CHỈ YÊU CHIỀU CÔ VỢ BÉ NHỎ

Chương 1288

Lê Vân Hàng đã đoán trước được, cười nói: “Nghĩ xong nhanh thế?”

“Ông muốn tôi làm gì?”

“Chuẩn bị đủ bằng chứng James đưa tiền cho ông, sau đó để lại di thư, chuyển giao LX cho James, đến tìm tôi, tôi sẽ giúp ông tạo hiện trường chết giả, đợi sau khi .James ra toà, ra làm chứng giúp tôi, đợi ông làm xong việc, tôi sẽ giúp ông tạo một thân phận mới, để ông rời khỏi nước Phái “Nói lời giữ lời. Nếu tôi làm hết những thứ này, trừ khi ông cho tôi thêm ba tỷ, để sau khi tôi rời đi còn có cái mà sống” Robert nhíu mày, nhỡ như Lê Vân Hàng lại lừa ông ta thì đúng là không biết làm thế nào mới được, ông ta cũng phải tính toán cho tương lai.

Lê Vân Hàng không nhịn được mà cười, giơ tay bày trà cụ trên bàn, giọng nói trở nên sắc bén: “Robert, ông nghĩ bây giờ ông dùng gì để bàn điều kiện v‹ Còn đòi ba tỷ? Đúng là năm mơI Hà Dĩ Phong không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Lê Vân Hàng, tỏ ý làm hay lắm.

Robert hiển nhiên cũng đã ý thức được hoàn cảnh hiện tại của bản thân, bặm môi, bất lực cúi đầu: “Được, tôi đồng ý”

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, câu này tôi tặng cho ông, chuẩn bị dần đi, tôi sẽ liên lạc với ông bất cứ lúc nào”

“Hay quá, bác Lê!” Hà Dĩ Phong vỗ tay, ánh mắt nhìn Lê Vân Hàng đem theo sự tán thưởng, chiêu này là Lê Vân Hàng nghĩ ra, so với việc để Robert giấy giụa chờ chết, đợi thời cơ, không bằng thu nạp ông ta, giáng cho James một đòn chí mạng.

“Đương nhiên, cậu nghĩ tôi lăn lộn được bao nhiêu năm trên thương trường như thế là do may mắn sao?” Lê Vân Hàng cũng đắc ý.

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên vui vẻ.

Trong cục cảnh sát, Lâm Ảnh run rẩy đứng bên cạnh Lâm Quân, giấu trong lớp quần áo là những vết bầm tím, có vẻ gần đây phải chịu khổ rất nhiều.

“Con khốn, ông chủ sẽ không tha cho cô đâu!”

Sắc mặt Diêm La đau đớn, nhịn đau ở cánh tay và chân, nghiến răng hét lên với Lâm Ảnh, ánh mắt Lâm Ảnh nhìn Diêm La chỉ có sự sợ hãi, nghe anh ta hét thế lại không nhịn được lùi về sau hai bước.

“Ngoan ngoãn chút, hét gì mà hét!”

Một cảnh sát trói tay anh ta lại, khiến anh ta không động đậy được, chỉ có thể đi theo cảnh sát tới phòng giam.

Lâm Quân nhìn cô ta một cái, không nhịn được mà vỗ vai cô ta.

“Không sao đâu, cô tự do rồi. Cứ khai theo sự thật, đợi tôi trừ khử James xong, mọi thứ sẽ kết thúc”

Lâm Ảnh ngẩng đầu, thân thể ban nãy còn run lẩy bẩy bây giờ đã vững hơn chút, ánh mắt ngoài sự cảm kích ra còn có sự nghi hoặc.

“Ừm!”

Cuối cùng cô ta vân không hỏi gì, gật đầu với Lâm Quân, đi vào.

phòng thẩm vấn cùng một vị cảnh sát.

“Hà Dĩ Phong, bên các cậu chuẩn bị tới đâu rồi?”

Thấy Lâm Ảnh vào rồi, Lâm Quân thở dài, móc điện thoại ra gọi cho Hà Dĩ Phong.

“Mọi thứ bình thường, Robert đã đồng ý với chúng ta, bọn tôi đang bố trí, sẽ có kịch hay để xem ngay đây”

Nhận điện thoại của Lâm Quân, Hà Dĩ Phong nhìn Lê Vân Hàng, không nhịn được mà cười.

“Tốt lắm, bên tôi đã cứu được Lâm Ảnh ra ngoài rồi, bây giờ đang trong cục cảnh sát. Cậu không được mất cảnh giác, tôi sợ James sẽ vì huỷ vật chứng mà ra tay với Robert, cho nên bây giờ cậu mau phái người tới bảo vệ Robert đi.”

“Chuyện này tôi quên mất, được, tôi đi ngay”

Ngắt điện thoại xong, Hà Dĩ Phong nhíu mày, vội mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc