CHẾT ĐI CHẾT LẠI (TỬ LAI TỬ KHỨ)

Câu Lư Nham muốn nói thực ra không phải là “trước kia có biết cậu”, hắn muốn nói là có lẽ cái chết của cậu có liên quan tới tôi, nhưng suy xét từ an toàn, hắn đổi cách nói.

Lại nói, vẫn chưa chắc chắn được Vương Việt đã thật sự chết hay chưa, chết lúc nào.

Chuyện có thể chắc chắn là, Vương Việt nói rằng cậu nghe thấy bài hát mới của chị Quạc Quạc xong rồi chết, nhưng cậu lại biết được chuyện hai tháng sau khi bài hát mới ra, đã vậy, vào tháng năm mà cậu lại nói là đã đắp chăn.

*”Born this way” của chị Quạc Quạc ra tháng 3/2011, Bin Laden chết 5/2011

Thời gian của Vương Việt bị đẩy về sau gần nửa năm, hơn nữa là không biết tin tức của tháng 11, chỉ có thể nói, cái gọi là thời gian tử vong của Vương Việt, là sau khi trời lạnh, trước tháng 11.

Mà đoạn thời gian này, vừa khéo trùng khớp với nhiệm vụ cuối thất bại của Lư Nham.

Lư Nham ngậm thuốc lá nhưng không hút, sững sờ nhìn hai mắt đen như mực của Vương Việt.

Suy đoán này có hơi khó tưởng tượng nổi, nhưng lại là suy đoán hợp lí nhất.

Hắn không tin, một con quỷ hoàn toàn không có quan hệ gì với mình, lại trùng hợp mà xuất hiện bên cạnh người hắn, tiếp đó, hết chuyện lạ này tới chuyện lạ khác xảy ra.

Mọi điểm đáng ngờ đều đẩy hắn và Vương Việt lại với nhau.

“Nhưng em không nhớ rõ anh…” Vương Việt vẫn trợn tròn hai mắt, kinh ngạc và hoảng hốt trên mặt vừa nhìn đã hiểu, “Là anh nhớ ra à? Anh có quen em?”

“Tôi…đoán.” Lư Nham nói, tàn thuốc rơi xuống quần hắn, hắn nhẹ nhàng phủi đi.

Sở dĩ hắn có thể xác định được gần đúng rằng thời gian của Vương Việt xảy ra vấn đề, còn là nhờ mọi miêu tả của Vương Việt, về mọi thứ trên Internet.

QQ không có mật khẩu, server game không tồn tại.

Giờ nghĩ lại tất cả, có lẽ đều chỉ là Internet “chân thật” một cách giả tạo bên trong viện nghiên cứu, hết thảy đều giống như bên ngoài, nhưng tất cả đều nằm trong khống chế của viện nghiên cứu, nếu như suy đoán này không sai, vậy thì tin tức trên mạng bị chậm hơn cũng không có gì lạ.

Chỉ là giờ hắn vẫn không nghĩ ra được, làm như vậy là để làm gì, nếu như không muốn người bên trong tiếp xúc với xã hội chân thực, đừng cho bọn họ lên mạng không phải là được rồi sao?

“Nhưng em không nhớ ra…” Vương Việt cau mày, vẫn đang bám vào câu nói kia của Lư Nham.

“Không sao,” Lư Nham rít thuốc, “Tôi cũng không nhớ rõ.”

Nếu tất cả những thứ đó đều không có vấn đề, vậy thì mục tiêu của nhiệm vụ cuối của mình chính là mấu chốt lớn nhất.

Còn phải đi tìm Quan Ninh, Lư Nham tắt thuốc, lấy ra một cái bánh mì không mùi vị cắn, nhưng lần này lại không thể thương lượng với Quan Ninh được.

Bánh mì rất khô, như thể nhét một nhúm bông vào cổ họng, Lư Nham cố cứng cổ nuốt vài lần mà vẫn không thành công, chỉ đành chạy tới bên bồn nước, uống ngụm nước mới xem như thông cổ.

“Ai…” Hắn thở dài thườn thượt.

Đi tìm Quan Ninh, không phải một chuyến du lịch nói đi là đi, cáo già như Quan Ninh, lại còn là bà cáo già, đã hạ quyết tâm không nói là sẽ không mở miệng.

Nhưng hắn biết Quan Ninh sẽ không hoàn toàn tiêu hủy tư liệu của mục tiêu, Quan Ninh sẽ giữ lại một phần.

Không ai biết được nhiệm vụ nào sẽ mang tới phiền toái cho bọn họ.

“Tôi giải quyết phiền phức của anh, anh cũng không thể gây phiền phức cho tôi, tôi chính là một người đẹp thành tín mà thấu đáo vậy đấy.” Quan Ninh đã từng nói.

Tư liệu của nhiệm vụ làm Lư Nham mất đi ký ức, mất đi cơ hội đánh bại nước khác hướng ra vũ trụ, còn chặt đứt con đường tiền tài của Quan Ninh, Quan Ninh nhất định sẽ giữ lại.

Tìm đồ từ chỗ Quan Ninh, đối với Lư Nham mà nói, không phải là quá khó, bất kể là hệ thống bảo an trong văn phòng hay là trong nhà Quan Ninh, đều là hắn phụ trách lắp đặt, chỉ là phải đợi đến thời gian thích hợp.

Lư Nham tính toán đầu tiên ra tay từ địa chỉ trên mảnh giấy kia, tìm xem có manh mối gì không.

Cơ bản có thể chắc chắn đó là một trung tâm thương mại, nhưng một số cuối cùng vẫn chưa có manh mối gì.

“Em không nghĩ ra…” Vương Việt ngồi xổm bên chân hắn nhìn chằm chằm xuống nền xi măng, vẫn luôn lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại, “Một chút xíu cũng không nhớ ra nổi…”

“Không nhớ ra cũng không sao,” Lư Nham lấy ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Vương Việt, “Rồi sẽ biết được, cậu nghỉ một lúc đi, tối nay cùng tôi đi dạo trung tâm thương mại.”

“Đi dạo phố à?” Vương Việt ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt sáng rỡ.

“Xem như thế đi.” Lư Nham gật đầu.

“Là hẹn hò à?” Vương Việt lại hỏi.

“…Chắc…vậy.” Lư Nham không thể nói rõ mình có cảm giác gì với Vương Việt, một mặt hắn biết nên đề phòng tiểu quỷ không rõ lai lịch này, một mặt nhìn bộ dạng người ta cuộn tròn lại đầy vô hại lại luôn có vài phần không đành lòng.

“Mua kẹo bông không?” Vương Việt có vẻ rất có hứng thú với hẹn hò.

“Kẹo bông?” Lư Nham ngạc nhiên, “Cậu ăn kiểu gì?”

“Em không ăn,” Vương Việt cười rất vui vẻ, “Anh mua cho em, sau đó anh cầm là được, anh bảo mua cho em là được.”

“Được.” Lư Nham cười.

Mấy tiếng ở trong phòng, Vương Việt cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại của Lư Nham, Lư Nham bảo 8 giờ ra ngoài, cứ cách vài phút là cậu lại phải nhìn giờ một lần.

“Đen rồi.” Vương Việt quay đầu lại nói.

Lư Nham duỗi tay ấn màn hình sáng lên.

Mười phút sau cậu lại nhích lại gần: “Đen rồi.”

“Để tôi đặt báo thức cho cậu đi?” Lư Nham lại duỗi tay ấn màn hình sáng lên.

“Không cần, vậy lúc chờ đồng hồ báo thức kêu em còn phải xem giờ nữa, xem xem còn bao lâu nữa mới kêu.” Vương Việt lắc đầu.

Khó khăn lắm mới dằn vặt được tới tám giờ, Lư Nham mặc áo khoác dẫn Vương Việt ra ngoài: “Mua kẹo bông cho cậu, nhưng cậu đừng nói chuyện suốt, trung tâm thương mại đông người, tôi không có cách nào trả lời cậu được.”

“Vâng!” Vương Việt gật đầu, không chờ cho Lư Nham mở cửa đã xuyên qua cửa ra.

Đến trung tâm thương mại đã là tám rưỡi, đúng là lúc đông người nhất, so sánh ra thì an toàn hơn một chút.

Bên cạnh đài phun nước bên ngoài trung tâm thương mại có một xe kẹo bông, hắn đi qua định mua một bông cho Vương Việt.

“Mua màu xanh da trời.” Vương Việt nhìn chằm chằm vào máy kẹo bông, mặt tràn đầy mong đợi.

“Màu xanh da trời.” Lư Nham nói.

Kẹo bông được làm xong rất nhanh, Lư Nham lấy lên tay, xoay người lại, nhận ra có mấy người đều đang nhìn hắn.

Một thằng đàn ông, đi dạo phố một mình, mua một cái kẹo bông màu xanh da trời…

“Nói nhanh lên, lặng lẽ là được.” Vương Việt vội vàng đi theo hắn.

“Tặng cho cậu.” Lư Nham dùng kẹo bông che mặt, nói khẽ, “Thích không?”

“Thích thích!” Vương Việt dùng tay phủi qua kẹo bông, “Ngon lắm đúng không? Anh ăn thử một miếng xem?”

“Ừ,” Lư Nham nhìn lướt qua bốn phía, nhanh chóng cắn một miếng, lau mấy hạt đường dính lên cằm, “Ngọt.”

“Vậy anh ăn hết đi.” Vương Việt phất tay rất hào phóng.

Lư Nham đứng song song với một thằng bé cũng cầm kẹo bông ngoài cửa trung tâm thương mại, nhanh chóng nhét kẹo bông vào miệng như thi đấu, ngọt thé tới nỗi hắn cảm thấy cả đời này cũng không muốn ăn kẹo bông lần nào nữa.

Ăn xong kẹo bông, Lư Nham đi vào trung tâm thương mại, chậm rãi đi loanh quanh không mục đích.

Lối thoát hiểm thang máy, cửa số một, cửa số hai, cửa số ba, từng chi tiết đều xẹt nhanh qua trong đầu hắn, ứng đối với chuỗi con số trong đầu.

Tờ giấy đặt ở một nơi ẩn náu bí mật, chỗ đó rất an toàn, chỉ cần hắn không đi, cơ bản sẽ không thể bị người khác phát hiện, cho nên thông tin để lại cho mình cũng sẽ không quá cao thâm.

Từ thang máy đi lên tầng hai trung tâm thương mại, Lư Nham xoay người lại nhìn thấy cái đèn lối vào siêu thị, trong lòng hắn giật giật, dừng bước.

Thật là…. Không sáng tạo gì cả.

Hắn nhẹ nhàng chép miệng, đi về phía quầy gửi đồ bên cạnh lối vào siêu thị.

101…207…307…

Lư Nham đứng trước tủ số 307*, thầm xem thường sức tưởng tượng của bản thân.

*Đoạn này là BUG, đáng ra phải là tủ số 302 hay sao đó, kệ đi

Nhưng nhìn cái tủ đã mở rộng cửa, hắn lại không chắc chắn lắm.

Nếu như có thứ gì đó bị đặt ở đây… bị cầm đi rồi?

Tủ nằm ở chỗ gần với sàn nhà, hắn chậm rãi khom lưng xuống, nhìn qua hai bên, chỉ có hai cô gái vừa nói chuyện vừa cất đồ, không để ý tới hắn,

Lư Nham ngồi xổm xuống trước tủ, nhìn vào bên trong.

Trống không.

“Làm sao thế?” Vương Việt khom lưng, cũng nhìn vào trong tủ, “Trống không mà.”

Lư Nham không nói gì, ngưng một lúc rồi duỗi tay vào trong tủ, lần mò vách trong tủ.

Trái, phải, trên.

Ngón tay Lư Nham chạm tới thứ gì đó ở trên nóc tủ, gần bên ngoài, như thể một cái túi hút chân không rất mỏng bị dán lên nóc, cũng không to.

Hắn giật thử túi, túi không nhúc nhích, hắn dùng lực mạnh hơn, túi bị giật xuống.

“Là gì thế?” Vương Việt nhìn thứ hắn lấy ra từ trong tủ, tò mò thò đầu lại nhìn.

Lư Nham nhanh chóng lướt qua đồ vật trên tay, là một phong thư bọc nilon, hắn không nói gì, đứng dậy cúi đầu bước nhanh khỏi khu gửi đồ.

Đi một mạch tới quầy ăn tầng một, hắn mới tìm một chỗ ngồi xuống, mở túi nilon, lấy phong thư ra, đổ thứ bên trong ra.

Làm hắn bất ngờ chính là, rơi từ bên trong ra chỉ có một bức ảnh.

Ngón tay hắn nắm lấy bức ảnh, chậm rãi lật qua mặt phải, tức khắc ngây người.

“A! Là ảnh chụp à!” Vương Việt ở bên cạnh hô lên một tiếng “Đây là… em à?”

Lư Nham không nhìn kĩ, dù sao cũng đang ở bên ngoài, hắn thả bức ảnh lại trong phong thư.

Không sai.

Người trên ảnh là Vương Việt.

Cười rất rạng rỡ, hai mắt híp lại.

“Trở về.” Lư Nham đứng lên, bước nhanh ra khỏi quầy ăn.

Kể cả đã phán đoán rằng mình đã từng cùng xuất hiện với Vương Việt, nhưng rõ ràng chính xác nhìn thấy ảnh chụp của Vương Việt xuất hiện bên trong thông tin mình để lại cho bản thân, hắn vẫn rất khiếp sợ.

Đã vậy, rõ ràng là màn hình điện thoại của hắn không chụp được Vương Việt, như vậy thì bức ảnh này chỉ có thể được chụp vào lúc Vương Việt còn sống.

Ai chụp?

Ở đâu?

Về nhà vẫn là ngồi xe buýt, buổi tối ít người, Vương Việt cũng lên xe theo, đứng bên cạnh Lư Nham, hiếm khi im lặng cả dọc đường được một lần.

Đến bến, xuống xe rồi cậu mới nhỏ giọng hỏi một câu: “Là em à?”

“Cậu có anh em sinh đôi không?” Lư Nham vòng qua đường, đi về phía kho hàng.

“Không có,” Vương Việt hơi buồn bực, “Nhưng mà em không nhìn rõ, là em à? Em chỉ mới nhìn thấy mình trong nước, không chắc lắm.”

“Là cậu.” Lư Nham nhìn cậu, vẻ ngoài của Vương Việt rất gây chú ý, chính là kiểu gương mặt xinh đẹp có thể nhớ kỹ rất dễ dàng.

“Vì sao lại có ảnh chụp của em?” Vương Việt hiển nhiên vẫn chưa hồi phục lại từ kinh ngạc, ánh mắt cũng mê mê man man.

“Chốc nữa nói.” Lư Nham nói khẽ.

“À, em đi nhìn xem có người kì quái không.” Vương Việt nhớ ra chức trách của mình, nhanh chóng chạy về phía trước.

Lúc Lư Nham trở về kho hàng, Vương Việt đã dạo xong một vòng xung quanh đó.

“Không có người kỳ quái.” Cậu báo cáo, đi theo sau Lư Nham lần mò vào trong căn phòng nhỏ trong kho hàng

“Tôi xem ảnh chụp,” Lư Nham vào nhà rồi kiểm tra qua, đóng chặt cửa ngồi lên giường, “Cậu cũng nhìn thử xem có nhớ ra được gì không?”

“Được.” Vương Việt gật đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Ảnh chụp là chụp nửa người Vương Việt, nụ cười không khác bây giờ lắm, rất vui vẻ, mang theo vài nét ngây ngô.

Nhưng tầm mắt của Lư Nham không dừng lại lâu trên mặt Vương Việt, hắn cần chi tiết.

Ai chụp?

Ở đâu?

Lúc ánh mắt chuyển qua vai Vương Việt, hắn dừng lại, đưa ảnh tới trước mắt mình, nhìn chăm chú.

Vương Việt mặc áo khoác có mũ màu trắng, không nhìn ra được kiểu dáng, nhưng  thứ thêu lên chỗ cổ áo gần vai lại hấp dẫn lực chú ý của Lư Nham.

Ảnh hưởng của góc độ làm hắn chỉ nhìn ra được đó là hai chữ cái…

“WC!” Vương Việt đột nhiên hô lên một tiếng, chỉ vào ảnh chụp, kêu lên đầy kích động, ngón tay xuyên qua cả ảnh chụp xuống dưới, “WC này!”

Là W.C., Lư Nham nhẹ nhàng chậc một tiếng, thật sự có viện nghiên cứu thần kì tên là tui đệt…

Sau khi có phát hiện này, Vương Việt ngồi không yên, nhảy xuống giường đi lại trước mặt Lư Nham: “Em đã bảo không lừa anh mà! Đúng là tên là WC! Anh xem có phải không!”

“Đúng.” Lư Nham nói, tiếp tục nhìn chăm chú vào quần áo của Vương Việt, không phát hiện được gì thêm.

Hắn bắt đầu nhìn kỹ vào bối cảnh sau lưng Vương Việt.

Trống rỗng, sau lưng Vương Việt là một bức tường trắng đơn giản, đơn giản tới mức không có gì cả, đến một cái lỗ trên tường cũng không có.

Trắng bóc trắng xóa một màu sạch sẽ*.

*Là một phần của câu thơ 落了片白茫茫大地真乾淨 trong bài “Phi điểu các đầu lâm” trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.

Nhưng Lư Nham cũng không xa lạ với mặt tường trắng này, thứ duy nhất trên tường là một cái bóng, từ trái qua phải, kéo dài một vệt.

Bên cạnh có một cánh cửa sổ, nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào, hắt bóng của một thứ nào đó đặt trên bệ cửa sổ lên tường.

Có điều, cái bóng kéo dài này hơi mờ ám, chỉ có đúng một đường, giống như là một cái gậy rất thô.

“Hàng to dùng tốt…” Lư Nham nhỏ giọng nói một câu.

Nói xong câu này, hắn đột nhiên dùng ngón tay búng mạnh một cái lên ảnh.

Đùng một cái làm Vương Việt vẫn đang thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt hắn lặp lại “Em không lừa anh đúng không” hoảng sợ: “Làm sao thế?”

“Biết ở đâu rồi.” Lư Nham đứng lên, cầm ảnh chụp bắt đầu chậm rãi đi bộ trong phòng.

Phòng tù của Fucik* đi từ cửa đến cửa sổ là bảy bước, căn phòng nhỏ này của hắn đi từ giường tới cửa chỉ có ba bước, đi bộ mười lăm bước xong, hắn đã chắc chắn.

*Tác phẩm “Viết dưới giá treo cổ” của Julius Fucik là một bản tự thuật về những sự việc và con người trong tù, ở đây là nhà tù Pankrac ở Prague, khi nước Tiệp Khắc đang bị phát-xít Ðức thống trị. (nhandan.com)

Đây là một chỗ ẩn náu khác của hắn.

Cái bóng thật dài là cây xương rồng mà hắn ngã cây rồi để ở trên cửa sổ.

Nhưng sau khi chắc chắn được điểm này, hắn tiếp tục đi bộ thêm hai mươi bước, cuối cùng ngồi xuống giường ôm đầu thở dài.

Hắn biết đây là một hang thỏ nào đó của mình, nhưng không ngờ được mình vậy mà lại hoàn toàn không nhớ nổi chỗ này nằm ở đâu.

Một sát thủ thỏ khôn có ba hang khét tiếng trước đây, vậy mà lại có thể quên luôn một cái hang của mình ở nơi nào!

Bực bội nhất là tới bây giờ hắn mới phản ứng lại được mình đã không nhớ nơi này nằm ở đâu nữa!

Hắn ngã xuống giường phía sau, nhắm mắt lại.

Vấn đề này ngoài mình, không ai biết cả.

“Cái gì ở đâu?” Vương Việt cẩn thận lên giường, lại gần người hắn, nhỏ giọng nhỏ.

“Ảnh chụp là chụp ở đâu, tôi biết rồi.” Lư Nham nhắm mắt lại nói.

“Ở đâu?” Vương Việt hỏi.

“Một căn nhà khác của tôi, nhưng tôi không nhớ ở đâu… Phủ Phủ,” Lư Nham mở mắt ra, quay đầu sang nhìn Vương Việt, “Cậu nhớ ra được cái gì?”

“Để em nhìn lại.” Vương Việt chống cằm.

Lư Nham đặt ảnh chụp lên giường trước mặt cậu, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Vương Việt.

Một trạng thái khác của Vương Việt xuất hiện không có quy luật rõ ràng, trước kia là lúc cảm xúc dao động sẽ xuất hiện, gần đây bắt đầu hơi xuất quỷ nhập thần, quá trình ấn công tắc cũng rút gọn đi luôn.

Đối với Lư Nham, ở chung với một Vương Việt ở trạng thái khác cũng không có gì vui vẻ, nhưng giờ hắn lại đột nhiên hy vọng Vương Việt có thể thay đổi.

Có lẽ Vương Việt dưới trạng thái kia có thể biết được gì đó.

Có điều, nghĩ thì nghĩ vậy, Lư Nham lại không nói ra, hắn thậm chí còn không định nói cho Vương Việt biết cậu còn tồn tại một trạng thái khác, với phong cách uy vũ hùng tráng hơn.

Sự tình đã tới giai đoạn mấu chốt, cảm giác chỉ thiếu đúng một bước cuối cùng này nữa thôi, hắn không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn vào thời điểm này, bước lớn không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Vương Việt xem ảnh rất nghiêm túc, tư thế chống cằm vẫn chưa hề thay đổi.

Hai mươi phút sau, Lư Nham rướn lại gần liếc mắt nhìn, không nhịn được mà nhỏ giọng văng một câu: “Đệt.”

Ánh mắt Vương Việt đã thành vô định, rõ ràng đã vào trạng thái nghỉ ngơi.

Lư Nham thở dài, lấy ảnh tới bỏ vào túi trong áo mình, gối lên cánh tay, cũng nhắm mắt lại.

Ngủ thôi, ngủ cùng luôn.

Một chiếc xe ô tô dừng lại ở bờ sông, Thôi Dật ngồi trên ghế sau, đã nửa tiếng, gã vẫn chưa nhúc nhích dù chỉ một lần.

Bên ngoài xe có hai người đang đứng, một cao một thấp, cũng đều không hề nhúc nhích.

“Không cảm nhận được?” Thôi Dật hạ cửa xe xuống hỏi một câu.

“Không.” Người cao xoay người lại, ánh mắt sau băng vải có lẫn mất mát và kinh hãi.

“Thẩm Nam không phải đã bị khống chế hoàn toàn rồi à?” Thôi Dật nhíu mày, “Ký ức về Lư Nham chỉ có chừng đó?”

“Vâng.” Người cao cúi đầu, tay hơi run lên.

“18,” Thôi Dật dựa lên cửa sổ xe, giọng không cao không thấp, nhưng lại lạnh một cách đáng sợ, “Để bọn họ tìm thấy 37 trước, cậu sẽ chết.”

Bình luận

Truyện đang đọc