CHEERS

Đây là lần đầu tiên Thẩm Triều Văn đến căn hộ của Khương Mặc thuê, vốn cậu còn rất mong đợi, thậm chí còn có chút kích động, nhưng khi bước vào cửa, thứ đầu tiên cậu thấy là cọ, giấy, tàn thuốc và rác thải vương vãi khắp phòng, nói bừa bãi đầy đất cũng chẳng quá khoa trương.

Cảnh tượng này làm cho Thẩm Triều Văn người có bệnh sạch sẽ bay sạch cảm giác chờ mong trong nháy mắt.

Khương Mặc bình tĩnh giải thích với cậu: “Bạn cùng phòng với anh… gần đây đang bận làm triển lãm tranh, cậu ta nói môi trường thế này giúp cậu ta sáng tạo hơn, anh cũng không rảnh quét dọn, cậu cứ coi như không thấy đi.”

Thật ra trước đây Khương Mặc không hề thích dọn dẹp, nhưng chỗ anh ở không hề dơ, chỉ bừa bộn. Thẩm Triều Văn nhìn căn phòng khách lộn xộn trong thì lòng chỉ biết cảm xúc lẫn lộn, đoán rằng môi trường sống của Khương Mặc còn tệ lậu hơn những gì cậu tưởng tượng.

Khi đang nói chuyện, người bạn thuê chung với Khương Mặc mang cái đầu cầu vồng mặc quần lót đi ra khỏi phòng rót nước, trên mặt còn dính màu, người này hai mắt vô thần đi thẳng qua ấm nước, là dáng vẻ của linh hồn thoát xác.

Khương Mặc lên tiếng chào hỏi, còn nói hôm nay mang người đến ở một đêm. Người bạn kia đáp lại, lúc này mới như tỉnh mộng quay qua nhìn Thẩm Triều Văn. Thẩm Triều Văn giơ tay chào, nói một câu tiếng Pháp: “Bonjour.”

Tóc màu nhìn cậu rồi lại nhìn Khương Mặc, cảm thấy bầu không khí giữa hai người khá lạ, một lúc sau anh như bừng tỉnh, mặt nhiều chuyện hỏi Khương Mặc, bạn trai à?

Khương Mặc suy nghĩ rồi trả lời, về sau này có thể là vậy, nhưng bây giờ không phải, mọi chuyện còn chưa định. Người bạn ở cùng cười ha ha, huýt sáo với họ, nói đêm nay cậu ta sẽ im lặng tuyệt đối không quấy rầy.

Sau khi cửa đóng lại, Thẩm Triều Văn bỏ túi của mình xuống, tò mò hỏi: “Hai anh vừa nói gì vậy?” Cậu không hiểu tiếng Pháp, Khương Mặc không đáp, rút khăn tắm và bàn chải đưa qua cho cậu, “Cậu đi tắm trước đi.”

Sau khi tắm xong Thẩm Triều Văn thay áo thun ba lỗ, lau tóc rồi quay về thu xếp hành lý đơn giản.

Vốn gian phòng đã không rộng lắm, hai cậu trai trưởng thành ở cùng nhau lại trở thành hơi chen lấn.

Thẩm Triều Văn đứng bên cạnh bàn của Khương Mặc thu dọn đồ đạc, ánh mắt của Khương Mặc bất đầu không kìm được liếc liếc, lén nhìn cậu vài lần.

Thẩm Triều Văn có thói quen tập thể dục, vóc dáng cậu là loại khỏe mạnh tiêu chuẩn, có lẽ là do thói quen sinh hoạt tốt nên trông cả người cậu đều rất có tinh thần, có sự phấn chấn chỉ có người trẻ tuổi mới có được. Cơ bắp rất vừa phải xinh đẹp mà không quá đô.

Thấy cậu lấy kính xuống, Khương Mặc thuận miệng hỏi: “Bao nhiêu độ?”

“Hơn 0.3.” Thẩm Triều Văn đáp, “Sợ mắt dại nên ở trường em luôn đeo kính áp tròng… Cảm giác đeo kính cũng khá phiền, em định tốt nghiệp xong sẽ đi mổ mắt.”

Khương Mặc suy nghĩ: “Có mổ hay không cũng được, thật ra anh cậu đeo kính cũng đẹp lắm.”

Thẩm Triều Văn sửng sốt: “Đẹp.”

Khương Mặc gật đầu: “Cậu đeo kính trông nhã nhặn hơn, ánh mắt cách một lớp kính cũng nhu hòa hơn, không còn hung dữ nữa.”

Thẩm Triều Văn cúi đầu tiếp tục gấp quần áo: “Ồ.”

Đẹp? Vậy thì không mổ nữa, cậu nghĩ.

Khương Mặc hờ hững nhìn cậu một lúc mới chợt nhận ra có gì đó không đúng.

Vùng da trên xương bả vai của người này có gì kia, áo thun rộng đã che hết một nữa, nhưng lại hơi mỏng, lờ mờ có thể nhìn thấy một mảng màu xanh đen…

Khương Mặc thẳng người lại nhìn chằm chằm vị trí đó vài giây.

… Xăm?

Là hình xăm?

Khương Mặc giật mình kéo Thẩm Triều Văn đè lên giường, vừa xốc áo cậu lên kiểm tra vừa hỏi: “Xăm hồi nào?”

“Trước khi đi trao đổi.”

“Cậu điên rồi đúng không? Cậu… Cậu học luật lại còn đi xăm? Cậu nghĩ kiểu gì vậy Thẩm Triều Văn, sau này không muốn đi làm nữa hả!” Khương Mặc nói: “Cậu học luật còn đi xăm, nếu công việc sau này…”

Thẩm Triều Văn không phản kháng, ngoan ngoãn nằm đó để cho anh đè, đến khi nghe lời mắng mỏ không mạch lạc của anh xong mới giải thích: “Em không thi công – kiểm – pháp* quốc gia, sau này em làm luật sư, có lẽ là luật sư không tranh tụng, là kiểu không cần lên tòa ấy. Pháp luật không có quy định luật sư không được xăm, đừng quá công khai ra là được, mà em cũng không xăm lên mặt.” (công an, kiểm sát, tư pháp)

Đời nào Khương Mặc nghe lọt tai, giờ phút này trong đầu anh chỉ còn xong rồi xong rồi, đừng bảo thằng em mình do chuyện bà qua đời kích thích bắt đầu phản nghịch giải phóng bản thân đó chứ, mình phải khuyên thằng nhỏ thế nào đây…

Thẩm Triều Văn thấy anh vẫn sốt ruột đành vội giải thích: “Thật sự không ảnh hưởng gì đâu, em có kế hoạch rất rõ ràng cho sự nghiệp của mình, sau này không thi công chức, bây giờ cũng có rất nhiều luật sư xăm hình, chuyện này cũng không có gì lạ, anh đừng lo, trong lòng em tự biết mà.”

Còn khuya Khương Mặc mới quan tâm tới mấy chuyện đó, anh lập tức biến thành gia trưởng phong kiến vỗ một cái lên lưng cậu, “Im im không nói gì đã đi xăm, anh không phát hiện cậu cũng không định nói luôn đúng không? Thẩm Triều Văn, không ai quản cậu đúng không?” Nói xong còn chưa hết giận, còn càng nghĩ càng tức, lại đánh mấy cái lên lưng cậu.

Thẩm Triều Văn im lặng ngoan ngoãn để cho anh đánh không nói tiếng nào.

Khương Mặc không thấy vẻ mặt vùi trong chăn bông của cậu, cậu đang vui vẻ chịu đánh, mặt mày cười tươi đến cong cong.

“Bà mất rồi, cha mẹ lại bỏ mặc em, quả thật là không quản em cả.” Cậu nghiêng đầu qua, “Sau này anh quản em không?”

Khương Mặc ngẩn ra rồi chế nhạo, “Anh nào dám quản cậu, Thẩm Triều Văn cậu đầy bản lĩnh thế này, không suốt ngày cãi nhau với anh thì là âm mưu với anh… quản cậu nghe hả?”

Thẩm Triều Văn gật đầu: “Nghe mà. Nếu anh thật sự không thích ngày mai em sẽ đi xóa.”

“…”

Khương Mặc thật sự rất bất lực, chỉ chỉ ngón tay lên hoa văn: “Sophia vẻ giúp cậu à?”

Hai người họ cùng học vẽ, Khương Mặc rất quen thuộc với phong cách vẽ của Sophia, chưa kể còn là bạn bè lâu năm với nhau, vừa nhìn đã biết thứ này do ai làm ra.

Thẩm Triều Văn gật đầu: “Em nhờ chị ấy thiết kế. Một đóa hoa quỳnh với cánh hoa được vẽ như lông vũ, trên đó có ghi sinh nhật của bà em.” Cậu nghiêm túc hỏi, “Đẹp không?”

Đẹp, thật ra là rất đẹp. Phong cách vẽ của Sophia rất phóng khoáng hoang dã, không giống với tính cách của cô, dù là một đóa hoa điềm tĩnh cũng có thể vẽ ra được cảm giác sắc bén. Có lẽ là vì thiết kế cho nam nên đường nét tổng thể không quá mảnh mai, nó trở nên trừu tượng và cứng rắn hơn, thân hoa rất có sức sống, là đang ở trạng thái sống động nhất, cũng rất thích hợp nở trên lưng của Thẩm Triều Văn.

Vì sao lại là hoa quỳnh, Khương Mặc chỉ nhìn qua đã hiểu.

Bọn họ đã cùng nhau ngắm hoa.

Nhưng… Khương Mặc vẫn cảm thấy lần hành động bùng nổ này của Thẩm Triều Văn không nên được cổ vũ.

“Chẳng có gì đẹp.” Khương Mặc cao giọng dối lòng, “Còn xăm cả đóa, cậu có muốn xăm xinh xắn thêm tí nữa không, quê mùa vãi.”

“Vậy xăm gì không quê, hổ báo?”

“Quê hết!” Khương Mặc nguýt cậu, “Có phải kỳ phản nghịch của cậu tới chậm không?”

“Xăm hình là phản nghịch? Vậy là anh chẳng biết mấy gì về em rồi.”

Quả thật là chẳng biết mấy. Khương Mặc cầm quyển sách lên đập câu, “Không hút thuốc không uống rượu nhưng xăm hình, cậu đúng là học sinh ngoan.”

Thẩm Triều Văn gật đầu đồng ý: “Em là học sinh ngoan thật mà, năm nào thi cũng đứng nhất, không hút thuốc không uống rượu nhưng xăm hình, em còn thích anh của em, ngày nào cũng mong được ngủ cùng ảnh.”

Khương Mặc: “… Còn nói kiểu này nữa anh tống cổ cậu ra đường.”

Thẩm Triều Văn vội vàng làm động tác khóa miệng, không nói thêm gì yên lặng lăn qua bên cạnh nằm chơi chờ Khương Mặc đến nghỉ. Cậu đánh giá căn phòng nhỏ này một vòng, thầm nghĩ trong lòng ngày mai nhất định phải dọn dẹp cho sạch, dưới chân giường bày đầy cả sách… quá bừa bộn.

Trước khi đi ngủ Khương Mặc nghiêm túc cảnh cáo Thẩm Triều Văn không được hôn trộm mình, không được phép táy máy tay chân, cái gì cũng phải từ từ không được gấp, không được bốc đồng, đừng có làm hành vi quá khích… Thẩm Triều Văn miễn cưỡng đồng ý, nói mình sẽ cố gắng hết sức.

Khi nằm trên cùng chung một giường sau một khoảng thời gian dài, trong lòng Khương Mặc rất thổn thức.

Nhưng không biết là vì anh không ghét Thẩm Triều Văn hay là do trước kia hai người ngủ chung đã quen, bây giờ anh cảm thấy mình không mất tự nhiên hay thấy khó chịu.

Nằm cạnh là thằng em có ý đồ với mình… anh ngủ được thật ư? Khương Mặc không biết có phải là do tâm mình rộng lớn hay không nhưng thật sự là anh ngủ được, không chỉ không ghét bỏ ngược lại còn cảm thấy rất thả lỏng.

Cảm giác ý thức sắp bị kéo đi trước khi ngủ rất kỳ lạ, linh hồn của Khương Mặc tưởng tượng ra cảnh mình và Thẩm Triều Văn sau khi ở bên nhau…

Trong lúc miên man một vài âm thanh mập mờ chợt truyền vào tai anh, làm rối loạn tưởng tượng của anh.

Đúng rồi đó, là vị đại ca người Ý phòng kế bên lại bắt đầu màn song ca tình tứ với bạn gái.

Căn nhà này cách âm tệ đến mức chỉ cần nghe giọng là có thể biết hai người họ đang ở giai đoạn nào.

Vị kia còn nói đêm nay sẽ im lặng? Tên dối trá… đồ siêu dối trá, Khương Mặc mắng bạn ở cùng trong lòng ba trăm lần, tức đến mức muốn ói máu.

Trong đêm khuya yên tĩnh, âm thanh trở nên cực kỳ mập mờ, dư âm còn văng vẳng bên tai kéo dài không dứt, làm người ta nghe đến khó chịu cả người.

Khương Mặc vừa buồn ngủ vừa bất lực, anh quen rồi còn có thể làm lơ, nhưng Thẩm Triều Văn còn đang nằm cạnh anh đây này.

Xấu hổ ghê.

Anh nghĩ thôi thì vờ như không nghe thấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hôm nay quả thật rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi, nhưng anh lại bất giác chú ý đến động tĩnh của người bên cạnh – Thẩm Triều Văn trở mình. Thẩm Triều Văn nhẹ nhàng dịch gối. Thẩm Triều Văn nhích lại gần anh một xíu… lại nhích thêm xíu nữa.

Gần đến mức sắp làm người ta không thở nổi.

Khương Mặc thở dài chất vấn cậu: “Cậu vừa đồng ý với anh cái gì.”

Thẩm Triều Văn nhỏ giọng như xin: “Em chỉ muốn ôm anh một cái thôi, không làm gì hết… được không?”

Khương Mặc im lặng.

Anh thật sự rất buồn ngủ, tốc độ suy nghĩ cũng chậm hơn rất nhiều, nếu lúc này Thẩm Triều Văn có mạnh bạo anh cũng không có sức phản kháng, vì vậy anh đơn giản im lặng giả câm.

Không nói gì xem như là ngầm chấp nhận. Thẩm Triều Văn ngập ngừng ôm anh từ phía sau, áp mặt vào lưng anh nhẹ nhàng dụi dụi.

Hai cơ thể áp sát vào nhau không một khe hở.

Khương Mặc quay lưng nhưng cũng có thể cảm nhận được cái ôm này không có chút ham muốn gì, đó là biểu hiện bản năng của một người muốn thân cận.

Cậu rất cẩn thận, động tác rất nhẹ nhàng, giống như đang dùng một sức mạnh đáng trân trọng để ôm lấy một người. Đặc biệt là giữa tiếng rên rỉ trực tiếp và cuồng vọng ngay bên sát vách, cái ôm này lại càng trở nên chân thành đến mức có thể được miêu tả là thánh khiết.

Ở nước ngoài đất khách quê người, trên một cái giường nhỏ hẹp, trong một đêm mệt mỏi tràn đầy âm thanh dục vọng của người khác, một cái ôm đơn giản… những yếu tố này được kết hợp một cách kỳ cục lại với nhau nhưng lại tạo thành một sự cân bằng vi diệu.

Vì cái ôm ấm áp này, Khương Mặc rất không đúng lúc nghĩ tới một từ quê mùa đó là nương tựa lẫn nhau.

Đó là lần đầu tiên Khương Mặc ôm một người nam.

Ngoài tiếng rên rỉ của người khác, anh còn cảm nhận được tiếng ồn ào đều đặn mạnh mẽ bên tai… chắc là nhịp tim, không phải của anh, mà là của Thẩm Triều Văn.

Một đêm ngủ yên không xảy ra chuyện gì.

Chờ sau khi Khương Mặc tỉnh ngủ, căn phòng của anh đã được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ. Còn Thẩm Triều Văn đang ngồi trước bàn đọc sách, trông rất tập trung.

Người này dù đứng hay ngồi lưng vẫn luôn thẳng.

Khương Mặc nằm trong chăn lặng lẽ nhìn cậu hồi lâu mới đứng dậy rửa mặt.

Thức dậy ăn uống xong Khương Mặc dẫn Thẩm Triều Văn đến trường anh đi dạo một vòng. Sau khi đi dạo, họ cùng nhau đi xem triển lãm nhiếp ảnh.

Tên triển lãm bằng tiếng Pháp được dịch thẳng ra là mảnh vỡ của tình yêu, là những hình ảnh khác nhau liên quan đến “Yêu”, có đến mười ba tác phẩm của các nhiếp ảnh gia từ các quốc gia khác nhau, chụp cái gọi là “Yêu trong nháy mắt”.

Vốn chỉ định dẫn Thẩm Triều Văn đi xem thử cho biết, nhưng không ngờ trình độ của cuộc triển lãm này vượt xa mong đợi, có rất nhiều tác phẩm hay.

Khương Mặc thích nhất là bức ảnh của một cặp vợ chồng. Trong một căn phòng rất cũ, người vợ đầu tóc bung xõa ngồi hút thuốc trước ban công, người chồng thức dậy ngồi trên giường nhìn cô mà không bước đến làm phiền.

Thẩm Triều Văn bên cạnh anh làm xấu cả phong cảnh, đánh giá: “Em không thấy được tình yêu trong tấm ảnh này, hai người này không ai quan tâm đến đối phương cả, nhìn như cãi nhau.”

… Không hề có chút tế bào nghệ thuật. Khương Mặc liếc cậu, lại gần rồi nhỏ giọng nói: “Anh cảm thấy bức ảnh này muốn nói lên sự không đành lòng trong tình yêu. Người nam yêu người nữ, cho nên cũng yêu sự tự do lúc một mình của người kia, không đành lòng làm phiền, không đành lòng phá hủy một loại cảm xúc nào đó của bản thân đối phương.”

Thẩm Triều Văn à lên: “Em nghĩ anh diễn giải hơi quá.”

Khương Mặc nói tiếp: “Sáng nay anh thức dậy thấy cậu đang đọc sách, cảm thấy dáng vẻ cậu đọc sách rất đẹp nên anh yên lặng nhìn một lúc. Ánh mắt anh nhìn cậu lúc đó hẳn cũng là ánh mắt trong tấm hình này, là ánh mắt không đành lòng làm phiền.”

Thẩm Triều Văn: “…”

Khương Mặc cười hỏi cậu: “Bây giờ cảm nhận được yêu trong tấm hình này chưa?”

Thẩm Triều Văn gật đầu ngay tắp lự: “Ừm, cảm nhận được rồi, là tình yêu rất mãnh liệt.”

“Thật sự cảm nhận được?”

“Thật.”

Khương Mặc kìm lắm mới không cười ha há lên trong sảnh triển lãm.

Chuyến tàu về London lúc tám giờ. Chuyến đi lần này rất ngắn, cậu chỉ có một ngày cuối tuần để gặp gỡ Khương Mặc, đi đường đã tốn hết rất nhiều thời gian, đến chỉ gặp và ngủ được một đêm, thứ hai đã phải về trường học. Chương trình học của cậu rất căng, việc học không thể chậm trễ được, cậu nhất định phải về.

Khi cậu vào ga rời đi, Khương Mặc nghiêng người ôm cậu, đầu tiên là hai tay vỗ nhẹ lên lưng, sau đó ngón tay lại vuốt dọc theo sống lưng từ trên xuống.

Vuốt như thế làm cậu tê cả eo. Lúc quay đi vào trạm xét vé… Thẩm Triều Văn vẫn còn nghĩ về cái ôm đó. Cậu mất hồn mất vía, tim đập thình thích, mãi cho đến khi tàu chạy vẫn còn đập bang bang, cơ thể bay bổng như thể muốn bay ra ngoài cửa sổ.

___________

Bình luận

Truyện đang đọc