CHỈ YÊU CHIỀU CÔ VỢ BÉ NHỎ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 897: Chênh lệch múi giờ

Lê Nhật Linh nằm trên giường, cô yên lặng chìm trong giấc ngủ, Lê Minh Nguyệt nhẹ nhàng đi tới một bên ngồi xuống, cô ấy không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, Lê Nhật Linh vốn dĩ đã không mập, bây giờ lại càng gầy đi.

Năm đó, Lê Minh Nguyệt rất hâm mộ cuộc sống của Lê Nhật Linh, có một người chồng yêu mình, không cần phải sầu não vì cuộc sống, Lê Nhật Linh tựa như một tiên nữ không vướng bụi trần, thế nhưng hiện giờ Lê Minh Nguyệt mới hiểu được, cuộc sống sau lưng mỗi người không giống như những gì mình tự tưởng tượng.

Nhất là Lê Nhật Linh, cô đã trải qua trăm đăng ngàn cay vẫn không thể có được một cuộc sống bình yên, nghĩ vậy Lê Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng xót xa.

Lâm Quân và Hà Dĩ Phong cùng nhau thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị lên gọi Lê Minh Nguyệt và Lê Nhật Linh.

Không ngờ Lê Minh Nguyệt cũng dựa vào mép giường ngủ cùng Lê Nhật Linh luôn rồi.

Hà Dĩ Phong nhẽ nhếch khóe miệng cong lên một nụ cười, anh ta ho khan một tiếng rồi nói: “Có lẽ Lê Minh Nguyệt vẫn còn chưa quen giờ giấc ở đây, đúng vậy, chênh lệch múi giờ khá nhiều”

“Đúng vậy, chênh lệch múi giờ, mau đánh thức Lê Minh Nguyệt nhà cậu dậy đi” Lâm Quân nhướng mày, khóe miệng anh khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, đôi vợ chồng Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt này đúng là…

Lê Minh Nguyệt tự nhiên bị người ta đánh thức, vẻ mặt có chút không vui, cô ấy bĩu bĩu môi, tức giận rời khỏi giường.

“Anh làm cái gì thế! Em vừa rồi đang mơ thấy Lê Nhật Linh!”“Lê Nhật Linh không phải đang ở trước mặt em sao?” Hà Dĩ Phong có chút bất lực với Lê Minh Nguyệt.

“Hả?” Lê Minh Nguyệt dụi mắt rồi gãi đầu, trước mắt cô ấy là một mảng mờ mịt, mơ hồ nói: “Ô, đúng nhỉ, chúng ta đã tới nước Pháp, em còn tưởng mình đang nằm mơ cơi”

“Được rồi, đi thôi, gọi Lê Nhật Linh dậy, chúng ta phải dọn đến nơi khác”

“Được” Lê Minh Nguyệt không hỏi vì sao, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, đi theo phía sau Hà Dĩ Phong.

Suốt dọc đường đi, Lê Nhật Linh vẫn mơ mơ màng màng, cả người cô mệt rã rời, Lâm Quân nhìn mà đau lòng nhưng không còn cách nào khác, nhớ tới lọ thuốc Jackson đưa cho nhưng anh không dám đưa cho Lê Nhật Linh uống quá nhiều.

cố tình ghi lại, còn bảo ba đứa trẻ chuyển lời tới Lâm Quân và Lê Nhật Linh.

“Hạ Ly hình như cao thêm một chút rồi” Lê Nhật Linh mím môi cười, trên mặt tràn đầy tình yêu thương của một người mẹ.

“Rõ ràng là Lâm Cảnh và Hòa Phong cũng cao lên, con trai và con gái phát triển tương đối nhanh” Lâm Quân và Lê Nhật Linh ghé sát đầu vào nhau, nghiêm túc thảo luận về mấy đứa con cưng của mình.

Lê Minh Nguyệt gật gật đầu: “Đúng vậy, Hạ Ly lớn nhanh quá, bụ bãm như một viên thịt viên nhỏ vậy”

“Hai người ở nước ngoài lâu như vậy, mấy đứa suốt ngày oe oe khóc đòi mẹ, khiến đầu tôi cũng choáng váng theo, vậy mà cũng đã lớn thế rồi” Lê Minh Nguyệt không khỏi nhớ lại, chỉ chỉ vào đầu mình nói: “Đúng vậy, khiến Lê Minh Nguyệt nhà tôi ngày nào cũng vô cùng mệt mỏi!” Hà Dĩ Phong nhịn không được cũng chen vào nói.

“Liên quan gì đến anh chứ” Lê Minh Nguyệt trợn mắt trêu đùa Hà Dĩ Phong, mấy người nhìn nhau vui vẻ cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc