lấy nước mắt rửa mặt đã nhanh chóng phát triển sang một giai đoạn khác, mỗi ngày cô hết sức để chăm sóc chồng, chuyện này quả thật làm khó một đại tiểu thư như cô, bây giờ mọi chuyện của Khương Khải Đông cô đều tự mình làm, lau người, đút cơm nước, chuyện gì cô cũng làm, Khương Mặc muốn giúp cô cũng không cho. Khoảng thời gian đó Khương Mặc không thể tin được đó là mẹ mình, nhưng họ cũng tin cái câu hoạn nạn gặp chân tình.

Căn bệnh này đã hành hạ người cha kiên cường trong trí nhớ của Khương Mặc thành một hình hài khác. Hầu như ngày nào ông cũng chịu đau đớn, phần lớn thời gian đều phải dựa vào thuốc giảm đau và tiêm giảm đau mới chịu được.

Mỗi lần nhìn thấy Khương Khải Đông đau đớn trên giường bệnh Khương Mặc đều rất suy sụp.

Anh không thể tìm được lý do vì sao ba anh lại mắc căn bệnh này.

Khương Khải Đông không có sở thích xấu nào, không hút thuốc, vì liên quan đến công việc nên thỉnh thoảng uống rượu, ông sinh ra trong một gia đình nghèo, khó khăn lắm mới lên được đến vị trí này, ông luôn tận tâm với công việc chưa từng chểnh mảng, rất rộng lượng hòa nhã với người nhà, là một người ba ổn trọng và đáng tin cậy, Khương Mặc vẫn luôn kính trọng ông.

Ông chưa từng làm sai chuyện gì, Khương Mặc thể hiểu được tại sao ông trời lại để ông bị loại bệnh này tra tấn.

Cổ trướng, phù nề, vàng da… tình trạng cứ ngày một nặng thêm.

Đến tháng thứ tám, Khương Khải Đông đã không ăn được nữa, ăn chút cháo cũng đã tốn sức, chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng.

Trong khoảng thời gian đó Thẩm Triều Văn cũng từ chức. Y giải thích tình hình với cấp trên, nói rằng trong nhà có người bệnh nặng, thật sự không có tâm trạng để chăm lo công việc. Sau khi nghe rõ ngọn nguồn đối phương tỏ rõ đã hiểu, dù sao giới luật cũng là nơi cạnh tranh kịch liệt, khi quay lại lần nữa không biết có vị trí cho y hay không, hy vọng y cân nhắc cẩn thận. Ngày hôm sau Thẩm Triều Văn đã làm đơn xin nghỉ một cách dứt khoát, tuy có một công việc tốt rất đáng giá nhưng cậu đã không còn lòng dạ để làm việc nữa, Khương Khải Đông cũng chỉ sống được một lần, y nhất định phải từ bỏ.

Có rất nhiều người đến thăm bệnh nhưng Khương Mặc không có lòng để chào hỏi, thành ra những việc này đều giao cho Thẩm Triều Văn lo liệu.

Người bệnh đã khổ, người đi chăm cũng khổ. Khoảng thời gian đó Khương Mặc gầy hẳn đi, ngày nào cũng mất hồn mất vía, chỉ cần thiếp đi là gặp ác mộng.

Sang tháng thứ chín, bệnh tình của Khương Khải Đông đã xấu đến mức đại tiện ra máu. Tình trạng của ông không khá hơn mà ngày càng xấu đi.

Cuối cùng Khương Khải Đông đề nghị ông muốn về nhà.

Ông chỉ về nhà được hai ngày. Ngày đầu tiên ông vẫn luôn mê man, ngày thứ hai Khương Mặc cho ông uống chút thuốc giảm đau, ông có tinh thần hơn một chút, Mai Tình rất vui, bưng cháo đến nói muốn đút cho ông ăn. Khương Khải Đông gật đầu đồng ý nói dùng một ít.

