CHẾT ĐI CHẾT LẠI (TỬ LAI TỬ KHỨ)

Đêm nay Lư Nham ngủ không yên, vẫn cứ mơ mơ màng màng, vừa mơ mấy giấc mơ hỗn loạn lung tung, vừa có thể nghe rõ ràng âm thanh tan cuộc của chợ đêm dưới tầng.

Nửa đêm, mấy người uống say vừa đi vừa hát trên con đường nhỏ, hắn thậm chí còn nghe thấy cả tiếng bước chân lảo đảo của bọn họ.

Thế này thì còn ngủ cái con khỉ! Lư Nham thở dài trong mơ, nhưng giấc mơ vẫn tiếp tục.

Hắn tập trung chìm vào cảnh trong mơ, có điều, giấc mơ hôm nay không có ý nghĩa gì, là cảnh tượng lúc còn nhỏ ở trại trẻ mồ côi.

Lúc hắn vẫn tên là Phúc Nhị Oa, ngày bị xách ra bên ngoài tường vây của trại trẻ mồ côi phạt đứng.

Hắn cào tường muốn bò trở về, một cô gái xinh đẹp đi tới nắm lấy cổ áo hắn giật xuống dưới, mặt lạnh hỏi: “Nhóc tên là gì?”

Đến tận bây giờ, hắn vẫn không biết mình rốt cuộc bất mãn với cái tên Phúc Nhị Oa này tới nhường nào, mà chỉ nghe một câu của Quan Ninh, nhóc đi theo chị đi, chị sửa lại tên cho nhóc, hắn đã không buồn quay đầu lại mà đi theo Quan Ninh.

Có điều, nếu như lúc ấy hắn biết Quan Ninh sẽ sửa tên hắn thành Phúc Tam Cẩu, có đánh chết hắn cũng sẽ không đi theo Quan Ninh.

Đến cùng là làm sao mà đổi thành tên Lư Nham này…

Lư Nham mở mắt trừng trừng, nhìn di động bên gối, còn nửa tiếng nữa, bà cụ nhà đối diện sẽ mở miệng, hắn lười biếng duỗi thắt lưng.

Lấy được cái tên Lư Nham này cũng không dễ, đây là hắn dùng tính mạng đổi lấy với Quan Ninh.

Quan Ninh nói, trước trời tối ngày mai nếu như mày đi ra được khỏi cánh rừng này, chị cho mày cái tên mới.

Sau đó hắn ra được, Quan Nhìn nhìn hắn, chép miệng vào cái, nói rằng Tam Cẩu, không nhìn ra được, mày cũng cứng đấy.

Về sau hắn tên là Lư Nham.

Bà cụ bắt đầu mắng sáng, Lư Nham chậm rề rề dậy xuống giường.

Quỷ chết đói Vương Việt đi một đêm vẫn chưa về, Lư Nham vừa đánh răng vừa thở dài, vì ăn một miếng, lăn lộn cả đêm cũng chưa tìm được dụng cụ để ăn, làm quỷ cũng vất vả thật.

Rửa mặt xong, cửa bị gõ vang, Lư Nham lau mặt đi ra phòng khách, biết gõ cửa, tìm được rồi?

Liếc qua mắt mèo nhìn ra ngoài, Hứa Dung đang đứng bên ngoài cửa, vén tóc trước mắt mèo.

Lư Nham trở lại bên cạnh bàn, cầm ví tiền đi qua mở cửa ra.

Hứa Dung hạ tay xuống, hơi xấu hổ nhìn Lư Nham đang dựa vào khung cửa: “Mới vừa dậy à?”

“Không, dậy một lúc rồi…” Lư Nham đếm một tập tiền ra từ trong ví, đang định đưa qua, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh đầu Hứa Dung thò ra một khuôn mặt, tay hắn run lên, cứ thế ném tiền lên tay Hưa Dung.

“Lư Nham!” Hứa Dung nhíu mày, “Tôi đến hỏi mượn tiền anh, không phải xin không, đến mức phải có thái độ thế à!”

“…Tôi tự nhiên bị đau dạ dày.” Lư Nham chỉ đành phải cười với cô nàng, cắn răng nhịn không hỏi Vương Việt không biết ở đâu cũng không biết có đại gia hay không.

“Ơ, sao lại đau dạ dày?” Hứa Dung vừa nghe thì dán lại trước người hắn, duỗi tay muốn sờ lên bụng hắn.

“Tôi ngủ một lúc,” Lư Nham nhanh chóng chặn tay Hứa Dung lại, đóng cửa lại.

“Đau chết anh đi!” Hứa Dung ở ngoài nói một câu.

Lư Nham ngồi lên sofa, nghe tiếng bước chân Hứa Dung biến mất, mới nhìn sang Vương Việt đứng bên cạnh cửa, nói một câu: “Cậu có còn cách lên sân khấu nào bình thường hơn không?”

“Tôi đến trước, là cô ấy tự nhiên chen ngang trước tôi.” Vương Việt cũng rất bực bội, cả đêm không tìm được thân thể thích hợp lại còn làm cho Lư Nham sợ.

“Cậu…” Lư Nham nhìn cậu mặt mày buồn khổ, chuyển đề tài, “Tìm cả đêm?”

Hỏi xong, hắn cảm thấy vấn đề này còn đáng buồn hơn cả vào cửa bị người ta chen hàng…

“Ừ,” Vương Việt cúi đầu, giọng nhỏ đi, “Tìm cả đêm, tìm đến mức tôi sắp không muốn ăn nữa rồi mà vẫn không tìm được.”

“Đâu ra nhiều người sắp chết như thế,” Lư Nham thở dài, “Chỉ một con đường cho cậu, đi bệnh viện.”

“Hả?” Vương Việt nhìn hắn, rồi nhíu mày thật nhanh, “Không, tôi sợ bệnh viện.”

“Cậu chắc phải gặp được người sắp chết, mới có thân thể thích hợp được,” Lư Nham châm điếu thuốc, sợ bệnh viện, WC là tổ chức nghiên cứu y học? Hắn rít điếu thuốc, “Không phải là bởi vì cậu dùng thân thể nên mới chết, mà là vì sắp chết…”

“Tôi đã nói không phải tôi giết rồi mà!” Vương Việt hô lên một câu, như thể thở phào nhẹ nhõm, “Tôi đã nói không phải tôi giết!”

“Tôi cũng chỉ đoán thế thôi,” Lư Nham ngậm thuốc, thời gian này, hắn hẳn là nên ăn sáng, nhưng có Vương Việt ở đây, hắn lại không biết giờ có được phép ăn hay không.

“Chính là như vậy, không cần đoán cũng là như vậy!” Vương Việt nói rất đinh ninh.

“Ừ,” Lư Nham gật đầu, hơi do dự, “Giờ cậu không muốn ăn nữa à?”

“Không muốn,” Vương Việt trông hơi ủ rũ, “Anh muốn ăn à?”

“Tôi vẫn chưa nghĩ ra,” Lư Nham gạt gạt tàn thuốc, “Nếu cậu không ngại, thì tôi nấu bát mì.”

“Mì? Là mì cay hôm đó nấu à?” Hai mắt Vương Việt trợn lên rất tròn.

Lư Nham không nói nữa.

“Thôi,” Vương Việt xoay người, đi thật nhanh ra cửa, “Anh ăn trước đi, tôi ra ngoài chơi một lúc.”

Không chờ cho Lư Nham nói tiếp, Vương Việt đã biến mất khỏi cửa như một làn khói.

Hắn thở dài, đứng lên đi vào nhà bếp.

Bởi vì lo lắng Vương Việt tự nhiên chơi chán rồi quay về,  hắn cầm dao cắt nhanh ít thịt và ớt cay, đã lâu lắm rồi hắn không dùng dao như vậy.

Có điều, để bảo đảm hương vị, hắn vẫn kiên trì nhanh chóng làm nước sốt, múc mì ra khỏi nồi xong thì rưới lên trên.

Lúc lấy đũa, cửa bị gõ vang.

“Ai.” Lư Nham lên tiếng, đi ra phòng khách, thời gian này đáng lẽ ra không nên có ai đến tìm hắn mới phải.

Người gõ cửa không trả lời, chỉ là tiếp tục gõ liên tục.

Lư Nham đi tới cạnh cửa, đang muốn nhìn từ mắt mèo ra ngoài, ngoài cửa có một giọng nói xa lạ nhỏ giọng nói một câu: “Vương Việt.”

Lư Nham giật mình mở cửa ra, một chàng trai trẻ tuổi đứng ngoài cửa, vừa mở cửa ra đã cắm đầu chen vào trong.

“Ai đây?” Lư Nham không hiểu được tình huống ra sao, bình thường Vương Việt dùng thân thể người khác, hắn sẽ nghe thấy giọng của Vương Việt, vì thế, hắn hơi nhường đường, giơ tay nắm lên cổ người này, ngón cái ấn vào bên gáy người này.

“Tôi đây, Vương Việt!” Người này hơi sốt ruột, “Nhanh lên, nấu xong mì chưa?”

“…Trong bếp.” Lư Nham thả tay ra, biết hắn đang nấu mì thì chỉ có Vương Việt.

Chỉ là, hắn không ngờ được Vương Việt cả một đêm không tìm thấy thân thể thích hợp, lại có thể trong thời gian nấu một bát mì dùng thân thể người khác về tới trước mặt hắn.

Sức hấp dẫn của một bát mì lại có thể mạnh mẽ tới vậy!

Vương Việt không buồn nhiều lời nữa, lao vào bếp, gắp một đũa mì ăn.

Vừa mới bỏ mì vào miệng, cậu đã phun hết ra, che miệng hô một tiếng: “A!”

“Nóng à? Mới múc ra khỏi nồi.” Lư Nham bất đắc dĩ dựa vào khung cửa nhà bếp.

“Không sao, thổi thổi là được…” Vương Việt lại gắp thêm một đũa nữa, phồng má thổi vài cái, bỏ vào miệng, kêu không rõ, “Ăn phải ớt cay… Ngon…”

Ăn xong một miếng mì, cậu đột nhiên ném đũa xuống, quay đầu chạy ra khỏi phòng bếp, xuyên qua phòng khách chạy ra khỏi cửa, lúc chạy ngang qua Lư Nham còn rất tự nhiên vỗ một cái lên mông hắn, sau đó mở cửa lao ra ngoài như cơn gió.

“Cậu… làm gì thế?” Lư Nham nghe thấy tiếng bước chân chạy từ hành lang xuống dưới tầng, đi tới bên cạnh cửa sổ.

Vén một góc rèm ra, hắn thấy người trẻ tuổi kia chạy ra ngoài hành lang, đứng ven đường, vài giây sau, một cái bóng bắn vèo ra từ phía sau người đó.

Sở dĩ trong đầu hắn hiện lên chữ “bắn”, là bởi vì Vương Việt thật sự ngã ra khỏi người này.

Sau khi Vương Việt rời đi, người nọ dường như hơi mê man, ngây người đứng ven đường, rồi xoay người bỏ đi.

“Ăn ngon lắm,” Vương Việt vào cửa, đứng trong phòng khách, “Ớt cay cay thật…”

Lư Nham dường như đã hiểu được Vương Việt làm sao, đi vào bếp bưng mì ra, “Người vừa nãy không phải thân thể thích hợp cho cậu dùng đúng không?”

“Ừ,” Vương Việt khoanh tay ngồi xổm xuống bàn uống nước, “Khó chịu chết đi được.”

Lư Nham nhìn mì trong bát, không biết nên ăn thế nào, trên sợi mì còn có thể nhìn thấy vết mì bị cắn rất gọn gàng: “Sau này cậu đừng làm thế, ngộ nhỡ người ta tỉnh lại trong nhà tôi thì thế nào?”

“Anh không phải là sát thủ à?” Vương Việt nói.

“Cho nên cậu kéo một người tới nhà tôi, ăn một miếng mì, sau đó tôi giết người ta?” Lư Nham cầm đũa, chậm rãi khều chỗ mì bị cắn vào ra, “Cậu còn ác hơn cả tôi nữa, cậu là giám đốc an ninh ở WC đấy à?”

“Sao lại gắp ra thế? Phí!” Vương Việt trông rất suy yếu, nhưng vẫn chỉ vào mì bị Lư Nham lấy ra, hỏi một câu.

“Bởi vì bị cắn vào rồi.” Lư Nham lấy mì ra rồi thì cúi đầu chậm rãi ăn, “Tôi còn tính là dễ ăn đấy, chỉ cần cậu vừa ăn vừa nhè còn cắn một nửa miếng, đổi thành người khác đã không ăn cả bát mì này rồi.”

“Anh chê tôi bẩn à?” Vương Việt vẫn nhìn chỗ mì bị gắp ra kia, “Tôi không bẩn, ngày nào tôi cũng tắm gội đánh răng mà, chết rồi mới không tắm nữa.”

“Không chê cậu,” Lư Nham hơi bất đắc dĩ, “Người vừa nãy cũng không phải cậu, ai biết sáng đã đánh răng chưa, có ăn tỏi không…”

“Vậy nếu tôi cắn rồi thì anh có ăn à?” Tâm trạng Vương Việt thay đổi rất nhanh, lập tức vui vẻ lại gần người hắn.

“Ăn thì ăn,” Lư Nham liếc mắt nhìn cậu, “Cậu có thể để tôi yên ổn ăn hết bát mì này không? Đang ăn mà cứ nói chuyện dễ bị sặc.”

“Được.” Vương Việt không nói nữa, im lặng co lại dưới sàn nhà bên cạnh chân hắn, như nhập định.

Lư Nham ăn xong mì, rửa sạch bát, Vương Việt vẫn đang cuộn tròn ở đó bất động, hắn đi qua khom lưng xuống nhìn, hai mắt Vương Việt vô định, không khác trạng thái nghỉ ngơi trước đó có nói lắm.

Chắc là bôn ba một đêm quá mệt mỏi, ăn một miếng mì đã thấy mỹ mãn như đi vào cõi thần tiên tứ hải.

Hắn không gọi Vương Việt, bật máy tính lên.

WC là tên một viện nghiên cứu nghe không đáng tin cho lắm, nhưng viện nghiên cứu thì vẫn có khả năng tồn tại, không tên là WC, có khi lại tên là WOW cũng nên.

Lư Nham tập trung tinh thần, bắt đầu tìm từng tin tức một, bởi vì không có mục tiêu rõ ràng, cho nên tất cả tin tức liên quan tới các tổ chức nghiên cứu khoa học, hắn đều không bỏ qua.

Cái gì mà viện nghiên cứu sinh lý học tiết lộ cơ chế nhận dạng cụ thể của DNA bị methyl hóa, trung tâm sinh thái nào đó đạt được tiến bộ trong nghiên cứu về mối nguy của nano bạc đối với tình trạng môi trường, còn có cái gì mà vườn thực vật nào đó tiết lộ MYB82 điều chỉnh sự phát triển của cấu trúc lông…

Lư Nham là một người kiên nhẫn, đây là một trong những nội dung hắn được huấn luyện.

“Biết sói có thể theo dõi con mồi bao lâu không? Chúng nó có thể chờ cơ hội trên tuyết bất động bao lâu không?” Quan Ninh nói.

“Chúng nó có khi nào chờ được nửa thì đã chết đói rồi không.” Lư Nham nói.

“Không biết,” Quan Ninh trả lời thành thật, “Nhưng nếu mày đợi không được thì chắc chắn phải chết.”

Lư Nham lúc đó vẫn có sợi hãi rất sâu sắc với cái chết, hắn không muốn chết, nên hắn lựa chọn kiên nhẫn chờ.

Phi vụ lớn làm S nổi tiếng kia, S đợi bảy tháng, vào lúc mọi người cho rằng S đã thất bại, chết ở một xó nào đó không ai biết hóa thành một đống xương vụn trắng, nhân vật mục tiêu ở trong căn nhà được bảo vệ nghiêm mật, bị bắn một phát mất mạng trong lúc đang tắm.

Lư Nham rong ruổi giữa đủ loại tin tức nghiên cứu khoa học, bỏ qua cả giờ cơm trưa, điện thoại đổ chuông, là Thẩm Nam.

Lư Nham biết Thẩm Nam sẽ gọi cho hắn, lão Tứ không hiểu sao lại chết, Thẩm Nam không thể nào thờ ơ được.

Lão Tứ là một sát thủ, có thâm niên, là loại có tiền còn biết phô trương.

“Dậy rồi à?” Lư Nham nghe điện thoại.

“Không ngủ, tôi tìm hiểu một chút,” Thẩm Nam hơi dừng lại, “Không tìm hiểu ra cái quái gì cả.”

Lư Nham cười: “Có thể để anh dễ dàng điều tra ra được còn có thể là lão Tứ sao.”

“Gã không phải người đầu tiên,” Thẩm Nam không cười, giọng rất nghiêm túc, “Cũng không phải người cuối cùng.”

“Anh lo lắng đến lượt tôi à?” Lư Nham quay đầu lại nhìn Vương Việt vẫn đang cuộn tròn dưới sàn nhà.

“Phải,” Thẩm Nam nói rất thẳng thắn, “Giờ anh có năng lực tự bảo vệ mình không?”

“Chắc là có,” Lư Nham ngửa đầu ra ghế, nhìn lên trần nhà, “Kỹ năng cơ bản như chạy trốn thì vẫn phải có.”

“Băng ghi hình kia, tôi xem lại, tối anh lại đây tôi nói tỉ mỉ với anh.” Thẩm Nam nói xong thì dập điện thoại.

Lư Nham đứng dậy đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ, đây là nơi hắn suy nghĩ sự đời.

Hắn nằm lên ghế tập tạ, chậm rãi nâng tạ lên, thả, nâng lên, điều chỉnh hô hấp, chú ý cơ bắp…

Băng ghi hình Thẩm Nam nói, chính là camera giám sát hôm hắn làm nhiệm vụ.

Hắn nhớ rõ mình đi nơi nào, thời gian, địa điểm, đều nhớ rõ, lại chẳng hề có ấn tượng gì với những thứ đã trải qua.

Trước lúc tới địa điểm, hắn sẽ không cố ý tránh camera giám sát, nhưng tất cả camera giám sát nên quay được hoặc không nên quay được hắn, đều không có hắn, mọi chứng cứ đều thể hiện rằng ngày đó hắn căn bản không hề xuất hiện ở nơi hắn cho rằng mình là có xuất hiện.

Đây là một chuyện kì quái, Lư Nham tin tưởng vào kí ức của mình, theo lí thì hắn không thể nào nhớ nhầm được ngay cả một nơi mình muốn đi.

Nhưng camera giám sát chính là manh mối duy nhất hắn có, nếu như không có đột phá ở đây, vậy thì những nơi khác cũng không thể nào tính đến.

Trong đầu Lư Nham có vô số thắc mắc, nhưng lại không hề có một con đường liên hệ những thắc mắc ấy lại với nhau.

Hắn nâng tạ hết lần này tới lần khác, xuất thần nhìn lên trần nhà.

Việc là Quan Ninh giao cho, Quan Ninh có tư liệu của đối tượng hắn sẽ ra tay, nhưng Quan Ninh sẽ không nói.

Quan Ninh là người thế nào, Lư Nham rất rõ ràng, cẩn thận, miệng kín như bưng, lạnh lùng lên, có quỳ trước mặt bà ấy nói rằng em là do chị nuôi lớn sao chị có thể nhẫn tâm nhìn em mê man trong mưa trong gió, bà ấy cũng sẽ không liếc dù chỉ một lần.

Lư Nham, mày rốt cuộc bị làm sao?

“Lư Nham! Anh ở đâu?” Vương Việt ngoài phòng khách gọi hắn một tiếng.

Lư Nham đang nâng tạ lên, nhanh chóng nhịn thở, thả tạ xuống giá, nhìn thấy đồng hồ treo tường đã hiện tới giờ cơm chiều.

“Phòng bên này.” Hắn lên tiếng.

“Anh ngủ rồi à?” Vương Việt đi tới bên cạnh hắn.

“Không,” Lư Nham đứng lên, cử động tay và thắt lưng, “Nghĩ ngợi chuyện này.”

“Anh không ăn trưa à?” Vương Việt hỏi, lại gần trước mặt hắn, nhìn, “Đói không?”

“Không đói,” Lư Nham hơi do dự, “Không phải là cậu đói đấy chứ?”

“Không, tôi sẽ không đói, tôi không có cảm giác gì cả.” Vương Việt cười.

“Tối nay cậu có chỗ nào để đi không? Tối nay tôi phải bày quán, không có thời gian nói chuyện với cậu.” Lư Nham đi vào bếp, nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ đông.

“Tôi xem được không? Tôi không mở miệng.” Vương Việt đi theo sau hắn.

“Cậu mà không mở miệng ra tôi gặm nguyên cả thùng cánh gà sống này,” Lư Nham nhìn cậu, “Nói lắm.”

Tuy Lư Nham hoàn toàn không tin Vương Việt có thể giữ im lặng, nhưng chạm không chạm được sờ không sờ tới, Vương Việt vẫn luôn yên tĩnh chuyển động qua lại theo hắn, hắn cũng chỉ có thể cam chịu.

7 giờ tối, phố Văn Viễn bắt đầu dần thức tỉnh lại dưới sự chỉ dẫn của đèn đường, phát ra đủ loại âm thanh ồn ào, Lư Nham chuẩn bị xong đồ đạc trên quầy, đứng sau giá nướng, chậm rãi nướng thịt.

Vương Việt rõ ràng rất tò mò, mặt đã sắp chôn vào trong than, lẫn vào trong đám khói màu xanh chẳng phân biệt được đâu là đâu.

“Ông chủ, cho hai phần cơm rang trứng.” Gần tám giờ, có một cặp trai gái tới quầy.

“Chờ một lúc,” Lư Nham nhanh nhẹn bắt đầu rang cơm trên bếp than bên cạnh.

“Chắc là ngon lắm,” Vương Việt ở sau lưng nhìn một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được, nhỏ giọng nói một câu.

“Tàm tạm.” Lư Nham hạ giọng trả lời.

“Cơm rang, mì xào, phở xào…” Vương Việt tiếp tục nhỏ giọng lải nhải, “Đều là xào như thế đúng không?”

“Ừ,” Lư Nham trả lời, không tiếp tục nghe Vương Việt vẫn còn đang lải nhải tên món ăn, đổ cơm rang ra rồi đưa tới bàn.

Sau tám giờ, người bắt đầu ngày càng đông, Vương Việt lùi lại đứng bên đường, Lư Nham thi thoảng bớt thì giờ liếc mắt một cái, lần nào cũng có thể nhìn thấy hai mắt rất sáng của Vương Việt.

Lúc Lư Nham rắc thì là, tự nhiên đíp một phen, trước lúc gặp phải mình, Vương Việt là thế nào?

Cũng cứ đứng cô đơn bên cạnh người khác như vậy sao?

“Ông chủ, nướng hộ chỗ này đi,” Có người đứng trước giá nướng, đưa qua một rổ xiên nướng đã chọn xong, “Không cần cay.”

“Được, ngồi chờ đi.” Lư Nham liếc mắt nhìn người này, phát hiện người này là tới một mình.

Giờ này, rất hiếm thấy người tới ăn xiên nướng một mình, Lư Nham lại liếc mắt nhìn gã một cái, nhạy cảm với nguy hiểm làm hắn khom lưng chuyển một con dao găm phía dưới giá nướng một tầng, qua một nơi tiện tay sờ tới được.
Tác giả có lời muốn nói: Nào, hôm nay chúng ta tâm sự.

Ngộ nhìn thấy có nhiều em gái rối rắm vào “bí ẩn” không tự thoát ra được, thật ra ngộ không muốn nói đâu, nhưng mọi người nghĩ nhiều quá, một khi não động quá lớn, một câu chuyện nhẹ nhàng rõ ràng lại trở nên khó hiểu, mọi người ngẫm lại xem, tác giả có IQ viết ra được tình tiết phức tạp như dị sao? Tuy tác giả rất cao lãnh, nhưng trong chuyện này, vẫn phải đối mặt với hiện thực, đó chính là, thật sự không viết ra được.

Cho nên ngộ nói với mọi người, mọi chi tiết mọi người đã đọc, thật ra đều chỉ về một đáp án, nhưng mà ngộ không nói rõ được, nói ra thì gần như lộ hết luôn, nhưng ngộ có thể nói chuyện này, nhiều người đã đoán ra được, thậm chí có em gái còn đoán được gần hết phần sau rồi, ngộ hết sức nghi ngờ không biết có phải em gái đi dạo sâu trong đầu ngộ một vòng rồi không!

Rồi, tâm sự kết thúc, ngày mai nghỉ ngơi, thứ bảy tiếp tục. Nhưng bởi vì chủ nhật không có thời gian gõ, cho nên chủ nhật ngừng, thứ hai thứ ba tiếp tục.

Ngộ yêu các em, giống như 37 yêu Lư Nham

Bình luận

Truyện đang đọc