CHẾT ĐI CHẾT LẠI (TỬ LAI TỬ KHỨ)

Lư Nham nhìn Vương Việt, im lặng trong chốc lát rồi nằm xuống đặt sách lên mặt mình, thở dài: “Lĩnh ngộ đẹp cỡ nào kia chứ, cậu chơi một mình một lúc đi, tôi ngủ.”

“Còn không phải là nghĩ cách chạm được vào đồ vật à,” Vương Việt không cho là đúng, xoay người đi ra phòng ngủ, nói từ ngoài phòng khách, “Tôi thử xem.”

“Cảm ơn.” Lư Nham nhắm mắt lại ném sách qua một bên.

Vương Việt đứng trong phòng khách, tìm kiếm đồ vật để luyện tập, cuối cùng quyết định bắt đầu từ thứ nhẹ nhất, chính là mấy tờ tiền Lư Nham đặt trên bàn uống nước.

Thật ra, chuyện chạm vào đồ vật, Vương Việt nhớ là trước đây rất lâu mình hẳn đã từng thử, nhưng chắc là vì không thành công, cho nên cậu đã quên sạch.

Nếu không phải hôm nay Lư Nham bảo cậu xem bộ phim này, cậu đã quên mất mình cũng từng thử muốn nắm lấy và thả ra, muốn bắt lấy và đẩy ra…

Có điều, cái gì mà dùng ý niệm cái gì mà tập trung tinh lực, đối với Vương Việt, dường như đều chẳng có tác dụng.

Cậu ngồi xổm trước bàn uống nước, nhìn vào mấy tờ tiền kia, dùng ý niệm cả buổi, không có tờ tiền giấy nào nhúc nhích.

Nỗ lực nửa tiếng, cậu từ bỏ mấy tờ tiền này, dịch sang bên cạnh, lại bắt đầu thử sờ bao thuốc của Lư Nham, sờ, đẩy, dùng tay búng.

Sau hai tiếng, nhìn tiền, hộp thuốc, cái cốc, hộp giấy ăn, bút trong nhà… thậm chí còn thử với bàn ghế đã vậy còn không lần nào thành công, Vương Việt quyết định từ bỏ.

Cậu đứng giữa nhà, cúi đầu nhìn chân mình.

Rất suy yếu, ban ngày chính là cảm giác này, nhất là sau khi lăn lộn hai tiếng như vậy, Vương Việt cảm thấy mình hơi trong suốt đi.

Nhưng cảm giác càng nhiều là thất vọng.

Cậu không chạm được vào bất cứ thứ gì, bất kể có nỗ lực thế nào, dốc hết sức ứng phó thế nào, cũng đều không được.

Cậu đột nhiên hơi ghét Lư Nham.

Nếu không phải bởi vì hắn bảo mình thử chạm vào đồ vật, cậu căn bản sẽ không nhớ lại mình đã thất vọng thế nào, buồn bực nhường nào, bất lực ra sao!

Cậu nhìn lên thân thể mình, quần áo trên người bắt đầu nhạt đi, cậu dần dần có thể nhìn thấy hai chân trần trụi của mình.

Rốt cuộc là làm sao? Mình rốt cuộc tại sao mà lại vẫn cứ luôn như vậy?

Những ý nghĩ hầu hết thời gian chỉ là vô tình nghĩ tới, vì yêu cầu của Lư Nham mà bị phóng đại lên.

Đều tại Lư Nham!

Tất cả đều tại Lư Nham!

Cửa phòng ngủ bị mở ra, Lư Nham đi ra, nhìn thấy cậu thì ngơ ngác: “Cậu làm gì đấy… quần áo đâu?”

Vương Việt cúi đầu không nói gì, rất lâu sau mới chậm rãi quay mặt sang.

“Nhìn tôi làm gì?” Lư Nham nhíu mày, đi tới bên cạnh bàn uống nước, rút điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra, “Cậu đừng tưởng không ai nhìn thấy cậu là cậu được cởi trần cởi truồng, đây là nhà tôi, hơn nữa tôi còn nhìn thấy được cậu, mặc quần áo vào.”

Đúng vậy, Vương Việt giật mình, Lư Nham có thể nhìn thấy mình. Có lẽ đây là người duy nhất có thể nhìn thấy mình trên thế giới này, là liên hệ duy nhất giữa mình với mọi thứ trước mắt… lại còn rất đẹp trai.

“À,” Vương Việt lên tiếng, Lư Nham lúc ở nhà đều mặc áo may ô, rất đẹp, đáng tiếc là không sờ lên được, cậu nhìn chằm chằm vào lưng Lư Nham, “Dáng người tôi đẹp không?”

“Hả?” Lư Nham quay đầu lại, “Cái gì?”

“Dáng người tôi đẹp không?” Vương Việt lặp lại lần nữa, chỉ vào mình.

“Nếu tôi nói không đẹp cậu có bổ tôi ra không?” Lư Nham cười.

“A? Không đẹp à?” Vương Việt rõ ràng là hơi thất vọng.

“Đùa cậu thôi,” Lư Nham đi xung quanh cậu một vòng, quét từ trên xuống dưới vài lần, “Khá được, chỉ là hơi gầy.”

Da Vương Việt tái nhợt, hẳn là không thấy ánh mặt trời trong khoảng thời gian dài, dáng người nhưng thật ra lại được, hơi gầy, nhưng trông mảnh khảnh cân đối.

Lư Nham nhìn thấy sau gáy cậu có một vết sẹo dọc, cũng không rõ, nhưng chạy dọc theo xương cổ xuống dưới chừng hơn mười centi.

“Cậu từng bị thương à? Hay là làm phẫu thuật?” Lư Nham lại gần nhìn vết sẹo này, vết sẹo rất gọn gàng, hẳn là để lại sau phẫu thuật, hắn muốn lại gần hơn để nhìn, nhưng lại phát hiện sau khi lại gần vết sẹo lại không rõ nữa, giống như cách một lớp màn mỏng, nếu đi về phía trước nữa có lẽ mặt hắn sẽ xuyên qua thân thể Vương Việt.

“Không, làm sao vậy?” Vương Việt xoay người.

“Phía sau cổ cậu có vết sẹo,” Lư Nham ngồi xuống sofa, tiện tay bật tivi, “Phiền cậu mặc quần áo vào.”

“À,” Vương Việt nhạt đi đậm lên, thay sang bộ áo phông quần suông kia, từ hôm Lư Nham khen bộ quần áo này không tệ, cậu chưa đổi lại lần nào, “Tôi không biết có sẹo, tôi không nhìn tới, tôi chỉ có thể nhìn thấy mình từ bóng trên mặt nước.”

“Lúc chưa chết không soi gương bao giờ à?” Lư Nham hỏi.

“Không có, không có gương.” Vương Việt ngồi xuống ghế bên cạnh máy tính, “Chạm vào chưa?”

“Ừ.” Lư Nham gật đầu.

Một hoàn cảnh không có gương.

Vương Việt bắt đầu xem tivi, Lư Nham bắt đầu chậm rãi pha trà chiều của hắn, dưới tầng có người đang cãi nhau, Lư Nham nghe ra được là Hứa Dung và em trai Hứa Quân của cô nàng.

Giọng Hứa Dung nhưng cũng không to, mơ hồ có thế nghe thấy “con hoang” rồi “tiện nhân” bắn ra từ miệng Hứa Quân.

Lư Nham điều chỉnh âm thanh tivi to lên.

Di động đổ chuông, Lư Nham vừa muốn duỗi tay tới lấy, Vương Việt đã chạy tới bên cạnh bàn trà: “Để tôi xem để tôi xem.”

“Vậy cậu xem đi.” Lư Nham ngừng tay.

Di động úp mặt xuống bàn trà đổ chuông, Vương Việt lập tức thấy bực bội, bực dọc vô cùng ngồi xổm xuống: “Tự anh xem đi.”

Lư Nham lật điện thoại lại để trước mặt cậu.

“Quan Ninh.” Vương Việt lập tức rướn lại gần liếc mắt nhìn.

Lư Nham nghe điện thoại, nhạc nền đầu bên Quan Ninh là tỳ bà, rất có ý cảnh.

“Không có viện nghiên cứu tên WC, ngoài nhà vệ sinh công cộng ra, không có đơn vị nào khác dùng tên này.” Quan Ninh nói.

“Ừ, vậy giúp em tra biển số xe đi.” Lư Nham đọc biển số xe con xe van hôm nay nhìn thấy dưới tầng.

“Cái thứ này cũng để cho chị tra?” Giọng Quan Ninh nghe hơi bất mãn.

“Tiện thể thôi, chị cũng gọi lại đây rồi còn gì.” Lư Nham cười.

Mấy phút sau, Quan Ninh nói vào điện thoại một câu: “Xe bình thường, xe cá nhân dùng để chở hàng, có một đống phạt tiền phạm luật vẫn chưa nộp, chủ xe tên Lưu Tiểu Binh, không có ghi chép phạm tội, hết rồi.”

Lư Nham dập điện thoại, gác cánh tay lên lưng ghế sofa, ngón tay gõ lên tường từng nhịp.

Hứa Dung và em trai cô nàng ầm ĩ dưới tầng ba càng ngày càng hung hãn, tiếng tivi đã bật lên rất to, Lư Nham vẫn nghe thấy tiếng thủy tinh bị ném xuống đất.

“Đang đánh nhau à?” Vương Việt đứng lên.

“Nó không có cái gan đánh người,” Lư Nham đổi kênh, Hứa Quân cũng chỉ là loại vô dụng ném đồ chửi vài câu thô tục.

“Thật à?” Vương Việt trông có vẻ không yên tâm, bắt đầu đi đi lại lại trong phòng.

Lư Nham nhớ tới lần trước có người đến quán hắn trả thù, Vương Việt có vẻ rất sợ hãi có người đánh nhau.

Xuất phát từ suy xét cho an toàn của bản thân, Lư Nham đứng lên mở cửa phòng: “Để tôi đi xem.

Cãi nhau ném đồ, trong mắt của cư dân phố Văn Viễn thì chẳng khác gì ăn cơm đi ngủ, ngoài hành lang chẳng có một ai ra ngoài nghe xem xảy ra chuyện gì

Lư Nham đứng bên ngoài cửa nhà Hứa Dung ở tầng ba, nghe thấy Hứa Dung khóc nức nở: “Đập đi! Mẹ nó ném hết đi ném chết luôn tao đi! Không phải mày muốn ép tao chết à!”

“Bà bớt nói nhảm đi! Không phải là bà cũng chỉ ước gì tôi chết à!” Hứa Quân hình như là đá lên chân ghế, trong phòng vọng ra tiếng có thứ gì đó ngã xuống đất.

Lư Nham cau mày gõ cửa.

Hai người trong phòng yên tĩnh trong ngắn ngủi, tiếp đó là giọng Hứa Quân vang lên: “Mẹ nó, đừng có mà xen vào chuyện người khác!”

“Giết người!” Giọng Hứa Dung vang lên chói tai, sau đó là một cái tát vang dội, giọng Hứa Dung lập tức cao lên, “Tao liều mạng với mày! Thằng khốn kiếp!”

Lư Nham nghe âm thanh hỗn loạn lung tung trong phòng, lấy một cây lau nhà hỏng dựa vào cạnh cửa nhà, vặn một cái dây thép bên trên xuống, nhét vào trong lỗ khóa.

Phòng Hứa Dung ở là phòng thuê, chủ nhà cũng không hay để ý, cửa vẫn là kiểu khóa rất cũ, tốc độ Lư Nham mở khóa có khi còn nhanh hơn cả dùng chìa khóa mở.

Vào phòng, một luồng hơi rượu phả vào mặt, Lư Nham nhíu mày, có điều hắn nhận ra, sức chiến đấu của Hứa Dung không phải là quá yếu, nửa khuôn mặt tuy bị tát cho đỏ, nhưng trên mặt Hứa Quân cũng bị cô nàng cào chảy máu vài đường, quần áo cũng bị giật cho rất chật vật.

Nhìn thấy hắn đột nhiên đi vào, Hứa Quân dừng động tác, trừng hắn: “Mẹ nó mày cút ngay cho tao! Có chuyện gì của mày à!”

“Làm ồn tôi ngủ.” Lư Nham nhìn thằng cha.

Hứa Quân không nói gì, trở tay lại nhấc ghế muốn đập vào thắt lưng Lư Nham.

Lư Nham trước lúc ghế đập tới đã nâng chân lên, một chân bổ xuống cổ tay Hứa Quân, lúc ghế rơi xuống, hắn đi về phía trước tóm lấy vai Hứa Quân vặn mạnh một cái, Hứa Quân cứ thế bổ nhào vào tủ tivi.

Gã vượt một bước thật nhanh đứng vững lại, Lư Nham không cho gã cơ hội trở mình, đi qua đẩy lên lưng gã một cái, Hứa Quân ngã nhào xuống đất, loạng choạng thêm hai bước mới đứng vững được lần nữa.

Hai hiệp, Hứa Quân ngay cả một tia cơ hội vẫn chưa tìm được đã bị Lư Nham nhẹ nhàng đẩy tới bên cửa, tuy vẫn đang trong cơn tức giận, nhưng gã đã không lên nữa, mà nhìn chằm chằm vào Lư Nham.

“Tôi không quan tâm chuyện vớ vẩn của hai người, đừng làm ồn tôi ngủ là được.” Lư Nham nói.

“Bà chờ đấy!” Hứa Quân đột nhiên chỉ vào Hứa Dung, “Bà mà hại tôi bị người ta tìm phiền phức, tôi lấy mạng bà!”

Hứa Dung chắc là cảm thấy có người chống lưng, cũng không lau nước mắt, cũng không kêu, mà dựa lên tường: “Giờ mà mày không đi là mạng mày ấy!”

Hứa Quân hung hăng vung cửa đi ra ngoài.

Lư Nham dựng ghế dưới đất lên để lại như cũ, cũng chuẩn bị đi ra ngoài theo.

“Anh Nham, đừng đi,” Hứa Dung đi tới ôm lấy cánh tay hắn, “Làm em sợ chết đi được…”

Lư Nham nhìn nước mắt vẫn chưa khô trên khuôn mặt bị đánh đỏ ửng của Hứa Dung, cánh tay có thể cảm nhận được ngực Hứa Dung nhẹ nhàng áp tới, đôi khi hắn thật sự không hiểu được, trong đầu của người phụ nữ này có kết cấu thế nào.

“Ngủ một giấc cho đỡ sợ đi.” Lư Nham rút tay ra.

“Anh Nha…” Hứa Dung theo sát hắn còn muốn nói gì đó, nhưng Lư Nham đã nhanh chóng ra ngoài, đóng cửa lại trước mặt Hứa Dung, cô nàng ở bên trong hung hăng đấm một cái lên cửa: “Đều mẹ nó có vấn đề!”

Lư Nham vốn định lên tầng về nhà luôn, nhưng do dự, rồi vẫn đi xuống tầng.

Hứa Quân chính là một tên côn đồ không có mặt mũi gì, mặt không mọc trên đầu, Lư Nham không chắc Hứa Quân có biết cái xe đạp điện đang nạp điện dưới tầng là của hắn không, nếu biết có khi còn khiêng luôn bình ắc quy đi cũng nên.

Có điều, hành lang tầng một không có ai, có một con mèo nhìn thấy có người xuống thì chạy trốn đi.

Lư Nham đi qua nhìn, đã nạp gần đầy điện.

Hắn rút phích cắm, đang thu dọn ổ cắm thì cảm giác không khí phía sau có gió.

Chưa kịp quay đầu lại, Lư Nham chỉ có thể nhanh chóng cong eo xuống, lưỡi dao lạnh băng xẹt qua xương bả vai hắn.

Tốc độ này làm Lư Nham hơi giật mình, sau khi tránh thoát tấn công đầu tiên, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn, lúc nhìn thấy người phía sau là Hứa Quân, hắn hơi không tin nổi.

Nhưng dao găm trên tay Hứa Quân sau khi đâm phát đầu tiên bị hụt thì cũng không dừng lại, mà trực tiếp quay ngược lại đâm về phía mặt Lư Nham.

Không gian lối vào hành lang rất nhỏ, Lư Nham gần như không có đường để tránh, chỉ có thể lùi lại góc tường, nâng cánh tay dùng ổ cắm trong tay chặn lại.

Dao găm đâm xuyên qua ổ cắm, mũi dao đâm ra một vết thương trên cánh tay hắn.

Hai động tác này đều ra ngoài dự đoán của Lư Nham, nhưng hắn không có thì giờ suy nghĩ, tay kéo dây điện, chuẩn bị vòng dây từ phía sau lên cổ Hứa Quân, Hứa Quân đột nhiên dừng động tác, đầu cắm xuống, bổ nhào xuống đất bất động.

Lư Nham cầm dây điện sững người, hôn mê? Hay là chết rồi?

Mẹ nó đây là chuyện gì?

Vài giây sau, Hứa Quân cử động, cố hết sức bò dậy khỏi mặt đất, nhìn con dao găm trong tay mình, rồi lại cùng Lư Nham mặt đối mặt nhìn nhau một cái, trong mắt mờ mịt như không thấy gì.

Vài giây sau, Hứa Quân vẫn mê man như cũ, phất phất dao găm trên tay, gào lên một tiếng: “Đệt! Mày vẫn chưa xong à!”

Lư Nham không nói gì, chậm rãi quấn dây điện lên tay, đi về phía cầu thang.

Hứa Quân đứng tại chỗ nhìn hắn, sau đó ra khỏi hành lang.

Lư Nham dừng chân, nhìn dây điện trong tay, cuối cùng nhíu mày, ném ổ cắm sang bên cạnh, quay người đi xuống tầng, bám theo sau.

Hứa Quân đi mấy chục mét về phía trước, đã cất dao găm đi.

Lư Nham đi không nhanh không chậm theo sau gã.

Hứa Quân không biết đánh nhau, lúc ở trong nhà Hứa Dung, Lư Nham đã thử được, động tác, bước chân, ánh mắt, đều có thể nhìn ra được, gã không chỉ không biết đánh, mà còn không có gan.

Nhưng hai phát dao ở hành lang lại làm Lư Nham trở tay không kịp, đổi thành một người khác, lần đầu tiên cắm dao găm tới chắc đã phải ngã xuống, cho dù là tốc độ hay là độ trôi chảy của động tác đều như thể đổi thành một người khác.

Lư Nham bám theo sau Hứa Quân hơn một tiếng, từ phía tây thành phố cho tới tận phía bắc thành phố, Hứa Quân lên xe buýt, xuống xe, cuối cùng nói chuyện phiếm với người ta trong một tiệm tạp hóa bên cạnh một khu dân cư rất cũ kỹ, sau đó đi vào trong khu dân cư.

Cả quá trình đều không có gì khác thường, không có thứ gì ra khỏi thân thể Hứa Quân như Lư Nham suy đoán, Hứa Quân cũng không chết.

Lư Nham vẫn không nghĩ ra được, bắt xe trở về phố Văn Viễn.

Vừa xuống xe đã nhìn thấy Vương Việt đứng bên đường, đang xem mấy ông cụ chơi cờ dưới tầng.

Hắn chào hỏi mấy ông cụ, Vương Việt lập tức đi theo sau hắn.

“Anh đi đâu thế?” Vương Việt hỏi.

“Đi ra ngoài.” Lư Nham vào hành lang, nhỏ giọng trả lời một câu.

“Đi đâu?” Vương Việt bám riết không tha, tiếp tục hỏi.

Lư Nham nhanh chóng chạy lên tầng bốn, mở cửa đi vào nhà.

“Lần nào anh vào nhà cũng phải nhìn khe cửa để làm gì?” Vương Việt đứng bên cạnh cửa, học theo bộ dạng hắn nhìn khe cửa.

“Vương Việt, tôi hỏi cậu…” Lư Nham đi qua đóng cửa lại, châm điếu thuốc, im lặng một lúc rồi lại không biết nên mở miệng thế nào.

“Hỏi cái gì hỏi cái gì?” Vương Việt đứng trước mặt hắn, xoa xoa tay có hơi mong đợi, đối với cậu, có người hỏi cậu là một chuyện rất quan trọng.

“Ngoài cậu ra, còn có… quỷ khác không” Lư Nham phun ra một ngụm khói.

“Quỷ khác?” Vương Việt ngơ người, “Có chứ, nhưng mà bọn họ vừa thấy tôi là chạy.”

“Thấy cậu là chạy?” Lư Nham nhìn Vương Việt, “Sao lại chạy?”

“Tôi không biết, dù sao bọn họ thấy tôi là cũng sợ như thể thấy quỷ, chạy loạn khắp nơi, nhoắng cái đã không thấy đâu.” Trên mặt Vương Việt hơi mất mát.

“Vốn đúng là thấy quỷ.” Lư Nham ngậm thuốc nghĩ ngợi, “Vậy có nghĩa là bên cạnh cậu không có con quỷ khác, đúng không?”

“Ừ, đều chạy hết,” Vương Việt rũ tay xuống, “Làm sao thế?”

“Không sao, gặp phải chuyện hơi kì lạ.” Lư Nham thở dài nhìn Vương Việt, những chuyện này rốt cuộc có liên quan gì tới con quỷ trông đơn thuần vô hại không đầu thai được trước mắt không.

“Còn có chuyện kì quái hơn cả nhìn thấy tôi cơ à?” Vương Việt nở nụ cười, ngồi xổm xuống bên cạnh bàn uống nước.

“Có.” Lư Nham cũng cười, ngửa đầu gối lên lưng ghế sofa, đối với hắn, chuyện kỳ quái hơn cả nhìn thấy quỷ, chính là một đoạn ký ức lớn mình bị mất đi kia.

Đoạn ký ức làm hắn không thể tiếp tục rong ruổi trong giới sát thủ theo kế hoạch của Quan Ninh.

Mất đi một vài đoạn ngắn kí ức cũng không phải chuyện gì ghê gớm cả, không ai có thể nhớ rõ mỗi một sự kiện sau khi mình sinh ra.

Nhưng đoạn ký ức Lư Nham mất đi lại mang đến di chứng nghiêm trọng cho hắn.

“Càng kỳ quái hơn là chuyện gì?” Vương Việt rất có hứng thú.

Lư Nham rít thuốc, phun ra một cột khói mảnh lên tràn nhà, “Là tôi đột nhiên không giết được người nữa.”

“Đây không phải là tốt lắm à, sao lại muốn giết người.”

“Đúng đấy, vì sao lại muốn giết người.” Lư Nham thở dài, không nói gì nữa.

Vì tiền, vì khoái cảm, vì báo thù, đủ loại nguyên nhân.

Lý do của người khác đều không đúng với Lư Nham, hắn không vì gì cả, trước nay hắn đều không nghĩ xem là vì gì.

Quan Ninh từng nói, không phải vì giết người, mày căn bản không có cơ hội sống đến giờ.

Có lẽ đây là lí do của hắn.

Di động kêu một tiếng, có tin nhắn.

Lư Nham không di chuyển, Vương Việt rất tích cực lại gần nhìn vài giây, rồi quay đầu lại: “Câu lạc bộ gì gì gì…. Đọc không hiểu.”

“Tôi nhìn xem nào.” Lư Nham đã biết đại khái là nội dung gì, khoảng thời gian này hàng năm, đều sẽ nhận được tin nhắn này, hắn duỗi tay tới lấy điện thoại, tên người gửi hiển thị là không có số, nội dung rất đơn giản, sau ba chữ “câu lạc bộ” chính là một dòng giống như chuỗi mã vô nghĩa, hắn xoá tin nhắn đi, “Là thư mời của câu lạc bộ.”

Bình luận

Truyện đang đọc