Lúc Mai Tình đút cho Khương Khải Đông ăn, Khương Mặc ngồi cạnh ngây ra nhìn, không nói gì, chỉ nhìn, nhìn đến chết lặng. Thẩm Triều Văn gọi anh ăn cơm anh chỉ lắc đầu, đến nói cũng không muốn nói.

Dùng được chút cháo Khương Khải Đông vẫy gọi anh đến bên cạnh.

Khương Mặc bước đến giường ngồi xuống, nhìn Khương Khải Đông mắt lại đỏ lên.

“Tiểu Mặc.” Mỗi chữ ông nói đều rất chậm, “Triều Văn bảo con ăn cơm, sao con không ăn?”

Khương Mặc cúi đầu không trả lời.

Khương Khải Đông còn nói: “Sau này phải ăn uống điều độ, uống rượu ít thôi, giữ gìn sức khỏe.” Ông ngừng một lúc, giống như đang mỉm cười, “Đừng buồn, sinh lão bệnh tử là chuyện rất bình thường. Sao lại khóc? Ba nhớ con không thích khóc.”

Khương Mặc đáp lời ông: “Con không khóc.” Anh dừng lại rồi nhỏ giọng, “Con sẽ không khóc.”

Khương Khải Đông thở dài.

Họ yên lặng một lúc, Khương Khải Đông nói: “Con gọi Triều Văn qua đây.”

Anh chết lặng đứng dậy gọi Thẩm Triều Văn qua.

Anh nghe Khương Khải Đông nói với Thẩm Triều Văn: “Tiểu Mặc không hiểu chuyện lắm, sau này con nên bao dung nó hơn.”

Thẩm Triều Văn im lặng rồi nói dạ.

Khương Khải Đông: “Sau này Tiểu Mặc làm phiền con.”

Thẩm Triều Văn hoảng sợ luống cuống tay chân đứng dậy, gọi cha nuôi. Khương Mặc nghe đến nhói đau, cuối cùng không còn sức để nghe nữa, lau mắt vội vàng bước ra khỏi phòng.

Khương Khải Đông qua đời vào rạng sáng.

Hậu sự đều do Thẩm Triều Văn lo liệu. Cả quá trình ấy Khương Mặc như mất hồn mất vía, hỏi cái gì cũng nói em quyết định là được, Mai Tình lại càng chịu đả kích lớn hơn, Thẩm Triều Văn không dám làm phiền hai người họ, vì vậy cắn răng lo liệu mọi chuyện.

Khi bận rộn, Thẩm Triều Văn mới nhận ra đám tang này hoàn toàn rườm rà hơn rất nhiều so với đám tang của bà y, với thân phận của Khương Khải Đông, y không thể nào lo liệu theo tiêu chuẩn của một địa phương nhỏ được. Thẩm Triều Văn lo rằng mình không có kinh nghiệm sẽ phá hỏng đám tang của người nhà họ Khương, y phát sầu đến bó tay toàn tập. Cũng may lúc thư ký cũ của Khương Khải Đông đến thăm, thấy y quá bận không thể làm được nhiều việc nên đã nhiệt tình gọi vài người đến giúp, thêm cả người bên nhà Mai Tình cũng đúng lúc đưa tay ra giúp đỡ, lúc này Thẩm Triều Văn mới thở phào được một hơi.

Có rất nhiều người đến phúng viếng.

Ban đầu Khương Mặc còn đồng ý đứng ra làm cảnh phút chốc, nói chuyện chiếu lệ với đồng nghiệp trong giới quan chức của ba mình, nghe người khác nói lời chia buồn, nén bi thương không đau không ngứa, khách sáo gật đầu nói lời cảm ơn. Càng về sau anh càng phát chán, ngây ngốc mờ mịt nhìn ảnh của ba ra đó. Lúc ấy chỉ mới phúng viếng được một nửa, nhưng anh vẫn tùy hứng rời khỏi nơi làm người ta ngạt thở kia, cũng không chào hỏi với bất kỳ người nào.

Thẩm Triều Văn đứng ở ngoài loay hoay đón khách, lúc đầu còn chưa phát hiện Khương Mặc đã chạy mất, chờ đến khi Đường Lý đến thế chỗ của Khương Mặc y mới biết đã chẳng thấy người đâu, bên trong chỉ còn lại Mai Tình vẫn đứng đó, chết lặng bắt tay với bạn bè người thân.

Sau khi làm lễ xong Thẩm Triều Văn đeo băng đen đi đến tất cả các quán bar nơi Khương Mặc thường lui tới để tìm nhưng vẫn không thấy, tìm như mò kim đáy biển cũng không thấy bóng người đâu.

Hiếm có khi Thẩm Triều Văn hoảng loạn thế này, y hoàn toàn luống cuống, sợ Khương Mặc sẽ đi ngoài làm chuyện ngốc gì đó. Y ngồi trong xe suy nghĩ lo sợ một lúc, khi tuyệt vọng đến mức muốn gọi cảnh sát, Thẩm Triều Văn chợt nhớ lại một chuyện Mai Tình từng kể với y.

Lúc tiểu học Khương Mặc uống trộm chai rượu của ba mình, sau đó…

Thẩm Triều Văn lái xe về nhà Khương Mặc, lên lầu.

Mai Tình kể với y rằng hồi Khương Mặc lên tiểu học đã bắt đầu trộm rượu của ba mình để uống, uống trộm thì cũng thôi đi, còn chọn chai đắt tiền để uống, lần đó uống trộm là Mao Đài. Ngày đó ba anh đi công tác về, Khương Mặc sợ bị Khương Khải Đông đánh nên đã trốn vào trong tủ quần áo trong phòng ba mẹ. Khương Khải Đông biết mỗi lần anh sai thích trốn chỗ nào, sau khi về lên thẳng trên lầu ôm anh từ trong tủ quần áo ra, đánh nhẹ vào mông hai cái rồi nói lần sau muốn uống cứ nói thẳng với ba là được, đừng có làm chuyện lén lút, nghe không!

Thẩm Triều Văn đi lên lầu hai, vào phòng của ba mẹ Khương Mặc, bước vào trong hai bước có một tủ quần áo lớn bằng gỗ không khép kín.

Y bước tới, nhẹ nhàng kéo cửa ra, nhìn thấy Khương Mặc đang ngồi bên trong vùi mặt vào cánh tay với một tư thế vặn vẹo.

Thẩm Triều Văn khoanh chân ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt tóc Khương Mặc.

Khương Mặc nói đầy rầu rĩ: “Không trốn được. Hồi nhỏ trốn trong này còn đóng cửa lại được.”

Thẩm Triều Văn ừm: “Anh lớn rồi.” Ngừng một lúc, “Sau này đừng trốn nữa, cứ đối mặt đi.”

Một khoảng lặng.

Khương Mặc ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười khó coi: “Ngày đó ba anh nói gì với em?”

Thẩm Triều Văn nói: “Không phải anh nghe hết rồi sao.”

“Chắc chắn là còn nữa.”

Sau một lúc, Thẩm Triều Văn nói từ tốn: “Ông nói với em, nói rằng lúc anh đắc chí thì giữ anh lại, quản thúc anh, đừng nuông chiều anh. Nói rằng lúc anh không được như ý cổ vũ anh, ủng hộ anh, lúc cần thiết nói một câu cố lên với anh giúp ông ấy, ông ấy luôn tự hào về anh.”

Khương Mặc cúi xuống vùi đầu vào cánh tay lần nữa. Lần này anh không chịu đựng được, đau khổ ôm lấy mình, nước mắt tràn mi.

Tôi không còn ba nữa, anh nghĩ.

Thẩm Triều Văn dằn lòng đưa tay, dùng cách của Khương Khải Đông mười năm trước ôm Khương Mặc gầy gò từ bên trong ra.

Khương Mặc không phản kháng, chỉ dựa vào vai y mệt mỏi nhắm mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc