CHỈ YÊU CHIỀU CÔ VỢ BÉ NHỎ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 831: Tạm thời tắt tiếng

Lâm Quân và Hà Dĩ Phong gần như đồng thời nhìn về phía Hạ Linh.

Chẳng trách bên phía Hạ Linh vẫn luôn không có tin tức, hóa ra là do Jackson. Nếu như để ông ta tìm giúp thì làm sao.

có thể tìm được người?

Ngược lại còn dễ dàng bại lộ hành tung của mấy người Lâm Quân, đúng là gừng càng già càng cay.

“Em rất thân thiết với Jackson à?”

Hà Dĩ Phong thử dò xét hỏi.

“Tất nhiên rồi! Lúc trước, khi em mới từ Mỹ qua Pháp, cha bề bộn nhiều việc, đều là chú Jackson chăm sóc em. Đối với em, chú Jackson cũng thân thiết như cha vậy! Sao thế?” Hạ Linh chu mỏ, cảm thấy hơi kỳ quái, chẳng lẽ Hà Dĩ Phong cũng biết chú Jackson ư?

“Không có chuyện gì đâu! Chỉ là con nhờ Jackson giúp đỡ mà không nhờ cha, con không sợ cha sẽ ghen à?”

Hà Dĩ Phong còn muốn nói chút gì, bị Lê Vân Hàng cắt đứt.

Ngay vào lúc này, cửa phòng bị “Bác sĩ! Nhật Linh thế nào rồi Lâm Quân gần như là người thứ nhất xông lên. Từ lúc vừa mới đến đây cho đến bây giờ, trong đầu của anh vẫn luôn căng cứng, anh vô cùng lo lắng, sợ rằng sẽ nghe được tin tức gì không tốt.

“Trước hết đừng kích động! Bây giờ, tôi có thể bước đầu kết luận bệnh nhân bị tiêm loại thuốc nào?”

“Loại thuốc nào? Chẳng phải người đàn ông kia nói là thuốc an thần à?”

“Đúng vậy! Đúng là loại thuốc đó có thành phần an thần, nhưng ngoài thành phần này ra, còn có một loại thành phần khác. Đối với cơ thể con người, nó có tác dụng chủ yếu là để toàn thân uể oải, không có một chút sức lực nào. Nhưng vì loại thuốc này có tác dụng trực tiếp lên thần kinh người, cho nên có tác dụng phụ rất lớn. Người bị tiêm thuốc này vô cùng dễ dàng kích động, hơn nữa chính là bây giờ bệnh nhân đang trong tình trạng tạm thời tắt tiếng!”

“Tạm thời tắt tiếng ư?”

Cảm xúc của Lâm Quân hơi xao động. Rốt cuộc anh vẫn để cô phải chịu khổ rồi!

“Đúng vậy! Bởi vì chịu tác dụng phụ của thuốc và hoàn cảnh nên dẫn đến bệnh nhân tạm thời tắt tiếng”

“Loại thuốc này có thuốc giải không? Còn nữa, lúc nào cô ấy có thể nói chuyện?”

“Tôi đã lấy một ít máu của cô ấy, trở về tôi sẽ xét nghiệm, hy vọng có thể điều chế ra thuốc giải tương ứng. Còn chứng tạm thời tắt tiếng của cô ấy, thật ra lúc nào có thể khôi phục còn tùy thuộc ý chí của cô ấy và thuốc giải sau này tôi điều chế ra. Làm người thân của bệnh nhân, mọi người cần phải suy xét đến tâm trạng của bệnh nhân, cố gắng đừng để cô ấy quá kích động, nếu không sẽ bất lợi cho sự khôi phục của cô ấy”

“Cảm ơn bác sĩ! Chúng tôi biết rồi!”

Tâm trạng Lâm Quân hơi sa sút. Hà Dĩ Phong đành phải thay thế anh nói lời cảm ơn.

“Còn có một vấn đề nữa, tôi phát hiện da mặt bệnh nhân cũng không phải da người, là mặt nạ được người chế tạo ra.

Tôi mới vừa giúp cô ấy lấy xuống. Cái này rất thần kỳ. Nếu như: không phải tôi đã từng đối nghiên cứu về những phương diện này, có thể từ đầu đến cuối tôi sẽ không phát hiện ra. Mọi người có thể cho tôi biết cái này do ai chế tạo không?”

Bác sĩ lấy ra một tấm da mặt giả từ trong hòm thuốc ra cho mọi người nhìn.

“Cái này cũng quá thần kỳ đi! Giống như trong phim truyền hình trên tivi vậy!”

Hạ Linh nhận lấy mặt nạ, ngạc nhiên trợn mắt hốc mồm.

“ồ! Trước đó, một người bạn nhỏ của chúng tôi bị bắt cóc, bây giờ chúng tôi đã cứu cô ấy ra. Chúng tôi cũng không biết trong khoảng thời gian đó, chuyện gì xảy ra. Chúng tôi cũng không rõ lắm về nguồn gốc của chiếc mặt nạ này. Nếu như không có chuyện gì khác, bác sĩ cứ về trước để điều chế thuốc giải cho cô ấy đi!”

Lê Vân Hàng nhìn Hạ Linh, vội vàng giành trước giải thích.

Hạ Linh rất ngây thơ, trong xã hội này lòng người hiểm ác, ông cũng không muốn để cho cô ấy tiếp xúc quá sớm với những góc khuất tối tăm như vậy.

“Vậy thì đúng là đáng tiếc! Nếu như có thể tìm được người chế tạo ra loại mặt nạ này, sử dụng nó cho sự nghiệp y dược chính là may mắn đối với những bệnh nhân bị thương trên gương mặt cũng sẽ là kỳ tích của giới y học”

Bác sĩ cảm thán lắc đầu một cái, sau đó chào tạm biệt mọi người và rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc