CHẾT ĐI CHẾT LẠI (TỬ LAI TỬ KHỨ)

Lư Nham cảm thấy mình có lẽ đã nghe nhầm, thả chén trà xuống nhìn chằm chằm vào Vương Việt, “Cậu nói cái gì?”

“Làm tình,” Vương Việt nhìn hắn, “Hai chúng ta làm…”

Lư Nham không nói gì, nhảy dựng lên khỏi sofa như thể bị thọc cho một dao, vào phòng ngủ, lục lọi bên trong.

“Làm sao thế?” Vương Việt đứng ngoài cửa phòng ngủ nhìn hắn.

“Cậu sợ cái này không?” Lư Nham móc được từ ngăn kéo dưới tủ quần áo ra một chuỗi hạt gỗ, giơ lên trước mắt cậu.

“Đây là… cái gì?”Vương Việt lại gần liếc mắt nhìn, “Phật châu?”

Đây là một chuỗi hạt gỗ đào, Lư Nham không nhớ lấy từ đâu ra, có điều Vương Việt rõ ràng không có cảm giác gì với thứ này, Lư Nham ném chuỗi hạt về lại ngăn kéo, rồi xoay người đi vào phòng bếp.

“Cậu sợ cái này không?” Lư Nham lấy từ trên bệ bếp lên một củ tỏi, đập nát, trong không khí nhanh chóng ngập mùi tỏi.

“Tỏi à?” Vương Việt nói một câu, vẫn rất bình tĩnh, “Không thích ăn.”

Tỏi cũng không dùng được, Lư Nham lập tức thất vọng vô cùng về mấy phương thức đuổi quỷ bí truyền từ tin vỉa hè, đang nghĩ ngợi xem có nên xuống dưới tầng gọi Hứa Dung lên thử cách bà bầu đuổi quỷ hay không, Vương Việt đột nhiên thở dài.

“Được rồi, tôi biết rồi, không vội,” Vương Việt lùi lại cửa, nửa người chìm vào cửa, “Đi đây.”

Không chờ cho Lư Nham nói, cậu đã biến mất phía sau cánh cửa.

Lư Nham đứng trong phòng khách một lúc, mở cửa nhìn ra bên ngoài, Vương Việt có vẻ cũng không ở trong hành lang, xem ra là đi thật rồi?

Không phải nói là không ra được à, giờ chớp mắt cái đã lại đi được rồi?

Hắn đóng cửa lại, trở về phòng ngủ, cởi sạch quần áo nằm lên giường.

Vừa khéo là giờ cơm trưa, mùi thức ăn từ tầng trên tầng dưới đều bay vào phòng, Lư Nham nhắm mắt lại, hôm nay hắn không cảm thấy đói, không có khẩu vị.

Hơi buồn ngủ, hắn định ngủ một lúc, có thời gian thì ngủ là thói quen của hắn, nhưng giờ nhắm mắt cả buổi hắn vẫn tỉnh táo.

Bất an, không thể nào thả lỏng được, bên cạnh có một “người” bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên tường làm hắn không biết phải làm sao, không biết lúc nào sẽ đột nhiên có một người đang nhìn mình, hắn chưa bao giờ được trải nghiệm loại áp lực này.

Sau khi Vương Việt nói ra hai chữ “làm tình”, hắn thậm chí làm ra rất nhiều liên tưởng, lúc ngủ, lúc tắm, hoặc là lúc… vào nhà vệ sinh.

Hắn thở dài, lấy điện thoại qua nhìn lịch, có nên đi thắp nén hương không nhỉ?

Lư Nham lăn qua lộn lại gần một tiếng, cuối cùng cũng ngủ được, cứ thế ngủ thẳng tới chiều, tiếng bà cụ nhà đối diện đứng trước cửa quát mắng ông cụ đánh thức hắn.

Hắn không mở mắt, giữ vững bất động theo thói quen, nghe xong tiếng động trong phòng, giờ mới chậm rãi rời giường, cầm tiền định ra ngoài ăn gì đó, còn phải về chuẩn bị đồ để tối bày quán.

Ra khỏi cửa, giọng bà cụ lập tức cao lên không ít, chấn động đến mức tai Lư Nham cũng ngứa ngáy.

“Tiểu Lư ra ngoài à!” Bà cụ chào hỏi, cũng không chờ cho Lư Nham đáp lại, đã quay đầu quát vào phòng, “Đã bảo ông đừng có đi cái đôi giày kia, ngã ra thì làm sao, kéo cái máy giặt nát kia ra đây! Vừa khéo nhờ Lư Nham mang đến phòng để đồ cũ luôn!”

“Để cháu đi lấy,” Lư Nham chạy nhanh vào nhà đối diện, lấy cái máy giặt ông cụ đang đẩy ra ngoài, “Mang xuống dưới tầng à?”

“Ừ, hỏng rồi, lấy xuống chờ nhặt đồng nát đến,” Bà cụ gật đầu, nhét quả quýt vào túi Lư Nham.

Máy giặt là kiểu rất cũ, lồng giặt đơn, nhưng thật ra không to, thế nhưng trên hành lang cải thảo nhà này bếp than nhà kia mà đi mỗi tay không thôi cũng vất vả, Lư Nham nửa vác nửa kéo cả buổi mới lôi được máy giặt xuống tầng.

Vừa tới cửa hành lang, hắn còn chưa đứng vững đã thấy Vương Việt đứng trong góc, tay run lên, suýt nữa làm rơi máy giặt xuống chân.

“Sao vẫn ở đây?” Lư Nham không nhịn được hỏi một câu.

“Bà không được đi theo à, đến phòng để đồ đó!” Bà cụ đi theo sau trả lời.

“…À.” Lư Nham khiêng máy giặt ra hành lang, quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện Vương Việt vẫn đang đứng bất động ở đó.

Cất xong máy giặt của bà cụ, Lư Nham tìm bừa một hàng thức ăn nhanh ăn gì đó, lúc về phát hiện Vương Việt vẫn đang đứng trước lối vào hành lang.

“Vẫn chưa đi được?” Lư Nham nhìn xung quanh không có ai, hạ giọng hỏi.

“Ừ,” Vương Việt nhìn hắn một cái, đi ra khỏi hành lang, bóng người biến mất, tiếp đó lại xuất hiện trên cầu thang, nhún vai với Lư Nham, “Anh xem, chính là như thế.”

“À.” Lư Nham nghiêng người đi qua người cậu, đi lên tầng.

“Có liên quan tới anh,” Vương Việt nói từ phía sau hắn, “Tôi lâu lắm rồi không bị như vậy.”

“Liên quan tới cái mông tôi, đừng có tưởng chết trước mặt tôi một lần là có thể ăn vạ tôi.” Lư Nham không để ý tới cậu, tiếp tục lên tầng.

“Ai biết được, dù sao tôi cũng không ra được.” Vương Việt đi theo hắn.

Lư Nham dừng chân xoay người lại, Vương Việt cách hắn mấy bước cũng dừng theo, cùng hắn nhìn nhau một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Cầu bà ngoại còn có phiên bản khác không?”

Lư Nham vào phòng, Vương Việt đứng ở cửa: “Không phải anh bảo là có thể đọc thuộc à? Đọc nghe thử xem nào.”

Lư Nham chống tay lên khung cửa, nhìn chằm chằm vào cậu cả buổi, cuối cùng thở dài: “Vào đi.”

Vương Việt cười, đi vào trong phòng: “Anh biết không, lần nào tôi chết rồi, cũng nghe thấy người lái đò đang hát, đung a đưa… nhưng lão chỉ hát mỗi câu này.”

“Đung a đưa, đung đưa đến cầu bà ngoại, bà ngoại khen ta là em bé ngoan, mời ta ăn miếng bánh tết to,” Lư Nham đi vào phòng bếp lấy ra canh đã nấu, bỏ lên bếp đun, “Một túi kẹo, một bao quả, bà ngoại mua con cá tới nướng.”

“Còn có gì nữa?” Vương Việt hứng thú, lẽo đẽo theo hắn.

“Đung a đưa, đung đưa đến cầu bà ngoại, bà ngoại đến kéo sợi bông, cậu đến hái sơn trà,” Lư Nham hơi bất đắc dĩ, “Cây sơn trà ra một đóa hoa, mợ đội xảo mấy xảo mấy đến nhà người, đi đến Đông gia ăn dưa hấu, … đoạn sau thì quên mất rồi…”

“Đây là cái gì thế? Không hiểu nổi một chữ.”

“Tiếng Ninh Ba.”

“Ninh Ba là ở đâu?” Vương Việt nghĩ ngợi cả buổi, mặt mày mê man.

Lư Nham nhìn cậu: “Cậu thất học đấy à?”

“Không phải,” Vương Việt tiến tới bên cạnh nồi đun canh, nhìn, “Anh còn biết nói tiếng ở đâu nữa?”

“Ở đâu cũng biết.” Lư Nham giảm nhỏ lửa, trở lại phòng khách chuẩn bị pha trà uống.

“Vậy anh là người ở đâu,” Vương Việt ra theo.

“Cậu là người ở đâu,” Lư Nham cầm lấy muỗng cà phê múc ít lá trà, “Nghe cậu nói không có tiếng địa phương.”

“Tôi…” Vương Việt không nói gì, mãi mới nói một câu, “Tôi không biết, có thể là không nhớ rõ, tôi chết lâu lắm rồi.”

Câu này làm Lư Nham cảm nhận được một cơn lạnh toát, hắn nhanh chóng đổ nước ấm ra, bắt đầu pha trà.

“Tôi vẫn luôn ở một cái… viện nghiên cứu.” Vương Việt nghĩ ngợi, lại khẳng định thêm lần nữa, “Ừ, chính là viện nghiên cứu.”

“Viện nghiên cứu?” Lư Nham nhìn lá trà ngấm nước ấm nở ra, nhạy cảm bắt được một câu, “Viện nghiên cứu gì?”

“Không biết,” Vương Việt khom lưng nhìn cái chén, “Những chuyện đó tôi đều không nhớ rõ.”

Tuổi này không có khả năng làm nhân viên nghiên cứu, Lư Nham đánh giá cậu, vậy là đối tượng nghiên cứu? Nghiên cứu cái gì? Có thể nghiên cứu cho con nhà người ta chết luôn?

“Tên viện nghiên cứu là gì? Nhớ không?” Lư Nham hỏi, hắn không chắc tên nhóc này đi theo mình còn tuyên bố bởi vì mình mà bị nhốt trong tòa nhà này rốt cuộc là vì nguyên do gì, nhưng hắn muốn biết rõ, không cần siêu độ cho Điền Thất, ít nhất cũng muốn kéo cậu ta khỏi dán lấy người mình nữa.

“Nhớ ra rồi!” Vương Việt gật đầu, nói rất khẳng định, “Viện nghiên cứu tên là W.C. gì gì đấy.”

“WC?” Lư Nham cầm lấy chén uống ngụm trà, “Nghiên cứu phân à.”

“Không phải WC, là W chấm C, là viết tắt,” Vương Việt giải thích hơi bất mãn.

“Viết tắt? Viện nghiên cứu Tui đệt à?” Lư Nham gõ lên cốc, “Viện nghiên cứu của cậu lộ liễu thật đấy.”

*WC là viết tắt của wo cao

Vương Việt nhìn chằm chằm vào hắn không nói gì.

“Làm sao?” Lư Nham nhìn cậu một cái.

“Anh sao lại cứ như thế.” Vương Việt lùi lại giữa phòng khách, vẻ mặt không được vui lắm.

“Tôi làm sao,” Lư Nham cười, “Cậu không nói thật với tôi, tôi chỉ phải đoán thôi.”

“Tôi nói thật mà! Xưa nay tôi đã lừa anh bao giờ đâu, nói dối là bị… bị….bị…” Vương Việt nói đến một nửa thì dừng, trông có vẻ hơi hoảng hốt, “Bị… tôi không nhớ nữa…”

Lư Nham nhìn cậu, bộ dạng này của Vương Việt đúng là không giống như đang nói dối.

“Anh cười lên trông đẹp thật đấy,” Vương Việt đột nhiên chuyển chủ đề, không hề có dấu vết gì mà tiến thẳng tới trước mặt hắn, “Đẹp thật đấy, sao trước đây anh không cười?”

Lư Nham nhanh chóng rụt về phía sau: “Cậu thật sự không phải là đói khát quá nên chết?”

“Đói khát?” Vương Việt chậm rãi ngồi sụp xuống, “Có đôi khi… rất đói… đói đến mức đau bụng…”

Lư Nham cảm thấy cuộc đối thoại này không thể nào tiến hành tiếp được, đứng dậy đi vào bếp, “Cậu ở ngoài phòng khách, tôi ở đây còn bao việc, cậu để tôi yên tĩnh một lúc.”

“À.” Vương Việt ngoài phòng khách nói.

Lư Nham chuẩn bị xong nồi niêu và nguyên liệu nấu ăn chốc nữa phải dùng xong, dưới tầng đã bắt đầu có người bày, quy định là sau 9 giờ mới được bày, có điều đối với phố Văn Viễn, quy định tự mình đặt ra mới gọi là quy định, cho nên sau 7 giờ đã bày la liệt.

“Thơm lắm đúng không?” Vương Việt hỏi một câu.

“Không ngửi được à?” Lư Nham vào phòng ngủ thay quần áo chuẩn bị xuống tầng, đồ để bày quán hắn đều để trong phòng đồ đạc dưới tầng.

“Không ngửi được, tôi chỉ nghe với nhìn được thôi, những cái khác đều không thể,” Vương Việt đi vào bếp, đứng bên cạnh nồi đun nước, “Cái này trông ngon nhỉ…”

“Thật là… thảm,” Lư Nham cảm khái, “Vậy cậu vào McDonald’s là chỉ nhìn cho đã à?”

“Tôi đến ăn mà, nếu tôi…” Vương Việt hơi ngập ngừng, “Nếu tôi vào trong thân thể người khác là có thể… ăn…”

Lư Nham chỉ vào cậu: “Cậu cách xa tôi một chút.”

“Yên tâm đi,” Vương Việt xua tay, “Anh không thích hợp, không phải thân thể nào tôi cũng dùng được.”

Chỗ Lư Nham bày quán là bên kia đường đối diện tòa nhà, không cần dùng xe đẩy như người khác, dựng lều bày bàn ghế ra gì đó không mất đến nửa tiếng.

Vương Việt vẫn luôn đứng ở lối vào hành lang nhìn hắn, Lư Nham nhìn lướt qua cậu vài lần, cứ cảm thấy cậu ta như vậy trông rất đáng thương, như động vật nhỏ bị nhốt trong bình thủy tinh.

Thế nên nhân lúc không có ai chú ý, hắn đi về lối vào hành lang, giả vờ xem điện thoại, nhỏ giọng nói: “Cậu có thể vào trong nhà tôi, không cần đứng ngơ ra ở đây.”

“Tôi xem, ở một mình cũng không có gì vui,” Vương Việt cười, “Tôi nghĩ ra một cách có thể sẽ đi ra ngoài được.”

“Ừ?” Lư Nham nhìn cậu.

“Tôi tìm một người trong tòa nhà, dùng thân thể người này đi ra ngoài, sau đó chui ra… chắc là được.”

Lư Nham nhíu mày, cậu nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Không cần anh, tôi không dùng được thân thể của anh, không tiến vào được… đây mới là lần đầu tiên tôi không tiến vào được thân thể, cùng lắm là vào nhưng không ở trong được thôi…”

Lư Nham nghe câu này kiểu gì cũng cảm thấy có gì đó sai sai, có điều trọng điểm của hắn không phải ở đây, hắn ngắt lời Vương Việt: “Sao, cậu từng thử tiến vào…thân thể tôi rồi?”

“Không cần thử, lại gần là biết được rồi.”

“Cậu tốt nhất là ngoan ngoãn một chút…” Lư Nham nhìn chằm chằm Vương Việt, hồi nhỏ xem phim, người bị quỷ nhập vào đều run như thể liếm công tắc điện, cực kỳ bi thảm.

“Anh Nham?” Giọng Hứa Dung vọng từ trên cầu thang tới, “Nói chuyện với ai đấy? Cần em giúp không?”

“Không cần, cô ở nhà đi.” Lư Nham xoay người đi ra ngoài.

“Thấy tôi cái là chạy, một bà bầu như tôi, còn có thể làm gì được anh,” Hứa Dung khinh thường nói từ phía sau hắn, “Chưa thấy ai như anh.”

Lư Nham quay đầu lại liếc mắt nhìn Hứa Dung, phát hiện Vương Việt vẫn luôn đứng ở lối vào hành lang đã không thấy đâu.

“Thế nào, có chuyện gì để nói à?” Hứa Dung cười, đi vắt chéo chân tới.

“Cẩn thận ngã.” Lư Nham nhìn cô nàng, xoay người đi sang đường, nghe thấy Hứa Dung nhỏ giọng mắng một câu khốn kiếp.

Qua tám giờ tối, người tới ăn bắt đầu đông lên, Lư Nham vội vàng tiếp đón, quầy hắn không lớn, nhưng lúc đông người một mình hắn vẫn hơi luống cuống tay chân, tạm thời không có thời gian nghĩ ngợi xem Vương Việt đi đâu rồi.

Hứa Dung đi dạo trên phố một lúc, đi tới, bắt đầu giúp hắn lấy tiền lấy đồ gì đó.

Lư Nham nhìn cô nàng, không nói gì, Hứa Dung híp mắt nhìn theo hắn, “Hai xiên mực nhiều cay.”

“Ừ.” Lư Nham không có hảo cảm gì với Hứa Dung, nhưng thi thoảng cũng sẽ cảm thấy cô nàng đáng thương, ngoài cậu em trai thi thoảng sẽ tới đòi tiền, hắn chưa từng thấy người thân hay bạn bè nào của Hứa Dung cả.

Bận rộn một lúc, khách đều có đồ ăn rồi, Lư Nham mới nhẹ nhõm được một chút, ngồi trên ghế châm điếu thuốc.

Mới rít hai cái ngước mắt lên đã thấy Vương Việt đứng giữa đường, hắn ngạc nhiên, ra được rồi?

Con phố này rất hẹp, buổi tối có chợ đêm nên cấm xe, xe không vào được, nhưng xe máy xe đạp điện đi qua vẫn rất nhiều, còn lái không hề chậm.

Lư Nham đang muốn vẫy tay gọi cậu lại đây, một chiếc xe máy đột nhiên lao ra, Vương Việt đứng tại chỗ bất động, xe lao về phía cậu.

Lư Nham bất thình lình nhảy dựng lên, suýt nữa va phải Hứa Dung bên cạnh.

“Anh làm gì thế!” Hứa Dung ôm bụng kêu lên một tiếng.

Xe máy xuyên qua người Vương Việt, Lư Nham giờ mới phản ứng được là người này sẽ không bị đâm phải, ngồi trở về trên ghế, rít mạnh hai hơi..

Vương Việt một lúc sau mới chậm rãi đi tới, Lư Nham nhìn người xung quanh, không có ai nhìn thấy Vương Việt, hắn gạt tàn thuốc.

“Tôi ra được rồi, đột nhiên ra được,” Vương Việt đứng bên cạnh hắn, “Tôi nghĩ tới một vấn đề, tôi suy nghĩ một lúc.”

Lư Nham không nói gì, suy nghĩ? Một con quỷ còn biết làm chuyện ở cấp bậc như suy nghĩ.

“Anh là cái gì?” Vương Việt nói, “Tôi chưa bao giờ gặp được người có…thân thể như anh cả.”

Lư Nham vẫn không nói gì, chỉ là nhìn lướt qua bên cạnh Vương Việt, hắn không hiểu ý Vương Việt.

“Tôi không dùng được thân thể của anh, một giây thôi cũng không được, trước giờ tôi chưa từng gặp phải tình huống này, từ lúc tôi chết xong vẫn luôn kỳ quái, tôi không đầu thai được, tôi đã sắp biết được Mạnh tỷ tỷ có tổng cộng bao nhiêu bộ quần áo rồi mà vẫn không uống được canh Mạnh Bà,” Vương Việt buồn rầu tự nói một mình liên tục, cuối cùng nhìn về phía Lư Nham. “Người nọ bảo tôi đi tìm chính mình, liệu có liên quan tới anh không!”

“Ai?” Lư Nham dùng tay che miệng lại hỏi, thật ra hắn không hiểu Vương Việt lải nhải một tràng này là đang nói gì cho lắm.

“Tôi không biết là ai, người đó đẩy tôi ra khỏi thuyền bảo tôi trở về tìm chính mình, tôi là ai?” Vương Việt hơi mờ mịt, cũng hơi bực bội, “Anh nói xem tôi rốt cuộc là ai, tôi là Vương… Việt, đúng, Vương Việt này, 37 này, vẫn chưa đủ à, sao còn bắt tôi đi tìm nữa?”

Lư Nham lấy điếu thuốc ra, dí tắt thuốc xuống dưới đất, hạ giọng: “Giờ cậu đi dạo chỗ nào đó khác trước, tối tôi dọn quán xong thì cùng suy nghĩ với cậu, được không?”

“Tôi đi đâu?” Vương Việt hỏi.

“Mọi ngày cậu đi đâu?” Lư Nham chống khuỷu tay lên đùi, cúi đầu, “Trước lúc cậu gặp tôi không phải cũng lưu lạc nhân gian trôi đông dạt tây lâu lắm rồi à!”

“À, tôi biết rồi,” Vương Việt gật đầu, nhìn hai bên đường, chọn ngã rẽ phía đông, “Tôi đi từ bên kia đi.”

“Ừ,” Lư Nham ngồi dậy, nhẹ nhàng thở ra, nhìn tàn thuốc dưới mặt đất, lấy thuốc lá ra châm tiếp một điếu.

“Đừng đi!” Hứa Dung đột nhiên hô lên, “Vẫn chưa đưa tiền đâu!”

Lư Nham nhíu mày, đứng lên nhìn mấy gã trai trẻ Hứa Dung đang ngăn lại, gặp phải ăn quỵt?

“Đồ như thế mà còn không biết xấu hổ đòi tiền bọn tôi?” Một gã đẩy Hứa Dung một cái.

“Đừng có giở trò lưu manh!” Hứa Dung đột nhiên lên giọng, “Mấy người định làm gì một bà bầu như tôi!”

“Ô, còn giỏi giả vờ lắm!” Người nọ rụt tay về cười, “Vậy được, gọi lão nhà bà lại đây!”

Nói xong hai câu, Lư Nham nghe ra được giọng nói này là ai.

Công phu nhận mặt của người này cao hơn so với cướp đường nhiều, có điều quá không hào phóng, vậy mà còn có thể tìm tới cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc