CHEERS

8.

Ba giờ mười phút, bộ phim kết thúc. Chai rượu Rum của Khương Mặc và Đường Lý đã thấy đáy, bọn họ đã hơi say nhưng vẫn muốn mở thêm chai nữa.

Khi đang nói chuyện, con mèo trên đầu gối Khương Mặc chợt nhảy lên quầy bar làm đổ một ly của khách. Chưa hết, nó còn vương mình nhảy sang bàn khác… Có người giật mình vì mèo đột ngột xuất hiện, bật dậy hét lên.

Quán bar vốn đang yên tĩnh bắt đầu náo loạn lên vì một con mèo.

Đường Lý nhìn Khương Mặc ngơ ra thì đẩy vai anh: “Nhanh đi bắt đi còn sững ra gì nữa!”

Vậy mà Khương Mặc còn cười rất thích thú: “Tưởng tượng mà xem, đặt một đường ray ở chỗ chúng ta, lia camera theo hướng mèo chạy, nó mang theo camera tìm kiếm, cuối cùng nhảy vào lòng ai đó…”

Đường Lý: “…”

Sophia trong quầy bar ném giẻ lau cái vèo vào giữa ót Khương Mặc đang líu lo: “Khương – Mặc!” Boss giận rồi. Đường Lý vội vàng đẩy anh ra khỏi chỗ ngồi, “Én nhanh!”

Khương Mặc, kẻ làm quần chúng nổi giận đặt ly rượu xuống, vội vàng chạy đi tìm mèo con gây rắc rối kia. Nó làm đủ trò trên bàn ở sảnh trước rồi vẫy đuôi nhẹ nhàng nhảy xuống đất, bắt đầu khám phá phía bên kia của hành lang.

Kỳ thật Khương Mặc cũng không muốn bắt nó. Đêm giáng sinh ngồi xem mèo râu mép đại náo quán bar không phải vui lắm sao, đổ bao nhiêu rượu anh đền là được chứ gì.

Mèo phóng nhanh đến chỗ rẽ hành lang thì chợt dừng lại, nó quay đầu lại nhìn Khương Mặc, như thể đang xem cuối cùng anh có đi theo hay không.

Thú vị. Khương Mặc cười cười đi tới chỗ rẽ, nhưng giây tiếp theo trước mặt anh lại xẹt qua một cái bóng – có người lao ra khỏi chỗ rẽ đâm sầm vào anh.

Khương Mặc không né kịp nên bị đâm cho lùi về sau mấy bước. Anh còn đang ôm vai hít hà thì người trước mặt đã sụi người ngã dúi vào anh…

Khương Mặc nhanh chóng đỡ vai đối phương nhìn kỹ vào.

Ái chà?

Mặt người này đỏ bừng còn lấm tấm bọt nước, mắt cũng ươn ướt, có lẽ là vừa rửa mặt xong. Cậu này đứng thẳng người lại lui về sau hai bước, miệng lẩm bẩm có vẻ như là xin lỗi rồi lại bắt đầu cắm đầu đi về phía trước.

Khương Mặc rất rành mấy con ma men, nhìn thôi là biết người này đã say bảy tám phần, say đến mê muội.

Mèo đứng ở cửa toilet không chạy nữa. Khương Mặc bước nhanh lên ôm mèo lại, sau đó vội vàng đi về phía người kia gọi: “Này!”

Không phản ứng. 

Khương Mặc chỉ có thể bước nhanh theo sau vỗ vai cậu: “Thẩm Triều Văn!”

Lần này phản ứng rồi.

Thẩm Triều Văn ngây ngốc nhìn anh hồi lâu mới lắp bắp gọi: “Anh… anh Khương Mặc.”

Được rồi, vẫn còn nhận ra mình. Khương Mặc gật đầu đỡ vai cậu trai: “Say rồi à?”

Say? Thẩm Triều Văn thật sự không biết thế này có được gọi là say hay không. Cậu rất choáng đầu nhưng vẫn còn ý thức, chỉ là cảm thấy cả thế giới trước mặt đều đang lung lay, rất khó chịu.

Sao lại không nói gì. Khương Mặc nhíu mày cúi đầu nhìn cậu trai, “Sao rồi? Muốn ói không?”

Gương mặt kia gần hơn.

Cách anh nhìn người khác rất đặc biệt, rất nghiêm túc, không giống chỉ đơn thuần là ‘nhìn’, ánh mắt ấy rất sâu rất sâu, trong mắt của một người đang say, ánh mắt đó làm người ta choáng váng không cách nào cưỡng lại được.

Giống như hớp hồn.

Sau khi đối diện với anh mấy giây, Thẩm Triều Văn hoàn toàn ngất ra đó. Cậu đi thẳng vào trạng thái rã rời, quên hết mọi chuyện đã xảy ra sau khi bước vào quán.

Trương Tử Dịch vác Chu Phi đang say bất tỉnh đứng trước quầy tính tiền, sau đó được cô chủ xinh đẹp cho biết tiền đã được trả. Khi cậu chàng còn đang mê man có phải là Thẩm Triều Văn đã trả hay không thì sau lưng có người gọi, bạn học.

Cậu chàng quay lại, trông thấy Thẩm Triều Văn nằm liệt bất tỉnh trên vai anh trai trước mặt.

Một tay Trương Tử Dịch rinh Chu Phi, một tay quải ba cái cặp thực sự không còn tay để đón Thẩm Triều Văn nữa. Khương Mặc cười cười với cậu chàng: “Không sao, để tôi đỡ.”

Trương Tử Dịch vội nói: “Thật ngại quá, tôi ra ngoài bắt taxi đưa cậu ấy đi, làm phiền anh…”

Cậu chàng còn chưa nói xong, Thẩm Triều Văn đã đột ngột ngồi phịch xuống đất, đưa tay ôm chặt lấy chân Khương Mặc…

Có người không uống rượu thì không sao, nhưng uống vào rồi sẽ làm những chuyện không phù hợp với hình tượng ngày thường của mình.

Trương Tử Dịch giật thót, vứt cặp đi kéo người. Nhưng nói gì Thẩm Triều Văn cũng không chịu buông tay, Trương Tử Dịch đụng vào cậu, cậu còn dùng dằng nói người ta đừng đụng mình, tránh ra.

Khương Mặc ôm mèo dở khóc dở cười, anh bị một màn này của Thẩm Triều Văn chọc cho vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Sophia và Đường Lý thấy thế cũng nháo nhào qua đây hóng hớt, hai người lấy điện thoại ra chụp điên cuồng, cười trên nỗi đau của người khác.

Đường Lý cười ha há: “Lần đầu tiên thấy ông nhặt người nha anh Mặc.”

Khương Mặc bất đắc dĩ: “Đây là em tôi.”

Sophia cười sửa lại: “Không phải em, là đồ nhắm!”

Đường Lý tò mò: “Đồ nhắm gì?”

“Thì em đẹp trai ngày đó đến quán…”

Hai người bắt đầu hớn hở tám chuyện, còn Khương Mặc thì ôm một đầu phiền muộn, bốn mắt bất đắc dĩ nhìn nhau với Trương Tử Dịch.

Nếu còn day dưa nữa thì sẽ về ký túc xá trễ, khi báo danh với nhân viên phụ đạo còn có thể bị trừ điểm. Trương Tử Dịch vội đến đổ mồ hôi, liều mạng kéo Thẩm Triều Văn dậy, nhưng tệ nhất chính là kéo sao cũng không kéo được, Thẩm Triều Văn vẫn ôm cứng lấy chân Khương Mặc, ôm chặt cứng, nói gì cũng không chịu buông ra.

Cứ giằng co mãi thế cuối cùng Khương Mặc không chịu được nữa, nói với Trương Tử Dịch: “Để cậu ấy ở lại với tôi cũng được, về ngủ với tôi.”

Nói xong Khương Mặc kiên nhẫn giải thích với cậu chàng một lát về quan hệ của mình và Thẩm Triều Văn là như thế nào, giải thích xong nhưng Trương Tử Dịch vẫn thấy lo lắng, Khương Mặc thầm nghĩ rồi lấy thẻ trường từ trong túi mình ra, đưa cho Trương Tử Dịch.

“Ngày mai tôi đưa cậu ấy về, trả cậu ấy lại để đổi thẻ cơm của tôi về, cậu thấy sao?” Anh ngừng rồi nói tiếp, “Lấy căn cước của tôi cũng được, tôi thật sự không phải là người xấu, sẽ không bán Thẩm Triều Văn đi đâu.”

Trương Tử Dịch nhận tấm thẻ kia nhìn lấy. Là thẻ cơ sở cùng trường của họ, họ tên: Khương Mặc, khoa: Triết học, là đàn anh lớn hơn họ mấy năm.

Dù vậy nhưng Trương Tử Dịch vẫn có còn chút do dự.

Nhưng cứ nì nài như thế cũng không phải cách, Khương Mặc lười cù cưa với cậu chàng, trực tiếp yêu cầu Sophia đưa Trương Tử Dịch ra ngoài đón xe, còn anh thì xử lý cái tên Thẩm Triều Văn say sưa này.

Đường Lý không nhịn được cười anh: “Hôm nay ai đó vừa mèo vừa người, cũng linh quá đó nha.”

Khương Mặc lôi trang sức dưới chân mình đi hai bước, cười mắng: “Còn ngây ra đó làm gì, mau tới giúp đi!”

Ba người cùng giúp mới lôi Thẩm Triều Văn dậy được.

Cuối cùng vẫn là Đường Lý giúp anh đưa Thẩm Triều Văn về nhà, tuy chỉ đưa đến cửa đã chuồn mất bóng, thậm chí hâm dọa cũng không chịu giúp anh đưa người lên đến phòng mình.

Nhà của anh là một ngôi nhà ba tầng kiểu cũ, có cửa sổ, có ban công có mái che và một vườn hoa nhỏ, là kiến trúc hiện đại của thế kỷ trước, nhà cổ, là của hồi môn của mẹ anh.

Vào nhà, Khương Mặc ném mèo vào sân, bắt đầu cõng Thẩm Triều Văn trên lưng khó khăn leo cầu thang.

Trên đường đi chửi trời chửi đất chửi mình không biết bao nhiêu lần vì lo chuyện không đâu… dù sao bình thường toàn là anh uống say có người đưa về, còn cõng người về nhà ngủ thật đúng là lần đầu tiên.

Thôi. Khương Mặc an ủi mình, coi như là làm việc thiện tích đức, dù sao việc nặng trên đời vẫn phải có người đứng ra gánh vác.

Vất vả lắm mới vác được người lên tới lầu ba, vào phòng, Khương Mặc ném người lên giường… ném xong mới thấy không ổn, sao có thể mặc đồ bẩn lên giường được chứ! Không ổn, cực kỳ không ổn.

Khương Mặc hành động ngay lập tức, xoẹt xoẹt lột Thẩm Triều Văn chỉ còn mỗi quần lót, xong xuôi rồi nhét người vào chăn.

Làm xong mọi chuyện anh mệt đến vã mồ hôi, kiệt sức đi tắm rửa.

Tắm xong, Khương Mặc nhìn Thẩm Triều Văn đang ngáy o o trên giường mình, anh thầm nghĩ mình có nên qua phòng cho khách để ngủ không.

Nhưng anh không biết vỏ chăn ga sạch trong nhà để ở đâu, cho dù có tìm được lại phải đi dọn hết nửa ngày…

Ngủ sô pha? Trong lòng Khương Mặc cực kỳ không vui, dựa vào đâu chứ.

Ngủ chung, chấp nhận một chút?

Không thích, nhưng hôm nay thật sự quá mệt.

Thế là Khương Mặc chỉ đành nén giận chui vào trong chăn, ngủ ở rìa ngoài mình không quá thích.

Cũng may người bên cạnh rất yên tĩnh, uống say quậy mệt thì ngoan ngoãn ngủ, không ngáy không đá, không tính là quá làm phiền người khác.

Anh cho rằng mình sẽ lăn qua lăn lại khó ngủ, nhưng ngờ đâu anh lại có thể ngủ rất ngon, còn mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.

Vai chính là con mèo kia — Mèo ria mép nhảy lên nhảy xuống trong quán của Sophia, làm đổ từng ly rượu, giẫm lên bánh muffin, pizza trong mâm, đuôi quét qua những cánh hoa diên vĩ trong chiếc bình trên bàn, nhảy qua cửa. Ngoài cửa là một thế giới khác, cảnh tượng biến ảo không ngừng, tuyết lớn, lửa lớn, mưa to, đó là một hành trình dài đằng đẵng cần đi, con mèo nhỏ ấy cứ chạy về phía trước, chạy về phía trước…

“Khương Mặc – Tiểu Mặc!!”

Giấc mơ đột ngột kết thúc.

“Khương Mặc!!! Có phải là con mang mèo về không?” Quý bà Mai Tình gõ cửa ầm ầm, “Tối qua nó ngủ trên khăn choàng lụa của mẹ!!”

Khương Mặc xoa tóc mở mắt ra.

Đầu tiên là thấy Thẩm Triều Văn đang trần người. Ừm, chẳng qua cậu trai cũng bị quý bà Mai Tình đánh thức.

Sau khi đối mặt với nhau hai giây, Thẩm Triều Văn đưa mắt về lại người mình.

Sau khi nhận ra mình không mặc quần áo, cậu mở to mắt hoảng sợ, ngây ngơ, chết lặng.

Khương Mặc còn buồn ngủ trừng mắt nhìn Thẩm Triều Văn: “Vẻ mặt của cậu là sao! Làm như ai chà đạp cậu không bằng.”

Thẩm Triều Văn ôm đầu như bị sét đánh: “Em… quần áo em đâu?”

Khương Mặc nói đầy đương nhiên: “Anh cởi cho cậu đó.”

Mặt Thẩm Triều Văn tái mét: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thật kinh khủng, cậu không nhớ được gì hết.

“Còn có thể xảy ra chuyện gì? Tối qua cậu say, lúc đụng phải anh bên ngoài toilet đã say khướt ôm chân anh không buông! Bạn của cậu kéo cậu thế nào cũng không đi, anh còn biết làm sao nữa, chỉ có thể mở lòng từ bi nhặt cậu về nhà…”

Thẩm Triều Văn không chấp nhận hiện thực ngắt lời anh ngay lập tức: “… Không thể nào.”

Khương Mặc nheo mắt liếc mắt nhìn Thẩm Triều Văn tóc tai bù xù, bắt đầu pha một thùng thuốc nổ: “Sao lại không thể nào? Ôm đùi anh thì thôi, cậu còn ôm cây khóc la khóc lóc! Khóc xong thì nôn, vừa nôn vừa khóc! Mắc cỡ chết mất!”

Thẩm Triều Văn: “… Không thể nào!”

“Không thể? Vậy sao cậu lại ở trên giường anh?”

Thẩm Triều Văn vẫn lặp lại câu kia: “… Không thể nào.”

Khương Mặc bực mình: “Bạn anh chụp hình cậu say xỉn ôm đùi anh này, cậu muốn xem chứng cứ không?”

Chứng cứ??

Thẩm Triều Văn im lặng.

Người bên ngoài còn đang liều mạng gõ cửa, “Tiểu Mặc, con mau dậy đuổi mèo ra ngoài…”

Khương Mặc chỉ có thể lên tiếng: “Mẹ! Đừng gõ nữa! Con còn đang ngủ!” Nói xong anh đạp Thẩm Triều Văn còn đang ngơ người, “Đi tắm nhanh lên, thúi quá đi.”

Thẩm Triều Văn say sưa chưa tỉnh, tinh thần hoảng hốt… đau muốn nổ đầu, cứ thế tỉnh tỉnh mê mê bị Khương Mặc đạp một cú rơi vào trong thế giới của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc